Chương 5: Thứ Năm ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi băng qua đám đông đang hỗn loạn xếp hàng ở sảnh ngoài sau khi chào tạm biệt con Ánh. Nó đang hộc tốc chạy nhanh về khu vực tập trung của nó ở đâu đó bên kia hàng rào sắt, ngược hướng với tôi, cũng đang co giò chạy thục mạng. 

Khốn khổ thật sự khi bạn có con bạn chung phòng cũng có cái nết y chang bạn không khác gì. Rõ là nhắc nhau đi ngủ từ chín giờ vì sáng nay phải đi học sớm từ lúc ăn tối rồi, ấy vậy mà hai đứa vẫn thao láo mắt đến tận hai giờ sáng. Và tất nhiên với cái giấc ngủ vỏn vẹn ba giờ đồng hồ, thì tôi với nó không thể thức sớm được là cái chắc. Rồi thì cái gì đến cũng đến, trễ học. 

- Trời đất, vô đây lẹ lên.

Tôi thấy lớp phó trố mắt nhìn tôi qua những chỏm tóc đen nhấp nhô, giây sau liền khẩu hình miệng ngoắc tay gọi tôi vào. Cong người như con tôm, tôi cố gắng núp mình qua mấy bóng lưng của tụi phía trước vẫn còn đang nhốn nháo, vụt chạy vào chỗ ngồi thường lệ ở cuối dãy và khoanh chân ngồi sạp xuống nền đất thở đến mức sắp long cả phổi. 

- Gì mà đi trễ dữ vậy ba?

Tôi đón lấy chai nước suối từ tay Dung, mở nắp uống ừng ực đến nửa chai mới bình tĩnh nuốt không khí trả lời nó.

- Thì đó, dậy muộn vì tối qua nghịch điện thoại. Ủa mà điểm danh chưa? 

- Nguyễn Ngọc Mai Khanh.

- CÓ.

Thình lình tên tôi được lớp trưởng đọc lên khi mà con Dung vẫn còn chưa kịp mở miệng đáp. Trưởng nhìn nhìn rồi lại cúi xuống hí hoáy viết lên giấy, lại ngẩng đầu lên và rống tên của đứa tiếp theo mà tôi chẳng còn hứng quan tâm nữa.

- Mày vậy là không được rồi. Mày biết tao phải dậy từ bốn giờ sáng để make up dần rồi đón xe buýt đi học không hả?

Nó chu cái mỏ ra nói kèm cái điệu bộ huơ cây viết trên không trung y như lúc tôi đang nhờ nó giảng lại bài Toán cao cấp hồi tuần trước. Không để bụng lời nói của lớp phó, đầu tôi bây giờ đang uất ức một vấn đề lớn lao hơn. 

Chẳng phải mấy anh chị luôn nói rằng quãng thời gian học quân sự sẽ là kỉ niệm đáng nhớ nhất thời sinh viên hay sao? Tôi từ cái hồi còn là con nhóc học cấp ba đã luôn trông chờ vào quãng thời gian tuyệt vời ấy. Cái nơi mà người ta đã đồn đại rằng mọi nam thanh nữ tú của mọi nẻo sẽ tụ về học cùng một khu. Và rồi ở cái không gian hội tụ đầy đủ cơ duyên nhất trần đời này, số phận đơn côi của bạn sẽ chấm dứt. Nhưng rõ là câu chuyện ngôn tình cũng đính kèm một lưu ý, nếu như đi quân sự về mà còn không có người yêu, thì chắc chắn những tháng năm tiếp theo của bạn sẽ ế lòi mắt.

Đúng vậy, không bi quan đâu nhưng tôi cảm thấy mình sẽ thật sự bị ế mọt gông đến hết thời Đại Học đầy nhựa sống này. Bởi vì trường tôi không học quân sự, thay vào đó là học cái môn Quốc Phòng Thể Chất vào ngày thứ năm mỗi tuần trong liên tục một năm.

- Đời sinh viên của tao chắc chắn sẽ ghét ngày thứ Năm này nhất.

Dậy sớm lại còn học liên tù tì từ sáng đến đêm, không ghét mới là lạ.

Tôi giận hờn lôi cuốn sách Quốc Phòng với cây viết ra, dùng dằng dẹp cái balo qua một bên khi thoáng thấy thầy đang chậm rãi bước vào căn chòi èo ọp đang nheo nhóc gần ba trăm cái thây. Lớp phó ngồi cách tôi hai dãy và trên tôi những ba người, lúc này không còn thoải mái quay xuống nói chuyện với tôi nữa mà nghiêm chỉnh quay lên phía trên, tất nhiên vẫn không quên bỏ lại một câu nói.

- Chân mệnh thiên tử của mày là anh crush của mày kìa, liên quan đâu đến vụ học hành này.

Ngó bóng lưng của lớp phó bấy giờ đã quay lên và không còn tiếp chuyện tôi nữa, vô thức còn lia mắt đến hàng đầu tiên của dãy nơi có con Ngân và cả Hà ở trên đó. Chung quanh không một ai quen thuộc, tôi buồn chán ra mặt, mệt mỏi đeo tai nghe và thao tác vài thứ trên điện thoại mở đến một bài hát yêu thích, mắt nhắm hờ cố gắng ngủ. Thầy Quốc Phòng đang thao thao bất diệt trên kia, giảng gì đó về tọa độ địa lý, và tôi thì biết thừa là thầy chẳng bao giờ xuống tới cái góc tận cùng này chỉ để bắt một đứa ngủ gật nên tôi càng có lí do để mà không chú ý vào bài giảng.

Crush á hả? Không phải tiêu cực đâu nhưng mà tôi thấy tương lai nó mịt mù lắm. Càng tìm hiểu càng thấy anh giỏi giang, đến mức bao nhiêu ảo tưởng mộng mơ của tôi cũng vỡ tan ngay sau đó. Dù cho tôi đã từng nghĩ tôi và anh có duyên với nhau dữ dội vào cái lúc tôi chính thức được nhận vào Trung Tâm Trưởng Ban Quản Lí Các Câu Lạc Bộ hồi đầu tuần rồi. Nhưng vì vậy tôi mới biết mình đã lỡ crush nhầm người tài giỏi xuất chúng như thế nào. Tiền bối chẳng những là nhóm trưởng của mảng sự kiện, mà còn từng đứng ra tổ chức một sự kiện tầm cỡ của K-Pop hồi tháng 12 năm trước ở quận 10 nữa. Tôi đây, là một con tép không hơn giữa biển trùng đại dương này. Đối với tiền bối, tôi chẳng hơn gì là một nhóc con năm nhất may mắn được vào chung câu lạc bộ với anh.

Danh sách nhạc chạy đến một bài ballad du dương, tiềm thức đang trôi đến một cõi mơ hồ không còn xác định thì tôi bỗng dưng bị đánh thức một cách mạnh bạo bởi âm thanh nhốn nháo chung quanh. Con Dung chẳng biết từ khi nào đã bước đến cạnh tôi, Khánh đứng ngay bên nó, cười vô cùng hiền còn đưa bàn tay ra trước mặt tôi đầy hào phóng. Tôi lờ đờ dẹp cái điện thoại vào balo, đeo lên vai, và nắm lấy tay Khánh để nó kéo tôi đứng lên. Tôi dựa vào vai nó, uể oải ngáp mấy cái và con Ngân với đĩ Hà cũng lò dò đi đến nhập bọn.

- Trời ơi, thầy dạy gì tụi bây hiểu không?

Trinh hất tóc nó ra sau, trùm cái mũ áo lên, nói khổ sở. Hà cười hơ hớ xua tay lia lịa, lọng ngọng nói giọng miền Trung ba chữ, tất nhiên không. Nhưng chưa đợi lớp phó Dung Dung lên lớp giảng dạy câu nào thì bụng tôi đã réo lên một tiếng, âm thanh chung quanh lấn át, nhưng tôi quá đói để đợi tụi nó nói nhảm nữa, một mực kéo tay Khánh đi và hối thúc cả bọn.

- Nhanh đi ăn đi không thôi hết chỗ ngồi bây giờ.

Thứ Năm ác mộng cũng là có nghĩa lý hết. Bọn tôi phải vật vờ như xác sống từ sáu giờ sáng đến tận năm giờ chiều ở Nhà văn hóa quận với mấy cái chòi ọp ẹp nóng bức người cả một ngày dài. Dậy sớm, không thể nghỉ trưa, càng không có một chỗ ăn uống ổn định vì cái khu nhỏ xíu này chứa đến tận cả một nghìn đứa chứ chả ít ỏi gì, tất nhiên là mấy quán ăn quanh đây không đủ nhiều để chứa đủ. Và trước khi tiết học Thể Chất bắt đầu vào một giờ chiều, thì sáu đứa bọn tôi phải dật dờ sống sót giữa cái tiết trời oi ả kinh dị này đến hai tiếng đồng hồ nữa. 

- Ê lấy hộ tao bát nước canh với.

- Hú, chuyền cho bố mày đôi đũa.

- Còn đứa nào chưa có đồ ăn không đó?

Tôi ngồi thu lu một góc bàn giữa hàng tá tiếng léo nhéo của lũ chung quanh. Ban nãy trong lúc đang lê chân mỏi mệt đi tìm một quán ăn trống trải thì con Ngân vô tình thấy Trưởng cùng vài đứa nào đó chung lớp (mà tôi nhìn mãi cũng không ấn tượng gì với những gương mặt xa lạ kia), bèn kéo cả đám bọn tôi vào nhập bọn cùng. Lớp trưởng ra điều rất hòa đồng, không những giúp bọn tôi kéo ghế còn đi gọi món hộ. Hơn thế sau bữa ăn trưa có chút rối rắm thì nó còn rủ rê cả bọn đi uống nước mía dưới cây Bàng rộng bóng gần đó. Và trong lúc nguyên đám đang xúm lại đưa tiền thì Trưởng liền xua tay và cười xòa bằng một giọng xởi lởi vô cùng.

- Có bao nhiêu đâu, chầu này tao đãi.

Tôi ồ lên một tiếng hòa với dàn đồng dao chung quanh. Trưởng híp mắt cười hí hửng và quay lưng chạy về xe nước mía gần đó trong lúc bọn tôi đang loay hoay xếp đống ghế nhựa xuống đất. 

Người ta luôn nói bạn thời Đại Học rất phức tạp và không ngây ngô như hồi học sinh. Nhưng trong suy nghĩ của tôi rõ là không phải thế. Bọn tôi thật ra cũng chỉ là sinh viên năm Nhất, chính xác hơn thì là cựu học sinh Cấp Ba còn chưa được một quý tháng. Bao nhiêu đáng yêu, thơ ngây của thời áo trắng vốn dĩ vẫn còn đọng lại trong tâm hồn mỗi đứa. Để rồi bây giờ tôi với bao nhiêu vô tư lự, có thể ngang nhiên được làm bạn với toàn những đứa đáng yêu hết chỗ nói. 

- Bạn ơi? - Một giọng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ màu hường quẩn quanh trong đầu tôi. Thôi cười khùng cười điên, tôi ngước mặt lên, ngay lập tức bị choáng đi bởi nụ cười sáng chói như nắng mai ở đối diện. 

Cậu bạn mặc đồng phục y như tôi, gương mặt rạng ngời tắm dưới những giọt nắng vàng trong suốt, và nụ cười tươi rói làm mờ đi cả cảnh quang quanh đó. 

Trời đất, lớp của tôi còn có cả người đẹp trai như vậy hay sao? Cậu ấy so với idol Hàn Quốc, hình như cũng không thua kém gì cả đâu.

Tôi ngây ngốc, chớp mắt lại chớp mắt, hình như không gian còn lắng đọng lại và bên tai bỗng nghe thấy tiếng con tim mình chệch đi một nhịp.

- Của bạn nè.

Tôi đưa tay nhận lấy cốc nước mía của bạn, và rồi bạn liền nhoẻn miệng cười thêm một cái trước khi rời đi giúp Trưởng chuyền thêm nhiều cốc nước cho những người khác. Mắt tôi vô lực dán vào cậu bạn, đến nỗi quá đà và khiến con Ngân thúc cùi chõ vào be sườn tôi một cái.

- Nhìn gì vậy ba?

Tôi cúi đầu cười e thẹn một cái, bàn tay nhỏ chạm vào má lạnh buốt cố gắng kìm chế đi hai má đỏ bừng.

- Mày biết bạn đó không Ngân? Đẹp trai quá!

Nó nhăn mặt với điệu bộ của tôi, đợi tôi ngại ngùng liếc mắt ra hiệu cho bạn nam nào đó đang chạy loanh quanh phụ Trưởng đưa nước thì con nhỏ liền ngoác miệng cười ha hả. Tôi nhăn nhó khó hiểu, đợi nó cười đến chết đi sống lại mới nhận được câu trả lời.

- Gì vậy Khanh? Thằng đó "tím" mà.

Một giây, hai giây, rồi ba giây, tôi ngơ ngác, tâm trí tôi nỗ lực không chịu tin và rồi tôi ra sức lắc đầu nguầy nguậy.

- Không có, nhìn thẳng mà, đâu có giống.

Ngân Nghiệp càng ra sức khoái chí, nó ngoắc Hà đang ngồi cạnh đang ra sức uống nước mía và tám chuyện với tụi nhóm Mác, và hất mặt nói.

- Mày nhìn coi, - Đợi Hà kịp bắt được chuyện gì đang xảy ra, Ngân tiếp lời,- Cong hay thẳng?

- Đẹp trai đúng không? - Tôi chêm vào.

- Ừ, đẹp mà, nhìn dễ thương ghê.

Hà lọng ngọng nói, sau đó đợi tôi chưa kịp hả hê thì con nhỏ liền bồi thêm.

- Nhưng cong mà, nhìn là biết.

Tôi tiu nghỉu, con Ngân một lần nữa liền ngoác mồm ra cười. Hà ngơ ngác trong phút chốc, sau đó quay qua tôi hồ hởi.

- Gì đó? Đừng nói với tao là mày thích bạn đó nghen.

Tôi bĩu môi, phụng phịu quay đi không trả lời. Nó liền bày dáng vẻ an ủi, tay vòng ra sau lưng Ngân và vỗ vai tôi nhè nhẹ.

- Thôi đừng có buồn, mày còn anh crush mà. Cái anh...

- Anh Minh Khôi.

Tôi rầu rĩ thêm vào, ánh mắt rời bỏ dáng vẻ tỏa nắng đang chạy tới chạy lui phía trước, bấy giờ ánh sáng kia đã tắt ngúm.

- Ừ anh Khôi, anh đẹp trai chung câu lạc bộ đó. 

- Coi chừng ảnh cũng đã có được anh thụ của riêng mình.

Con Ngân chêm vào, tôi liền lườm nó một cái rồi tự thở dài một hơi, thu hút sự chú ý của tụi còn lại. Lớp phó Dung Dung đung đưa ly nước trước mặt, dịu giọng nói tiếp.

- Tao thấy ảnh rồi, không cong đâu, chắc luôn.

- Nói chung cũng không biết được,- Trinh hút sạch giọt nước mía cuối cùng, rồi tiếp,- Nhưng anh crush của mày OK đó, vừa giỏi vừa đẹp, nhìn không giống cong lắm. 

Tôi nhìn qua Khánh, đứa duy nhất nãy giờ không nói gì, nhưng nó đáp lại ánh mắt tôi bằng một nụ cười an ủi rồi thôi. Tôi chống cằm nhìn vào cốc nước đã tan đá gần nửa của mình, lơ đểnh nói với tụi nó, cũng như đang nói với chính mình.

- Tối nay tao đi họp câu lạc bộ, có lẽ anh Khôi cũng đi.

Bọn bên cạnh rú ầm lên rồi liên tục đung đưa người tôi chúc may mắn gì gì đó. Dung còn hào phóng tặng tôi một đống mẹo tán đổ anh crush. Tôi được tụi nó kéo tâm trạng từ vực sâu lên đến tận thiên đường. Hứng khởi hóng xuyên màn đêm từ ban trưa đến năm tiết Thể Chất và rồi đến tối. Sau đó chưa kịp phởn bao nhiêu thì buổi họp liền nhanh chóng kết thúc, nhanh y như cái cách mà tôi trông mong nó đến. 

- Cảm ơn mọi người vì đã đến họp đông đủ. 

Anh crush của tôi đứng đó, ở trước dãy bàn dài và tươi cười, vẫy tay chào tạm biệt mọi người đang dần đứng lên và ra về. Tôi ngắc ngứ tại chỗ, một chút cũng không muốn đi về chút nào. Nghĩ xem, ai mà ngờ buổi họp chỉ có mỗi ba mươi phút chứ? Tôi cũng không thể ngắm anh ấy lâu hơn chút nào cả. Đã lâu rất lâu rồi kể từ lần gặp trước đó (tôi vô tình gặp crush ở sân trường), gần hai tuần trước cho đến ngày hôm nay, vậy mà biết bao nỗi nhớ nhung chỉ được trả bằng ba mươi phút họp hành ngắn ngủi như này thôi hay sao? Không thỏa đáng một chút nào cả. Và rồi nhờ cái sự chần chừ đó, tôi cuối cùng cũng được nói chuyện với anh lần thứ hai. Lần thứ nhất là giơ tay xung phong tham gia Đại Hội Khoa Học Trẻ của trường vào cuối tuần này, và được anh hỏi tên để viết vào giấy.

- Hôm nay là một ngày dài nhỉ? 

Tôi có chút hoảng hốt mà suýt đánh rơi chiếc balo đang treo lơ lửng một bên vai. Gương mặt nhanh chóng nhuộm đỏ khi tai nghe được giọng của anh, tay tôi vô thức vò lấy vạt áo đồng phục, và ấp úng gật gật đầu đáp lại anh cho đến khi bản thân bắt đầu nhận ra và thắc mắc.

- N-Nhưng sao anh biết ạ? 

- Năm Nhất bọn anh đều phải học Quốc Phòng Thể Chất mà. 

Tôi cùng anh bước dần về phía cửa, và anh ga lăng mở cửa hộ tôi, còn rất ôn nhu đứng qua một bên và đợi tôi đi trước. Cảm thấy hai má mình đã nóng đến sắp bốc cháy, và tim thì đập nhanh như thể tôi vừa tham gia cuộc thi chạy cự li dài cả chục cây số là ít, tôi chỉ biết cúi đầu tránh đi ánh mắt dịu dàng ở đối diện mặc cho cõi lòng đang nhộn nhịp khó tả.

- Cảm ơn em vì đã tham gia cho lễ hội sắp tới, năm nào cũng bận tối mặt mũi.

Tôi ngước mặt lên, nhưng rồi lại ngại ngùng đảo mắt sang chỗ khác và cà lăm trả lời anh.

- K-Không có gì đâu ạ, đây là sự kiện đầu tiên em tham gia nên... nên em háo hức lắm.

Câu nói thốt ra còn chưa kịp tan vào không khí thì đỉnh đầu tôi liền cảm nhận được một xúc giác, mái tóc được xoa một cách dịu dàng bởi bàn tay thon dài ấm áp của người nào đó. Tôi ngẩn ngơ, như thể bản thân mình đang trôi trong cõi thần tiên với những đám mây ngọt như kẹo bông gòn, và nhiệt độ cả người bỗng chốc tăng vọt lên, nóng như phát sốt.

- Dù sao vẫn cảm ơn em, về nhà cẩn thận nhé!

- E-Em cảm ơn, anh cũng vậy. Chúc anh... ơ.. ngủ ngon.

Tôi ấp úng và lúng búng mấy câu chữ trong miệng, như thể nó cứ tự động bật ra mà không cần suy nghĩ quá nhiều. Để rồi mấy từ cuối cùng làm tôi ngượng đến mức nếu mà có một cái hố tôi chắc chắn sẽ núp luôn xuống đó. Và buồn thay là chẳng có cái hố nào, nên sự ngại ngùng kia bèn làm tôi cúi rập người chào tạm biệt tiền bối, và quay đầu bỏ chạy một mạch đến tận cổng trường mới có thể bình ổn lấy lại hơi thở và ôm mặt quắn quéo, mặc cho dòng người đông đúc đang chạy trên đường và đám sinh viên đang ngồi ăn vặt trên vỉa hè quanh đó có lẽ đang nhìn mình khó hiểu.

Chết tiệt! Anh crush của tôi, anh Minh Khôi, anh ấy xoa đầu tôi. 

Hai tay tôi đưa lên đỉnh đầu xoa xoa, giống như làm như vậy có thể tìm lại được chút hơi ấm từ bàn tay của anh ban nãy. Tim tôi bỗng bùng lên một niềm hạnh phúc và hi vọng lớn lao hơn bao giờ hết, rằng tôi và anh chắc chắc sẽ có một tương lai tươi đẹp bên nhau. 

Cảm xúc vui sướng vẫn theo chân tôi đến tận nửa giờ sau đó, khi tôi có hẹn với anh họ ở rạp phim và cùng nhau xem bộ Anime mới ra mắt mà cả hai đều trông chờ cả nửa năm trời. Cười ngây ngốc đứng một bên nhìn anh trai đang xếp hàng mua vé. Rảnh rỗi quá mức và đầu tôi liền tua lại cảnh tượng ngọt ngào ban nãy trước phòng họp, không quá cố gắng xua tan nó đi, tôi chỉ biết đảo mắt vô lực nhìn quanh rạp phim cho bớt nhàm chán và rồi tôi thấy người ấy. 

Đúng, là crush của tôi. Anh đang ngồi đó, mặc một chiếc áo sweater tối màu và cúi đầu xem tờ poster phim nào đó. 

Thoạt đầu tôi cứ nghĩ mình bị hoa mắt, hoặc có thể vì quá u mê người ta mà đâm ra tưởng tượng. Nhưng không, đó thật sự là anh, đẹp trai và cao ráo, đứng đó, cách tôi tầm năm bước chân là quá.

Cõi lòng tôi như bị ai đó cào nhẹ, xôn xao một cách khó tả và hình như mặt tôi lại đỏ ửng lên. Nhưng rồi chưa đợi tôi kịp phản ứng điều gì, như là quắn quéo hoặc ôm má như tôi thường làm, thì trước mặt, bên tai tôi vang lên cái giọng trầm khàn quen thuộc của anh trai.

- Mai Khanh, anh mày mua vé rồi, ghế đẹp hẳn hoi và rẻ vãi chưởng.

Giây tiếp theo, cái người tôi ngắm từ nãy đến giờ cũng ngơ ngác quay mặt qua, ánh mắt sâu thẳm chạm đáy mắt tôi, và tiếp đó rời đi phủ cái nhìn lên anh trai.

Giống như bị thầy giáo báo tin mình sắp phải kiểm tra đột xuất mà trước đó bạn không hề học bài, tôi chết điếng người ngay tại chỗ bởi sự tỉnh táo kịp thời đi đến đập vào não tôi một cái thật mạnh bạo.

Bao nhiêu vui sướng đột nhiên bị vò lại như một mảnh giấy nháp và vứt qua một bên, chừa chỗ cho sự hoảng hốt.

Cái sự tình gì đây chứ? Nếu như crush hiểu nhầm anh trai tôi là người yêu tôi, hay gì đó đại loại như tìm hiểu nhau thì không phải sẽ lớn chuyện lắm sao? Còn nữa, anh tôi, chắc chắn và rõ ràng không thích thú gì cho lắm với cái việc em của mình vừa mới lên Đại Học đã ngay lập tức cặp kè với thằng ất ơ nào đó.

Nhưng rồi trong cái lúc tôi đang bồn chồn và đang ra sức nghĩ cách giải quyết tốt nhất, thì trước mắt tôi, anh trai và crush bỗng nhiên tươi cười, tay bắt mặt mừng hớn hở cứ như là bạn bè lâu năm. Và tất nhiên, tôi lập tức ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

- Lâu quá không gặp, đi xem phim sao? Không phải rạp ở đây hơi xa chỗ mày hả?

Anh crush tươi tắn nói, tay đút túi quần, tay vỗ vai anh tôi vô cùng thân mật. Và tất nhiên tôi vẫn bày bộ dạng ngáo ngơ đứng đực ở đó.

- Có việc sang đây nên hẹn em gái đi xem phim thôi. 

- Em gái?

Não tôi bấy giờ đã kịp hiểu ra mọi chuyện, nhưng vẫn còn không tin vào thực tại cho lắm. Ngẩn người nhìn từ anh trai đến crush vẫn đang vui vẻ trò chuyện, hai mắt tràn ngập nghi vấn đến anh tôi ở đối diện cũng có thể nhìn ra. Ổng bước đến bên cạnh và choàng qua vai tôi, nghệch mặt hỏi.

- Ừ, là em họ chứ không phải em gái mưa gì đâu nha. Mà... mày hình như cũng biết em tao?

Nụ cười tỏa nắng treo trên gương mặt đẹp trai của crush, anh nghiêng đầu cười làm mái tóc ngả sang một bên, ôn nhu đáp.

- Có quen, em ấy là hậu bối chung câu lạc bộ với tao.

Hai người nhìn tôi như thể đây là một sự tình cờ đẹp đẽ nào đó. Mà tôi đối với nụ cười ôn nhu của crush và cả cái nhìn khó hiểu của anh trai, vốn không đọng lại gì khác ngoài một dòng chữ thi nhau chạy lởn vởn trong đầu và xếp chồng lên đầy rối rắm.

Cái quái gì đang xảy ra vậy? Anh trai của tôi, và crush, thật sự là bạn của nhau? Nghiêm túc đó hả?

...

---

Trời đất! Lâu quá rồi mình mới có thể viết truyện lại được như thế này :<<< Thời gian qua rảnh kinh khủng khiếp nhưng ý tưởng với cảm hứng giống như thi nhau chạy trốn mình sau khi mình hoàn truyện CTTX vậy hic TT và rồi mình đã cố gắng mua sách về đọc, rồi chương này chính là nỗ lực của mình sau mấy ngày cố gắng đọc truyện và moi móc cảm hứng nè TT Mong mọi người sẽ thích, và mong là Trung Thu của các cậu vui vẻ nha hihi <3 

Cà Mau, 01/10/2020, 09:27 p.m

Ngọc Vi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro