p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ân Tĩnh

kh

tránh vòng tay c

a Trí Nghiên, nh

ư

ng Trí Nghiên ôm nàng r

t ch

t. Ân Tĩnh th

dài, đành th

a hi

p, nàng xoay ng

ườ

i l

i, v

i vàng kéo chăn đ

p lên thân th

Trí Nghiên v

n đang l

rõ ra ngoài: “N

ế

u l

nh nh

ư

th

ế

sao còn không m

c y ph

c?

” Ân Tĩnh

nh

nhàng trách

.

“Tĩnh nhi

th

t ch

ng hi

u phong tình gì c

……” Trí Nghiên nh

gi

ng thì th

m, nh

ư

ng v

n đ

cho Ân Tĩnh nghe đ

ượ

c. Ân Tĩnh nhìn Trí Nghiên h

ơ

i cúi đ

u, dung nhan tuy

t m

có chút tr

ng nh

t, su

i tóc đen th

t dài kh

tán l

c, làm cho lòng Ân Tĩnh

kh

rúng đ

ng.

Trí Nghiên đ

p đ

ế

n m

c nào, nàng v

n bi

ế

t, Trí Nghiên yêu nghi

t mê ng

ườ

i ra sao, nàng cũng hi

u, khát v

ng trong lòng Trí Nghiên, nàng cũng m

ơ

h

c

m nh

n đ

ượ

c, ch

là……

“Ng

ươ

i nghĩ gì trong đ

u thì cũng thôi đi, ngoan ngoãn ngh

ng

ơ

i,

đêm nay không đ

ượ

c phép không an ph

n, b

ng không ta s

sang phòng khác ng

.” Ân Tĩnh c

i ngo

i bào, n

i r

ng trung y, nh

nhàng kéo chăn, đem thân mình n

m g

n trong

chăn

m áp cùng Trí Nghiên. Trí Nghiên th

y Ân Tĩnh chui vào li

n l

p t

c đem t

hân mình d

a sát l

i.

“Th

t sao, ch

c

n Tĩnh nhi l

ư

u l

i, ng

ườ

i ta s

ngoan ngoãn.” Trí Nghiên đ

ư

a tay cùng chân cu

n ch

t l

y Ân Tĩnh, làm cho nàng có chút không đ

ượ

c t

nhiên, h

ơ

n n

a Ân Tĩnh c

m giác đ

ượ

c thân th

Trí Nghiên không m

t m

nh vài

, dán sát lên thân mình, l

i càng m

t t

nhiên h

ơ

n, bèn quay l

i c

m l

y trung y bên c

nh đ

ư

a cho Trí Nghiên.

“Ngoan ngoãn m

c vào đi!” Ân Tĩnh nghiêm m

t nói.

m.” Trí Nghiên không tình nguy

n, tuỳ ti

n nh

n l

y b

y ph

c m

c vào l

i càng nh

ư

n

nh

ư

hi

n, vô cùng g

i c

m. Trí Nghiên b

t l

y tay Ân Tĩnh đ

t lên vòng eo m

nh kh

nh c

a mình, còn thân th

l

i càng n

m sát vào lòng Ân Tĩnh.

Ân Tĩnh

ch

t có có c

m giác vô l

c tr

ướ

c n

nhân này…mi

ng nói ngoan ngoãn nh

ư

ng hành đ

ng l

i b

ng

m

t ch

không b

ng lòng, c

tình d

n d

mình, rõ rành rành là không ch

u an ph

n mà….

“Đ

ng h

nháo n

a!” H

ơ

i th

Ân Tĩnh có chút không yên

n, Trí Nghiên có h

ươ

ng th

ơ

m nh

ư

đoá hoa lan, t

ng lu

ng nhi

t khí nóng b

ng ph

vào c

mình, khi

ế

n c

ơ

th

nh t

d

ư

ng ng

a ngáy khó nh

n. Ân Tĩnh bi

ế

t lo

i c

m giác này hoàn toàn b

t đ

ng v

i lúc tr

ướ

c.

Ân Tĩnh

có chút mi

ng khô l

ưỡ

i khô, sao nàng c

m th

y Trí Nghiên gi

phút này th

c mê ng

ườ

i đ

ế

n v

y, làm cho ng

ườ

i ta có c

m giác ch

mu

n làm cái gì

đó……

“Tĩnh nhi

không mu

n ta sao? Tĩnh nhi không mu

n th

c

m giác dùng ngón tay c

a mình ch

m lên t

ng t

c, t

ng t

c da th

t c

a ta sao? Tĩnh nhi không mu

n nhìn b

dáng c

a ta

d

ướ

i thân Tĩnh nhi vui hoan rên r

sao……” Môi Trí Nghiên cách m

t Ân Tĩnh

th

t g

n, thanh âm m

p m

phóng đãng, thì thào rót vào tai Ân Tĩnh……

B

dáng d

d

c

a Trí Nghiên nh

ư

v

y thì cho dù là thánh nhân cũng s

b

nàng d

n d

, b

ng ch

ng là Ân Tĩnh đã hoàn toàn th

t th

, tim đ

p r

n ràng trong l

ng ng

c.

Ân Tĩnh c

m giác đ

ượ

c tay mình b

Trí Nghiên áp lên vòng eo m

n màng c

a nàng, nh

nhàng d

n tay mình tr

ượ

t lên làn da tr

trung, tr

ng m

n nh

ư

l

a

y, c

m giác so v

i vu

t lên t

ơ

t

m còn khi

ế

n ng

ườ

i ta yêu thích h

ơ

n, không n

r

i tay. Bàn tay vô th

c thu

n theo

t

bên hông tr

ượ

t xu

ng cái b

ng nh

nh

n, c

m giác tuy

t v

i đ

ế

n m

c khi

ế

n cho Ân Tĩnh quên c

giãy d

a, th

m chí có chút mê mu

i thu

n theo d

n d

c

a Trí Nghiên, m

c cho tay mình tr

ượ

t lên da th

t non m

m……

Tuy r

ng Ân Tĩnh bi

u hi

n còn r

t b

đ

ng, nh

ư

ng mà Trí Nghiên ch

c

n nghĩ đ

ế

n bàn tay Ân Tĩnh đang th

c s

dán lên da th

t mình, đ

ượ

c nàng vu

t ve li

n gi

ng nh

ư

b

đi

n gi

t, thân th

kh

run r

y. Trí Nghiên ch

ư

a t

ng nghĩ t

i, ch

có m

t cái v

u

t ve mà mình đã có ph

n

ng l

n nh

ư

v

y.

Trí Nghiên kh

rên m

t ti

ế

ng, nàng có th

t

ưở

ng t

ượ

ng đ

ượ

c b

dáng mình

d

ướ

i thân Ân Tĩnh phóng đãng th

ế

nào, b

i vì ng

ườ

i đó là Ân Tĩnh nên nàng m

i có c

m giác mãnh li

t đ

ế

n th

ế

……

Trí Nghiên hy v

ng

c

nào Ân Tĩnh có th

ch

đ

ng h

ơ

n m

t chút, m

t khi Ân Tĩnh mu

n mình, nàng ch

c ch

n s

không còn mu

n quay đ

u n

a. Còn nh

ư

bây gi

, Ân Tĩnh cùng chính mình lúc nào cũng dây d

ư

a không rõ, mình mu

n Ân Tĩnh “yêu” mình, mu

n đ

ế

n s

p phát đ

iên r

i!

Trí Nghiên b

t l

y tay Ân Tĩnh đ

t lên đôi ti

u b

ch th

m

m m

i đ

y đ

n c

a mình, mà gi

phút này Ân Tĩnh hoàn toàn b

Trí Nghiên d

n d

t, c

m giác đ

ượ

c trong lòng bàn tay m

t kh

i m

m m

n vô cùng.

Ân Tĩnh

v

a m

i đ

t tay lên, th

n kinh Trí Nghiên l

p t

c căng th

ng, nàng s

Ân Tĩnh s

rút tay v

Đi

u làm cho Trí Nghiên c

m th

y may m

n chính là cho đ

ế

n bây gi

Ân Tĩnh cũng không có bi

u hi

n gì chán ghét. Khi bàn tay Ân Tĩnh đ

t lên c

p song nhũ so v

i nàng còn đ

y

đ

n m

m m

i h

ơ

n, tay li

n vô th

c nh

nhàng đè xu

ng, hai h

t h

ng đ

u cũng l

p t

c se c

ng l

i. Trí Nghiên c

m giác đ

ượ

c Ân Tĩnh đã b

t đ

u ch

đ

ng li

n buông tay mình ra, đ

cho Ân Tĩnh t

do phát huy, thân th

nàng yêu thích t

ng cái đ

ng ch

m

c

a Ân Tĩnh. Tuy ch

là nh

ng đ

ng tác nh

nhàng, nh

ư

ng v

n làm cho nàng có ph

n

ng mãnh li

t.

Gi

phút này đ

u óc Ân Tĩnh đã hoàn toàn b

vây trong tr

ng thái h

n đ

n, nàng ch

bi

ế

t thân hình tr

trung khêu g

i mà mê ng

ườ

i kia đang d

n d

mình.

Theo b

n năng nàng c

m th

y t

ư

th

ế

n

m lúc này không th

t khi

ế

n nàng t

n h

ng, thân th

kh

đ

ng, li

n d

dàng đem Trí Nghiên đ

t d

ướ

i thân, hi

n nhiên cũng vì Trí Nghiên c

c kì ph

i h

p v

i Ân Tĩnh.

Trí Nghiên đúng nh

ư

ý nguy

n đ

ượ

c n

m d

ướ

i thân Ân Tĩnh, lòng tràn đ

y ch

mong hành đ

ng ti

ế

p theo c

a m

u h

u. Ân Tĩnh b

i đ

ng tình mà khuôn m

t nhi

m m

t t

ng đ

ng, b

dáng l

i vô cùng ôn thu

n d

u dàng. Trong tr

ườ

ng h

p th

ế

này, dù cho có là thánh nhân cũng bi

ế

n thành đ

i dã lang, Ân Tĩnh

không ph

i thánh nhân, t

t nhiên đã đ

ng tâm, nh

ư

ng do b

n tính v

n ôn hoà nên nàng v

n nh

ư

tr

ướ

c không chút v

i vàng mà ch

m rãi thăm dò t

ng t

c thân th

c

a Trí Nghiên.

Ân Tĩnh

đ

t môi lên cánh môi m

m m

i c

a Trí Nghiên, thu l

y h

ươ

ng th

ơ

m mê

ng

ườ

i

y, đ

u l

ưỡ

i Trí Nghiên cu

ng nhi

t cùng đ

u l

ưỡ

i Ân Tĩnh nh

y múa, c

ơ

h

mu

n đ

i khách thành ch

. Nàng c

m giác đ

ượ

c nh

ng ngón tay Ân Tĩnh đ

t trên thân th

mình b

t đ

u ho

t đ

ng, ch

m đ

ế

n đâu, da th

t n

ơ

i đó gi

ng nh

ư

b

thiêu đ

t, thân

th

nóng h

ng h

c, tràn đ

y khát khao. Trí Nghiên đ

ư

a tay ôm l

y Ân Tĩnh, đem thân th

mình h

ướ

ng vào thân th

ng

ườ

i yêu, hy v

ng có th

gi

m b

t c

m giác nóng r

c b

c b

i mà mình đang ph

i ch

u đ

ng…..

Đôi môi Ân Tĩnh

d

n d

n di đ

ng xu

ng d

ướ

i

, ôn nhu hôn vào c

n c

tr

ng ng

n c

a Trí Nghiên, làm nàng ch

u kích thích kh

rên m

t ti

ế

ng, kia rõ ràng là thanh âm vui s

ướ

ng c

c kì, d

nghe đ

ế

n m

c làm cho Ân Tĩnh càng thêm mê m

n.

Khi đôi môi ti

ế

n đ

ế

n vùng đ

i núi cao ng

t

y, Ân Tĩnh ch

bi

ế

t ngây ng

ườ

i mê mu

i ng

m nhìn, rõ ràng mình cũng đ

ng d

ng có nh

ng th

này, nh

ư

ng cho đ

ế

n bây gi

m

i bi

ế

t, thì ra có th

làm ng

ườ

i ta mê luy

ế

n đ

ế

n th

ế

……

T

d

ư

ng đ

ế

n đây thì không bi

ế

t ph

i làm gì n

a, trong nháy m

t Ân Tĩnh ng

n ng

ườ

i, làm cho

Trí Nghiên ch

đ

ế

n m

c ho

ng h

t, nàng khát v

ng Ân Tĩnh có th

âu y

ế

m mình, khát v

ng Ân Tĩnh th

ưở

ng th

c mình.

“Tĩnh nhi

……” Trí Nghiên ôm l

y c

Ân Tĩnh, nh

nhàng kéo th

p đ

u Ân Tĩnh xu

ng m

t chút, đ

khuôn m

t nàng áp vào c

p nhũ pho

ng m

m m

i….

N

ế

u đ

ế

n lúc này Ân Tĩnh mà còn không bi

ế

t làm gì n

a thì th

t s

quá nghiêm ch

nh r

i. Ân Tĩnh r

t c

c không ph

s

mong đ

i c

a Trí Nghiên hôn nh

lên n

hoa kia, t

t

n ng

m l

y nó, Trí Nghiên c

ơ

h

thi

ế

u chút n

a đã hét lên. T

n m

t nhìn th

y Ân Tĩnh cúi đ

u th

ưở

ng th

c mình, Trí Nghiên có c

m giác m

t c

nhi

t l

ư

u đang cu

n cu

n ch

y xu

ng……

“Nóng quá……” Trí Nghiên theo b

n năng v

n v

o thân th

. Ân Tĩnh r

t ôn nhu nh

ư

ng cũng đ

khi

ế

n nàng nh

ư

th

b

b

c điên r

i. Trí Nghiên tr

c ti

ế

p n

m l

y ngón tay Ân Tĩnh ti

ế

n nh

p đoá hoa đã hé m

t

lâu, c

m giác

m

ướ

t nóng

m khi

ế

n Ân Tĩnh

c

kinh, m

i h

n phi phách tán, m

i lý trí phút ch

c đ

u tr

l

i.

Gi

phút này Trí Nghiên tuy yêu m

đ

ế

n t

n x

ươ

ng, làm cho ng

ườ

i ta có c

m t

ưở

ng mu

n đem nàng th

ưở

ng th

c t

ng chút m

t, nh

ư

ng Ân Tĩnh không dám, nàng s

, s

n

ế

u b

ướ

c qua ranh gi

i cu

i cùng

y, nàng s

không còn đ

ườ

ng th

i lui.

Ân Tĩnh

rút tay v

, đem y quan không ch

nh t

trên ng

ườ

i Trí Nghiên s

a sang l

i r

i nh

nhàng d

dành: “Ng

đi.”

Trí Nghiên không th

tin nhìn Ân Tĩnh. Lúc này nàng đang b

d

c b

h

a thiêu đ

t, nh

ư

ng Ân Tĩnh

, n

nhân đáng gi

n này l

i nói nàng hãy ng

đi, th

t không th

tin n

i.

Trí Nghiên mu

n khóc, thân th

nàng v

n còn nóng h

ng h

c nh

ư

thiêu nh

ư

đ

t, tuy r

ng nàng còn tr

, th

i gian còn nhi

u, nh

ư

ng mà nàng th

t r

t đau đ

n…

“Tĩnh nhi

, ng

ườ

i ta mu

n mà……” Trí Nghiên không th

n thùng nói, làm cho Ân Tĩnh đ

b

ng c

m

t. Sao Trí Nghiên có th

đem nh

ng l

i này nói ra? Không tuân th

tí qui c

nào c

a n

nhi c

……

“Ngoan, ng

đi.” Ân Tĩnh ôm l

y Trí Nghiên, nh

nhàng d

dành, c

m th

y mình th

t là đáng ch

ế

t. Mình v

a r

i c

y nh

ư

nh

p ma v

y, sao l

i làm ra chuy

n nh

ư

v

y v

i Trí Nghiên?

Trí Nghiên nhìn Ân Tĩnh

, bi

ế

t hôm nay nh

t đ

nh d

c c

u b

t đ

t. Xem ra câu d

n l

i th

t b

i, nh

ư

ng cũng không th

làm gì khác. Ân Tĩnh, nà

ng th

t bi

ế

t cách hành h

ta mà, m

t ngày nào đó ch

c ch

n ta s

khi

ế

n nàng không th

xu

ng gi

ườ

ng đ

ượ

c, h

!

Nh

ư

ng dù sao đêm nay th

ế

nào cũng không ng

đ

ượ

c, Trí Nghiên ti

ế

p t

c th

dài! Ánh m

t tràn đ

y u oán truy

n l

i làm cho Ân Tĩnh có chút ch

t

d

T

ối hôm qua Ân Tĩnh ngủ cũng không yên ổn, Trí Nghiên cứ rúc vào lòng mình, đẩy ra một chút nàng lại càng dính sát lại, làm cho Ân Tĩnh bất đắc dĩ chỉ biết thở dài. Thật ra Ân Tĩnh không có thói quen có thêm một người trên giường, nhưng từ khi có Trí Nghiên, mới bắt đầu hình thành thói quen này.

Ân Tĩnh

nhìn Trí Nghiên đang ng

say, ngón tay nh

nhàng vén nh

ng l

n tóc dài đang r

xu

ng trên g

ươ

ng m

t nàng, l

ra dung nhan phong hoa tuy

t đ

i, l

ng l

ng

m nhìn đ

ế

n xu

t th

n. N

nhân mĩ m

o này v

n là thê t

c

a Hiên nhi, nh

ư

ng hi

n gi

nàng đang ng

trên gi

ườ

ng c

a mình, trong lòng Ân Tĩnh ch

t có c

m giác vô cùng ph

c t

p.

“M

ẫu hậu, người ta muốn mà…” Trí Nghiên nói mơ, làm cho bàn tay Ân Tĩnh đang âu yếm vuốt ve mái tóc nàng chợt khựng lại, gương mặt cũng ửng đỏ. Ngay cả trong mộng Trí Nghiên cũng không đàng hoàng, Ân Tĩnh có thể tưởng tượng ra Trí Nghiên đang mơ thấy cái gì. Nghĩ đến tình cảnh tối qua, gương mặt lại càng đỏ bừng hơn trước.

Ân Tĩnh

lay nh

thân mình Trí Nghiên

, kêu nàng r

i gi

ườ

ng. Trí Nghiên m

ơ

m

ơ

màng màng m

đôi m

t, th

y ghét, m

ng đ

p t

d

ư

ng b

phá h

ng gi

a ch

ng, n

ế

u là ng

ườ

i khác đánh th

c ch

c ch

n Trí Nghiên đã b

c phát tính tình đ

i ti

u th

ư

. Nh

ư

ng khi nhìn th

y Ân Tĩnh l

i si ng

c c

ườ

i

ngây ngô, đ

ư

a tay nâng khuôn m

t Ân Tĩnh, kh

hôn nàng, hành đ

ng quá đ

i thân thi

ế

t khi

ế

n Ân Tĩnh ng

ượ

ng ngùng, nh

nhàng tránh né.

“Đ

ừng làm rộn, mau rời giường thôi……” Ân Tĩnh nghiêm mặt nói, bằng không Trí Nghiên sẽ không chịu nghe lời.

“Không mu

n, ng

ườ

i ta còn mu

n ng

, t

i qua thân th

đói

ơ

i là đói, ch

ư

a có ng

ngon……” L

i Trí Nghiên rõ ràng là oán trách Ân Tĩnh t

i qua khi

ế

n nàng d

c c

u b

t đ

t, đ

ế

n n

i m

t đêm lăn qua l

n l

i cũng không ng

đ

ượ

c, mà đáng gi

n là Ân Tĩnh rõ

ràng bi

ế

t mình khó ch

u nh

ư

ng v

n c

ý làm b

ng

thi

ế

p đi. Ghét Ân Tĩnh ch

ế

t đ

ượ

c!

Th

ật ra Ân Tĩnh rất muốn giả ngu, bởi vì trong lòng nàng không biết làm thế nào với Trí Nghiên, rõ ràng toàn những lời nữ tử bình thường không dám nói, nhưng sao Trí Nghiên có thể nói ra không chút kiêng kỵ nào như vậy!?

“N

t

không th

nói năng l

li

u nh

ư

th

ế

!” Ân Tĩnh nghiêm trang d

y d

, có nh

ng th

v

n đã ăn sâu trong tâm ni

m Ân Tĩnh, t

nh

ư

l

giáo ch

ng h

n.

Trí Nghiên nhìn Ân Tĩnh

cười, mẫu hậu nghiêm chỉnh quá, khí thế dạy dỗ y như khi ở trong cung làm Hoàng hậu nương nương hiền minh không thể xâm phạm, bất quá hiện tại mẫu hậu đâu phải Hoàng hậu nương nương, mà chính là nữ nhân của mình!

Trí Nghiên yêu thích nh

ng lúc Ân Tĩnh b

i vì ch

ng đ

mình càn r

không đ

ượ

c nên ph

i c

th

hi

n b

dáng nghiêm trang h

ướ

ng mình giáo hu

n. Th

c kh

ái mê ng

ườ

i khi

ế

n ng

ườ

i ta ph

i ng

n ng

ơ

h

đ

!

“Ta v

ừa rồi nói gì lộ liễu lắm sao?” Trí Nghiên ra dáng ngây thơ vô tội, đem câu nói của Ân Tĩnh hỏi ngược lại. Ân Tĩnh đột nhiên cảm thấy Trí Nghiên thực xảo quyệt vô lại, may mà mình được giáo dưỡng tốt. Câu nói vừa rồi tuy không có gì lộ liễu nhưng “ý tứ” trong đó rõ ràng mình vừa nghe đã hiểu được ngay, nàng nói vậy không lẽ ý nói do tự mình nghĩ sai lệch hay sao?

“Ph

i nói là đói b

ng, sao l

i nói là thân th

r

t đói?” Ân Tĩnh nhíu mày h

i.

“B

ụng chẳng lẽ không thuộc về thân thể sao? Đã đói bụng thì thân thể tất nhiên cũng đói chứ sao!” Mẫu hậu không ngờ lại cùng mình cãi cọ, Trí Nghiên cảm thấy vui thích vô cùng, nhìn đến bộ dáng không chịu thua của Ân Tĩnh, thật đáng yêu làm cho người ta chỉ muốn đặt nàng dưới thân mà khi dễ một phen. Mà thật ra dù Ân Tĩnh có bộ dạng thế nào thì Trí Nghiên cũng cảm thấy nàng đáng yêu cả!

“Coi nh

ư

mi

ng l

ưỡ

i ng

ươ

i l

i h

i!” Ân Tĩnh th

y mình bi

n gi

i không th

ng, c

m th

y m

t m

t li

n đ

ng d

y, b

t đ

u m

c y ph

c vào, không thèm nói chuy

n v

i Trí Nghiên n

a.

“Mi

ệng ta thật sự rất lợi hại sao? Có phải làm cho Tĩnh nhi rất thoải mái hay không?” Trí Nghiên hoa si nhìn bóng lưng Ân Tĩnh, hỏi không đứng đắn tí nào. Ờ thì Tĩnh nhi thoải mái là tốt rồi.

Đ

tài nào cũng có th

b

Trí Nghiên v

n v

o ra thành nh

ư

v

y, Ân Tĩnh đang m

c y ph

c ch

t d

ng

tay, t

nhiên mu

n bóp ch

ế

t Trí Nghiên ngay t

c thì.

“Trí Nghiên, ng

ươi ngậm miệng lại cho ta!” Ân Tĩnh lạnh lùng ra lệnh. Rất rõ ràng nếu Trí Nghiên nói thêm cái gì nữa, nàng sẽ giận thật cho coi.

“Tĩnh nhi

không hi

u tình thú gì h

ế

t……” Trí Nghiên

nh

gi

ng ai oán.

“Ng

ươi không phải đã sớm biết thế sao?” Ân Tĩnh lãnh đạm nói, chỉnh trang lại y phục rồi đến ngồi trước bàn trang điểm, cầm lấy chiếc lược làm bằng gỗ đào, nhẹ nhàng chải tóc.

Trí Nghiên th

y Ân Tĩnh lãnh đ

m nh

ư

th

ế

, cũng nha

nh tay m

c y ph

c, nhanh chóng thu d

n gi

ườ

ng g

i r

i đi đ

ế

n phía sau Ân Tĩnh, r

t t

nhiên ti

ế

p nh

n l

y cây l

ượ

c g

trong tay nàng.

“Dĩ nhiên ta bi

ết rõ Tĩnh nhi vừa nhát gan vừa cố kỵ, Tĩnh nhi đối với người khác lãnh đạm, Tĩnh nhi có đôi khi rất không thú vị, Tĩnh nhi có đôi lúc khiến người ta phải giận, nói không chừng ngày sau sẽ làm ta thương tâm, nhưng vì cái gì ta vẫn yêu nàng như thế này đây? Chớp mắt một cái đã yêu nàng mười mấy năm, nhất định là nàng đã dùng tình chú với ta, bỏ bùa ta, làm cho ta càng lún càng sâu. Nàng không biết ta yêu nàng đến mức nào, bởi vì tình yêu của nàng dành cho ta nhất định so với ta không bằng……”

Trí Nghiên nh

nhàng đ

ư

a ngón tay cùng cây l

ượ

c đào nho nh

ch

i mái tóc đen dài c

a Ân Tĩnh. T

khi b

Hi

ế

u M

n c

ườ

i nàng không ch

i n

i đ

u cho m

u h

u, nàng tr

v

đã luy

n t

p th

t t

t, hi

n t

i đ

ng tác đã vô cùng thu

n th

c linh ho

t.

Ân Tĩnh không đáp l

ời, mà thực chất giờ phút này nàng cũng không biết nói gì để hồi đáp Trí Nghiên, nếu nói yêu, nàng vẫn thấy có gì đó thực xa lạ. Nàng chỉ biết bản thân mình không muốn Trí Nghiên biến mất, nàng chỉ biết khi Trí Nghiên gặp chuyện không may nàng thực sự rất lo lắng, nỗi lo không thua gì so với tình cảm dành cho thân sinh nhi tử của mình. Nàng đối với Hiên nhi nhất định là yêu, vậy đối với Trí Nghiên cứ coi là yêu đi. Nhưng mà, tuy yêu hai người nhưng lại là thứ tình cảm xung đột với nhau. Ân Tĩnh chợt cảm thấy, mình dù có một bụng tài hoa cũng tìm không ra biện pháp nào lưỡng toàn.

“Qu

th

t là không hi

u phong tình mà, lúc này nàng l

ra ph

i có chút bày t

gì m

i đúng!” Trí Nghiên kh

gi

n nói, nh

ư

ng trong lòng bi

ế

t rõ, trong tâm Ân Tĩnh

đ

i v

i mình v

n còn do d

. Đáng ch

ế

t, l

ra ban đ

u không nên g

cho thái t

bi

u đ

, đ

bây gi

bi

ế

n thành m

t b

c t

ườ

ng trong lòng Ân Tĩnh, không sao v

ượ

t qua đ

ượ

c.

“Trí Nghiên……” Ân Tĩnh

muốn nói lại thôi.

“Mà thôi, ta thà r

ng nàng không h

i

u phong tình cũng không mu

n nàng nói gì khi

ế

n ta ph

i kh

s

.” Trí Nghiên m

m c

ườ

i. Trong lòng nàng có bao nhiêu đau kh

, cũng ch

có nàng bi

ế

t đ

ượ

c thôi.

Ân Tĩnh

cũng không nói tiếp nữa. Tâm tư của Trí Nghiên đối với mình, làm sao lại nàng không biết được. Mấy tháng trước ngay cả chải một kiểu tóc hơi phức tạp chút Trí Nghiên cũng không biết, hiện tại so với Trí Hiền còn khéo léo nhanh nhẹn hơn. Thực khó cho một đại tiểu thư từ nhỏ đã quen được người ta hầu hạ như nàng, nay lại khuất thân phục thị mình.

“Trí Nghiên, ng

ươ

i hà t

t

y khu

t mình nh

ư

v

y, không c

n vì ta mà làm ra cái gì, có l

không đáng đâu……” Ân Tĩnh th

dài nói.

“Ta vì Tĩnh nhi

làm hết thảy, đều là ta cam tâm tình nguyện, mà cũng là do ta thích nữa, giống như lúc này vì Tĩnh nhi mà chải đầu vậy. Ta thích những khoảnh khắc ấm áp thân thiết cùng Tĩnh nhi, không có khoảng cách nào cả, cho nên tóc của Tĩnh nhi, ngày sau chỉ có thể để ta chải, Trí Hiền cũng không được!” Trí Nghiên bá đạo nói.

Ân Tĩnh

ch

t kéo Trí Nghiên ng

i lên

đùi mình, Trí Nghiên ch

thi

ế

u chút n

a là tim đã nh

y ra kh

i l

ng ng

c. Không ph

i m

u h

u c

m đ

ng mu

n hôn mình đ

y ch

? Đ

ượ

c ng

i trên đùi m

u h

u, có chút x

u h

, nh

ư

ng cũng đã mong đ

i t

lâu!!

Trong đ

ầu Trí Nghiên tràn ngập toàn ý nghĩ kỳ quái, nàng hoàn toàn quên mất Ân Tĩnh là người đứng đắn thế nào. Nàng kéo mình vào lòng để thân thiết gì đó, tuyệt đối không thể nào!

“Ta không có tài cán vì ng

ươ

i làm gì nhi

u, nh

ư

ng b

t quá ta có th

ho

mi cho ng

ươ

i.” Ân Tĩnh chân thành nói, thu

n t

úy là mu

n đáp l

mà thôi.

“V

ẽ mi?” Ngữ khí Trí Nghiên lúc đầu có chút thất vọng, nhưng ngay lập tức tâm trạng nhảy nhót cả lên. Mẫu hậu hoạ mi cho mình, chẳng phải rất giống trượng phu hoạ mi cho ái thê sao? Cảnh tượng kia, chỉ cần tưởng tượng Trí Nghiên đã thấy đáng yêu đến cực điểm.

“Ta ch

ư

a t

ng ho

cho ng

ườ

i nào, không bi

ế

t có th

h

a t

t hay không? Thôi nên quên đi……” Ân Tĩnh nghe ng

khí m

t mát c

a Trí Nghiên, nghĩ l

i s

mình h

a không t

t, trong lòng cũng có chút do d

li

n quy

ế

t đ

nh rút

lui.

“Ng

ười ta muốn Tĩnh nhi hoạ mi, nhất định sẽ rất đẹp, rất đẹp mà!” Trí Nghiên lòng tràn đầy chờ mong Ân Tĩnh vẽ mi cho mình. Nàng có thể tưởng tượng được mình sẽ đẹp thế nào, yêu nghiệt thế nào khi xuất hiện trước mắt thế nhân.

Ân Tĩnh

c

m l

y mi bút, nh

nhàng phác ho

đôi mi cong cong hoàn m

c

a Trí Nghiên, bi

u tình vô cùng nghiêm túc, ghé sát vào m

t Trí Nghiên, h

ơ

i th

nh

nhàng qu

n quýt, h

ế

t th

y đ

u làm cho Trí Nghiên h

nh phúc mu

n r

ơ

i l

, th

c s

c

m giác so v

i n

m m

ng còn có ph

n không chân th

t h

ơ

n……

Ân Tĩnh

không hề biết hành động tuỳ hứng này của mình lại mang đến cho Trí Nghiên cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có đến thế nào, nàng chỉ biết chuyên tâm tỉ mỉ hoạ cho Trí Nghiên thôi.

Ân Tĩnh

th

u bút, hài lòng nhìn đôi mày li

u tr

ướ

c m

t, v

a v

n ch

m ph

i ánh m

t câu nhân kia, l

p t

c b

hút vào. Ân Tĩnh vô th

c nh

nhàng ti

ế

n l

i, đ

t môi lên cánh môi m

m m

i c

a Trí Nghiên, có l

ngay c

chính nàng cũng không bi

ế

t hành đ

ng

y nh

ư

th

ế

nào

l

i phát sinh.

Ngày sau Ân Tĩnh

cuối cùng tổng kết được, không thể cùng Trí Nghiên mắt đối mắt, bằng không chắc chắn sẽ bị nàng câu mất hồn phách!

Gi

ng nh

ư

là bây gi

, Ân Tĩnh hoàn toàn vô ý th

c b

Trí Nghiên câu d

n!

Trí Nghiên lòng tràn đ

ầy chờ mong, môi cùng môi quấn quýt triền miên, kia ôn nhu lại dần thêm gấp gáp, hôn càng lúc càng sâu, ý loạn tình mê. Hoạ bút trong tay Ân Tĩnh bất giác rơi xuống khiến nàng giật mình, lúc ấy mới phát hiện giờ phút này tư thế của nàng cùng Trí Nghiên rất ái muội. Mới sáng sớm, nàng sao cũng trở nên càn rỡ giống Trí Nghiên như thế? Ân Tĩnh tự khiển trách mình.

Trí Nghiên ch

ư

a tho

mãn, li

ế

m nh

khoé môi, v

n có c

m giác ăn không no! M

u h

u không th

m

t l

n đ

mình đ

ượ

c ăn no sao?

“H

ọa tốt lắm, ngươi dọn dẹp gọn gàng đi, ta đi ra ngoài trước……” Ân Tĩnh chạy trối chết.

Trí Nghiên c

ườ

i c

ườ

i l

c đ

u, đ

ế

n khi nào thì m

u h

u m

i không th

n thùng n

a đây? Trí Nghiên ng

m nhìn mình trong g

ươ

ng, khí s

c coi nh

ư

không tính đi, nh

ư

ng vì sao hôm na

y t

ng

m l

i còn th

y mình đ

p h

ơ

n so v

i th

ườ

ng ngày v

y?

***

“Ti

u Trí Nghiên đâu?” Phác Quý h

i Ân Tĩnh.

“Nàng s

ắp đi ra rồi đấy.” Ân Tĩnh hồi đáp.

“Nàng có kh

e không?” Li

u Tam n

ươ

ng h

i, ánh m

t nhìn Ân Tĩnh nh

ư

th

đang nhìn cháu dâu. B

d

ng so v

i tuy

t th

ế

dung m

o c

a ng

ườ

i nhà Phác gia thì không đ

ượ

c t

t l

m, ch

có th

xem nh

ư

thanh tú, m

t mày thanh nhã nh

ư

đoá thanh liên, nh

ư

ng th

t ra

cũng ch

coi là đ

ượ

c. Tuy r

ng nói nàng ba m

ươ

i hai tu

i, so v

i ti

u Trí Nghiên l

n h

ơ

n r

t nhi

u, nh

ư

ng nhìn đi nhìn l

i nhi

u l

m ch

kho

ng hai lăm, hai sáu tu

i, đ

ng chung m

t ch

ch

ng nh

ng không khác bi

t mà ng

ượ

c l

i r

t x

ng đôi. Tuy nhìn nàng ôn hò

a d

g

n, nh

ư

ng n

ế

u ra v

uy nghiêm thì s

là so v

i cô con dâu công chúa B

o Lam còn b

c ng

ườ

i h

ơ

n. Ngày sau b

ăn g

t gao

t h

n là ti

u Trí Nghiên r

i!

Nói cũng kỳ quái, ng

ười Phác gia đều bị nửa kia của mình ăn hiếp, Phác Quý bị Liễu Tam nương trị còn không nói, Phác Trực nổi danh là nghe lời Bảo Lam công chúa, chỉ sợ Trí Nghiên cũng không ngoại lệ.

“R

t t

t.” Ân Tĩnh có chút không t

nhiên tr

ướ

c ánh m

t s

c bén c

a Li

u Tam n

ươ

ng, nh

ư

ng ngoài m

t v

n tr

n đ

nh, không chút s

ơ

h

.

“Ng

ười Phác gia chúng ta, cả đời chỉ biết yêu một người, một khi đã yêu, chính là yêu đến chết, nếu không được sẽ tự hủy diệt, hoặc nếu không tự hủy, thì chắc chắn sẽ yêu đến không còn đường lui. Tuy rằng ngươi có thân phận đặc thù, nhưng nếu nàng đã yêu thương ngươi, chúng ta cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở làm ngơ, chỉ hy vọng lần sau đừng để chúng ta nhìn thấy nàng vì ngươi mà tìm đến cái chết, không muốn sống nữa. Phận làm trưởng bối, có người nào không hy vọng con cháu mình bình an đâu? Nàng là tâm can bảo bối trong lòng Phác gia chúng ta, không chấp nhận để người khác khi dễ!” Phác gia quả không hổ danh chuyên bao che khuyết điểm người nhà.

Phác Quý kéo Li

u Tam n

ươ

ng qua, dùng phúc ng

nói chuy

n: “Ng

ươ

i dùng thái đ

y nói v

i Ân Tĩnh, không s

hù d

a nàng ch

y m

t, b

o b

i c

a ng

ươ

i s

oán h

n ng

ươ

i c

đ

i sao?”

“Nàng đo

ạt tâm can bảo bối của chúng ta, đương nhiên phải đối tốt với tiểu Trí Nghiên, chẳng lẽ ngươi muốn tiếp tục nhìn thấy tiểu Trí Nghiên vì nàng mà đòi sống đòi chết sao? Hơn nữa, Ân Tĩnh là người dễdàng bị dọa như vậy sao? Nếu đúng thật nàng vô dụng như thế, làm sao xứng đôi với tiểu Trí Nghiên nhà chúng ta?” Liễu Tam nương nói là nói như thế nhưng vẫn thu liễm thái độ đối với Ân Tĩnh một chút, dù sao hiện tại người sáng suốt đều biết, gia gia nãi nãi không đáng giá tiền, chỉ có người trong lòng mới đáng giá thôi! Ài, nữ nhân lớn rồi không quản được, tấm lòng chỉ biết hướng ra ngoài thôi!

“Ta hi

u, vi

c này là trách nhi

m c

a ta.” Ân Tĩnh áy náy nói, nàng không t

ch

i l

i ngoan ngoãn đ

ng ý làm

cho Li

u Tam n

ươ

ng mu

n m

mi

ng trách c

cũng không đ

ượ

c. Ân Tĩnh là lo

i n

t

nh

ư

v

y, trêu ch

c t

i nàng hoàn toàn là t

mình làm kh

mình, sao ti

u Trí Nghiên c

nh

t đ

nh ph

i siêu lòng tr

ướ

c n

t

này đây?

“Ta không ph

ải bắt ngươi cùng tiểu Trí Nghiên ở chung một chỗ vì ngươi thấy áy náy, mà ta chỉ hy vọng ngươi có thể kiên định một chút đểở bên nàng!” Liễu Tam nương thở dài nói.

“Các ng

ườ

i đang nói cái gì v

y?” Trí Nghiên xuân quang đ

y m

t đi ra, trên ng

ườ

i tràn đ

y h

nh phúc, có ngăn cũng ngăn khôn

g đ

ượ

c. Li

u Tam n

ươ

ng nhìn t

ư

thái kia c

a tôn n

, nàng đang hoàn toàn đ

m chìm trong tình yêu h

nh phúc. Hi

n t

i có bao nhiêu h

nh phúc, ngày sau

t h

n có b

y nhiêu th

ng kh

, trong lòng Li

u Tam n

ươ

ng không kh

i căng th

ng, lo l

ng!

“Hôm nay khí s

ắc hồng nhuận, chắc cả đêm qua xuân quang vô hạn, vân vũ không ngừng……” Phác Quý nói được một nửa, nhìn thấy tiểu Trí Nghiên trừng mắt với mình mới ý thức được bên cạnh còn có một Ân Tĩnh da mặt mỏng, liền lập tức ngừng lại. Nếu lại giống lần trước dọa nàng chạy mất, lại hành hạ một phen thì chắc tiểu Trí Nghiên sẽ oán bọn họ đến chết mất!

“Không đ

ượ

c nói lung tung, tâm can b

o b

i c

a ta ch

y m

t, các ng

ườ

i đ

n cho ta đ

ượ

c không?” Trí Nghiên tr

ng m

t nhìn hai lão.

Ân Tĩnh

nghe thấy gương mặt lập tức đỏ rần, xấu hổ đành quay mặt nhìn sang nơi khác, lão nhân không quy củ, trẻ nhỏ cũng bất kính! Phác gia độc đáo thế nào cuối cùng Ân Tĩnh cũng hiểu được.

“Nói xem, các ng

ườ

i không c

m th

y ng

ườ

i ta hôm nay đ

c bi

t sao?” Trí Nghiên h

i Phác lão phu ph

.

Phác Quý phu ph

hai m

t nhìn nhau, sau đó ph

i h

p nhìn l

i Trí Nghiên, v

n là b

d

ng h

a th

y kia, đâu có x

u đi đâu!

“Lông mày, có ph

i đ

p h

ơ

n m

i khi hay không?” Trí Nghiên v

m

t nh

n nh

o không ki

m đ

ượ

c g

p gáp h

i.

Ân Tĩnh

đ

ng bên ch

mu

n tìm cái đ

ng chui vào! Trí Nghiên th

t đúng là…… là k

đ

m dáng thích khoe khoang mà.

“G

n đây ch

ng

n ng

n trong ba tháng mà c

n

ướ

c đ

u lan truy

n nghi án hài t

m

t tích, quan ph

ghi

án đã không d

ướ

i m

t trăm v

, nghe nói năm nay là m

t năm qu

ám, ngàn năm có m

t, yêu ma qu

quái hoành hành, chuyên ăn th

t hài t

……

Phác Quý v

a ăn v

a thu

t l

i chuy

n không yên

n g

n đây nh

t trong thiên h

.

“Yêu ma qu

quái luôn luôn là l

i nói vô căn c

, r

t cu

c có chuy

n gì x

y ra v

y?”

Trí Nghiên tò mò h

i, nàng luôn thích nghe m

y vi

c kì bí, nh

ư

ng trên th

c t

ế

đây đ

u là m

y trò g

t ng

ườ

i mà thôi.

“Ng

ươ

i th

y chuy

n này th

ế

nào?” Li

u Tam n

ươ

ng h

i

Ân Tĩnh

.

“Yêu ma qu

quái b

t quá ch

là cách nói mê ho

c nhân tâm, nh

t đ

nh là có nguyên do.”

Ân Tĩnh

cau mày, c

m th

y trong chuy

n này có gì đó kỳ quái, tr

con m

t tích, chuy

n l

n nh

ư

v

y, sao tri

u đình không có ng

ườ

i nào coi tr

ng?

“Lúc Hi

ế

n đ

ế

luy

n đan……”

Phác Quý đang nói đ

t nhiên ng

ng l

i, đôi đũa trong tay Ân Tĩnh b

t ch

t r

ơ

i xu

ng đ

t. C

th

ư

có nói qua, lúc Hi

ế

n đ

ế

luy

n đan t

ng dùng tim hài nhi đ

luy

n đan, do đó m

i xu

t hi

n l

i đ

n đãi yêu ma hoành hoành, khi

ế

n lò

ng ng

ườ

i ho

ng s

……

Ân Tĩnh

b

t giác l

nh run c

ng

ườ

i, Hoàng th

ượ

ng luy

n đan không quá n

a năm, đã tr

m mê nh

ư

th

ế

, năm đó Hi

ế

n đ

ế

dùng tim tr

con luy

n đan đã đ

hoang đ

ườ

ng, Cao Hàn cũng mu

n gi

m lên v

ế

t xe đ

đó hay sao? Ân Tĩnh không dám

t

ưở

ng t

ượ

ng, n

ế

u Cao Hàn c

ti

ế

p t

c luy

n đan thì s

gây nên tình c

nh nào?

Tâm Trí Nghiên v

n nh

nhen, nàng không mu

n qu

n chuy

n thiên h

, nh

ư

ng cũng c

m giác đ

ượ

c chuy

ế

n Giang Nam hành này có l

đã đ

ế

n phút cu

i cùng. C

m bàn tay giá l

nh c

a Ân Tĩnh

, trong lòng có c

m giác hít th

không thông.

Trí Nghiên bi

ế

t rõ, nàng không l

ư

u đ

ượ

c Ân Tĩnh!

Ân Tĩnh

b

n ch

t thi

n l

ươ

ng, n

ế

u nàng là m

t n

t

ng

c ngh

ế

ch ch

bi

ế

t vi

c nhà thì có l

không có gì ph

i lo. Nh

ư

ng vì c

làm sao nàng c

h

c đ

th

, t

s

sách đ

ế

n qu

c sách, n

t

h

c nhi

u nh

ư

v

y đ

làm chi? Yêu n

ướ

c th

ươ

ng dân đ

làm gì?

T

đ

u đ

ế

n cu

i Trí Nghiên ch

là m

t n

t

ích k

, nàng b

n ch

t đúng là h

a th

y, vì ng

ườ

i nàng yêu mà s

n sàng hy sinh thiên h

, thiên h

trong m

t Trí Nghiên ch

ng là gì c

!

(

nguyên tác: chó má không b

ng

)

Đúng lúc này, trên t

u lâu có vài hành khách vãng lai đ

ế

n t

kinh đô đang th

o lu

n nh

ng tin t

c g

n đây.

“Ng

ươ

i bi

ế

t không, Tr

ươ

ng Gia Nhân chi

ế

m đo

t nhà dân, c

ưỡ

ng đo

t dân n

, gia quy

ế

n nàng kia gi

a đ

ườ

ng c

n ki

u thái t

kêu oan, kỳ th

t m

i ng

ườ

i đ

u nghĩ có làm v

y cũng vô ích, Thái t

văn nh

ượ

c có ai không bi

ế

t. Nh

ư

ng chuy

n không ng

đ

ế

n là thái t

v

n y

ế

u đu

i l

i dám ch

ng l

i Hoàng th

ượ

ng, đ

ng vào v

y ng

ượ

c*, xông vào ph

qu

c s

ư

gi

i c

u thi

ế

u n

, còn đ

p phá ph

qu

c s

ư

n

a. Hoàng th

ượ

ng vì vi

c này mà n

i tr

n lôi đình, nghe nói

ng

th

ư

phòng ch

ng nh

ng gi

n d

tuyên b

mu

n ph

ế

thái t

, l

i

còn c

m nghiên m

c ném vào thái t

, thái t

b

ném trúng ngay trán, máu ch

y không ng

ng, tr

ướ

c m

t v

n còn

Đông cung tĩnh d

ưỡ

ng…”

(*

đ

ng vào vảy ngược, ý chỉ nhược điểm, điểm yếu của ai đó)

“Không ng

thái t

văn nh

ượ

c cũng có lúc anh hùng, x

ng danh

nhi t

c

a Hàm h

u, làm ng

ườ

i ta tho

mãn nhân tâm. Ngày sau n

ế

u Thái t

có th

đăng c

ơ

……”

“Thái t

ử có thể giữ vững yên ổn ngôi vị hay không còn khó nói, dù sao Hàm hậu vẫn còn tại Đông Đô Đại Quốc Tự ăn chay niệm phật, không có Hoàng hậu hậu thuẫn, thái tửcũng yếu thế đi nhiều…..”

Ân Tĩnh

nghe v

y, m

t li

n tr

ng b

ch, Hiên nhi sao dám ch

ng l

i Hoàng th

ượ

ng lúc này? Không đ

ượ

c, nàng ph

i l

p t

c tr

v

, n

ế

u không tình c

nh Hiên nhi s

vô cùng nguy hi

m. Thái t

càng đ

c nhân tâm, Hoàng th

ượ

ng càng kh

ông tha cho h

n!

Toàn thân Ân Tĩnh

lạnh run, không biết thương thế Hiên nhi thế nào? Ai cũng không thể thương tổn nhi tử nàng, dù người kia có là trượng phu nàng cũng không được!

Trí Nghiên trong lòng m

ng th

m Cao Hiên, ng

ươ

i cái đ

ngu ng

c này,

không có vi

c gì l

i h

c cái dũng c

a k

th

t phu đ

làm chi? Khi

ế

n m

u h

u ng

ươ

i lo l

ng, ng

ươ

i s

vui v

sao? Hay nghĩ có th

l

p t

c thành đ

i anh hùng s

r

t vui thích? Cao Hiên th

c đáng gi

n!

***

“Thu d

n đi, ngày mai tr

v

Đông Đô, cũng nên h

i

kinh r

i.”

Ân Tĩnh

nhẹ nhàng nói.

“Ân Tĩnh

, chúng ta không th

xa ch

y cao bay, m

c k

nh

ng chuy

n phi

n toái này sao?”

Trí Nghiên nhìn Ân Tĩnh

, khổ sở hỏi.

“Không đ

ượ

c nói b

c đ

ng nh

ư

th

ế

! Thiên h

này không yên

n, ta đã không ph

i là m

t thê t

t

t, n

ế

u không th

khi

ế

n tr

ượ

ng phu tr

v

chính đ

o thì ta cũng mu

n h

ế

t s

c vì thiên h

mà gi

v

ng thái bình, h

ơ

n n

a Hiên nhi c

n ta!” Ân Tĩnh nói, không có b

t kỳ đ

ườ

ng nào

đ

th

ươ

ng l

ượ

ng.

“V

ậy nàng nhất định phải đáp ứng ta, sau khi trở về không cho phép không để ý tới ta!”

Trí Nghiên th

y nói gì cũng đ

u vô d

ng, ch

c

u sau khi h

i kinh Ân Tĩnh không tránh né mình là t

t r

i.

“Trí Nghiên, hi

ện tại ta không thể hứa hẹn với ngươi điều gì, nhưng ta sẽ tận lực tìm một biện pháp lưỡng toàn……” Ân Tĩnh cũng không biết phải nói gì.

“Bi

n pháp l

ưỡ

ng toàn? Rõ ràng nàng không nghĩ đ

ượ

c, ch

tr

l

i ta cho có l

thôi!”

Trí Nghiên t

c gi

n h

ướ

ng Ân Tĩnh quát, có l

nàng

bi

ế

t nh

ng ngày tháng h

nh phúc đã không còn nhi

u, nên l

i càng lu

ng cu

ng b

t an.

Ân Tĩnh

nhìn Trí Nghiên cu

ng cu

ng kh

s

, nàng bi

ế

t Trí Nghiên r

i lo

n, nh

ư

ng nàng qu

th

t l

c b

t tòng tâm, theo b

n năng xoay ng

ườ

i ôm l

y Trí Nghiên, mu

n Trí Nghiên

bình tĩnh tr

l

i.

Trí Nghiên gi

ng nh

ư

con báo nh

đang gi

ươ

ng nanh múa vu

t, nh

ư

ng

trong lòng Ân Tĩnh l

i t

t

bình

n tr

l

i. Đáng gi

n, bi

ế

t rõ r

ng Ân Tĩnh s

th

ươ

ng t

n mình, nh

ư

ng ch

c

n nàng h

ơ

i tr

n an, mình li

n buông khí

gi

i đ

u hàng.

Trí Nghiên gi

n Ân Tĩnh, cũng gi

n chính b

n thân mình, m

t b

ng đ

y h

a không ch

nào phát ti

ế

t li

n há m

m quay ra c

n vành tai Ân Tĩnh m

t cái.

Ân Tĩnh

b

đau, kêu lên m

t ti

ế

ng, nh

ư

ng bi

ế

t Trí Nghiên ch

ng qua không mu

n

v

, cũng không hé mi

ng nói gì. Trí Nghiên r

t cu

c v

n r

t th

ươ

ng yêu Ân Tĩnh, c

n m

t cái, th

y Ân Tĩnh đau li

n l

p t

c đau lòng, đ

i c

n thành li

ế

m, mà Ân Tĩnh cũng tùy nàng làm v

y……

***

“Ti

u Trí Nghiên, ng

ươ

i gi

n gia gia sao?”

Phác Quý ng

khí đáng th

ươ

ng h

i, t

ngày hôm qua đ

ế

n gi

, nàng cũng không thèm đ

ý đ

ế

n mình .

“Bi

ế

t rõ Ân Tĩnh m

m lòng, ng

ươ

i l

i m

ượ

n vi

c này phi

n nàng, ng

ươ

i c

ý làm cho ta kh

s

!”

Th

t ra Trí Nghiên cũng bi

ế

t, nàng trút gi

n cho ai khác c

ũng không đúng, dù sao v

a nghe th

y Cao Hiên có chuy

n, Ân Tĩnh m

t lòng ch

mu

n bay v

kinh đô. Nàng v

n m

t b

ng bu

n b

c nh

ư

ng không th

h

ướ

ng Ân Tĩnh phát tác, nên đành ph

i h

ướ

ng Phác Quý mà trút gi

n thôi.

“Ai kêu ng

ươ

i yêu th

ươ

ng Ân Tĩnh

, chuy

n này v

n đã đ

nh nh

ư

v

y r

i, đ

ng có đ

th

a cho ta. Gia gia nãi nãi còn có vi

c, s

không cùng các ng

ươ

i h

i Đông Đô, m

t th

i gian n

a s

đi kinh đô tìm các ng

ươ

i.”

***

Đông Đô Đ

i Qu

c T

.

B

o Lam công chúa phái ng

ườ

i đ

ế

n đón Thái t

phi, Trí Hi

n

đã t

ch

i r

t nhi

u l

n, nh

ư

ng c

mãi t

ch

i cũng không ph

i là bi

n pháp. May thay lúc Trí Hi

n đang r

t khó x

thì Ân Tĩnh cùng Trí Nghiên r

t c

c đã tr

l

i, c

m giác th

n kinh căng th

ng bây gi

m

i đ

ượ

c buông l

ng.

“Hoàng h

u n

ươ

ng n

ươ

ng v

n phúc, công chúa t

ư

ni

m Thái t

phi đã lâu, đ

c bi

t phái lão nô m

i Thái t

phi h

i cung!”

T

ma ma h

ướ

ng Ân Tĩnh th

nh an, thu

n ti

n đ

ư

a ra ý c

a B

o Lam công chúa. T

ma ma đã đi theo B

o Lam h

ơ

n ba m

ươ

i năm, nàng tinh m

t nh

n th

y m

y ngày tr

ướ

c rõ ràng Ân Tĩnh cùng Trí Nghiên không có

n

i vi

n Đ

i Qu

c T

, b

t quá

đó ch

là hai k

gi

d

ng thôi, tuy trong lòng bi

ế

t rõ nh

ư

ng cũng không v

ch tr

n.

“Ma ma, m

u h

u cũng s

p h

i kinh, ta theo m

u h

u cùng nhau tr

v

t

t r

i!”

Trí Nghiên nói, kỳ quái, sao m

u thân l

i phái T

ma ma t

mình đ

ế

n Đ

i Qu

c T

tìm mình tr

v

đây?

“Trí Nghiên theo ta đã lâu làm cho công chúa

ư

u tâm, b

n cung cũng c

m th

y áy náy, sáng s

m ngày mai b

n cung s

cùng Trí Nghiên h

i cung.”

Ân Tĩnh

t

nhiên cũng mu

n nói vài l

i khách sáo.

B

o Lam công chúa có ti

ế

ng là th

ươ

ng n

nhi, nh

ư

ng vi

c phái ng

ườ

i t

i đón Trí Nghiên c

nh

ư

là s

Trí Nghiên b

mình khi d

v

y. B

o Lam công chúa có v

không ph

i ng

ườ

i lòng d

h

p hòi nh

ư

th

ế

, tron

g lòng Ân Tĩnh

cũng th

y có vài ph

n kỳ quái.

“T

ma ma, sao m

u h

u l

i đ

t nhiên cho ng

ươ

i đ

ế

n đây?” T

ma ma là nhũ n

ươ

ng c

a Trí Nghiên, l

i là th

tì bên ng

ườ

i B

o Lam, cho nên thân ph

n có đi

m đ

c thù, Trí Nghiên không th

tr

c ti

ế

p đu

i T

ma

ma đi, ch

có th

tuỳ ti

n đáp l

i h

i han ân c

n c

a T

ma ma.

“Công chúa s

Ti

u qu

n chúa

bên ngoài không th

chi

ế

u c

b

n thân th

t t

t, nên sai lão nô đi theo bên ng

ườ

i đ

h

u h

, th

ươ

ng thay t

m lòng ph

m

u trong thiên h

…..”

T

mama nói r

t n

hi

u, nh

ư

ng dĩ nhiên nàng không nói cho Trí Nghiên bi

ế

t công chúa nói mình chú ý m

t chút, không đ

ượ

c đ

Ti

u qu

n chúa cùng Hoàng h

u n

ươ

ng n

ươ

ng m

t ch

, nàng cũng không bi

ế

t r

t cu

c vì sao. Ch

là b

dáng Ti

u qu

n chúa đ

i x

v

i Hoàng h

u n

ươ

ng n

ươ

ng

không gi

ng con dâu đ

i đãi m

ch

ng, có chút kỳ quái, nh

ư

ng cũng không nói đ

ượ

c kỳ quái

ch

nào.

“T

t l

m, T

mama, tr

i t

i r

i, b

n cung cũng m

t m

i……”

Trí Nghiên m

t lòng nh

th

ươ

ng đ

u là Ân Tĩnh, mu

n l

p t

c đem T

ma ma đu

i đi, l

n vào

khuê phòng Ân Tĩnh

. M

u h

u không

bên ng

ườ

i, nàng làm sao ng

đ

ượ

c đây? H

ơ

n n

a s

p t

i ngày h

i cung, nàng càng ph

i dính l

y Ân Tĩnh ch

t h

ơ

n n

a, làm sao ch

u b

phí?

***

Ân Tĩnh

ng

i

thi

n phòng x

ế

p b

ng, nh

m m

t l

i, quãng th

i g

ian

Giang Nam cùng Trí Nghiên s

m chi

u

chung, c

m

t màn l

i m

t màn h

i t

ưở

ng, làm cho nàng không tĩnh tâm đ

ượ

c. Ph

i đ

t ng

t tr

v

kinh th

ế

này, trong lòng Ân Tĩnh có chút căng th

ng, sau khi h

i kinh không th

gi

ng nh

ư

lúc phóng túng

Giang

Nam. Nghĩ đ

ế

n kho

ng th

i gian t

n tình hoan ái ngày

y, trong lòng Ân Tĩnh có chút c

m giác t

i l

i.

Trí Nghiên mãi m

i thoát kh

i T

ma ma, l

p t

c l

n vào phòng Ân Tĩnh thì th

y nàng đang ng

i thi

n. Ân Tĩnh có đôi khi quá nghiêm ch

nh, m

à nàng v

n không mu

n m

t Ân Tĩnh quá m

c nghiêm trang, nh

ư

v

y s

khi

ế

n nàng c

m th

y mình và ng

ườ

i

y cách nhau r

t xa.

“Có ph

i Tĩnh nhi đang nghĩ đ

ế

n ta hay không?”

Trí Nghiên xu

t hi

n phía sau Ân Tĩnh, hôn lên vành tai Ân Tĩnh, ái mu

i

h

i.

Thân th

Ân Tĩnh m

m nhũn, không hi

u vì sao thân th

nàng càng ngày càng d

dàng b

Trí Nghiên trêu ch

c, nh

ư

ng n

ơ

i này là chùa mi

ế

u, sao Trí Nghiên có th

càn r

nh

ư

th

ế

?

“Trí Nghiên, đây là n

ơi thờ tự, không được hồ nháo……”

Ân Tĩnh

không có can đ

m

n

ơ

i chùa mi

ế

u linh thiêng làm vi

c c

m k

y, nhanh chóng ngăn Trí Nghiên l

i.

“Ta m

ặc kệ là ở nơi nào, dù sao đều phải hồi cung, người ta chỉ muốn ở trên người Tĩnh nhi lưu lại vô sốấn ký, tránh cho Tĩnh nhi hồi cung sẽ quên mất ta……”

Trí Nghiên theo vành tai Ân Tĩnh

hôn d

n xu

ng c

n c

tr

ng nõn, tình, s

c so v

i tr

ướ

c kia đ

u nhi

t tình h

ơ

n r

t nhi

u, làm cho Ân Tĩnh khó có th

ch

ng đ

đ

ượ

c n

hôn n

ng cháy

y, c

ơ

th

nóng r

c nh

ư

b

ph

ng.

“Trí Nghiên, không đ

ược……”

Trí Nghiên không qu

n đ

ượ

c nhi

u nh

ư

v

y, nàng ch

bi

ế

t hi

n t

i mình r

t mu

n Ân Tĩnh, mu

n nhìn th

y Ân Tĩnh

d

ướ

i thân mình yêu di

m n

r

. N

hôn càng ngày càng nóng r

c, mang theo chân tình n

ng đ

m, trong lúc

y ngón tay cũng khéo léo lu

n v

ào th

t l

ư

ng Ân Tĩnh…

“Trí Nghiên, d

ừng lại……”

Ân Tĩnh

th

p gi

ng c

u xin, nàng c

m giác đ

ượ

c c

nhi

t khí kia đang

trong thân th

mình di chuy

n không ng

ng, thân th

cũng b

t đ

u vô l

c. Tay nàng n

m ch

t y bào, c

kh

c ch

ế

n

i d

c v

ng đang b

t đ

u trào dâng nh

ư

sóng cu

n……

Trí Nghiên th

ấy Ân Tĩnh mềm lòng, càng thêm ra sức khiêu gợi. Môi nàng lần theo cần cổ trơn bóng trượt về phía trước, đôi môi như lửa nóng chạm đến nơi nào, nơi ấy y như bị hỏa diễm thiêu đốt, ở trên người Ân Tĩnh tạo thành từng đợt, từng đợt sóng nhiệt. Giờ phút này khát vọng của Trí Nghiên so với bình thường còn cao hơn gấp bội, hấp tấp như sợ mình sắp bị vứt bỏ, muốn thấy Ân Tĩnh nhiệt tình phản ứng theo mình, đểổn định nỗi bất an trong lòng.

Thân th

Ân Tĩnh

ngày càng vô l

c, d

a h

n vào ng

ườ

i Trí Nghiên, tay Trí Nghiên nh

nhàng tr

ượ

t xu

ng eo Ân Tĩnh c

i b

dây bu

c quanh l

ư

ng, đ

ng th

i vén c

áo ra hai bên, l

ra x

ươ

ng đòn vô cùng mê ng

ườ

i. Trí Nghiên đ

ư

a đôi môi tham lam dán lên b

vai m

m m

i

y, ngón tay t

t

ti

ế

n vào gi

a hai chân Ân Tĩnh, cách l

p qu

n áo nh

nhàng nhu l

ng b

v

m

n c

m kia.

Ân Tĩnh

bị kích thích khẽ cong người, Trí Nghiên ra sức phối hợp cả tay và lưỡi, tận lực làm Ân Tĩnh hài lòng, nàng thích nhìn thấy một Ân Tĩnh ý loạn tình mê, một Ân Tĩnh quyến rũ dưới thân mình. Nàng yêu thích mỗi khi Ân Tĩnh cố gắng nhẫn nhịn, chỉ phát ra tiếng rên khe khẽ, hết thảy mọi thứ của Ân Tĩnh, nàng đều muốn……

Trí Nghiên dùng thân th

c

a mình ph

lên ng

ườ

i Ân Tĩnh, đem nàng đ

t d

ướ

i thân, ti

n cho mình mu

n làm gì thì làm, y bào r

ng thùng thình c

a nàng b

Trí Nghiên bi

ế

n thành m

t đ

ng h

n đ

n, l

ra b

vai tr

ng nõn nh

ư

n nh

ư

hi

n. Lúc này Ân Tĩnh không còn dáng v

l

nh lùng và vô tâm nh

ư

bình th

ườ

ng n

a, mà có chút

m áp, có chút m

ơ

h

, nh

ư

ng cũng vô cùng câu h

n, làm cho Trí Nghiên mê m

n đ

ế

n th

n h

n điên đ

o.

Trí Nghiên đ

ưa chân xâm nhập vào giữa hai chân Ân Tĩnh, nhẹ nhàng ma sát đoá hoa yêu kiều giữa đồng ruộng xanh tươi, tay còn lại ôm chặt đồn bộ Ân Tĩnh, nhu tình vuốt ve, xoa nắn, thậm chí dù cách cái khố vẫn tham lam muốn tiến vào khe rãnh bên trong, thiếu chút nữa đã dò vào tiểu huyệt dưới khố, làm cho Ân Tĩnh khắc chế không được quấn chặt lấy cổ Trí Nghiên, cố chống lại khoái cảm đang làn tràn khắp nơi.

Lý trí Ân Tĩnh

càng lúc càng b

c nh

ượ

c, thân th

càng ngày càng không ch

ng c

n

i s

trêu ch

c c

a Trí Nghiên, th

m chí nàng có th

c

m giác đ

ượ

c gi

a hai chân mình đang có m

t c

m

ướ

t khi

ế

n ng

ườ

i ta ph

i x

u h

, c

m

giác đ

ượ

c thân th

mình đang đang t

t

nghênh h

p theo Trí Nghiên làm m

y chuy

n x

u xa, chân b

t tri b

t giác đ

t lên hông Trí Nghiên dù hành đ

ng đó làm cho Ân Tĩnh đ

b

ng m

t, nàng c

m giác thân th

kia t

a h

không còn là c

a mình, b

t đ

u bi

u

tình đòi có ý th

c c

a riêng nó……

Ân Tĩnh

đáp lại trong vô thức làm cho Trí Nghiên càng hưng phấn, khí huyết sôi trào, kéo áo của Ân Tĩnh xuống.

Không đ

! Vĩnh vi

n không đ

! Nàng mu

n Ân Tĩnh d

t b

h

ế

t th

y m

i trói bu

c đ

đáp l

i mình,

nàng mu

n Ân Tĩnh có th

gi

ng nh

ư

mình, không ch

nào c

m k

mà h

ưở

ng th

hoan ái……

Ân Tĩnh

cảm giác được Trí Nghiên dùng đầu gối đưa vào giữa hai chân mình, nhẹ nhàng ma sát phiến mềm mại kia, tay Ân Tĩnh lại càng quấn chặt lấy cổ Trí Nghiên, khống chế không được ngửa mặt ngả người về phía sau.

Đang chìm trong mê đ

m, nàng ch

t

nhìn th

y b

c h

a Ph

t t

trên b

c t

ườ

ng trong thi

n phòng. Ph

t t

l

v

m

m c

ườ

i, ánh m

t nh

ư

đang dò xét các nàng, nh

ư

th

nhìn th

u c

linh h

n c

a nàng. Ân Tĩnh gi

ng nh

ư

b

t

t m

t gáo n

ướ

c l

nh, vô cùng ch

t d

, đ

t ng

t đ

y Trí Nghiên ra kh

i

ng

ườ

i mình.

Trí Nghiên đang tr

ầm mê vùi đầu vào hoan ái, làm sao liệu được Ân Tĩnh lại đột nhiên đẩy mình ra, nhất thời chưa kịp chuẩn bị tinh thần, vô cùng ngạc nhiên nhìn chằm chằm Ân Tĩnh. Rõ ràng Ân Tĩnh đang có dấu hiệu động tình, nàng rõ ràng thích mình chiều chuộng thân thể nàng, vì sao lại đột nhiên đẩy mình ra?

Nhân lúc đó, Ân Tĩnh

ch

nh l

i y ph

c qu

n áo b

Trí Nghiên c

i b

. Th

n ph

t không coi vào đâu, sao có th

làm ra chuy

n x

u xa này?

“Th

ần phật đang nhìn, không thể xem thường thần linh.”

Ân Tĩnh

không đ

ượ

c t

nhiên nói, v

n làm vi

c này đã là v

n ph

n c

m k

, hi

n t

i đang

n

ơ

i chùa mi

ế

u, l

i càng thêm c

m k

đ

ế

n c

c h

n, Ân Tĩnh làm sao dám ti

ế

p t

c.

Trí Nghiên nhìn b

ức họa Phật tổ trong phòng, quả thực muốn phát cuồng. Cho tới bây giờ Trí Nghiên cũng không bao giờ quản thần phật cái gì, nàng chỉ biết nàng muốn Ân Tĩnh đến điên rồi!

Nàng kéo Ân Tĩnh

l

i, mu

n ti

ế

p t

c cùng nàng mây m

ư

a hoan ái:

“S

ắc tức thị không, bọn họ không nhìn thấy đâu .”

Trí Nghiên ng

y bi

n, môi l

i mu

n đ

t lên môi Ân Tĩnh thì b

nàng nh

nhàng tránh đ

ượ

c, thành ra n

hôn môi l

i kh

r

ơ

i xu

ng g

ươ

ng m

t Ân Tĩnh.

“Trí Nghiên, đ

ừng làm khó ta.”

Ân Tĩnh

nghiêm túc nói.

Trí Nghiên nhìn b

ộ dáng nghiêm trang của Ân Tĩnh, trong lòng biết rằng đêm nay đã không còn vớt vát được gì nữa, lông mày rất nhanh đã kết lại thành một khối.

“Ân Tĩnh

, ta h

n nh

t nh

ng lúc nàng nghiêm ch

nh!”

Trí Nghiên b

ất mãn oán giận nói. Kỳ thật không thể trách được Trí Nghiên, mong nàng cho mình chút hoan ái cũng không được, hiện tại để mình cho nàng chút hoan ái cũng không xong, vô cùng bất mãn cũng là điều hợp lý. Đáng giận là thân thể Ân Tĩnh rõ ràng đã bị mình làm cho động tình, nàng sao có thể nói dừng là dừng được! Mẫu hậu không sợ tổn thương thân thể sao? Đang động tình mà ngừng lại, khổ sở biết chừng nào.

Nh

ư

ng th

t ra khi Ân Tĩnh c

m cu

n kinh Ph

t t

ng ni

m, r

t nhanh đã bình ph

c thân t

h

đang nóng b

ng, ch

đáng th

ươ

ng cho Trí Nghiên c

nhìn ch

m ch

m Ân Tĩnh, m

t l

n l

i m

t l

n th

dài, còn gì kh

h

ơ

n nhìn đ

ượ

c mà ăn không đ

ượ

c, v

a thèm v

a đói.

“Trí Nghiên, xem cái này s

ẽ tốt hơn rất nhiều.”

Ân Tĩnh

th

y Trí Nghiên bu

n bã, c

ó chút không đành lòng, cho nên r

t t

t b

ng c

m m

t quy

n kinh Ph

t đ

ư

a cho Trí Nghiên, đáng ti

ế

c nàng đã đánh giá quá cao c

nh gi

i tinh th

n c

a Trí Nghiên, đ

ư

a kinh Ph

t cho Trí Nghiên xem, khác nào đàn g

y tai trâu!

“Ta g

ỡ bức hoạ đó xuống, chúng ta tiếp tục được không?”Trí Nghiên làm nũng hỏi.

“Đây là n

i vi

n Đ

i Qu

c T

, là n

ơ

i thanh tu, không đ

ượ

c phép làm v

y!”

Ân Tĩnh

lãnh đạm cự tuyệt, cho dù có lấy bức họa xuống thì vẫn là ở cấm địa Phật môn, Trí Nghiên rõ ràng chỉ là bịt tai trộm chuông (1) thôi.

“V

y chúng ta đi ra khách đi

ế

m bên ngoài Đ

i Qu

c T

đ

ượ

c không?”

Trí Nghiên ti

ếp tục hỏi, toàn bộ đầu óc đều là dâm trùng.

“Trí Nghiên! An tĩnh cho ta, b

ng không thì tr

v

phòng đi ng

!”

Ân Tĩnh

trầm mặt, Trí Nghiên đầy bụng toàn là chuyện kia, thật sự là gỗ mục không thể khắc!

Hành đ

ng này c

a Trí Nghiên n

ế

u đ

t

hi

n đ

i, s

gi

ng nh

ư

đôi nam n

yêu đ

ươ

ng v

ng tr

m chuyên môn đi tìm phòng mà bày t

tình yêu, lúc đó Ân Tĩnh m

i không ng

i mà đ

c bi

t cùng Trí Nghiên đi

ra ngoài tìm phòng.

Trí Nghiên s

ụ mặt xuống, vô cùng đáng thương nhìn Ân Tĩnh.

“Tĩnh nhi

……”

Ng

ữ khí Trí Nghiên nói có bao nhiêu u oán liền có bấy nhiêu u oán, so với oán phụ còn u oán hơn.

“Sao ng

ươ

i m

i ngày đ

u dùng không h

ế

t tinh l

c, c

thích hành h

ng

ườ

i ta, ngoan ngoãn ng

đi.”

Ân Tĩnh

vỗ nhẹ đầu Trí Nghiên, bất đắc dĩ dỗ dành.

“Ng

ườ

i ta yêu nàng quá nên m

i v

y mà!”

Trí Nghiên bĩu môi nói, nh

ưng thật ra vẫn ngoan ngoãn nằm trên đùi Ân Tĩnh, vô cùng an phận.

“Ngoan, ng

đi.”

Khóe mi

ệng Ân Tĩnh nhẹ nhàng cong lên, dịu dàng tao nhã mỉm cười làm cho Trí Nghiên nhìn đến ngây dại.

“Tĩnh nhi

, sau này nh

t đ

nh ph

i luôn luôn c

ườ

i v

i ta nh

ư

v

y, không đ

ượ

c nghiêm m

t v

i ta……”

Trí Nghiên bá đ

ạo nói.

Ân Tĩnh

không tr

l

i, nh

nhàng vu

t ve khuôn m

t Trí Nghiên. Khuôn m

t này quá yêu nghi

t, Ân Tĩnh th

m nghĩ, còn Trí Nghiên đang r

t h

ưở

ng th

c

m giác ngón tay Ân Tĩnh

trên m

t mình nh

nhàng vu

t ve, n

àng thích Ân Tĩnh

đ

i x

v

i mình thân m

t nh

ư

th

ế

.

***

Trên đ

ườ

ng h

i kinh, vì ng

i có T

ma ma

đó, Trí Nghiên ch

có th

lén lén lút lút thân m

t v

i Ân Tĩnh, bu

i t

i gi

ng nh

ư

ti

u t

c l

n vào phòng Ân Tĩnh, tr

i v

a h

ng sáng li

n tr

v

phòng mình, b

i vì sáng nào T

ma ma cũng đ

ng ch

nàng ngay t

i c

a phòng làm cho Trí Nghiên không lúc nào ng

đ

gi

c, nh

ư

ng cho dù là th

ế

, đêm đêm nàng v

n l

n vào phòng Ân Tĩnh. Đ

i v

i chuy

n khuê phòng Trí Nghiên v

n r

t siêng năng, r

t duy tr

ì tinh thân đem thân th

Ân Tĩnh nghiên c

u hoàn toàn th

u tri

t.

Ân Tĩnh

th

y Trí Nghiên m

t nh

ư

v

y, li

n không cho Trí Nghiên làm ra chuy

n khi

ế

n ng

ườ

i ta m

t đ

tim đ

p n

a, nh

ư

ng nàng không kìm n

i Trí Nghiên. Đ

c bi

t càng g

n t

i kinh thành, Trí Nghiên l

i càng phát tác vô đ

,

t thi

ế

u chút n

a làm Ân Tĩnh

không xu

ng gi

ườ

ng đ

ượ

c.

T

ma ma nhìn Ân Tĩnh hi

n t

i luôn c

m th

y nàng cùng tr

ướ

c kia có chút b

t đ

ng, tr

ướ

c kia là đoan trang ôn hòa, nh

ư

ng m

t mày l

nh l

o, gi

ng nh

ư

không nhu

m chút khói b

i nhân gian, bây gi

tuy r

ng tính tình v

n đoan

trang ôn hòa, nh

ư

ng m

t mày có v

thêm vài ph

n quy

ế

n rũ, t

a h

nhìn tr

trung h

ơ

n tr

ướ

c, nhìn nàng nh

ư

tân n

ươ

ng m

i g

, m

i n

ế

m th

xuân l

, ki

u di

m khi

ế

n ng

ườ

i ta ph

i trìu m

ế

n.

T

ma ma t

nhiên th

y ý t

ưở

ng này vô cùng hoang đ

ườ

ng, th

i gian này

đi theo bên ng

ườ

i Hoàng h

u n

ươ

ng n

ươ

ng, tr

mình và m

y n

nhân

ngoài, căn b

n không có nam t

nào khác, hu

ng h

Hoàng h

u n

ươ

ng n

ươ

ng tuy

t đ

i là băng thanh ng

c khi

ế

t.

Tác phong Ân Tĩnh

trong dĩ vãng đã s

m hình thành hình t

ượ

ng Ân Tĩnh ca

o cao t

i th

ượ

ng, b

t kh

xâm ph

m trong lòng t

t c

m

i ng

ườ

i. T

ma ma nghĩ, có th

do Đông Đô khí h

u t

t, ngay c

khí s

c Ti

u qu

n chúa so v

i lúc

kinh đô cũng t

t h

ơ

n nhi

u, khuôn m

t nh

nh

n h

ng di

m, càng lúc càng xinh đ

p h

a th

y, công chúa m

à th

y ch

c ch

n s

thêm ph

n kiêu ng

o!

T

ma ma th

c s

đã sai l

m r

i, B

o Lam công chúa mà th

y s

là càng thêm u bu

n m

i đúng. Trí Nghiên càng yêu nghi

t, căn b

n là nh

công lao c

a Ân Tĩnh, B

o Lam làm sao kiêu ng

o cho n

i.

Qu

th

t n

n

hân đã tr

i qua tình yêu luôn có chút b

t đ

ng, đ

ng nói T

ma ma phát hi

n, ngay c

Trí Hi

n cũng c

m th

y Hoàng h

u n

ươ

ng n

ươ

ng so v

i tr

ướ

c kia còn làm cho ng

ườ

i ta kinh di

m h

ơ

n.

Tr

ướ

c kia n

ươ

ng n

ươ

ng làm cho ng

ườ

i ta có c

m giác không th

xâm ph

m

, không th

thân c

n, r

t t

nhiên khi

ế

n ng

ườ

i ta c

m th

y nàng lãnh lãnh thanh thanh mà t

o thành kho

ng cách, cho nên Hoàng th

ượ

ng v

n không th

ườ

ng l

ư

u l

i Ph

ượ

ng Nghi cung. Nh

ư

ng hi

n t

i n

ươ

ng n

ươ

ng t

a nh

ư

đoá tuy

ế

t liên đ

t nhiên n

r

, l

nh lùng nh

ư

ng mang theo vài ph

n yêu di

m, kích thích ng

ườ

i ta sinh thêm vài ph

n d

c v

ng, so v

i Trí Nghiên muôn ph

n đ

p đ

kia l

i còn có l

c hút trí m

ng h

ơ

n. Đi

u này làm cho Trí Hi

n lo l

ng, n

ế

u Hoàng th

ượ

ng nhìn th

y nàng, ch

s

ba ngàn h

u cung ph

i

m đ

m th

t s

c!

Hi

n nhiên hai ng

ườ

i kia tuy trong cu

c nh

ư

ng l

i không phát hi

n ra chút thay đ

i nho nh

này. Khi Trí Hi

n ch

i đ

u cho Ân Tĩnh li

n làm nh

ư

vô th

c nh

c đ

ế

n.

“N

ươ

ng n

ươ

ng t

a h

xinh đ

p h

ơ

n r

t nhi

u.” Trí Hi

n đ

t nhiên m

mi

ng tán th

ưở

ng.

“Trí Hi

n

mà cũng bi

ế

t nói chuy

n l

y lòng b

n cung.”

Ân Tĩnh

th

n nhiên c

ườ

i nói, nàng bi

ế

t t

ư

s

c mình đ

t trong h

u cung tuy

t đ

i không thu

c lo

i th

ượ

ng th

a, nh

ư

ng đ

ượ

c Trí Hi

n khen t

ng cũng mang đ

ế

n cho nàng ni

m vui. Ân Tĩnh

hi

n nhiên không chú ý t

i ch

riêng khí ch

t c

a mình đã có th

đem giai l

h

u cung h

th

p xu

ng, nay c

ng thêm băng lãnh đã tan, l

i càng muôn ph

n xinh đ

p, làm cho nàng càng thêm h

p d

n.

“Trí Hi

n

không nói d

i, gi

phút này n

ươ

ng n

ươ

n

g có thêm chút khí ch

t nào đó không sao nói rõ, ta s

m

t khi Hoàng th

ượ

ng nhìn th

y, nh

t đ

nh s

đ

ng tâm……”

Trí Hi

n

v

n kiên đ

nh nói.

“Lão nô cũng c

m th

y n

ươ

ng n

ươ

ng so v

i năm đó g

vào h

u cung còn đ

p h

ơ

n vài ph

n……”

T

ma ma đ

ng

m

t bên cũng nhanh nh

n hùa theo nói, qu

nhiên không ph

i

o giác c

a mình.

Trí Nghiên đang

m

t bên, r

t mu

n ch

i đ

u cho Ân Tĩnh mà không đ

ượ

c, nghe t

i đây li

n quay l

i nhìn Ân Tĩnh, có vài ph

n kinh hãi. Khó trách m

y t

i

nay mình c

m th

y nàng ngày càng xinh đ

p, lúc tr

ướ

c v

n cho là tình nhân trong m

t hoá Tây Thi, gi

xem ra không ph

i là

o giác, n

ế

u c

u c

u mà chú ý t

i, thì mình nên làm th

ế

nào cho ph

i?

Trong lòng Trí Nghiên có chút kh

n tr

ươ

ng, nàng v

t v

l

m m

i

hòa tan đ

ượ

c Ân Tĩnh, không th

b

c

u c

u không công mà chi

ế

m đ

ượ

c, h

ơ

n n

a nàng hi

n t

i không th

ch

u đ

ượ

c n

ế

u Ân Tĩnh b

c

u c

u thân c

n, hu

ng chi là đ

ng sàng c

ng ch

m. Nghĩ đ

ế

n đây, Trí Nghiên vô cùng s

u lo.

Ân Tĩnh

s

ng s

t nhìn

mình qua g

ươ

ng, đêm đêm lúc Trí Nghiên thì th

m tình t

luôn nói mình càng ngày càng xinh đ

p, nàng v

n t

ưở

ng đ

y là nh

ng l

i th

ườ

ng dùng đ

l

y lòng tình nhân, nay c

Trí Hi

n l

n T

ma ma đ

u nói nh

ư

v

y, kia có l

có vài ph

n là th

t……

—————-o0o—————

(1) B

t tai tr

m chuông: Ngày x

ư

a, có m

t tên tr

m đ

ế

n nhà ng

ườ

i h

Ph

m ăn tr

m, nh

ư

ng khi đ

ế

n n

ơ

i thì m

i th

trong nhà đ

u đã d

n đi c

, không có gì đ

l

y, ch

còn l

i m

t cái chuông l

n trong sân, tên tr

m nghĩ: Cái chuông này có th

bán ki

ế

m đ

ượ

c ch

út ti

n, th

ế

là h

n nh

c lên th

nh

ư

ng nó quá n

ng, không cách nào chuy

n đi n

i. H

n bèn nghĩ: N

ế

u đ

p v

cái chuông ra t

ng m

nh thì có th

đem v

đ

ượ

c, th

ế

là h

n tìm m

t cái búa gõ nh

m

t cái, nh

ư

ng âm thanh l

i vang đi r

t xa. “Ch

ế

t r

i! n

ế

u b

hàng

xóm nghe đ

ượ

c thì làm sao đây?” Nghĩ th

ế

, h

n li

n b

t hai tai mình l

i

.

Tên tr

ộm cho rằng mình không nghe được tiếng chuông thì người khác cũng không nghe được. Bạn nghĩ xem, hắn hành động như thế có thông minh không? Hắn tự dối được mình, nhưng có thể dối được người khác chăng!

Ý nghĩa: Khi b

n làm m

t vi

c gì sai thì nên th

a nh

n, vì tr

ướ

c sau gì m

i ng

ườ

i cũng đ

u bi

ế

t vi

c c

a b

n làm

.

(ngu

n: google

)

T

khi nhìn th

y đ

ượ

c m

t y

ế

u đu

i c

a Đ

ng Vân Nhu, Ti

u Hoa c

m th

y v

Quý phi n

ươ

ng n

ươ

ng so v

i mình còn nh

h

ơ

n hai tu

i này kỳ th

t cũng không đáng gi

n, th

m chí còn có chút đáng yêu. Tuy r

ng ch

có ngày đó nàng

trong lòng mình xem nh

ư

có chút ô

n thu

n, còn bình th

ườ

ng gi

ng nh

ư

ti

u lão h

hung d

thích gi

ươ

ng nanh múa vu

t. Nh

ư

ng

trong m

t Ti

u Hoa mà nói, nàng ch

là con ti

u miêu không có chút uy hi

ế

p nào, n

ế

u nh

ư

hu

ơ

hu

ơ

móng vu

t, ch

ng qua là phô tr

ươ

ng thanh th

ế

mà thôi. Cho nên hi

n t

i, dù ch

m

t chút Ti

u Hoa cũng không s

Quý phi n

ươ

ng n

ươ

ng

!

Đ

ng Vân Nhu c

m

i l

n nhìn th

y Ti

u Hoa l

i tr

ng m

t m

t cái, n

ế

u trên th

ế

gi

i có thu

c đi

u tr

h

i h

n, thì nh

t đ

nh ngày đó nàng tuy

t đ

i s

không ngoan ngoãn n

m trong lòng ti

u cu

ng n

y, đ

ế

n n

i bây gi

Đ

ng Vân Nhu c

m th

y Ti

u Hoa nhìn mình b

ng th

ánh m

t dành cho ti

u miêu, không chút kiêng k

nào, dù m

t chút cũng không s

mình, đ

ườ

ng đ

ườ

ng là Quý phi n

ươ

ng n

ươ

ng nh

ư

ng hoàn toàn không có uy nghiêm!

Đ

ng Vân Nhu c

m th

y

mình càng lúc càng khó x

, t

d

ư

ng đem m

t y

ế

u đu

i c

a mình b

c l

tr

ướ

c m

t m

t k

th

p kém h

ơ

n mình, làm cho nàng c

m th

y b

n thân t

a h

càng thêm nh

y

ế

u, nàng không thích c

m giác nh

ư

th

ế

này. Vì v

y nàng không th

đ

Ti

u Hoa th

y đ

ượ

c m

t t

t nào

c

a mình n

a, c

c l

c mu

n trong c

m nh

n c

a Ti

u Hoa t

o nên hình t

ượ

ng uy nghiêm, nh

ư

ng nàng l

i không bi

ế

t t

sau khi vi

c c

u th

kia x

y ra,

trong lòng Ti

u Hoa nàng đã không còn chút hình t

ượ

ng gì g

i là uy nghiêm c

, ti

ế

ng kêu ki

u m

t

n x

ươ

ng,

thanh âm rên r

ng

t ngào,…

n t

ượ

ng

y đã kh

c sâu trong lòng Ti

u Hoa.

Đ

ng Vân Nhu đ

i đãi Ti

u Hoa v

n bình th

ườ

ng nh

ư

lúc tr

ướ

c, cao h

ng thì th

ưở

ng cái đùi gà, m

t h

ng thì b

đói li

n đôi ba b

a, tuy

t đ

i là lo

i ch

t

tâm tình b

t đ

nh, tuy r

ng

nh

ư

th

ế

nh

ư

ng trong c

m nh

n c

a Ti

u Hoa l

i b

t đ

ng, cho nên đ

i v

i Đ

ng Vân Nhu cũng không oán h

n gi

ng nh

ư

lúc tr

ướ

c, ch

c

m th

y Đ

ng Vân Nhu ch

ng qua là th

n quá hoá gi

n!

Đ

ng Vân Nhu nhìn Ti

u Hoa b

b

đói hai b

a, gi

phút này nàng nh

ư

la

ng nh

ư

h

đói khát ng

i g

m đùi gà, v

m

t th

a mãn cùng dáng v

h

nh phúc, th

nh tho

ng còn ng

ng đ

u, m

t đ

y v

c

m kích nhìn mình, hoàn toàn không nghĩ đ

ế

n nàng b

b

đói hai b

a là do quý phi n

ươ

ng n

ươ

ng tính tình có chút bi

ế

n thái tr

ướ

c m

t.

Tính tình Đ

ng Vân Nhu qu

th

t có chút mâu thu

n, gi

ng nh

ư

nàng luôn thích nhìn Ti

u Hoa nh

ng th

i kh

c th

ế

này, t

a h

mình đã ban cho nàng th

t nhi

u ân hu

. Xem ánh m

t kia đang nhìn mình tràn đ

y c

m kích, không nh

ư

lúc tr

ướ

c khi nàng ném m

t khúc x

ươ

ng c

ho m

t con chó hoang, nó không bi

ế

t c

m

ơ

n mà ch

ng

m x

ươ

ng b

ch

y. Đ

ng Vân Nhu s

vô cùng vui v

n

ế

u ai đó bi

ế

t dùng ánh m

t c

m kích đ

nhìn nàng, vì đi

u này làm cho nàng có c

m giác r

t thành t

u, h

ơ

n n

a Ti

u Hoa l

i không bao gi

ghi thù nh

h

n,

làm cho Đ

ng Vân Nhu t

ươ

ng đ

i hài lòng. Ng

ườ

i nh

ư

v

y v

n không bi

ế

t ph

n b

i, nên đ

i v

i Ti

u Hoa nàng r

t an tâm trong lòng.

Cho nên Đ

ng Vân Nhu r

t yêu thích ti

ế

t m

c này, tr

ướ

c tiên c

b

đói Ti

u Hoa hai b

a, sau đó l

i th

ưở

ng cho cái đùi gà, l

n

nào cũng chu

n, đây có th

coi là trò tiêu khi

n vui nh

t đ

i v

i cu

c s

ng cung đình v

n nhàm chán c

a Đ

ng Vân Nhu. Ti

u Hoa l

i không thèm ph

n kháng, th

c nh

ư

k

ng

c không phát hi

n mình b

trêu ch

c, hoàn toàn không bi

ế

t mình b

nàng coi nh

ư

s

ng v

t đ

đùa gi

n.

Đ

ng Vân Nhu l

ườ

i bi

ế

ng n

m nghiêng trên gi

ườ

ng, nheo m

t nhìn Ti

u Hoa đang ra s

c ăn nh

ư

lang nh

ư

h

. Th

c ngu ng

c! Đ

ng Vân Nhu th

m nghĩ trong lòng, nh

ư

ng ki

u ngu ng

c này l

i làm cho tâm tình mình r

t t

t.

Nh

ư

ng hôm nay Đ

ng Vân N

hu còn ch

ư

a h

ưở

ng th

màn tiêu khi

n xong thì Cao Hàn đ

t nhiên xu

t hi

n. G

n đây hàng đêm Cao Hàn đ

u yêu c

u x

n

th

t

m, nh

ư

ng hôm nay l

i đ

t nhiên nh

ra mình còn có m

t quý phi thiên ki

u bá m

li

n quy

ế

t đ

nh t

i đây. X

n

nói cho cùng đ

u là ng

ây ngô, ăn có nhi

u h

ơ

n n

a thì cũng ch

nh

ư

ăn rau xanh, có chút nu

t không n

i n

a, làm sao so v

i đ

ượ

c v

i Đ

ng Vân Nhu v

n là v

ư

u v

t trên gi

ườ

ng, câu h

n vô cùng? Đ

ng Vân Nhu gi

phút này

trong m

t Cao Hàn gi

ng nh

ư

cái đùi gà kia, làm cho ng

ườ

i ta

mu

n ăn ngay t

c kh

c.

Cao Hàn không đ

cho h

nhân b

m báo đã tr

c ti

ế

p đi vào Vân Ph

ươ

ng đi

n, m

i tình c

th

y đ

ượ

c th

y khung c

nh này, m

t ti

u cung n

đang c

m đùi gà ăn nh

ư

lang nh

ư

h

, còn Đ

ng Vân Nhu t

ư

thái xinh đ

p đang n

m trên gi

ườ

ng xem n

àng.

Cao Hàn ch

ư

a bao gi

g

p qua c

nh t

ượ

ng nh

ư

v

y, cũng ch

ư

a bao gi

th

y h

nhân

tr

ướ

c m

t mình không h

có hình t

ượ

ng gì mà g

m l

y g

m đ

, t

a h

đ

ượ

c ăn là vi

c vô cùng h

nh phúc, làm cho h

n c

m th

y có chút thú v

.

Đ

ng Vân Nhu th

y Cao Hàn đ

t nhiên xu

t hi

n

t

m cung mình li

n l

p t

c đ

ng d

y, nàng nghĩ Hoàng đ

ế

g

n đây thích x

n

ch

c s

không nh

đ

ế

n mình, không nghĩ t

i h

n v

n còn quy

ế

n luy

ế

n không quên mình, đ

ượ

c ân s

ng nh

ư

th

ế

, nh

ư

ng dù c

g

ng cao h

ng

nàng cũng không cao h

ng n

i!

Cao Hàn t

i g

n Ti

u Hoa, nhìn vào gò má nàng, xem ra cũng có vài ph

n t

ư

s

c, g

n đây h

n đ

i v

i x

n

l

i có chút nh

y c

m, cho nên càng mu

n nhìn rõ ti

u cung n

này.

“Ng

ươ

i, ng

ng đ

u lên!” Cao Hàn ra l

nh.

Cao Hàn ra l

nh làm cho Đ

ng Vân Nhu c

kinh, Ti

u Hoa t

sau khi vào Vân Ph

ươ

ng Đi

n, khuôn m

t v

n tròn tròn nay đã thon nh

l

i, thành ra có vài ph

n t

ư

s

c, Hoàng th

ượ

ng d

o này l

i ham thích x

n

, Đ

ng Vân Nhu th

m nghĩ không

n.

Ti

u Hoa ng

ng đ

u lên th

y Cao Hàn thì s

t

i m

c đánh r

ơ

i luôn cái đùi gà, ng

ơ

ngác nhìn h

n. G

n đây hình t

ượ

ng Cao Hàn trong c

m nh

n c

a Ti

u Hoa không khác gì đ

i s

c ma. M

y ngày tr

ướ

c vài cung n

t

mu

i h

ơ

i đ

p m

t, b

Hoàng th

ượ

ng tình c

nhìn th

y l

p t

c b

chiêu đi th

t

m, lúc tr

v

thân th

toàn là v

ế

t b

m, vô cùng đáng th

ươ

ng. Cho nên gi

phút này b

Cao Hàn nhìn nh

ư

v

y, Ti

u Hoa r

t s

hãi, ch

bi

ế

t ng

c ngh

ế

ch ng

ơ

ngác nhìn ch

m ch

m Cao Hàn.

Cao Hàn lúc này m

i nhìn rõ m

t Ti

u Hoa, tuy có vài ph

n t

ư

s

c, nh

ư

ng do v

a r

i ăn đùi gà nên d

u m

dính đ

y mi

ng, làm cho Cao Hàn kh

cau mày. Thô t

c, nhan s

c này không đ

ượ

c, trong cung này ch

c

n hu

ơ

tay đã có m

t đám.

Đ

ng Vân Nhu l

nh c

ng

ườ

i,

trong c

m nh

n c

a nàng, Ti

u Hoa là ng

ườ

i “s

ch s

” hi

ế

m có, nà

ng ch

bi

ế

t, nàng không mu

n con ng

ườ

i s

ch s

này bi

ế

n m

t!

Đ

ng Vân Nhu đi đ

ế

n g

n Cao Hàn:

“Hoàng th

ượ

ng, ng

ườ

i t

i Vân Ph

ươ

ng đi

n sao không đ

h

nhân thông báo m

t ti

ế

ng? Th

n thi

ế

p s

chu

n b

s

n sàng đ

nghênh đón Hoàng th

ượ

ng……”

Đ

ng Vân Nh

u ng

t ngào yêu ki

u làm nũng, thân th

d

a vào Cao Hàn, dùng c

ơ

th

mình c

c

lên ng

ườ

i Cao Hàn, Cao Hàn đ

ượ

c vu

t ve nhanh chóng bùng lên d

c ho

, ngay l

p t

c đem Ti

u Hoa ném ra kh

i đ

u, so v

i cái k

ngây ngô nh

ư

rau c

b

a sáng kia thì Cao Hàn v

n

yêu th

t cá h

ơ

n c

, cho nên Ti

u Hoa r

t nhanh đã b

Cao Hàn quên m

t.

Ti

u Hoa nhìn Đ

ng Vân Nhu không gi

ng nh

ư

bình th

ườ

ng, c

ý tìm cách l

y lòng Hoàng th

ượ

ng, tìm m

i cách câu d

n, đ

i v

i Hoàng th

ượ

ng vui m

ng quá m

c c

n thi

ế

t. Ti

u Hoa đ

t nhiên

c

kinh, nàng ch

t hi

u đ

ượ

c gi

phút này vì sao Đ

ng Vân Nhu so v

i bình th

ườ

ng l

i còn h

ư

tình gi

ý h

ơ

n, nàng đang b

o v

mình!

Ti

u Hoa tuy r

ng không thông minh nh

ư

ng cũng không ng

c đ

ế

n m

c thái quá, ý th

c đ

ượ

c đi

u này làm cho h

c m

t Ti

u Hoa ho

e đ

. Nàng ch

là m

t ti

u cung n

, cho dù b

Hoàng đ

ế

chà đ

p cũng không ai đ

ng tình, không ai quan tâm. T

nh

m

nh nàng cũng t

a nh

ư

c

d

i, không đáng giá ti

n, không ai quý tr

ng.

T

a nh

ư

khi còn bé nàng b

b

nh, ch

nhân không cho nàng khám b

nh,

không cho mua thu

c, n

ế

u l

s

p ch

ế

t s

b

qu

n m

t t

m chi

ế

u manh, b

ném t

i n

ơ

i r

ng núi hoang vu, s

ng sót đ

ượ

c là do nàng m

nh l

n. T

nh

nàng đã là hài t

có s

m

nh th

p kém, đ

ượ

c ng

ườ

i ta quý tr

ng còn b

o v

nh

ư

th

ế

này là l

n đ

u tiên. Lòng Ti

u

Hoa ch

t trào dâng lu

ng

m áp nh

ư

sóng nhi

t ôm tr

n l

y nàng, tràn ng

p c

m xúc không nói nên l

i. Ch

bi

ế

t là, n

ế

u ng

ườ

i khác đ

i t

t v

i nàng dù ch

m

t ph

n, nàng s

l

y g

p m

ườ

i ph

n mà h

i báo.

Đ

ng Vân Nhu hôm nay đ

i v

i nàng nh

ư

th

ế

, đ

i này, nàng dù có vì Đ

ng Vân Nhu mà làm trâu làm ng

a cũng cam tâm tình nguy

n…

Gi

phút này Cao Hàn đã b

Đ

ng Vân Nhu m

m m

i đáng yêu t

n x

ươ

ng câu d

n m

t h

n phách, hăng hái dâng cao, d

c ho

b

ng b

ng,

ch

mu

n phiên vân phúc vũ m

t phen, cho nên ch

ư

a k

p u

ng thu

c đã lên ng

a khai chi

ế

n, nh

ư

ng ch

ư

a k

p đi vào h

n đã xu

t ra h

ế

t, đi

u này làm cho Cao Hàn c

kinh. T

i sao có th

nh

ư

v

y? H

n bình th

ườ

ng dùng d

ượ

c có th

th

ượ

ng n

t

c

đêm cũng không m

i

m

t, th

m trí khí th

ế

v

n b

ng b

ng, không nghĩ đ

ế

n hôm nay còn ch

ư

a chi

ế

n đã h

khí gi

i đ

u hàng.

Cao Hàn đ

t nhiên ý th

c đ

ượ

c tính nghiêm tr

ng c

a v

n đ

, nh

ư

ng lúc này đây l

i liên quan r

t l

n đ

ế

n tôn nghiêm c

a m

t nam nhân, Cao Hàn đành ph

i đ

ng d

y, m

ra h

p thu

c v

n mang theo ng

ườ

i, u

ng hai ba viên li

n khôi ph

c th

n dũng khi x

ư

a. Có v

y trong lòng y m

i nh

nhõm m

t chút.

Th

t ra trong lòng Cao Hàn đã b

t đ

u m

ơ

h

c

m giác thu

c kia t

a h

không

n, nh

ư

ng h

n không bi

ế

t là, hi

n t

i h

n căn b

n không th

b

thu

c đ

ượ

c, th

nh

t h

n hoàn toàn l

thu

c vào nó, th

hai, n

ế

u không có thu

c, s

là n

a thân d

ướ

i c

a h

n đã b

ph

ế

.

V

n Đ

ng Vân Nhu t

ưở

ng là Cao Hàn không th

ti

ế

p t

c, nh

ư

ng sau khi u

ng thu

c l

p t

c kh

e m

nh bình th

ườ

ng.

Đ

ng Vân Nhu th

m nghĩ thu

c kia th

t s

mu

n đòi m

ng ng

ườ

i mà. Nàng r

t nhanh không ch

u đ

ượ

c s

thô b

o c

a Cao Hàn, đau đ

ế

n n

i không còn s

c l

c đ

gi

b

n

a. Nàng rõ ràng là th

ng kh

rên r

, nh

ư

ng vào tai Cao Hàn l

i cho r

ng Đ

ng Vân Nhu l

ng l

ơ

d

c tình, càng m

nh b

o nàng càng thích thú, nên h

n càng thô b

o h

ơ

n, làm cho Đ

ng Vân Nhu ch

bi

ế

t th

m ch

i r

a Cao Hàn là loài c

m thú.

Đ

ng Vân Nhu t

ưở

ng là tr

n tra t

n này s

kéo dài th

t lâu, ai ng

l

i k

ế

t thúc s

m ngoài ý mu

n. Nàng bi

ế

t thân th

Hoàng đ

ế

đã b

t l

c, n

ế

u không có đan d

ượ

c, s

là đ

ng phòng y cũng không th

. H

ơ

n n

a y rõ ràng tăng li

u l

ượ

ng lên r

t nhi

u, tr

ướ

c kia m

i l

n m

t viên, nh

ư

ng v

a r

i u

ng nh

ng hai ba viên, mà lo

i d

ượ

c kia ch

là lo

i d

ượ

c l

y m

ng ng

ườ

i thôi.

M

y

tháng qua, h

ng đêm đ

u hoan l

c, nào có m

t nam nhân nào có th

ch

u đ

ượ

c ki

u phóng túng nh

ư

v

y, h

ơ

n n

a còn s

d

ng thu

c, căn b

n không cho thân th

có th

i gian ngh

ng

ơ

i, tinh l

c không b

vét s

ch m

i kỳ quái!

***

Cao Hàn đi r

i, t

m cung l

i

khôi ph

c v

yên tĩnh phi th

ườ

ng, yên tĩnh đ

ế

n m

c ngay c

ti

ế

ng hô h

p cũng có th

nghe rõ m

n m

t.

Đ

ng Vân Nhu n

m lỳ trên gi

ườ

ng, thân th

đau đ

ế

n m

c không th

nhúc nhích đ

ượ

c. Ti

u Hoa b

ư

ng m

t ch

u n

ướ

c

m đi vào, c

m l

y  khăn nóng b

t đ

u nh

nh

àng lau chùi thân th

vô cùng m

m m

i nh

ư

ng tràn đ

y v

ế

t b

m tím c

a Đ

ng Vân Nhu.

Đ

ng Vân Nhu t

a nh

ư

t

ượ

ng g

, m

c cho Ti

u Hoa lau chùi thân th

, nàng c

m giác t

thân th

đ

ế

n tâm linh mình đ

u r

t d

ơ

b

n. Trong m

t Cao Hàn mình b

t quá ch

là k

phóng đãng l

ng l

ơ

, mà có l

Ti

u Hoa cũng nghĩ nh

ư

v

y.

“N

ế

u mu

n khóc, thì hãy khóc

đi, c

m giác s

t

t h

ơ

n r

t nhi

u.”

Ti

u Hoa nh

nhàng nói, đ

ng tác l

i càng ôn nhu.

“Ta không khóc!”

Đ

ng Vân Nhu làm ra v

m

nh m

nói, m

t vùi vào g

i, ph

i kh

c ch

ế

th

t lâu m

i nh

n xu

ng không ch

y n

ướ

c m

t.

“Tr

ướ

c kia lúc ta

nhà ch

nhân

cũ, b

m

t nhóm di thái thái

(v

bé)

khi d

cũng th

ườ

ng nh

n không khóc, nh

ư

ng càng nh

n l

i càng khó ch

u, sau ta len lén ch

y ra bên ngoài khóc lóc m

t h

i, m

i c

m th

y t

t h

ơ

n r

t nhi

u.”

Ti

u Hoa th

dài nói, nàng c

m giác Đ

ng Vân Nhu lúc này cùng

mình ngày đó r

t gi

ng nhau, l

i càng thêm th

ươ

ng c

m, ngón tay nh

nhàng vu

t ve s

ng l

ư

ng nàng, mu

n đem an

i truy

n đ

ế

n cho nàng.

“Ng

ươ

i là k

ngu ng

c, ta không ph

i là ng

ươ

i!”

Đ

ng Vân Nhu khe kh

nói, nàng có th

c

m giác đ

ượ

c bàn tay Ti

u Hoa r

t ôn nhu, th

m chí có th

mang đ

ế

n c

m giác

m áp, làm cho tâm nàng không còn l

nh l

o n

a.

Ti

u Hoa thay Đ

ng Vân Nhu lau xong ph

n l

ư

ng li

n đ

ư

a tay kéo l

y vòng eo m

m m

i c

a nàng, xoay Đ

ng Vân Nhu h

ướ

ng v

phía mình, chu

n b

giúp nàng lau chùi ph

n tr

ướ

c m

t.

Ti

u Hoa nhìn dáng ng

ườ

i nàng m

m m

i l

l

ướ

t, vùng ng

c đ

y đ

n no tròn, kia vòng eo b

ng ph

ng, còn có m

ng r

ng r

m đen m

ượ

t nh

ư

n nh

ư

hi

n, ch

t nh

t

i đêm kia, m

t không kh

i đ

r

n.

Đ

ng Vân Nhu nhìn vào m

t Ti

u Hoa, thân th

mìn

h l

i không chút che đ

y b

i l

tr

ướ

c m

t nàng, nhìn g

ươ

ng m

t m

t màu đ

ng không che d

u c

a Ti

u Hoa, t

d

ư

ng b

m

t tr

n th

n thùng bao ph

, nhanh tay kéo chăn đem thân th

mình d

u đi.

“Tr

ướ

c tiên lau cho s

ch s

r

i đ

ta giúp ng

ươ

i bôi thu

c, s

d

ch

u h

ơ

n m

t tí ……”

Ti

u Hoa kéo chăn ra, chi

ế

c khăn nóng

m l

i tr

ượ

t trên da th

t Đ

ng Vân Nhu, qu

th

t làm cho nàng d

ch

u h

ơ

n r

t nhi

u. Khăn

m men theo c

n c

tr

ng nõn đi xu

ng, r

t nhanh đã áp lên c

p nhũ phong đ

y đ

n, nh

nhàng lau nh

ư

ng l

i mang đ

ế

n c

m giác khác th

ườ

ng.

Đ

ng Vân Nhu không dám nhìn Ti

u Hoa. Không bi

ế

t có ph

i nàng

o giác hay không mà nàng c

m th

y th

i gian lau khăn

n

ơ

i đ

y đ

n

y so v

i n

ơ

i khác đ

u lâu

h

ơ

n nhi

u l

m.

M

t Ti

u Hoa càng lúc càng h

ng, tay nàng v

n còn c

m giác quen thu

c, nàng nh

rõ bu

i t

i hôm

y, tay nàng cũng t

ng l

ư

u l

i n

ơ

i này mà ve vu

t ch

ơ

i đùa. Tuy r

ng nàng không dám l

mãng, nh

ư

ng nàng cũng không b

đ

ượ

c, v

n l

ư

u luy

ế

n ch

m

m m

m

y, s

r

t thích.

“Này, ng

ươ

i không c

n lau mãi n

ơ

i đó, lau c

ch

khác đi!”

Đ

ng Vân Nhu c

m giác ch

m

m m

i c

a mình ngày càng có c

m giác khác th

ườ

ng, th

y Ti

u Hoa còn không ch

u lau sang ch

khác m

i xác đ

nh không ph

i mình có

o giác , r

t c

c nh

n không đ

ượ

c g

n nh

Ti

u Hoa. Đáng gi

n, ngay c

m

t ti

u cung n

cũng khi d

mình!

“Đ

ượ

c……”

Ti

u Hoa có chút ti

ế

c nu

i lên ti

ế

ng, nghe l

i đem khăn

m nh

nhàng lau đ

ế

n th

t l

ư

ng và vòng eo, l

i làm cho thân th

Đ

ng Vân Nhu m

t l

n n

a kh

ơ

i lên m

t ng

n l

a âm

cháy.

Cu

i cùng, Ti

u Hoa kéo nh

hai chân Đ

ng Vân Nhu ra, nàng theo b

n năng khép ch

t l

i, không cho Ti

u Hoa kéo ra, không cho Ti

u Hoa lau bên trong, có c

m giác r

t x

u h

.

“Đ

ng nhúc nhích, bên trong cũng ph

i lau qua m

t

chút……”

Ti

u Hoa b

t mãn nói, c

ưỡ

ng ch

ế

tách hai chân Đ

ng Vân Nhu ra, bên trong v

n còn m

t ít ch

t l

ng nhìn b

n b

n. Ti

u Hoa c

m th

y không tho

i mái, c

m khăn nh

nhàng lau chùi cánh hoa m

m m

i v

n còn s

ư

ng đ

bên trong.

Đ

ng Vân Nhu c

m giác c

c kỳ không t

nhiên, nàng không có thói quen b

i l

ch

t

ư

m

t c

a mình tr

ướ

c m

t Ti

u Hoa, mà đáng gi

n nh

t là các nàng còn t

ng x

y ra vi

c c

u th

y, làm sao Đ

ng Vân Nhu ch

u đ

ượ

c?

Nh

ư

ng Ti

u Hoa không gi

ng Đ

ng Vân Nhu nghĩ nhi

u nh

ư

v

y, nàng la

u r

t nhi

u l

n, xác đ

nh r

t s

ch s

r

i m

i v

a lòng ng

m nhìn đóa hoa h

ng di

m

y. Gi

phút này Ti

u Hoa m

i phát hi

n, đóa hoa

y xinh đ

p mê ng

ườ

i đ

ế

n m

c nào. Nàng nh

rõ, n

ơ

i này nàng cũng t

ng th

ưở

ng th

c qua, n

ế

u nh

nhàng li

ế

m nàng, Đ

ng Vân Nhu

s

có ph

n

ng r

t mãnh li

t….

Đ

ng Vân Nhu th

y Ti

u Hoa nhìn ch

m n

ơ

i đó, m

t càng đ

b

ng, thân th

t

d

ư

ng có c

m giác khác th

ườ

ng nhanh chóng lan r

ng toàn thân. Đ

ng Vân Nhu v

i vàng khép chân l

i, che đi khu v

ườ

n đ

y xuân s

c.

“Ai cho ng

ươ

i xem!” Đ

ng Vân Nhu th

n quá hoá gi

n quát.

“Dù sao tr

ướ

c kia cũng đã xem qua, gi

nhìn m

t chút cũng không m

t đi mi

ế

ng th

t nào mà!” Ti

u Hoa thành th

c nói, v

n nhìn ch

ư

a đ

mà!

“Ng

ươ

i còn nói n

a, ta s

gi

ế

t ng

ươ

i!”

Đ

ng Vân Nhu phô

tr

ươ

ng thanh th

ế

kêu gào.

Ti

u Hoa đem Đ

ng Vân Nhu kéo vào lòng, ôm l

y nàng nói:

“Ng

ươ

i s

không làm v

y đâu, b

ng không v

a r

i đã không giúp ta .”

Ti

u Hoa hoàn toàn coi Đ

ng Vân Nhu là con mèo nh

mà đ

i đãi.

“Ta không ph

i vì ng

ươ

i!”

Đ

ng V

ân Nhu nhanh chóng ph

nh

n, nàng không ph

i vì ti

u cung n

này, ch

c ch

n không ph

i!

N

nhân kh

u th

tâm phi nh

t có l

chính là nàng!

“L

n sau không c

n vì ta mà hy sinh nh

ư

th

ế

, không đáng, m

ng c

a ta không đáng giá ti

n.”

Ti

u Hoa ôm l

y Đ

ng

Vân Nhu chân thành nói, nàng thà r

ng mình khó ch

u, cũng không mu

n nhìn th

y Đ

ng Vân Nhu khó ch

u

“Ta đã nói ta không ph

i vì ng

ươ

i, ng

ươ

i không c

n t

mình đa tình có đ

ượ

c hay không!”

Đ

ng Vân Nhu đ

cao âm l

ượ

ng ph

nh

n, nàng ch

c ch

n không vì ti

u cung n

này mà hy sinh nhi

u nh

ư

v

y, nàng ch

ng qua không mu

n đ

m

t ng

ườ

i “s

ch s

” hi

ế

m hoi bi

ế

n m

t mà thôi.

“V

sau ta s

đ

i t

t v

i ng

ươ

i.”

Ti

u Hoa chân thành nghiêm túc h

a h

n.

“Ai c

n ch

!”

Đ

ng Vân Nhu ti

ế

p t

c không t

nhiên nói, nh

ư

ng th

c ra trong lòng đ

i m

t câu này l

i kh

c

m đ

ng. Đ

i t

t v

i nàng, cho t

i bây gi

ch

ư

a t

ng có ai nói v

i nàng th

t lòng chân thành nh

ư

th

ế

!

N

nhân qu

nhiên là lo

i đ

ng v

t r

t

d

dàng c

m đ

ng!

“Ngày mai s

ẽ về đến kinh đô rồi.”

Trí Nghiên th

dài, n

ế

u có th

không tr

l

i thì th

t t

t bi

ế

t bao

!

“Tr

ở về kinh đô không thể giống như Giang Nam, không chỗ nào cố kỵ như thế nữa.”

Ân Tĩnh

d

n dò, nghĩ đ

ế

n vi

c h

i cung, c

m giác b

t an tr

m tr

ng càng thêm đè n

ng trong lòng.

“Nàng không ph

ải dự tính sau khi hồi cung sẽ không thèm để ý đến ta nữa đấy chứ?” Trí Nghiên lo lắng hỏi.

“Trong cung nhi

u tai m

t, đ

ươ

ng nhiên ph

i thu li

m m

t chút. Trí Nghiên, quan h

gi

a chúng ta không th

quang minh chính đ

i đ

ượ

c, tr

v

r

i đ

ng làm ta khó x

đ

ượ

c không?”

Ng

ữ khí Ân Tĩnh mang theo chút khẩn cầu.

“Nàng yên tâm, ta s

không đ

nàng ph

i lo l

ng. Tr

ướ

c m

t ng

ườ

i ngoài ta t

nhiên s

thu li

m, nh

ư

ng đ

ế

n lúc ch

có hai ng

ườ

i chúng ta, nàng không đ

ượ

c lãnh đ

m v

i ta, đ

ượ

c không?” Trí Nghiên n

m ch

t tay Ân Tĩnh h

i. Nàng s

nh

t m

t khi h

i cung

Ân Tĩnh

li

n xem nh

ư

m

i chuy

n

Giang Nam nh

ư

ch

ư

a t

ng x

y ra.

Ân Tĩnh

khẽ gật đầu, xem như đồng ý.

“Phía sau d

ch quán có m

t phi

ế

n r

ng đào, chúng ta đi t

n b

đi……”

Trí Nghiên kéo tay Ân Tĩnh

, hướng rừng hoa đào sau dịch quán chạy đến.

Ân Tĩnh

b

Trí Nghiên lôi kéo, hai ng

ườ

i l

i đ

u m

c váy bào hoa l

, trong khi ch

y, làn váy kh

phiêu b

ng, t

ng s

i tóc dài theo gió phi tán, c

m giác tuy

t mĩ nói không nên

l

i…

“Hoa đào n

ở rộ, mùa xuân đã về rồi ……”

Ân Tĩnh

kh

th

dài, nàng r

i cung h

ơ

n b

n tháng, nh

ng tháng ngày hoa m

ng

Giang Nam đã s

p k

ế

t thúc, gi

c m

ng đào viên kia cũng đ

ế

n lúc ph

i h

i t

nh…

Ánh t

ịch dương chiếu rọi dung nhan tuyệt thếcủa Trí Nghiên, làm Ân Tĩnh đột nhiên sinh ra loại ảo giác mình đã từng trải qua cảm giác này ở một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ xa xăm…

“R

ng đào này th

t đ

p!”

Trí Nghiên cũng th

ở dài theo, nàng đưa tay đón những cánh hoa bị làn gió thổi tung bay giữa trời, quay đầu nhìn về phía Ân Tĩnh, thấy Ân Tĩnh đang nhìn mình, trong mắt đều tràn ngập hình ảnh của mình, làm cho lòng nàng phút chốc tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

Gi

kh

c này ch

nguy

n là vĩnh vi

n…

“Tĩnh nhi

, ta khiêu vũ cho nàng xem nhé?” Trí Nghiên nở nụ cười khuynh thành tuyệt thế, hỏi Ân Tĩnh.

Ân Tĩnh

g

t đ

u, nàng v

n nh

rõ đi

u nh

y c

a Trí Nghiên, đ

p đ

ế

n m

c làm cho ng

ườ

i ta ngh

t th

, sâu trong trí nh

v

n còn hình

nh đoá hoa quỳnh

y n

r

n

ơ

i băng thiên tuy

ế

t đ

a, xinh đ

p mê ng

ườ

i, gi

phút này nàng l

i mu

n n

r

m

t l

n n

a. Tim Ân Tĩnh không kh

i đ

p r

n lên, nàng bi

ế

t, v

đ

p

ư

u mĩ đ

nh

t thiên h

này ch

có vì mình m

i n

r

.

Ân Tĩnh

lấy ra đoản tiêu luôn mang theo bên người, vì nàng hoà cùng điệu vũ. Tiếng tiêu du dương triền miên kia dung nhập vào linh hồn Trí Nghiên, cũng dung hòa theo điệu nhảy tuyệt mỹ của nàng, phối hợp hoàn mỹ như thiên y vô phùng. Thân thủ Trí Nghiên nhẹ nhàng thoát tục, tựa hồ như tiểu tinh linh phiêu dật chung quanh Ân Tĩnh. Tầm mắt Ân Tĩnh dù một khắc cũng luyến tiếc không muốn rời khỏi Trí Nghiên, mà trong mắt Trí Nghiên cũng không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác ngoài Ân Tĩnh.

D

ướ

i ánh t

ch d

ươ

ng, gi

a r

ng hoa đào n

, gi

kh

c này đã kh

c sâu vào li

nh h

n c

hai, tr

thành kí

c tuy

t m

vĩnh h

ng nh

t trong sâu th

m trái tim m

i ng

ườ

i…

Ân Tĩnh

có cảm giác lúc này khi Trí Nghiên nhảy múa tựa như một tiểu tinh linh không biết an phận, làm người ta khó có thể nắm giữ lấy. Nàng chán ghét cảm giác như vậy, cho nên liền đưa tay ôm lấy vòng eo tinh tế mềm mại của Trí Nghiên, cảm thụ nhiệt độ thân thể nàng chân chân thật thật ở trong lòng mình, mới cảm thấy có chút an tâm…

“Múa không đ

p sao?”

Trí Nghiên kia dù có càn r

ỡ đến đâu thì ở trong lòng Ân Tĩnh cũng liền lập tức an phận, vì quá chú tâm để nở rộ khoảnh khắc ưu mỹ nhất của mình trước mắt ái nhân, làm cho nàng khẽ thở dốc. Nàng thích cảm giác mỗi khi Ân Tĩnh chủ động đem mình ôm vào lòng, nàng thích Ân Tĩnh đối với mình biểu hiện ra ngoài chút ít bá đạo.

“Th

t là quá t

t

y ch

, làm cho ng

ườ

i ta lo l

ng, ch

s

n

ế

u không ôm vào lòng thì s

theo gió bay m

t.” Ân Tĩnh t

a c

m lên vai Trí Nghiên, thì th

m nh

nh

.

Trí Nghiên c

ười rạng rỡ như vầng dương toả nắng, nàng cảm thấy thời khắc này Ân Tĩnh thực phong tình, khó có dịp nghe được nàng nói lời tình thoại, khiến Trí Nghiên nghe mà thư sướng cả tâm hồn.

“N

ế

u s

ta theo gió bay đi, v

y nàng c

n ph

i ôm ta ch

t h

ơ

n chú

t!” Trí Nghiên vui v

nói, gi

phút này nàng đã t

m th

i quên đi n

i b

t an khi h

i kinh.

“Trí Nghiên, ng

ươi nhất định là yêu tinh!”

Ân Tĩnh

nói nh

, thu

n theo ý Trí Nghiên càng ôm ch

t l

y vòng eo nàng, n

t

này dùng vô s

s

i dây vô hình qu

n c

h

t l

y trái tim mình. Rõ ràng gi

a các nàng không nên có l

c hút nh

ư

v

y, nh

ư

ng mà càng ngày l

i càng vùi sâu, không th

t

ki

m ch

ế

n

i!

“Ta ch

ỉ là muốn phá hư đạo hạnh của nàng, ai ngờ nàng lại quá mức nghiêm chỉnh, muốn khơi gợi được nàng thực hết sức khó khăn, lúc nào cũng đem người ta từ trong lòng đẩy ra!”

Trí Nghiên r

i nàng ra, sau đó l

i v

n l

y th

t l

ư

ng Ân Tĩnh, hai m

t đ

i di

n nhau, m

nhãn nh

ư

t

ơ

, ánh m

t câu h

n.

“Hoàng h

ậu nương nương, Tiểu quận chúa, các người ở đâu?”

Thanh âm T

ma ma t

xa truy

n đ

ế

n, Ân Tĩnh ph

n x

có đi

u ki

n l

p t

c đ

y Trí Nghiên ra, Trí Nghiên bu

n b

c vô cùng, câu tr

ướ

c v

a nói kh

i mi

ng, sau m

t giây li

n nhanh chóng

ng nghi

m.

T

ừ ma ma đáng ghét! Người ta vất vả lắm mới có thể cùng mẫu hậu đại nhân vốn nghiêm chỉnh nói vài câu tâm tình, thân thiết trong chốc lát, thế mà Từ ma ma lại như thể âm hồn bất tán, thật sự là đáng giận mà! Nhưng nàng vốn không biết Từ ma ma có nhiệm vụ tránh để cho nàng cùng Hoàng hậu nương nương ở chung một mình, chẳng qua đang rất cố gắng hoàn thành trách nhiệm mà thôi!

“Có chuy

n gì v

y?” Ng

khí Trí Nghiên b

t mãn h

i T

ma ma.

“N

ương nương cùng Tiểu quận chúa nên dùng bữa tối rồi.”

T

ma ma c

m th

y hình th

c Ti

u qu

n chúa và Hoàng h

u n

ươ

ng n

ươ

ng

chung quá kỳ quái, v

a r

i Ti

u qu

n chúa v

a n

m tay n

ươ

ng n

ươ

ng v

a ch

y ra ngoài, nào có con dâu nào càn r

v

i m

ch

ng nh

ư

th

ế

? Các nàng th

c s

kỳ quái a.

“B

ản cung biết rồi.” Ân Tĩnh vẫn thản nhiên trả lời, nàng nhìn thấy ánh măt Từ ma ma lộ vẻ kỳ quái, Trí Nghiên vừa rồi kéo mình đi ra, sợ là đã bị nàng nhìn thấy.

“N

ươ

ng n

ươ

ng cùng Ti

u qu

n chúa

trong này làm gì v

y?” T

ma ma th

dò xét.

“Trí Nghiên nói n

ơi này có rừng hoa đào rất đẹp nên mới kéo ta đến đây xem, nàng vẫn cứ tâm tính như tiểu hài tử thế đấy, nói cái gì là muốn làm cái đấy, ta cũng mới vừa khiển trách nàng mấy câu……”

Ân Tĩnh

nhàn nh

t tr

l

i, nàng r

t ít khi nói d

i nên ng

ườ

i bình th

ườ

ng cũng s

không

hoài nghi.

“M

ẫu hậu, người ta biết sai rồi.” Trí Nghiên le lưỡi nói, mẫu hậu nói dối so với ai khác đều tự nhiên hơn.

Trí Nghiên t

nh

đã ít nhi

u tùy h

ng, T

ma ma cũng bi

ế

t rõ. Thì ra là b

n

ươ

ng n

ươ

ng nói vài câu, khó trách ng

khí Ti

u qu

n chúa

không t

t. Ti

u qu

n chúa t

nh

tính tình đã luôn càn qu

y, tr

B

o Lam công chúa ra, ng

ườ

i bình th

ườ

ng v

n không th

qu

n đ

ượ

c nàng. Hoàng h

u n

ươ

ng n

ươ

ng là m

ch

ng mà nói nàng, nàng cũng không th

đ

i v

i Hoàng h

u n

ươ

ng n

ươ

ng mà t

c gi

n. Xem ra nh

ân ph

m n

ươ

ng n

ươ

ng qu

th

t r

t t

t, ngay c

Ti

u qu

n chúa cũng có th

thuy

ế

t ph

c đ

ượ

c, T

ma ma âm th

m c

m thán Ân Tĩnh là m

ch

ng bi

ế

t cách d

y d

nàng dâu. N

ế

u mà đ

T

ma ma bi

ế

t “m

ch

ng d

y d

nàng dâu” đ

ế

n t

n trên gi

ườ

ng thì ph

n

ng khôn

g bi

ế

t thú v

đ

ế

n c

nào a!( h

ại não hại não )

***

Ân Tĩnh

r

t cu

c v

n là Hoàng h

u, l

i là Hoàng h

u có thanh danh vô cùng t

t, nên Cao Hàn theo lý ph

i xu

t cung nghênh đón, h

ơ

n n

a ít nh

t đã hai m

ươ

i năm phu thê, còn có cái g

i là tình nghĩa bên trong. H

n cho l

à Ân Tĩnh

tr

v

đ

i đ

s

cùng mình th

a hi

p, cho nên ngày hôm nay khi Ân Tĩnh v

, tâm tình h

n r

t t

t, đích thân ra c

a cung nghênh đón, nghi l

chào m

ng cũng r

t l

n, coi nh

ư

c

p cho Ân Tĩnh chút m

t mũi.

Ân Tĩnh

và Trí Nghiên vừa bước xuống kiệu liền nhìn thấy Cao Hàn một thân long bào, lập tức hướng Cao Hàn cung lễ, y vội đỡ lấy tay Ân Tĩnh.

“Hoàng h

u c

a tr

m cu

i cùng đã tr

v

, Hoàng h

u không

đây m

y tháng, tr

m đêm không th

ng

, trong lòng nh

th

ươ

ng Hoàng h

u.”

Cao Hàn rõ ràng là tr

ợn mắt nói dối, người trong thiên hạ đều biết hắn gần đây hàng đêm đều chiêu xử nữ vào thị tẩm.

Ân Tĩnh

c

m giác bàn tay khô héo và thô ráp c

a Cao Hàn áp lên tay mình, làm cho nàng có c

m giác khó ch

u. Nàng nhìn k

Cao Hàn, m

i ng

n ng

n m

y tháng mà so v

i tr

ướ

c kia h

n già đi r

t nhi

u, m

t chút cũng không còn v

anh vĩ nh

ư

ngày tr

ướ

c, cũng c

ó l

do tâm tình thay đ

i, hi

n t

i nhìn Cao Hàn th

m chí còn có c

m xúc chán ghét.

“T

Hoàng th

ượ

ng còn nh

th

ươ

ng th

n thi

ế

p”. Ân Tĩnh khách khí mà xa cách tr

l

i.

Ng

khí Ân Tĩnh nh

ư

th

ế

làm cho Cao Hàn có chút t

c gi

n, h

n đã t

mình t

i đó

n, xem nh

ư

c

p cho Ân Tĩnh chút ít m

t mũi, v

y mà n

nhân này l

i không bi

ế

t đi

u, Cao Hàn vô cùng chán ghét b

dáng thanh cao lúc này c

a Ân Tĩnh. Nh

ư

ng dù sao Ân Tĩnh cũng v

a tr

v

, h

n cũng không ti

n phát tác. Quên đi, Ân Tĩnh vĩnh v

i

n đ

u m

t d

ng đ

c h

nh th

ế

này, không m

t chút nhi

t tình nào, mà h

n cũng không có h

ng thú đi ti

ế

p khuôn m

t l

nh băng này c

a nàng.

Trí Nghiên nhìn c

u c

u c

m tay Ân Tĩnh, c

m giác vô cùng ch

ướ

ng m

t. Tuy r

ng l

n tr

ướ

c Cao Hàn tr

v

cũng n

m

tay Ân Tĩnh

nh

ư

v

y, nh

ư

ng c

m giác chán ghét l

n này so v

i l

n tr

ướ

c còn mãnh li

t h

ơ

n nhi

u. L

n tr

ướ

c, Ân Tĩnh vô lu

n là thân th

hay tâm h

n đ

u v

n là thê t

c

a c

u c

u, nh

ư

ng l

n này không gi

ng v

y! C

ng

ườ

i Ân Tĩnh đ

u là c

a mình,

nàng không thích ng

ườ

i khác ch

m vào Ân Tĩnh m

t chút nào, dù là c

u c

u cũng không đ

ượ

c!

Tay Trí Nghiên n

m ch

t thành n

m đ

m., kh

c ch

ế

h

i lâu m

i có th

ki

m ch

ế

không xông lên đem tay Cao Hàn h

t văng.

“Trí Nghiên có th

khuyên m

u h

u tr

l

i, có

công l

n, tr

m t

t có tr

ng th

ưở

ng!” Cao Hàn nhìn Trí Nghiên v

n nh

ư

tr

ướ

c xinh đ

p đ

ng lòng ng

ườ

i, c

ườ

i t

ươ

i nói. M

y tháng không g

p, nàng l

i càng thêm câu h

n.

“Ph

hoàng hi

u rõ Trí Nghiên nh

t, ban th

ưở

ng này Trí Nghiên tr

ướ

c tiên s

nh

k

, khi nào Trí Nghiên m

u

n gì s

l

i h

ướ

ng ph

hoàng c

u xin!” Trí Nghiên làm nũng nói.

“T

t, tr

m tùy ý ng

ươ

i……” Cao Hàn dung túng nói.

Trong lòng Ân Tĩnh

có chút hờn giận, nàng không thích thấy Trí Nghiên hướng Cao Hàn làm nũng, tuy rằng lúc này Trí Nghiên chẳng qua là đang diễn trò, nhưng nàng vẫn không thích! Bất quá nàng rất nhanh liền che dấu cảm xúc bất mãn lại.

“Hoàng h

u

Đ

i Qu

c T

có quen không?” Cao Hàn ra v

săn sóc h

i.

“Nh

phúc Hoàng th

ượ

ng, h

ế

t th

y đ

u t

t.”

Ân Tĩnh

h

ướ

ng Cao Hàn th

n nhiên c

ườ

i

nói, Cao Hàn nh

t th

i có chút xu

t th

n, v

n luôn c

m th

y Ân Tĩnh có chút b

t đ

ng, nh

ư

ng mà v

n không nói ra đ

ượ

c làm sao b

t đ

ng. Không đ

i Cao Hàn suy nghĩ c

n th

n, Ân Tĩnh đã thu l

i n

c

ườ

i, v

l

nh lùng l

i hi

n ra, đây m

i là c

m giác Ca

o Hàn quen thu

c, đoan trang tao nhã, ôn hòa l

đ

, nh

ư

ng l

i xa cách không th

t

i g

n .

“Th

i gian Hoàng h

u

Đ

i Qu

c T

s

là quá kham kh

, vì th

ế

hôm nay tr

m c

ý vì Hoàng h

u thi

ế

t y

ế

n, t

y tr

n cho Hoàng h

u……” Cao Hàn nói.

“Hoàng th

ượ

ng, sao

không th

y Hiên nhi?”

Ngay t

đ

u Ân Tĩnh đã phát hi

n nhi t

mình không

n

ơ

i này, trong lòng li

n tràn ng

p lo l

ng. N

ế

u Hiên nhi không có vi

c gì thì nh

t đ

nh s

ra nghênh ti

ế

p, gi

không đi ra, có ph

i b

th

ươ

ng r

t n

ng hay không? Ân Tĩnh k

hông th

yên lòng đ

ượ

c.

“Đúng v

y, ph

hoàng, thái t

đâu?” Trí Nghiên cũng h

i.

S

c m

t Cao Hàn có chút m

t t

nhiên, sau khi Cao Hiên b

nghiên m

c ném trúng v

n luôn

Đông cung d

ưỡ

ng th

ươ

ng, nghe nói hôn mê v

a t

nh. Cao Hàn v

n là tính cùng Ân Tĩnh hoà gi

i, nh

ư

ng dù sao Cao Hiên cũng là nhi t

duy nh

t c

a Ân Tĩnh, gi

ph

út này Ân Tĩnh

h

i Cao Hiên làm cho Cao Hàn không th

đáp l

i, cũng không th

nói chính mình l

y nghiên m

c ném h

n.

“Thái t

b

a tr

ướ

c

ng

th

ư

phòng nh

t th

i vô ý, ngã đ

p đ

u vào c

nh bàn

ng

th

ư

phòng nên b

th

ươ

ng, Hoàng th

ượ

ng đã chu

n ng

ườ

i không c

n đi ra ti

ế

p giá.” M

t c

n th

n nhanh trí bên c

nh thay Cao Hàn gi

i vây, làm cho Cao Hàn r

t v

a lòng.

“Thái t

b

th

ươ

ng? Có đáng ng

i hay không? Ng

y đã xem qua ch

ư

a?” Ân Tĩnh b

t l

y tay Cao Hàn, kh

n tr

ươ

ng h

i, nàng r

t cu

c là Hoàng

h

u, dù Hoàng đ

ế

đ

ư

a ra lí do gi

i thích gì thì cũng không th

tr

ướ

c m

t v

ch tr

n, nh

ư

ng nhi t

b

th

ươ

ng, làm m

u thân đ

ươ

ng nhiên Ân Tĩnh ph

i đ

tâm.

“Ng

y đã xem qua, tĩnh d

ưỡ

ng vài ngày s

không có gì đáng ng

i c

!” Cao Hàn căn b

n không có đ

i thăm Cao Hiên, ch

là thu

n mi

ng nói, đ

cho Ân Tĩnh b

t lo l

ng.

“Hoàng th

ượ

ng, th

n thi

ế

p th

t s

không có tâm tình tham gia y

ế

n h

i, còn ch

ư

a nhìn th

y Hiên nhi, tuy

t đ

i s

không an tâm đ

ượ

c……” Ân Tĩnh nhìn Cao Hàn đ

y kh

n c

u.

“V

y tr

m ân chu

n đ

ng

ươ

i đi Đông cung thăm thái t

tr

ướ

c.”

Trên m

t Cao Hàn không b

c l

rõ tâm tình, nh

ư

ng mà Trí Nghiên bi

ế

t c

u c

u t

c gi

n. Trí Nghiên th

m nghĩ, làm Hoàng đ

ế

th

t là có tính thích duy ngã đ

c tôn, m

u thân lo l

ng cho nhi t

v

n là chuy

n h

p tình h

p lý, c

u c

u ch

ng l

c

m th

y h

n thi

ế

t y

ế

n so v

i nhi t

còn tr

ng y

ế

u h

ơ

n sao?

“Ph

hoàng, ta cũng đi tr

ướ

c thăm thái t

phu quân.” Trí Nghiên h

ướ

ng Cao Hàn nói m

t ti

ế

ng, theo sát phía sau Ân Tĩnh, bãi giá Đông cung.

Cao Hàn nhìn Ân Tĩnh

đi xa d

n, kh

cau mày, h

n v

n luôn c

m th

y hi

n t

i Ân Tĩnh càng ngày càng không ôn thu

n nh

ư

ngày tr

ướ

c n

a.

Cao Hiên v

ừa thấy hai nữ nhân mà mình mỗi ngày đều tưởng niệm nhớ mong, lập tức từ trên giường ngồi dậy: “Mẫu hậu, Trí Nghiên, hai người đã trở lại sao, cô cô người sao không báo cho ta biết sớm?” Cao Hiên hưng phấn hỏi.

B

o Lam công chúa đ

ng lên, nhìn Ân Tĩnh cùng n

nhi, ánh m

t s

c bén dò xét hai ng

ườ

i. Ân Tĩnh khuôn m

t

ư

u tâm, ng

ượ

c l

i n

nhi mình r

t bình đ

m, không ph

i là bi

u hi

n mà m

t thê t

nên có.

“Ng

ươi đang bị thương, nếu nói cho ngươi biết nhất định sẽ đòi ra ngoài tiếp giá, cho nên cô cô mới không nói cho ngươi biết.” Bảo Lam công chúa quan tâm nói.

“Hiên nhi, v

ế

t th

ươ

ng có n

ng l

m không? Có đau hay không? Đã truy

n ng

y xem qua ch

ư

a……”

Ân Tĩnh

liên tục hỏi mấy vấn đề, nhìn trên đầu nhi tử còn quấn lụa trắng, đau lòng nói không nên lời.

“M

u h

u, cũng không có gì đáng ng

i, ng

y nói qua hai ngày n

a có th

kh

i h

n. M

u h

u cùng Trí Nghiên

Đông Đô có t

t không?”

Cao Hiên nhìn Ân Tĩnh

rồi tầm mắt liền lập tức chuyển tới Trí Nghiên ở bên cạnh, có phải vì quá lâu không được gặp nàng hay không mà sao hắn cảm thấy Trí Nghiên càng thêm xinh đẹp động lòng người như thế?

Không nh

ng t

t mà còn là quá t

t

y ch

, trong lò

ng Ân Tĩnh

sinh ra vô s

c

m giác áy náy, nàng l

i cùng thê t

h

n….. Ân Tĩnh l

i càng thêm day d

t khi đ

i m

t v

i nhi t

c

a mình.

“Thái t

ử biểu đệ, ngươi mau chóng dưỡng thương cho tốt đi, tránh để cho chúng ta lo lắng.”

Nói đúng h

ơ

n là trán

h cho Ân Tĩnh

ph

i lo l

ng, Trí Nghiên cũng thu

n th

ế

nói vài l

i quan tâm khi

ế

n Cao Hiên vô cùng vui s

ướ

ng, Trí Nghiên th

c s

có quan tâm đ

ế

n mình!

Ánh m

ắt Bảo Lam có chút âm trầm, nàng thấy rõ ràng từ lúc Trí Nghiên vào cửa đến giờ, số lần nàng nhìn trượng phu còn không bằng số lần nàng nhìn Ân Tĩnh!

“Trí Nghiên, chúng ta c

đ

cho m

u t

b

n h

hàn huyên, m

con chúng ta cũng nên tâm s

m

t chút.” B

o Lam h

ế

t s

c kh

c ch

ế

ng

khí c

a mình m

i tránh đ

ượ

c vi

c l

ra quá nhi

u c

m xúc.

Ân Tĩnh

một lòng đều đặt lên người Cao Hiên, không phát hiện Bảo Lam có dị thường, nhưng thật ra Trí Nghiên lại nhạy cảm phát giác được. Đã mấy tháng không gặp mình, lẽ ra mẫu thân phải vô cùng vui sướng mới đúng, vì sao nàng tựa hồ cảm giác trong giọng nói mẫu thân có chút nghiêm khắc?

“A, vâng.” Tuy r

ng trong lòng Trí Nghiên cũng nghi ng

nh

ư

ng v

n nghe l

i cùng m

u thân b

ướ

c ra ngoài, tr

ướ

c khi đi cũng không quên li

ế

c m

t nhìn Ân Tĩnh m

t cái r

i m

i đi. Ân Tĩnh bi

ế

t nàng ph

i đi nh

ư

ng không h

ng

ng đ

u, n

àng còn b

n h

i han Cao Hiên. Lòng Trí Nghiên chua xót, nàng đã bi

ế

t m

t khi h

i cung, đ

a v

nàng

trong m

t Ân Tĩnh ch

c ch

n s

không có phân l

ượ

ng b

ng Cao Hiên.

Trí Nghiên tr

ước khi đi liếc nhìn Ân Tĩnh, đó hoàn toàn là hành động vô thức, nhưng ở trong mắt Bảo Lam lại cơ hồ làm cho thân thể nàng có chút run lên. Thật sự quá hoang đường!

Kỳ th

t Cao Hiên hy v

ng m

u h

u cùng Trí Nghiên đ

u

l

i đây, dù sao h

n đã lâu không th

y Trí Nghiên, trong lòng nh

mong đ

ế

n phát cu

ng, nh

ư

ng cô cô đã nói

v

y thì cũng ch

có th

tr

ơ

m

t nhìn cô cô cùng Trí Nghiên r

i đi, ánh m

t dõi theo th

ng đ

ế

n khi thân

nh Trí Nghiên tiêu th

t m

i thu v

.

Ân Tĩnh

cũng thấy rất rõ ràng, nhi tử nhớ mình còn không bằng nhớ đến Trí Nghiên, phận làm mẫu thân có chút chua xót, mặt khác, nhi tử đối Trí Nghiên có tình thâm lại làm cho nàng vừa áy náy vừa bất an. Ân Tĩnh cảm thấy mình là người mẫu thân đáng hận nhất, sau lưng nhi tử lại cùng thê tử hắn làm ra việc cẩu thả như vậy, nếu hắn biết nhất định sẽ hận mình. Ân Tĩnh không dám nghĩ tiếp, lại càng không dám để cho hắn biết.

“Th

ươ

ng th

ế

này làm sao b

?” Ân Tĩnh nh

nhàng vu

t đ

u Cao Hiên, đau lòng h

i.

Cao Hiên nhìn Ân Tĩnh

, chần chờ một chút, mẫu hậu vừa trở về, hắn không muốn làm cho mẫu hậu thất vọng, hắn không nghĩ sẽ nói cho mẫu hậu biết hắn chọc phụ hoàng tức giận, cho nên Cao Hiên quyết định nói dối.

“Nhi th

n không c

n th

n đ

ng vào, không có vi

c gì đâu, s

mau lành mà.” Cao Hiên th

y m

u thân lo l

ng bèn c

tr

n an.

“Ph

ụ hoàng ngươi có nhiều nhi tử, đả thương ngươi hắn cũng không đau lòng, nhưng ngươi là cốt nhục duy nhất của mẫu hậu, sao mẫu hậu có thể để cho hắn làm ngươi bị thương đây?”

L

n đ

u tiên Ân Tĩnh bi

u hi

n ra v

oán h

n đ

i v

i Cao Hàn. Cao Hàn làm

cái gì Ân Tĩnh

cũng đ

u có th

nh

n nh

n, duy đ

c không th

th

ươ

ng t

n Hiên nhi! Đã có l

n đ

u tiên, ngày sau s

có l

n th

hai, gi

có mình

đây s

không đ

Cao Hàn h

n tùy ý th

ươ

ng t

n Hiên nhi!

Rõ ràng sau v

ụ việc thái tử xâm nhập phủ quốc sư đại náo, mối quan hệ giữa Hoàng đế và thái tử đã hiển lộ vết rách, mà mâu thuẫn giữa người vốn một lòng che chở thái tử là Hoàng hậu cùng Hoàng đế cũng ngày càng trở nên sâu sắc!

“M

u h

u, h

n là ph

hoàng!”

Cao Hiên c

ười khổ nói, rõ ràng những chuyện phụ hoàng làm gần đây đều sai, nhưng tại sao ngược lại mình vẫn bị trách cứ? Chỉ bởi vì hắn là Hoàng thượng nên hắn có thể làm xằng làm bậy sao? Cao Hiên vốn thiện lương mà trong lòng đối phụ thân mình cũng tự dưng nảy sinh vài phần oán hận.

“M

u h

u bi

ế

t,

Hiên nhi, ng

ươ

i không c

n ngh

ch ý h

n, vô lu

n h

n làm chuy

n gì.” Ân Tĩnh v

nh

lên l

ư

ng Cao Hiên, chuy

n này c

giao cho mình là đ

ượ

c r

i.

“Nh

ưng ta nhìn thấy lại phiền lòng, sao hắn có thể vì luyện đan mà dung túng quốc sư làm xằng bậy được?” Cao Hiên oán giận nói, phụ hoàng anh minh làm cho hắn phải kính nể ngày trước đâu rồi?

Ân Tĩnh

che mi

ng Cao Hiên l

i, câu trách móc này không th

truy

n t

i tai Cao Hàn, b

ng không thái t

v

c

a Hiên nhi s

tràn ng

p nguy c

ơ

, m

t khi thái t

b

ph

ế

,

b

n h

s

không có k

ế

t c

c t

t.

“Hiên nhi, m

ẫu hậu biết trong lòng ngươi oán, mẫu hậu đều biết hết, nhưng ngươi không thể nói ra miệng, nếu những lời này đến tai phụ hoàng ngươi, tình cảnh ngươi sẽ nguy hiểm. Hiên nhi, đáp ứng mẫu hậu, đừng để mẫu hậu lo lắng, nếu không vì mẫu hậu thì cũng hãy vì Trí Nghiên mà suy nghĩ một chút……” Ân Tĩnh nói với Cao Hiên.

Cao Hiên v

a nghĩ đ

ế

n Trí Nghiên li

n ch

n ch

, h

n hi

u vì mình là thái t

nên m

i có th

l

y Trí Nghiên, n

ế

u không ph

i thái t

thì ph

hoàng đã đem Trí Nghiên

g

cho hoàng t

khác, trong c

m nh

n c

a ph

hoàng ch

c ch

n còn th

ươ

ng Trí Nghiên h

ơ

n th

ươ

ng mình. Nh

ư

ng mà cái gì cũng không th

nói, cái gì cũng không th

làm, th

t quá u

t

c r

i, h

n đ

ườ

ng đ

ườ

ng là đ

ng nam nhi thân cao b

y th

ướ

c, n

ế

u không làm đ

ượ

c gì,

s

là Trí Nghiên cũng khinh th

ườ

ng mình!

“Hiên nhi, ng

ươi có tâm vì thiên hạ như thế là tốt rồi, phần tâm này cứ lưu đến lúc về sau làm Hoàng đế mà dùng. Mẫu hậu nhất định sẽ làm cho ngươi đăng cơ, để ngươi làm một Hoàng đế tốt.”

Ân Tĩnh

nghiêm túc nói

v

i Cao Hiên, dù có ph

i đem ngôi v

Hoàng đ

ế

c

a ph

hoàng ng

ươ

i kéo đ

xu

ng cũng không h

i ti

ế

c!

Cao Hiên nghe Ân Tĩnh

nói như vậy, tâm cũng an định, từ nhỏ đến lớn chỉ cần hắn muốn, mẫu hậu đều có thể giúp hắn đoạt tới tay, về sau làm Hoàng đế , nhất định sẽ không giống phụ hoàng hoang đường như vậy, nhất định phải làm một Hoàng đế tốt!

“M

u h

u, ta nh

t đ

nh ph

i làm Hoàng đ

ế

, đ

Trí Nghiên làm Hoàng h

u, có nh

ư

v

y thì s

không ai có th

c

ướ

p Trí Nghiên c

a ta đúng không?” Cao Hiên nghĩ đ

ế

n vi

c ch

c

n mình bi

ế

n thành nam nhân quy

n th

ế

nh

t thiên h

, sau đó làm nên m

t phen s

nghi

p s

nh

t đ

nh làm

cho Trí Nghiên nhìn mình v

i c

p m

t khác x

ư

a.

Ân Tĩnh

nhìn Cao Hiên, trong lúc nhất thời đáp không nên lời, hắn không biết người cướp đi Trí Nghiên lại chính là mẫu thân hắn! Ân Tĩnh bị Cao Hiên nhìn không hiểu sao có chút chột dạ.

“M

u h

u?”

Cao Hiên th

y Ân Tĩnh l

ng thinh không đáp li

n nh

nhàng g

i m

t ti

ế

ng, lúc này Ân Tĩnh m

i l

y l

i tinh th

n.

Ừ, nhi tử của ta tương lai nhất định sẽ là Hoàng đế.”

Nh

ng th

khác, Ân Tĩnh không có cách nào tr

l

i Cao Hiên, duy đ

c ngôi

v

Hoàng đ

ế

này là có th

cam k

ế

t. N

ế

u Hiên nhi làm Hoàng đ

ế

, nh

t đ

nh s

có ba ngàn giai l

ch

h

n, t

x

ư

a nào có đ

ế

v

ươ

ng nào h

u cung ba ngàn ch

đ

c s

ng m

t ng

ườ

i đâu?

***

“Đã m

y tháng không g

p m

u thân, th

t nh

m

u thân quá……” Trí Nghiên níu

tay B

o Lam công chúa, làm nũng nói, mu

n hóa gi

i b

u không khí yên l

ng không h

bình th

ườ

ng lúc này.

N

ếu là bình thường, Bảo Lam công chúa sẽ lộ ra vẻ vui mừng tươi cười, đáng tiếc lúc này Bảo Lam cười không nổi, chỉ muốn lập tức đi tới tẩm cung Thái tử phi.

Trong lòng Trí Nghiên t

d

ư

ng có lo

i d

c

m b

t an, khi còn bé m

c dù đã t

ng có lúc khi

ế

n m

u thân t

c gi

n nh

ư

ng cũng ch

ư

a t

ng có tình c

nh nh

ư

v

y, t

a h

có chuy

n gì đã x

y ra…

“M

ẫu thân, vì sao chúng ta phải về tẩm cung?” Trí Nghiên dò hỏi.

“Trí Nghiên, nói cho m

u thân, con có chuy

n gì g

t ta không?” B

o Lam quay đ

u nghiêm túc h

i Trí Nghiên.

Trí Nghiên n

ặn ra một nụ cười, ra vẻ kỳ quái hỏi: “Mẫu thân, nữ nhi có chuyện gì có thể gạt mẫu thân sao?” Trừ Ân Tĩnh ra, nàng thật sự trăm phần trăm là một hài tử ngoan.

“Th

t không?” Ng

khí B

o Lam làm Trí Nghiên không hi

u sao l

nh c

ng

ườ

i, ch

ng l

m

u thân đã bi

ế

t cái gì? Không th

nào! V

a r

i không h

đ

i Ân Tĩnh làm ra hành đ

ng gì vô cùng thân thi

ế

t khi

ế

n ng

ườ

i ta ph

i hoài nghi mà!

“Đ

ương nhiên!” Chỉ cần không có chứng cớ, Trí Nghiên có chết cũng không thừa nhận.

“V

y v

t trên bà

n kia là cái gì?” B

o Lam t

c gi

n ch

m

y h

a tr

c, ch

t v

n Trí Nghiên.

Trí Nghiên h

ồ nghi mở mấy họa trục trên bàn, dĩ nhiên nhận ra ngay đó là tranh họa Ân Tĩnh năm đó! Những họa trục này Trí Nghiên rất quen thuộc, bên trong có hình Ân Tĩnh với đủ loại kiểu dáng, mà nghiêm trọng nhất là một bộ Đông cung họa nàng dựa theo cảnh tượng xuân mộng mà họa ra bản thân cùng Ân Tĩnh trần truồng lõa thể giao triền. Bức họa kia làm cho Trí Nghiên ngay cả một cơ hội giải thích cũng không thể.

Trí Nghiên ng

ng đ

u nhìn B

o Lam công chúa, c

n môi th

t ch

t, không nói, nh

t đ

nh không nói, coi nh

ư

là ch

p nh

n đi. Dáng v

không có gì đ

bi

n h

c

a Trí Nghiên làm cho B

o Lam c

c kỳ t

c gi

n, nàng đã hi v

ng Trí Nghiên có th

gi

i thích, nói v

i mình đ

ây là do nàng tr

con tùy h

ng, tùy ti

n h

a lo

n, nh

ư

ng Trí Nghiên l

i c

th

ế

ch

p nh

n, nh

ư

th

sét đánh gi

a tr

i quang, làm cho B

o Lam công chúa v

n đã chu

n b

t

t tâm lý vô s

l

n cũng không ch

u n

i mà ph

i v

n l

y cái bàn m

i có th

ch

ng đ

đ

ượ

c

thân th

mình.

“Ng

ươi không thể cho ta một lời giải thích hợp lý sao?” Bảo Lam công chúa tức giận hỏi, nàng sợ nhất bộ dáng bất cần không quan tâm này của nữ nhi, nói như vậy chứng minh rằng nàng ngay cả chút cố kỵ cơ bản cũng không màng.

“Không có gì đ

gi

i thích c

, con th

c s

yêu Ân Tĩnh!” Trí Nghiên nhìn ch

m ch

m m

u thân, nói cho m

u thân bi

ế

t nàng không ph

i nh

t th

i tùy h

ng, nàng th

t s

chân thành.

“Ng

ươi có biết nàng và ngươi đều là nữ nhân hay không, hơn nữa nàng còn là cữu mẫu của ngươi, hiện tại lại còn là mẹ chồng ngươi kia mà?” Bảo Lam công chúa giận đến nỗi thân thể đều phát run .

“Nàng là n

nhân nên con m

i l

i càng thêm mê luy

ế

n nàng! C

u m

u thì sao? Con yêu nàng, cho dù nàng là th

n tiên trên tr

i đi n

a con cũng không

qu

n ……” Trí Nghiên v

n nghĩ tình yêu c

a nàng không có sai, n

ế

u có sai, v

y thì đó là l

i c

a ông tr

i, tr

i cao đáng l

không nên đ

nàng g

p đ

ượ

c Ân Tĩnh, nh

ư

v

y nàng cũng s

không yêu th

ươ

ng ng

ườ

i đó.

“Chát!”

Nghe n

nhi nói l

i đ

i ngh

ch b

t đ

o không bi

ế

t h

i c

i, B

o Lam công chúa r

t c

c kh

c ch

ế

không đ

ượ

c tát nàng m

t cái. Trí Nghiên l

n nh

ư

v

y, đây là l

n đ

u tiên b

đánh, trong lúc nh

t th

i hai ng

ườ

i nhìn đ

i ph

ươ

ng s

ng s

ng

ơ

ng

n c

ng

ườ

i.

Trí Nghiên c

ảm giác trên mặt bỏng rát đau đớn: “Mẫu thân, con thật sự yêu nàng, người cứ coi như không biết được không?” Trí Nghiên nhìn Bảo Lam công chúa, cầu khẩn nói.

“Ta là m

u thân ng

ươ

i, không m

t m

u thân nào có th

m

c n

nhi mình m

c thêm l

i l

m đ

ượ

c!” B

o Lam không th

tin nhìn

n

nhi c

a mình. Nàng sao l

i có ý nghĩ đ

i ngh

ch b

t đ

o nh

ư

v

y?

“M

ẫu thân, dù sao con cũng giống phụ thân năm đó, đã yêu sẽ không quay đầu!” Cho tới bây giờ Trí Nghiên cũng chưa bao giờ dao động đối với tình cảm trong lòng mình.

“Ân Tĩnh

, nàng có bi

ế

t không? Hay nàng cũng cùng ng

ươ

i h

nháo, làm chuy

n ngh

ch luân x

u xa này?” B

o Lam h

i.

N

ếu Ân Tĩnh không biết, thì xem như nữ nhi mình tương tư đơn phương mà thôi, vậy thì còn tốt, nhưng nàng sợ Ân Tĩnh cũng biết, đây mới là điều đáng sợ nhất!

Kỳ th

t B

o Lam có lo l

ng nh

ư

v

y cũng không ph

i là không có căn c

, b

i vì ng

ườ

i Phác gia luôn luôn không v

ướ

ng b

n c

m k

th

ế

t

c, vì yêu c

ơ

h

không vi

c gì không dám làm, h

ơ

n n

a ng

ườ

i Phác gia l

i tr

i sinh mĩ m

o, mà

n

nhi l

i càng h

u sinh kh

úy, b

d

ng còn h

a th

y khuynh qu

c h

ơ

n, là ng

ườ

i chuyên làm r

i lo

n nhân tâm. N

ế

u Ân Tĩnh là nam t

tuy

t đ

i s

tr

n không thoát lòng bàn tay n

nhi, nh

ư

ng Ân Tĩnh l

i là n

t

, th

m chí còn là m

t n

t

luôn t

h

n ch

ế

th

m nghiêm, đi

u này làm cho B

o Lam đ

i Ân Tĩnh v

n ôm m

t chút hy v

ng.

Trí Nghiên nhíu mày, nàng ghét m

ẫu thân nói nàng cùng Ân Tĩnh là việc xấu xa, nhưng nàng lại không dám để cho mẫu thân biết Ân Tĩnh đã biết và cũng đã đáp lại tình cảm của mình, bởi vì nàng biết lòng Ân Tĩnh đối với mình yếu ớt cỡ nào. Nếu mẫu thân chỉ cần đi đễn chỗ Ân Tĩnh hơi chất vấn một chút, cũng đủ để nàng nhượng bộ lui binh rồi, cho nên Trí Nghiên thật không dám mạo hiểm như vậy.

“Nàng không bi

ế

t, nàng ch

nghi ho

c vì sao con đ

i x

v

i nàng ân c

n nh

ư

th

ế

. Nàng luôn r

t nghiêm ch

nh, không hi

u đ

ượ

c tâm t

ư

c

a con, n

t

nh

ư

nàng sao có th

d

dàng b

con mê ho

c đ

ượ

c?” Trí Nghiên c

ườ

i kh

nói, ki

u nói d

i n

a th

t n

a gi

luôn là ki

u có s

c

thuy

ế

t ph

c nh

t!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro