Chương 15: Không cần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: fanbaoyuan

***

Đây thật là, đến muộn thật lâu mới ôn chuyện.

Lần thứ nhất gặp mặt, anh lạnh lùng nói không quen biết.

Lần thứ hai, cho cô xem sắc mặt không thể hiểu thấu.

Lần thứ ba, lần thứ tư. . . Giữa hai người luôn luôn giống như cách ngàn trượng vạn ngọn núi, làm sao vượt qua cũng không thể đến được.

Dù là hiện tại.

"Cũng rất bình thường, không có chuyện gì đặc biệt." Giang Kiến Hoan để cốc nước trà xuống trả lời, không giống trước đó từng chút cẩn thận, so với lần kia cũng vậy, cụ thể nói khái quát nhiều hơn.

"Em ở nước ngoài. . . cuộc sống thế nào?" Tô Mạt nhìn qua cô, trong mắt tĩnh mịch, ánh đèn đỉnh đầu ở trên người anh rũ xuống một mảng bóng râm.

"Mỗi ngày đi học làm thêm, không có quá nhiều biến hóa." Thanh âm cô rất nhẹ, nhu nhu bay tới bên tai anh, phảng phất vừa dùng lực liền sẽ bị thổi tan trong không khí.

"Làm thêm? Đại khái là làm những gì?"

"Rửa chén đĩa, nhân viên phục vụ quán cà phê, nhân viên tạp vụ khách sạn, còn có các việc lung tung rối loạn khác. . . đến về sau mới bắt đầu tiếp xúc công việc thực tập thiết kế thời trang."

Giang Kiến Hoan thấp giọng nói, buông thõng mắt nhìn góc bàn, Tô Mạt có chút hoảng hốt, ánh mắt không biết phóng ở nơi nào.

-

Lúc đại học, tuy nói không phải cẩm y ngọc thực, nhưng Giang Kiến Hoan mặc quần áo chi phí đều là cực tốt, có thể nhìn ra được trong nhà đối với cô rất chi sủng ái.

Đừng nói làm những việc này, khi ở bên nhau, Tô Mạt ngay cả một chút việc nặng đều không nỡ nhường cô làm.

Hai người cùng nhau đi học, anh giúp cô nấu nước nóng, khi cô lười biếng không chịu ra ngoài anh liền đem đồ ăn đưa đến dưới lầu cô, trời mưa mặt đường không sạch sẽ sợ làm bẩn giày mới của cô, Tô Mạt một đường cõng cô về ký túc xá.

Ở anh bần cùng mà tái nhợt trong sinh hoạt, cô là bị cẩn thận từng li từng tí bảo hộ nhan sắc trân quý.

"Cái kia Thẩm Tại Hỉ đâu, không có giúp em sao?" Tô Mạt thần sắc nhìn không ra bất kỳ khác thường gì, không có gì đặc biệt hỏi, Giang Kiến Hoan giương mắt nhìn về phía anh.

"Bác Thẩm bọn họ đã giúp tôi rất nhiều, họ rất bận không thể một mực luôn làm phiền anh ấy, huống chi, lúc ấy chúng tôi cũng không ở chung một thành phố."

"Cái gì?" Tô Mạt sững sờ, câu nói có chút không ăn khớp.

"Mấy tháng sau đó thì liền sửa đổi chuyên nghành, một lần nữa xin vào trường đại học ở một thành phố khác."

"Vì cái gì. . . Đột nhiên đổi chuyên nghành?"

Tô Mạt nhớ rõ, đại học cô học chính là mỹ thuật, luôn luôn cầm bút vẽ một mặt cười đến xán lạn, trên người dính đầy các loại thuốc màu, mặc váy dài bẩn thỉu ngồi ở trước khung vẽ, giống như là cô bé lọ lem mỹ lệ trong truyện cổ tích.

"Bởi vì, lợi ích làm thiết kế tương đối có thể càng nhanh thu hoạch được hồi báo, huống chi, tôi đối với thiết kế thời trang cũng cảm thấy rất hứng thú."

Giang Kiến Hoan lộ ra dáng tươi cười, bình thản thoải mái, Tô Mạt đè xuống cảm xúc đang lăn lộn dưới đáy lòng, vừa chuẩn bị nói gì đó, món ăn đã mang lên.

-

Lúc ăn cơm, hai người đều rất yên tĩnh, cả phòng chỉ nghe thấy âm thanh chén đũa va chạm.

Nhà hàng này làm đồ ăn rất tinh xảo, phân lượng cũng không lớn, cách làm cũng rất bình thường, nhưng hương vị lại làm người ta rất dễ chịu, có chút giống loại thức ăn bình thường trong nhà, nhưng lại càng thêm mỹ vị đặc biệt mấy phần.

Giang Kiến Hoan ăn hai chén cơm nhỏ, Tô Mạt nhìn, mặt mày không tự giác giãn ra.

"Món này, là măng tây em thích ăn nhất." Anh đem một dĩa đồ ăn đẩy đến trước mặt Giang Kiến Hoan thuận miệng nói, nói xong, lại đều đồng loạt sửng sốt.

Giữa hai người bị xây lên một bức tường vô hình, không hiểu sao bây giờ trở nên có càng giấu càng lộ.

"Cảm ơn." Giang Kiến Hoan thần sắc tự nhiên nói lời cảm ơn, duỗi đũa gắp một miếng măng bỏ vào trong bát, trên mặt Tô Mạt che dấu sự khác thường.

-

Một bữa cơm ăn đến kết thúc, nhân viên phục vụ vào dọn đồ ăn thừa, lên nước trà mới, Giang Kiến Hoan bưng cốc trà nhấp hai cái, đang chuẩn bị nói tạm biệt, Tô Mạt ngồi ở chỗ đó lại bỗng nhiên mở miệng.

"Chuyện trong nhà em đã giải quyết ra sao? Bác trai bác gái sức khỏe còn tốt chứ?"

Lúc Giang Kiến Hoan đại học năm hai, Giang Tân từng có một lần tới trường học tìm cô, khi đó cô đang cùng Tô Mạt ở chung, đột nhiên không kịp chuẩn bị, hai người liền gặp mặt nhau.

Về sau đến Dịch Tình Tuyết nghe được tin tức, cũng cố ý chạy đến trường học nhìn anh, còn cùng nhau chính thức ăn cơm.

Không khỏi nhớ tới chuyện cũ, tâm tình Giang Kiến Hoan nhiễm lên ảm đạm, ngữ khí cũng thấp mấy phần.

"Bọn họ hiện tại đều rất tốt."

"Trong nhà cũng không có việc gì."

"Vậy là tốt rồi."

"Em. . ."

Tô Mạt vừa khởi lên câu chuyện, đã bị tiếng vang chuông điện thoại di động Giang Kiến Hoan đánh gãy, cô thấy rõ màn hình hiển thị, thấp giọng nói câu xin lỗi rồi nghe máy.

"Chú hai?"

"Kiến Hoan à, con biết tháng này tình hình kinh tế căng thẳng, thím con gần đây thân thể không tốt nhập viện rồi --" Đàn ông thô kệch giọng rất lớn, từ trong điện thoại di động ẩn ẩn truyền ra, tiếng vọng ở gian phòng an tĩnh.

Giang Kiến Hoan cắn cắn môi, trên mặt không tự giác lộ ra khó xử, cô đứng lên, chỉ chỉ ngoài cửa.

Tô Mạt gật đầu.

Cô cầm điện thoại đi ra ngoài.

"Chú hai, thím thế nào. . ." Giang Kiến Hoan ở trên hành lang tìm một hồi lâu, mới nhìn thấy một cái lối đi nhỏ nơi chỗ ngoặt, cô đối với điện thoại nhẹ giọng hỏi.

"Bà ấy bệnh tim lại tái phát, bây giờ chờ nộp tiền viện phí nằm viện, Kiến Hoan, con xem ba con còn thiếu chú mấy vạn tệ. . ." Giang Kiến Hoan có hơi vô lực dựa vào vách tường phía sau một chút, ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng tuyết.

Đây đã là lần thứ ba thím cô 'phát bệnh'.

Không ngoài gì hơn chính là đòi tiền.

Giang Tân trên những phương diện hợp tác làm ăn chỗ tiền nợ đều thống nhất thông qua ngân hàng phân phối trả khoản, nhưng trong nhà những thân thích lại thường thường thay đổi đổi biện pháp tìm cô lấy tiền, loại này còn tính tốt, còn có một ít trực tiếp tìm con đường phi pháp, chính là những người được thấy lần trước đó.

Hơi chậm một chút hoặc là không có kịp thời tới sổ, liền không từ thủ đoạn tìm đến cửa, chuyện gì cũng đều làm được.

Cô nghe bên đầu điện thoại người đàn ông kia liên miên lải nhải, nói tương tự như thuyết trình, bỗng nhiên, trào ra một trận phiền chán không cách nào khắc chế.

Không phải đối người này, mà là với cái thế giới này.

"Chú hai, tiền lương của con trong ngân hàng còn thừa lại một chút, nhưng không nhiều lắm, chỉ có hai ngàn tệ, chú nhìn xem có thể cầm trước đi đóng viện phí gấp hay không, chờ tháng sau con có tiền trả tiếp cho chú."

"Ai, kia cũng chỉ đành như vậy, thế con trực tiếp gửi qua thẻ chú đi, dãy số không thay đổi, cảm ơn cháu gái."

"Vâng."

Cúp điện thoại xong, Giang Kiến Hoan không động đậy, dựa ở trên tường ngẩn người một hồi, lại mở ra điện thoại đem tiền ở ngân hàng chuyển đi qua, số dư còn lại tức khắc trở nên vừa xem là hiểu ngay.

Còn có nửa tháng, tiết kiệm một chút hẳn sẽ không có việc gì.

Đại não cô chạy lung tung rối loạn suy nghĩ một ít chuyện, lát mới nắm chặt điện thoại trở về.

Quay người lại, mới vừa đi ra chỗ ngoặt, lại thấy được Tô Mạt cách đó không xa trên hành lang, anh đứng bên cạnh một cái thùng rác, một bàn tay cắm ở túi quần, một bàn tay còn lại ở giữa kẹp lấy điếu thuốc.

Nhìn thấy Giang Kiến Hoan, anh rất nhanh đem tàn thuốc ấn ở trên thùng rác diệt khói, lời ít mà ý nhiều giải thích.

"Sợ em đi xa quá lạc đường, cho nên ra nhìn xem."

"À." Giang Kiến Hoan rũ mắt trầm thấp đáp, nỗi lòng bề bộn, cũng không có đi hỏi anh khi nào học được hút thuốc.

-

Trở về, thái độ Tô Mạt không cho cự tuyệt muốn đưa cô về, Giang Kiến Hoan đành phải lên xe.

Một đường không nói gì. Trong xe an tĩnh, Giang Kiến Hoan nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng rũ mắt ngẩn người, Tô Mạt ngẫu nhiên lái xe khoảng cách liếc nhìn cô một cái.

Chờ đèn xanh đèn đỏ trống không, lòng bàn tay Tô Mạt không tự giác vuốt ve tay lái một chút, lên tiếng hỏi.

"Em vừa rồi, là gặp chuyện gì sao?"

Giang Kiến Hoan hơi kinh ngạc nhìn về phía anh, sau đó đè ép cảm xúc nơi đáy mắt xuống, trả lời.

"Không có việc gì." Nói xong, cô lại bổ sung một câu.

"Một chút chuyện nhỏ mà thôi."

"A." Tô Mạt rũ mắt xuống, lông mi thật dài bao trùm xuống dưới, ở cửa kính xe xuyên thấu qua chiếu vào ánh nắng mặt trời nhiễm đến kim hoàng.

Vô tội cùng ôn hòa hai cái từ tại giờ phút này phát huy biểu hiện đến vô cùng tinh tế, ẩn ẩn còn lộ ra một tia ý vị mất mát.

Giang Kiến Hoan cưỡng bách bản thân dời tầm mắt, không bị cảnh tượng trước mặt mê hoặc.

Đến dưới lầu, Giang Kiến Hoan mở cửa xe, hướng anh nói lời cảm ơn.

"Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà."

"Kiến Hoan." Tô Mạt đột nhiên gọi cô lại, thần sắc nghiêm túc.

"Nếu như. . . có cái gì anh có thể giúp đỡ, cứ việc mở miệng."

Giang Kiến Hoan kịp phản ứng khi anh nói những lời này, chỉ một thoáng, một cỗ tức giận khó có thể miêu tả xông thẳng đại não, trên nét mặt biểu tình sự ôn hòa tức khắc lạnh xuống.

"Không cần." Cô nghĩ gạt ra một cái ý cười lễ phép, lại tuyên cáo thất bại, ngược lại nhếch khóe miệng.

"Anh với tôi không có quan hệ gì, tôi cũng không cần anh hỗ trợ bất cứ loại chuyện nào."

Nói xong, cô một phen đóng cửa lại, thật mạnh một tiếng. Tô Mạt ảo não ngồi tại chỗ đó, nhìn bóng lưng cô biến mất ở trong hành lang, tay nắm thành quyền chống đỡ cái trán, dùng sức nhắm mắt.

-

Buổi tối Chu Dứu toàn một cái bẫy, vì chúc mừng cậu ấy bắt được một đơn hàng lớn, sớm ở bên trong nhóm @ toàn bộ người, lúc Tô Mạt chạy tới, ngoại trừ Bạch Thu, tất cả mọi người đều đến đông đủ.

Giản Tự Minh mang theo bạn gái Đồng Tân, Tô Mạt đẩy cửa ra, hai người đang tụ một chỗ hát đối tình ca, Chu Dứu một thân một mình cô đơn ở nơi hẻo lánh, điên cuồng ở trong nhóm gửi tin tức thúc giục bọn họ.

"Tô Mạt, cậu rốt cuộc đã đến! Tớ muốn nhanh nôn ra!"

"Dạ dày không thoải mái?"

"Không phải, bị ngộ độc phải cẩu lương."

"..."

"Bạch Thu đâu." Tô Mạt ngồi xuống, Giản Tự Minh qua chào hỏi, tùy ý nhìn quanh một vòng bốn phía, mở miệng nói.

"Thu Thu còn có ca phẫu thuật, đang ở đó giành giật từng phút từng giây đoạt lại mạng sống từ trong tay Diêm Vương Gia, nào giống chúng ta, nhàn ra cái rắm. . ."

"Là cậu, không phải chúng ta." Tô Mạt uốn nắn.

Khi Giản Tự Minh cùng Đồng Tân hát không khác biệt lắm với miệng đắng lưỡi khô, Bạch Thu khoan thai tới chậm, cả người mang theo đầy mùi nước sát trùng, toàn bộ gian phòng hiện ra xốc nổi xa hoa truỵ lạc, đều trong nháy mắt phảng phất nhiễm lên cảm giác mùi bệnh viện thần thánh.

-

Phòng này là nơi ca hát, kế bên liên tiếp với một gian phòng, bên trong trang trí ngắn gọn rất nhiều, bàn ghế đầy đủ, dành cho mọi người dùng cơm.

Mấy người dời đi trận địa, ngồi xuống ghế dựa, ánh đèn trên đỉnh đầu sáng tỏ, không có âm thanh tiếng ồn màu sắc lập loè, bên tai thanh tịnh lại.

Chu Dứu tùy tiện gọi người phục vụ tới, lệ cũ trước đem lên một nồi nước nhúng lẩu, lại gọi thêm một đống đủ thứ đồ ăn dùng chung, thịt chiếm đa số và một vài món ăn khác.

Bốn người là bạn cùng phòng thời đại học, khó được tốt nghiệp về sau đều ở chung một thành phố. Bạch Thu du học vừa trở về không bao lâu, trực tiếp tiến vào bệnh viện Giang Thành đảm nhiệm bác sĩ trưởng, Chu Dứu làm tiêu thụ ngành sản xuất, phát huy trọn vẹn tài năng ăn nói khéo léo miệng lưỡi lưu loát của hắn.

Ở trong đây chỉ có Giản Tự Minh và Tô Mạt là chung sở thích, hai người là bạn học cùng lớp, nhưng con đường hiện tại lại hoàn toàn khác biệt.

Một mình Giản Tự Minh làm một cái dàn nhạc, ngày thường tiếp nhận một ít hoạt động biểu diễn.

Tỷ như quán bar, khai trương, hôn lễ.

Thu nhập ở giữa người bình thường xem như khả quan, bản thân hắn cũng mỗi ngày chạy khắp nơi biểu diễn, rất thõa mãn.

Tô Mạt từng đề xuất hắn hợp tác với mình, cùng nhau ra một mini album, nhưng Giản Tự Minh lại cự tuyệt, hắn vốn dĩ thích như thế.

-

"Mạt à, người với người sinh ra thì đã khác biệt, tớ có bao nhiêu cân lượng trong lòng tớ đều rõ ràng. Hiện tại xe có, tớ cùng tiểu Đồng Nhi phấn đấu thêm một đoạn thời gian, đặt tiền cọc mua sẵn một phòng ở, cuộc sống này cũng rất đẹp."

Lúc ấy là mùa đông, hai người ngồi xổm ngoài phòng hút thuốc, Giản Tự Minh nói xong đem tàn thuốc ấn ở trên mặt đất, vỗ vỗ bả vai anh, đùa giỡn nói.

"Cậu làm thật tốt, có bạn làm đại minh tinh tớ nói ra cũng rất có mặt mũi."

"Tránh ra." Tô Mạt cười đạp hắn một cước.

-

Mấy người đang tán gẫu, đồ ăn được đem lên, giữa mùa đông chỉ có nồi lẩu là có thể xua đuổi cái lạnh làm ấm lòng, Chu Dứu tay chân lanh lẹ quay cuồng hướng đĩa thịt nhúng vào nồi lẩu.

"Tới tới tới, mau ăn mau ăn."

"Tớ không ăn cái này." Bạch Thu cau mày cự tuyệt, Chu Dứu hả một tiếng, vừa định răn dạy, lại nghe Bạch Thu nói.

"Mới vừa làm xong một ca phẫu thuật, hiện tại nhìn thịt đỏ có chút buồn nôn."

"..." Đến, tất cả mọi người đều không thấy ngon miệng.

Cuối cùng những lát thịt kia vẫn là tiến vào bụng Chu Dứu, nước lẩu ở ngọn nguồn sôi trào, đồ ăn đều ăn bảy tám phần, lúc nghỉ ngơi giữa trận, Chu Dứu dựa vào ghế buồn bực ngán ngẩm, thuận miệng nói.

"Đúng rồi, Giang Kiến Hoan đã trở về các cậu biết không?"

Tô Mạt gắp đồ ăn động tác ngừng lại.

"A, chuyện khi nào?" Giản Tự Minh kinh ngạc nhìn về phía Tô Mạt, Đồng Tân nhíu mày.

"Cô ta trở về làm gì? Lại muốn một lần gây thêm tai họa cho Tô Mạt à? Lúc trước không rên một tiếng nói đi là đi..."

"Được rồi, ít nói một chút." Giản Tự Minh đụng cô ấy một chút, Đồng Tân bất mãn im miệng.

"Nhà cậu ấy lúc đó hình như xảy ra chút chuyện." Chu Dứu một năm một mười đem những chuyện hắn biết đều nói ra hết, Tô Mạt đã sớm hiểu rõ, mấy người khác ngược lại có vài phần kinh ngạc.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trầm mặc.

"Thôi, không nói những thứ này, tới tới tới, bắt đầu ăn tăng hai." Chu Dứu kéo lên tay áo sơmi kêu gọi phục vụ, Giản Tự Minh lại đụng đụng bả vai Tô Mạt, nghiêng người tới nhẹ giọng hỏi.

"Vậy cậu định làm như thế nào, gương vỡ lại lành?"

Tô Mạt nhìn hắn một cái, ánh mắt nhàn nhạt, duỗi tay bưng lên một bên chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Giây lát, chỉ nghe được anh thấp giọng nói.

"Tớ cũng không biết nên làm cái gì."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Mạt không biết làm sao bây giờ, là đã có ý tưởng, nhưng không biết áp dụng như thế nào.

== mọi người đối với hắn ý kiến cũng đều thật lớn, chương sau bắt đầu thì tốt rồi, tin tôi..

- HẾT CHƯƠNG 15 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro