Chương 11: Bị chia tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: fanbaoyuan

***

Kết thúc cuộc ôn chuyện hàn thuyên giữa bạn cùng phòng trong không khí dối trá, Giang Kiến Hoan có chút mỏi mệt, tâm tình đi xuống nên không tiếp tục dạo quanh nữa, vội vàng mua bộ áo lông liền chuẩn bị ngồi xe về nhà.

Tựa ở cửa sổ trên xe buýt, bên ngoài vừa vặn vượt qua một cái trạm dừng, phía trên hiện thị một tấm quảng cáo nước uống to lớn, người phát ngôn chính là Trì Lam, dáng tươi cười sáng rỡ nổi bật bầu trời âm u ở bên ngoài, có loại rối loạn cảm giác.

Kỳ thật các cô bạn đó nói sai một việc.

Giang Kiến Hoan ở nước ngoài cũng không phải sẽ không chú ý tin tức trong nước.

Ngược lại rất trùng hợp đó là, khi Tô Mạt cùng Trì lam bị truyền thông đưa tin bát quái, trên TV bệnh viện công cộng, đúng lúc đang phát hình tin tức bởi một kênh không biết tên.

Tin tức của bọn họ đột nhiên không kịp chuẩn bị liền xuất hiện ở trước mắt Giang Kiến Hoan.

Hai tấm hình quen thuộc khuôn mặt cùng khung hình đặt chung một chỗ, vậy mà nhường cô cảm thấy lạ lẫm vô cùng, thậm chí có chút không dám xác nhận.

Về sau, cô một bên truyền dịch một bên sử dụng mạng xã hội, cuối cùng đem cái tin tức kia lặp đi lặp lại triệt để nhìn rõ ràng.

Là một lễ trao giải, hai người vừa vặn ngồi ở cùng nhau, Trì Lam không biết nói cái gì, nét mặt biểu lộ đặc biệt thuộc về cô gái đang cười, cái loại mang theo vô tội, đáng yêu, ngay cả bản thân đều không có phát giác ra được nũng nịu.

Tròng mắt Tô Mạt nhìn cô ấy, khóe miệng giơ lên một chút, rõ ràng là thần thái an ủi.

Nội dung truyền thông viết bài đại khái cách đây vài giờ.

【 Nữ minh tinh cùng Tô Mạt chung khung hình! 】

【 Tô Mạt cùng Trì Lam ở lễ trao giải rất ăn ảnh nói ra thật vui, hai người vậy mà quen biết? 】

【 Trì Lam tỏ vẻ cùng Tô Mạt quen biết đã lâu, trong vòng giải trí lại nối tiếp tình duyên. 】

Lúc Thẩm Tại Hỉ đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy chính là một màn Giang Kiến Hoan nhìn chằm chằm điện thoại ngẩn người, hắn hàm chứa tức giận đem điện thoại từ lòng bàn tay cô rút ra, khó được nổi giận.

“Em cũng quá độ mệt nhọc té xỉu, nằm viện còn không được yên tĩnh!”

“Em ngủ.” Giang Kiến Hoan tùy ý hắn mắng xong, nhắm mắt lại nhẹ giọng nói, sau đó kéo chăn che xuống thân mình nhập vào bên trong, khuôn mặt tái nhợt thoạt nhìn càng thêm yếu ớt.

Thẩm Tại Hỉ sửng sốt một chút cho rằng cô sẽ mạnh miệng, tiếp lấy góc chăn khom lưng qua thay cô dịch chuyển.

“Ngủ đi, ngủ một giấc bắt đầu lại sẽ không sao.”

-

Tình hình giao thông đằng trước đột nhiên tắc nghẽn, xe buýt bỗng nhiên phanh gấp, toàn bộ người trên toa xe đều không bị khống chế nghiêng lên phía trước, Giang Kiến Hoan sờ sờ cái trán bị đụng đau, trong tay nắm chặt túi xách.

Điện thoại đặt ở túi áo khoác lại vào lúc này chấn động, Giang Kiến Hoan cầm lấy, trên màn hình hiện thị chính là một dãy số xa lạ, cô bình tĩnh nhìn chăm chú mấy giây, nghi hoặc bắt máy.

Bên trong là một giọng nữ quen thuộc.

“Kiến Hoan, nghe nói cậu đã trở về, tớ là Trì Lam.”

...

Đại khái là thời giờ bất lợi, bạn cũ ngày xưa từng người một xuất hiện ở trước mắt cô, Giang Kiến Hoan thở dài, đem màn hình điện thoại đã tối đen lần nữa bỏ vào túi, xuống xe đứng ở trạm dừng.

Đến địa điểm Trì Lam nói, đã là nửa tiếng sau, trước mặt là một nhà tính chất mười phần tư hội mật quán, có người chuyên chờ ở cửa đón tiếp dẫn cô đi vào, bên trong trang hoàng sáng tạo khác người, trong viện trồng đầy cây xanh, đi qua hành lang, tầm mắt bỗng nhiên khoáng đạt.

Cách đó không xa, là một chỗ phong cách phòng ăn hiện đại hoá, bên trong cái bàn trống trải, đèn áp tường tản ra nhu nhu ánh sáng, gần cửa sổ nơi đó ngồi một người.

Có chút xa lạ, lại lộ ra vài phần quen thuộc. Trì Lam trở nên càng thêm ngăn nắp xinh đẹp, có loại ẩn ẩn liếc nhìn lại cảm giác không dám nhìn thẳng, nhưng khuôn mặt kia lúc vẫn cùng đọc sách vẫn không có chênh lệch bao nhiêu.

Giang Kiến Hoan ở đối diện cô ấy ngồi xuống, trên mặt mang theo nụ cười lễ phép, ánh mắt Trì Lam ở trên người cô, hào phóng thong dong.

“Kiến Hoan, đã lâu không gặp.”

“Cậu vẫn không thay đổi.”

“Cậu trở nên xinh đẹp hơn.”

“Trong một lần tình cờ tớ nhìn thấy Tô Mạt chuyển phát weibo kia mới phát hiện cậu trở về. Phía dưới poster có tên nhà thiết kế, lúc ấy tớ còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi.” Trì Lam ngữ khí như thường cùng cô ôn chuyện.

“Không nghĩ tới cậu bây giờ vậy mà làm thiết kế thời trang.”

“Tôi cũng không nghĩ tới cậu sẽ tiến vào giới nghệ sĩ.”

“Cậu biết, tớ vẫn luôn thích biểu diễn. . . Xin lỗi, tớ nghe điện thoại.”

Tiếng chuông đánh gãy đối thoại giữa hai người, Trì Lam cầm lấy điện thoại đặt ở trên bàn.

Đối diện đại khái là người đại diện, ngữ khí của cô ấy trở nên cùng người mới vừa rồi hoàn toàn khác biệt, thái độ không được xía vào, trong ngôn ngữ đều là ra lệnh, mặt mày ôn nhu năm đó rốt cuộc khó kiếm được tung tích, khí thế mười phần, tràn đầy dáng vẻ đại minh tinh.

Cô ấy nói không sai. Giang Kiến Hoan nhớ kỹ lúc đại học hai người tuy rằng đều học mỹ thuật, nhưng Trì Lam đối với các loại hoạt động vui chơi giải trí trong trường liền tương đối cảm thấy hứng thú, thường xuyên đại diện các ban đi tham gia tiết mục.

Năm đại học khi ấy, Tô Mạt bắt đầu gặp may, cuối năm đó, Trì Lam nương tựa theo một bộ kịch cổ trang trở thành tiểu hoa đán mới trong vòng chạm tay là có thể bỏng người.

Ba cô ấy làm bất động sản, vào đại học sau bởi vì hoàn cảnh lớn tài sản tăng gấp đôi, nhảy lên trở thành công ty đưa ra thị trường, mà Giang Tân làm chính là thực nghiệp truyền thống, khi đó đã bắt đầu đi xuống dốc, nhưng Giang Kiến Hoan đối với chuyện đó hết thảy cũng không biết.

Hai người quan hệ tốt đến độ đi qua nhà lẫn nhau gặp mặt ba mẹ, ba Trì là tâm thái mười phần nhà giàu mới nổi, trong nhà một tòa biệt thự lớn, bên trong trang hoàng vàng son lộng lẫy, khi lần đầu tiên Giang Kiến Hoan đi tới đó bị chấn động không thôi.

Lấy thực lực sản nghiệp của ba Trì đầu tư hai bộ phim nhựa cho Trì Lam diễn là chuyện dễ như trở bàn tay, lại thêm trong vòng quan hệ nhân mạch, tiền đồ của Trì Lam đi được rất thông thuận, từng bước một đứng dưới ánh đèn tụ, ánh sáng lóng lánh chói mắt.

Mà lúc đó cùng cô ấy cân sức ngang tài Giang Kiến Hoan, lại đi vào một loại cuộc sống hoàn toàn khác biệt. Gia nghiệp rách nát, gách vác nợ nần kếch xù, bị bắt đi xa tha hương, đã từng được hào quang bao quanh nay bị tiêu hao hầu như không còn, vùi lấp ở dòng người bình thường.

“Những năm nay còn tốt chứ?” Trong lúc suy nghĩ mơ hồ, Trì Lam đã nghe xong điện thoại, trong mắt cất giấu ân cần hỏi han, Giang Kiến Hoan khẽ gật đầu.

“Cũng được.”

Chủ đề đến đây là kết thúc, không khí có chút trầm mặc, Trì Lam chần chờ mở miệng.

“Kiến Hoan, chuyện năm đó, thật sự rất xin lỗi, tớ không biết cậu ngày đó trong nhà đúng lúc xảy ra chuyện, hơn nữa còn cùng Tô Mạt. . .” Cô ấy nhìn xem Giang Kiến Hoan, một đôi con ngươi xinh đẹp bên trong tràn ngập áy náy, thành khẩn đến cực điểm.

Giang Kiến Hoan cười cười, thái độ cũng rất chân thành.

“Cậu không cần cùng tôi nói xin lỗi, thích một người là quyền lợi của cậu.”

Trì Lam nói chuyện kia, là chỉ Giang Kiến Hoan cùng Tô Mạt chia tay ngày ấy.

-

Công ty Giang Tân xảy ra vấn đề một mực vẫn luôn giấu diếm các cô, bởi vậy lúc bị cảnh sát đưa đi làm cho người ta vội vàng không kịp chuẩn bị, Giang Kiến Hoan giống như ruồi nhặng không đầu tìm khắp nơi nhờ mối quan hệ của người khác, chỉ muốn một mặt có thể vào gặp Giang Tân, chỉ tiếc những người cậu ông bác ngày xưa thân cận vô cùng nay lại trốn tránh toàn bộ, thậm chí còn có người trực tiếp đối xử với cô làm như không thấy.

Cô muốn gọi cho Tô Mạt, dù là nghe một chút thanh âm của anh cũng tốt, nhưng điện thoại anh vẫn luôn tắt máy, làm sao cũng liên lạc không được.

Ngày thứ hai, người đòi nợ đã tới trước nhà, hung thần ác sát, đem những thứ đáng giá cưỡng chế lấy đi, trong nhà bị động đến loạn thất bát tao, Dịch Tình Tuyết không chịu nổi bệnh tim tái phát, Giang Kiến Hoan tay run rẩy gọi điện thoại gọi xe cứu thương.

Tại bệnh viện Giang Kiến Hoan hoang mang lo sợ, Tô Mạt vẫn cứ liên lạc không được, thời gian bối rối, Thẩm Tại Hỉ chạy tới tìm được cô.

Cô vừa vặn về nhà thu thập quần áo phải dùng khi nằm viện cho Dịch Tình Tuyết, Thẩm Tại Hỉ nghe tin tức nói Giang Tân xảy ra chuyện, từ nơi khác chạy đến, ở ngoài cửa nhà bắt gặp cô.

Giang Kiến Hoan một khắc này phảng phất gặp được người thân, ôm hắn khóc đến không thể tự chủ, Thẩm Tại Hỉ càng không ngừng vỗ lưng an ủi cô, Tô Mạt chính là vào lúc này xuất hiện.

Nhìn thấy một màn hai người ôm nhau, anh phẫn nộ đến phảng phất mất hết lý trí, không nói lời gì đi tới đem Giang Kiến Hoan kéo ra, Thẩm Tại Hỉ nắm cổ tay cô không thả, hai người giằng co không xong.

“Em chọn anh, hay là chọn anh ta?” Tô Mạt nghiến răng nghiến lợi hỏi, trong đầu Giang Kiến Hoan khi đó tất cả đều là chuyện trong nhà, căn bản không có tâm lực cùng anh dây dưa, lại thêm ròng rã suốt hai ngày liên lạc không được anh khủng hoảng và mất mát, không có suy nghĩ, liền tránh thoát tay anh.

“Tô Mạt, trong nhà của em xảy ra chút việc, em hiện tại không rảnh cùng anh. . .”

“Rất tốt.” Tô Mạt không có nghe xong lời giải thích, đánh gãy cô, sắc mặt rét lạnh, cơ hồ là gằn từng chữ một.

“Em đừng lại tới tìm anh.”

Anh xoay người liền đi, Giang Kiến Hoan nhìn qua bóng lưng của anh, nước mắt chảy càng thêm mãnh liệt, một khắc này khổ sở tới cực hạn, nhưng vẫn cắn môi lau khô nước mắt, vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện, chăm sóc Dịch Tình Tuyết vẫn còn đang hôn mê trong đó.

Thẩm Tại Hỉ một mực quan tâm chăm sóc, đằng sau tất cả mọi chuyện lớn nhỏ cơ hồ toàn bộ nhờ hắn chống đẩy, buổi tối Dịch Tình Tuyết tỉnh lại, thoát khỏi nguy hiểm, Giang Kiến Hoan tìm thời gian trở về trường học, gặp phụ đạo viên xin nghỉ, thuận tiện đến phòng ngủ thu dọn đồ đạc.

Cũng là khi đó, cô mới phát hiện cô bạn thân tốt cho tới nay của mình, cất giấu một bí mật chưa từng cho người ta biết.

Giang Kiến Hoan về ký túc xá trong thời gian không có bất kỳ ai, vừa vặn là thời gian tan học ăn cơm tối. Cô vội vàng thu dọn xong đồ đạc, lúc chỉnh lý sách vở lại không cẩn thận lộ ra tay nghe cắm trong laptop trên bàn Trì Lam.

Tiếng âm nhạc lập tức chảy xuống, Giang Kiến Hoan đang chuẩn bị đi đóng cửa, lại bỗng nhiên nghe được một giọng nam quen thuộc, thanh âm khó có thể quên khắc sâu vào trong đầu.

Cô giống như bị tẩu hỏa nhập ma ấn mở màn hình máy tính Trì Lam, mật mã dễ như trở bàn tay để mở khóa, là sinh nhật Trì Lam.

Mà phần mềm âm nhạc danh sách truyền phát tin, tràn đầy, một bảng danh sách đều là ca khúc của Tô Mạt.

Thậm chí còn có âm tần không biết tên.

Giang Kiến Hoan mở ra, lúc sau nghe được Tô Mạt mỉm cười ngữ khí cưng chiều.

“Đồ ngốc, nhớ kỹ nhìn đường đó.”

Nếu như cô nhớ không lầm, đây cũng là lần nào đó trời mưa đường trơn, khi cô đi qua hoa viên cầu thang trong trường, bởi vì chỉ lo nói chuyện với Tô Mạt mà không chú ý dưới chân, thiếu chút nữa té ngã.

Mà khi đó vừa vặn Trì Lam cũng ở đó.

“Kiến Hoan ——” sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng chần chờ dò hỏi, Giang Kiến Hoan đỏ hồng mắt quay đầu, nhìn thấy Trì Lam đứng ở cửa, cùng một thời gian, cô ấy thấy rõ màn hình máy tính trước mặt Giang Kiến Hoan.

“Sao cậu có thể tùy tiện đụng đến máy tính của tớ!” Giống như là bị người lạ nào đó bắt thớp được tim đen, Trì Lam đột nhiên hướng cô nổi giận, trong giọng nói tràn ngập chất vấn và phẫn nộ, Giang Kiến Hoan mở to mắt, trong đó trống rỗng.

“Lúc tớ thu dọn đồ đạc không cẩn thận lộ ra tai nghe của cậu, nghe được thanh âm Tô Mạt, liền nhịn không được ấn mở nhìn.”

“Thật xin lỗi.”

Trì Lam đột nhiên trầm mặc xuống, chăm chú khép lại máy tính cô ấy như là bảo hộ một tia tôn nghiêm cuối cùng.

Giang Kiến Hoan mắt nhìn tay cô ấy đè ở trên máy tính, thanh âm vẫn nhẹ nhàng.

“Cậu thích Tô Mạt.”

Bầu không khí trầm ngưng, hai người ở trong ký túc xá an tĩnh giằng co, không biết qua bao lâu, Trì Lam bỗng nhiên cười một tiếng, thẳng tắp nhìn về phía cô, mang theo kiên quyết vò đã mẻ không sợ sứt.

“Đúng vậy, tớ yêu thầm cậu ấy rất lâu.”

“Thật xin lỗi, thích bạn trai của cậu.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu cẩu huyết tươi mát: D

Trì Lam không có ở giữa cản trở, cô ấy chỉ là một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro