Chương 13: Là hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: fanbaoyuan

***

Lúc mang theo túi xách ra công ty, Giang Kiến Hoan còn có chút chột dạ, cô lần đầu tiên bởi vì việc tư chiếm dụng thời gian làm việc, cũng may, bởi vì là đi phòng làm việc Tô Mạt, những người khác không có sinh ra hoài nghi.

Do khoảng thời gian hợp tác lúc trước, Giang Kiến Hoan hướng bên kia chạy qua mấy lần, người khác chỉ cho là bọn họ còn có chút việc chưa xử lý xong.

Đến dưới lầu phòng làm việc, bởi vì bên ngoài nhiệt độ thấp, Giang Kiến Hoan vẫn phải đem cái áo khoác kia mặc vào, cô mới vừa đóng lại cửa xe taxi, đối diện liền bắt gặp được một người ngoài ý liệu.

“Kiến Hoan, cậu. . .” Trên đỉnh đầu Trì Lam đội một cái mũ màu đen rất lớn, kính râm khăn quàng cổ, bộ dáng võ trang đầy đủ, trong tay còn xách theo một chiếc túi con xinh xắn.

Ánh mắt cô ấy rơi vào trên áo khoác Giang Kiến Hoan, trong mắt xác nhận cái gì đó.

“ Người trong hình là cậu đi.”

“Ừa.” Giang Kiến Hoan giải thích, “Ngày đó vừa vặn đi đưa quần áo cho anh ấy.”

Trì Lam không nói nữa, chỉ là đứng ở nơi đó thần sắc mang theo phức tạp, Giang Kiến Hoan không tâm tư đi quan tâm cô ấy suy nghĩ gì.

“Tôi còn có việc, đi lên trước.” Cô chỉ chỉ phòng làm việc phía sau, lễ phép tạm biệt, Trì Lam sửng sốt một chút, sau đó đáp ứng "Được", Giang Kiến Hoan hướng cô ấy hơi hơi gật đầu, bọc áo khoác trên thân lướt qua cô ấy rời đi.

Sau lưng không có động tĩnh, không biết Trì Lam có phải do gặp được cô cho nên cố tình không có tiến vào hay không, Giang Kiến Hoan bài trừ tạp niệm trong đầu, cùng Lý Táp nghênh đón chào hỏi, sau đó hai người cùng nhau đi vào phòng làm việc của Tô Mạt.

-

Gặp lại anh, Giang Kiến Hoan so với dĩ vãng đều bình tĩnh, ba người ở trên ghế cạnh bàn trà ngồi xuống, một bộ tư thế đàm phán thương vụ.

“Giang tiểu thư, trước mắt cô cùng Tô Mạt bị chụp lén nhiệt độ tin tức còn chưa xuống hạng, vẫn còn treo ở đầu hot search, hơn nữa có mấy trang blog đã đăng lại.” Lý Táp mở miệng trước, thu hồi sự dĩ vãng tùy ý, thái độ đoan chính.

“Đầu tiên rất xin lỗi đã đem đến cho cô sự bất tiện.”

Cậu ta nói xong, dừng một chút tiếp tục nói.

“Đoàn đội chúng tôi đối với những tin đồn nào đó không thật, thái độ ngày thường đều là bỏ mặc, tùy ý thời gian trôi qua nhiệt độ tin tức dần dần sẽ biến mất, nhưng bởi vì lần này liên lụy đến cô, cho nên muốn hỏi một chút suy nghĩ của cô.”

Giang Kiến Hoan lược làm suy nghĩ.

“Trên ảnh chụp nhìn không ra là tôi, trừ phi người rất quen thuộc, cho nên kỳ thật với tôi mà nói cũng không có ảnh hưởng quá lớn, dựa theo phương thức xử lý nguyên bản của các người là được rồi.”

Lý Táp rõ ràng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì nếu lúc này phát cái tuyên bố thanh minh ra ngoài, đối lập thái độ chẳng quan tâm lúc trước Tô Mạt xử lý tai tiếng, không khỏi có vẻ có chút giấu đầu lòi đuôi, chỉ sợ càng sẽ dẫn phát phỏng đoán thêm.

“Nếu như vậy. . .” Lời nói cậu ta còn chưa nói hết, một bên Tô Mạt từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng đột nhiên lên tiếng.

“Như vậy, bạn trai cô sẽ không để ý sao?”

?

Giang Kiến Hoan cùng Lý Táp hai người vốn là sửng sờ, đều mở to mắt nhìn qua lẫn nhau.

Giây lát.

“Ông chủ, Giang tiểu thư không có bạn trai.” Lý Táp nhịn không được đề cao âm lượng kêu lên, một bộ dáng nghe được chuyện bất khả tư nghị gì, Tô Mạt cũng cứng đờ.

“Làm sao cậu biết?” Sắc mặt anh khó coi, nhìn chằm chằm Lý Táp đặt câu hỏi, Lý Táp vô tội giải thích.

“Thời điểm Giang tiểu thư ngày đầu tiên tới phòng làm việc tôi liền biết a.”

Ông chủ luôn luôn rất kỳ quái bất cận nhân tình vì cái gì đột nhiên yêu cầu một trợ lý IRO đưa âu phục tới cho anh ấy, lúc Lý Táp nhìn thấy Giang Kiến Hoan liền cố ý tìm cô hàn huyên một chút, tuy rằng không có thăm dò được chuyện tương quan gì của hai người, nhưng Lý Táp luôn cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ có chút khác thường.

Lấy trực giác cậu ta có thể nhiều năm ở cạnh bên người Tô Mạt, trước tiên liền lưu ý.

Về sau hành vi Tô Mạt càng xác nhận suy đoán của cậu ta.

Một người chưa từng thích phiền phức, vậy mà đồng ý cùng IRO hợp tác, nhưng lại chỉ định nhà thiết kế, còn không cho phép làm bất kỳ kẻ nào biết chuyện này.

Không phải, Lý Táp sao có thể thả một người bình thường hợp tác trong công việc tùy ý ra vào trong nhà Tô Mạt.

“Đúng, Lý Táp nói không sai, tôi tạm thời còn chưa có bạn trai.” Giang Kiến Hoan kịp phản ứng, bình tĩnh mở miệng, trên mặt duy trì tính lễ phép mỉm cười.

“Cho nên không sao, sẽ không có người để ý.”

Tô Mạt một mực ngồi ở chỗ đó, mím chặt môi nhìn thẳng cô, bàn tay đặt ở dưới bàn lại không tự chủ được nắm thành nắm đấm.

“Không có việc gì nói, tôi đi về trước, công ty còn công việc chưa có xử lý.” Giang Kiến Hoan ra tiếng tạm biệt, trong mắt bình tĩnh đạm mạc, ngay cả dư quang đều không có phân cho anh.

“A được, Giang tiểu thư tôi tiễn cô.” Lý Táp lo âu mắt nhìn Tô Mạt, vội vàng đứng dậy đưa cô đi ra cửa, Tô Mạt vẫn chưa hề động đậy, nhìn thân ảnh hai người biến mất ở cửa ra vào.

Khi gian phòng tiếp khách khôi phục yên tĩnh, bỗng nhiên mất lực, lưng Tô Mạt trong nháy mắt sụp xuống, đôi tay chống lấy cái trán, tròng mắt nhìn chằm chằm mặt bàn.

-

Chuyện Giang Kiến Hoan xuất ngoại, anh là từ nơi khác nghe được tin tức, khi đó hai người đã hơn nửa tháng không có liên lạc, Tô Mạt cắn răng kiên trì, mỗi ngày tự giam mình ở trong phòng sáng tác bài hát như bị điên.

Đợi đến khai giảng vẫn không thấy thân ảnh Giang Kiến Hoan, sau đó anh rốt cuộc đã nhận ra không đúng, vừa hỏi, mới biết được cô đã xuất ngoại.

Một khắc này tâm tình không thua gì sức lực toàn thân bị móc sạch, ngay cả lập chèo chống cũng không có.

Giang Kiến Hoan có bao nhiêu thích anh Tô Mạt đều biết hết. Anh vẫn luôn cho rằng hai người chỉ là cãi nhau, anh giận dỗi không nhìn cô, qua không bao lâu, cô nhất định sẽ chủ động liên lạc anh, nhưng không nghĩ tới, cô cứ như vậy không nói tiếng nào liền xuất ngoại.

Sau khi Tô Mạt nghe được tin tức đứng ở nơi đó, hốc mắt bị chịu đựng đỏ lên.

Vóc dáng anh cao lại dễ thấy, đứng ở người đến người đi trên đường, cúi thấp đầu không nhúc nhích.

Người đi ngang qua đều nhịn không được nhìn anh, mà Tô Mạt lại hoàn toàn chưa phát giác, thân thể bị đau đớn chết lặng, nơi ngực phảng phất mất đi một món đồ vật, phá cái cửa khẩu thật lớn, làm sao cũng ngăn không nổi, gió lạnh xuyên qua trống rỗng, cóng đến tứ chi băng lạnh, không thể nào sưởi ấm.

Trong khoảng khắc đó, anh mới rõ ràng ý thức được, anh thật sự mất đi cô.

Giang Kiến Hoan là cùng Thẩm Tại Hỉ cả hai ra nước ngoài, trong lúc vô hình thừa nhận cho anh đáp án.

Ở giữa hai người, cô đưa ra lựa chọn, không có bất kỳ chỗ trống gì, thậm chí cắt đứt liên lạc với anh.

Có đôi khi Tô Mạt sẽ không nhịn được nghĩ, sao cô có thể nhẫn tâm như vậy, nói không là không cần, nhưng có nhiều lúc, anh luôn luôn đang vì cô kiếm cớ giải vây.

Có lẽ cô do có chuyện gì khổ tâm, có lẽ hai người chỉ bởi vì nguyên nhân trong nhà nên cùng ra nước ngoài du học mà thôi, cũng không có chân chính ở bên nhau, có lẽ. . .

Đây hết thảy, ở lễ Giáng Sinh kia đã cho đáp án.

Giang Kiến Hoan xuất ngoại năm thứ hai, anh nhận được ca khúc chủ đề một bộ phim điện ảnh, phim nhựa nhân vật nữ chính đúng là Trì Lam, anh mới biết được cô ấy vậy mà tiến vào nghành giải trí.

Sau đó không lâu, hai người vừa vặn đồng thời nhận được một lễ mời trao giải, chỗ ngồi sắp xếp ở cạnh nhau.

Tô Mạt cùng cô ấy không quen thân, nhưng bởi vì cô ấy là bạn tốt nhất của Giang Kiến Hoan, trước kia đối mặt gặp qua hai lần, bởi vậy đơn giản hàn huyên hai câu.

Trao giải vừa mới bắt đầu không bao lâu, ở một bên Trì Lam bỗng nhiên kinh hô một tiếng nho nhỏ, Tô Mạt quay đầu, thấy được cô ấy chần chờ ánh mắt lập lóe.

Tầm mắt anh rơi vào trên màn hình điện thoại di động cô ấy đang nắm chặt, trên đó hiển thị một đầu vòng trạng thái bạn bè.

Người ghi chú là Thẩm Tại Hỉ.

Hắn đăng tải một tấm ảnh, phòng ăn tràn ngập ánh đèn màu cam ấm áp, bên trên dán hình ông già Noel pha lê trong suốt, sau lưng cách đó không xa mơ hồ có thể nhìn thấy một góc cây thông Noel, ở trên treo đầy món quà tặng và ngôi sao nhỏ lóe sáng.

Thẩm Tại Hỉ ngồi ở chỗ đó, nhẹ ôm lấy một cô gái, nghiêng đầu nhắm mắt cười nhạt thân mật dán vào thái dương cô gái đó, thần sắc ôn nhu.

Tô Mạt bỏ ra thời gian thật dài, mới khiến cho chính mình tin tưởng.

Sườn mặt điềm tĩnh kia dựa vào đầu vai hắn, người ngủ đến không có chút nào phòng bị, là Giang Kiến Hoan.

Ảnh chụp phối văn có một câu lời nói rất đơn giản.

【 Muốn đem em cất vào trong túi 】

Thời gian Tô Mạt đi qua hơn năm trăm ngày, lần thứ nhất nhìn thấy Giang Kiến Hoan, cô giống như đã gầy một chút, nhưng vẫn rất xinh đẹp, khuôn mặt chưa từng phát sinh quá lớn biến hóa.

Ánh mắt của anh dừng thật lâu trên tấm ảnh chưa dời đi.

Tô Mạt tham lam mà nhìn, quên mất thời gian.

Thẳng đến khi Trì Lam đánh thức anh.

“Tô Mạt. . .”

Như ở trong mộng mới tỉnh, Tô Mạt giương mắt ừ một tiếng, cảm thấy nhiệt độ điều hòa không khí nơi này mở hơi thấp.

“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Trì Lam có chút bối rối thăm hỏi anh xin lỗi. Cô ấy lộ ra một dáng tươi cười lại cẩn thận thăm dò, thoạt nhìn rất áy náy đáng thương.

“Tôi có phải không nên để anh nhìn thấy cái này hay không. . .”

“Không sao.” Khóe miệng Tô Mạt giật xuống, lại còn có thể cười an ủi cô ấy.

Quay đầu trở lại, người chủ trì trên sân khấu còn đang náo nhiệt tuyên bố giải thưởng, bên tai ong ong, cái gì Tô Mạt cũng không nghe thấy.

Ngày lễ trao giải đó anh đợi từ đầu tới cuối, ngồi ở phía dưới tựa như một pho tượng, càng về sau, bên người đã trống không một mảng lớn, không biết từ lúc nào, toàn bộ quy trình đã kết thúc.

Đèn lớn trên đỉnh đầu bắt đầu tắt, nhân viên công tác, nhà tổ chức, mọi người theo thứ tự rời sân khấu, Trì Lam ở một bên lo lắng hỏi thăm anh muốn cùng nhau trở về hay không, Tô Mạt lắc đầu cười.

“Không cần, cô đi trước đi.”

Đến cuối cùng, anh cũng không biết làm sao mình có thể trở về nhà, ngày thứ hai tỉnh lại, tựa như là một ác mộng hoang đường kỳ quái.

Nhưng anh không còn suy nghĩ sẽ niệm tình cô nữa.

-

Tô Mạt vẫn luôn cho rằng, bọn họ đã ở bên nhau.

Những câu chuyện liên tiếp ở trong đầu anh nhanh chóng lướt qua, từ lần đó cãi nhau, đến xuất ngoại, lại gặp nhau, nhìn thấy Giang Kiến Hoan bị đòi nợ.

Cô cùng với Thẩm Tại Hỉ hai người gặp mặt ăn cơm.

Tô Mạt ngồi yên ở nơi đó, rốt cuộc nhớ tới cái gì, đứng lên lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.

“Allo, Chu Dứu, giúp tớ tra một việc. . .”

...

Tô Mạt chưa từng cảm thấy thời gian khó chịu như vậy , từ buổi sáng đến giữa trưa, chuyện gì anh cũng chưa làm, an vị ở nơi đây chờ tin tức Chu Dứu, di động vang lên trong nháy mắt đó, anh cơ hồ là lập tức nghe máy.

“Chu Dứu, tra được chưa?”

“Giang Kiến Hoan lúc ấy trong nhà xảy ra chuyện không bạn học nào biết hết, tớ phải hỏi mấy lão tổng giám đốc trong công tác, mới hỏi thăm ra chuyện từ đầu đến cuối.”

“Ba cậu ấy đầu tư thất bại, thiếu rất nhiều tiền, còn kém chút vào ngục giam, sau người đã được thả ra.”

“Đoạn thời gian kia. . . hình như rất chật vật, người đòi nợ rất nhiều, người một nhà ngay cả cửa cũng không ra được, về sau Giang Kiến Hoan liền bị đưa ra nước ngoài du học, ba mẹ cậu ấy tuổi cũng đã lớn, đều ở nông thôn, trước mắt số tiền này đều ở trên người cậu ấy.” Chu Dứu nói.

“Đại khái cả đời cũng còn không rõ số nợ.”

Không khí trầm mặc xuống, Chu Dứu tri kỷ không tiếp tục mở miệng, qua hồi lâu, thanh âm Tô Mạt vang lên, có chút không phát giác được run rẩy,

“Đây là chuyện phát sinh lúc nào?”

“A, chính là kỳ nghỉ hè đại học năm hai, khi đó. . .” Chu Dứu chần chờ một chút, thật không dám xác nhận.

“Giống như vừa vặn là ngày các cậu chia tay. . . ?”

“Sau đó khai giảng cậu ấy liền xuất ngoại.” Chu Dứu chính ở chỗ này không ngừng nói.

“Nghe nói ba Giang Kiến Hoan có thể ra ngoài là do Thẩm gia giúp đỡ một tay, ở bên trong sắp xếp chu toàn. . . Xuất ngoại cũng là Thẩm gia sắp xếp.”

“Tô Mạt. . .” Thanh âm hắn ngừng lại, muốn nói lại thôi.

“Những năm nay cậu ấy trôi qua rất thảm.”

“Tớ đã biết.” Đầu bên kia thật lâu không có động tĩnh, rốt cuộc truyền đến một tiếng đáp lại của Tô Mạt, Chu Dứu khẽ buông lỏng thở ra một hơi, đang chuẩn bị nói gì nữa, lại nghe được anh nói.

“Cúp trước.”

“Đúng rồi, cảm ơn cậu.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thẩm là cái tâm cơ biểu tới!!!

Hừ

Các người đều thích hắn

Nông cạn!.

- HẾT CHƯƠNG 13 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro