Buổi sáng hôm nay mùa đông đột ngột đến, không báo cho biết trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mới ngày hôm qua giời hãy còn nắng ấm và hanh, cái nắng về cuối tháng mười làm nứt nẻ đất ruộng,và lm giòn khô những chiếc lá rơi.Sơn và chị chơi cỏ gà ở ngoài cánh đồng còn thấy nóng bức,chảy mồ hôi.
Thế mà qua một đêm mưa rào,trời bỗng đổ gió bấc,rồi cái lạnh ở đâu đến làm cho ng ta tưởng cái lạnh giữa mùa đông rét mướt. Sơn tung chăn tỉnh dậy, nhưng nhưng ko bước xuống dường ngay như mọi khi, còn ngồi thu tay vào trong bọc,bên cạnh đứa em bé vẫn nắm tay ngủ kĩ. Chị Sơn và mẹ Sơn đã trở dậy,đang ngồi quạt hỏa lò để pha nước chè uống . Sơn nhận thấy mọi người đã mặc áo rét cả rồi.
Nhìn ra ngoài sân,sơn thấy đất khô trắng,luôn luôn cơn gió vi vu Làm bốc lên những màn Bụi Nhỏ, thổi lên những cái lá khô lạo xạo. Trời không u ám, toàn một màu trắng đục. Những cây lan trong chậu, lạ rung động và hình như sắt lại vì rét.
Sơn cũng thấy lạnh, vội vơ lấy cái chăn trùm lên đầu rồi Cất Tiếng Gọi chị.Mẹ Sơn nghe thấy,đặt chén nc chè xuống,bảo chị Lan:
-Con vào buồng lấy súng áo ra mẹ mặc cho em đi.
[...]Chị Lan từ trong buồng đi ra,khệ nệ ôm cái thúng quần áo đặt lên đầu phản. Mẹ Sơn lật cái vỉ buồm, lục đống quần áo rét.[...]Mẹ Sơn giơ lên một cái áo bông cánh đã cũ nhg còn lành lặn,nói:
-Đây là áo của cô Duyên đây.
Duyên là đứa em gái bé của Sơn,chết từ năm lên 4tuôi . Mẹ Sơn nhắc đến làm sơn nhớ em, cảm động và thương em. Vú già là ng đã nuôi Duyên tù lúc mới đẻ , với lấy cái áo lật đi lật lại ngắm nghía,tay mân mê các đường chỉ:
Giá mà bây h em nó còn cũng trả mặc đc.
Mẹ Sơn yên lặng ko nói gì.Nhưng đến lúc vời Sơn lại gần để mặc áo,Sơn thấy mẹ hơi rơm rớm nước mắt.Sơn đã mặc xong áo ấm: cả cái áo dạ chỉ đỏ lẫn áo vệ sinh, ngoài lại mặc phụ cái áo vải thâm dài.Sơn đứng trên dường trươcd mặt mẹ ,đã quay đi quay lại 3,4 lần để mẹ Sơn ngắm áo.Sau cùng mẹ Sơn vuốt các tà áo cho phẳng phiu,rồi đẩy Sơn ra,Bảo:
-Thôi,con đi chơi.
[Hết p1]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro