Chương 7: Giang tiểu thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: fanbaoyuan

***

Giang Kiến Hoan tỉnh lại sau một giấc ngủ, đã là chín giờ sáng, tối hôm qua hiếm thấy mất ngủ, khó tránh khỏi nhớ tới một ít chuyện xưa, quấy đến cả người không được an bình.

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, màn cửa màu trắng phiêu động, cô nằm ở trên giường ngẩn ngơ.

Đêm ngày ấy khi hôn Tô Mạt xong, lúc sau cô liền ngã vào trong lòng ngực anh, bất tỉnh nhân sự bị anh đưa về ký túc xá.

Ngày thứ hai chỉ có thấy được khuôn mặt quan tâm của Trì Lam.

Giang Kiến Hoan đối mặt với sự dò hỏi của cô ấy mộng cả nửa ngày, cuối cùng gãi gãi đầu tóc rối loạn đến không thể nào loạn thêm nữa, hai mắt bỗng nhiên toát ra ánh sáng.

"Lam Lam, cậu còn nhớ rõ cái vấn đề mà chúng ta mấy ngày hôm trước đặt câu hỏi không?"

Trì Lam suy tư một chút, chần chờ nói.

"Là cái kia. . ."

"Bản thân thích một người là dạng trải nghiệm ra sao?"

Chuyện là vài ngày trước các cô ở ký túc xá nhiệt nghị một cái đề tài, trong đó có không ít người chia sẻ cẩu lương ngày xưa của mình, trêu cho một đám muội tử hoài xuân ngao ngao hâm mộ không thôi, rồi thả ra lời nói tàn nhẫn sớm hay muộn cũng muốn lưu danh cho bọn đàn em biết.

Giang Kiến Hoan ngồi trên giường, thần sắc trịnh trọng vô cùng, tựa như tráng sĩ xuất chinh dùng sức gật gật đầu.

"Đúng vậy, tớ muốn đi tỏ tình một phát."

Bản thân thích một người là dạng trải nghiệm gì?

-- chính là toàn thân nhẹ nhàng, có thể cảm giác được từ đáy lòng vui sướng to lớn bay lên một cách rõ ràng, cả người có loại hoảng hốt không chân thật, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được xúc giác và nhiệt độ trên môi.

Một đám lại một đám pháo hoa nổ tung nơi trái tim, ngay cả hô hấp cũng không tự giác ngừng lại, chỉ hy vọng một khắc này vĩnh viễn không có kết thúc.

Dù là khi đó cô ý thức mơ hồ.

Hôn môi Tô Mạt chỉ ngắn ngủi vài giây, trong đầu Giang Kiến Hoan vẫn trình diễn một bộ phim điện ảnh tình yêu tuy ngắn nhưng nội dung cực kỳ phong phú.

Đến mức về sau khi gặp lại Tô Mạt, cô luôn luôn khống chế không nổi mà nhìn chằm chằm vào môi của anh cười ngây ngô, tâm thần nhộn nhạo, giống như một nữ sinh hoa si bị yêu làm cho đầu óc choáng váng.

-

Hôm nay thứ bảy, bản thảo thiết kế vẫn chưa có xác định được, đã lâu không có ngày cuối tuần an nhàn như vậy.

Giang Kiến Hoan từ trên giường bò dậy, làm bữa sáng cho mình, tiếp theo lại chậm chạm ung dung bắt đầu quét dọn vệ sinh.

Thời điểm đi ra ngoài đổ rác cô thuận tiện đi siêu thị mua sắm một ít đồ dùng hằng ngày, mua đồ ăn dự định giữa trưa nấu cơm.

Cô trước kia không biết làm cơm, đại học cùng Tô Mạt có đoạn thời gian trạng thái xem như nửa ở chung, lúc ấy đều là anh ở phòng bếp bận rộn. Về sau xuất ngoại, ở bên ngoài ăn cơm rất đắt, hơn nữa cũng không quá hợp khẩu vị, Giang Kiến Hoan liền tự mình bắt đầu học nấu cơm, mấy năm nay cũng lục lọi đến đây.

Một người rất tùy tiện, Giang Kiến Hoan xào món sườn kho, một chút rau xanh, khẩu vị đối cô tạm được, hương vị không tốt cũng không xấu.

Tô Mạt nấu ăn ngược lại là rất tốt, đồ ăn đơn giản cũng có thể bị anh xào ra hương vị không giống nhau.

Mới vừa cầm chén đã rửa sạch sẽ xếp vào tủ chén, tiếng chuông điện thoại di động đặt trên sô pha phòng khách liền vang lên, Giang Kiến Hoan lau khô tay đi qua, nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị số người gọi thì sửng sốt một chút.

Dãy số Tô Mạt là về sau cô lưu lại, để cho tiện công việc liên lạc, đã không phải dãy số trước kia anh sử dụng, vừa mới bắt đầu phát hiện chuyện này lúc nói không mất mát là giả, nhưng đã nhiều năm như vậy đi qua, cũng rất bình thường.

Lúc này trên màn hình điện thoại di động đang hiện thị tên của anh, Giang Kiến Hoan bắt máy, tận lực dùng ngữ khí bình thường nói chuyện.

"Allo?"

"Giang Kiến Hoan?" Đầu bên kia trầm thấp mang theo giọng nam khàn khàn giống như là dò hỏi chứng thực.

"Là tôi." Ngón tay Giang Kiến Hoan không tự giác nắm chặt di động, mở to hai mắt nhìn chằm chằm không khí trước mặt.

"Ngày hôm qua cô qua đây." Ngữ khí trần thuật, chắc chắn lại bình tĩnh. Giang Kiến Hoan suy nghĩ tìm từ vài giây, giải thích nói rõ nguyên nhân.

"Tìm anh xác nhận bản thảo thiết kế, anh cả ngày không trả lời tin nhắn, Lý Táp lo lắng anh lại té xỉu ở nhà cho nên kêu tôi đi qua nhìn xem. . ."

"Tôi hôn cô?" Tô Mạt có chút không kiên nhẫn đánh gãy, lời chất vấn tùy theo truyền đến, trong đôi mắt thật to của Giang Kiến Hoan có vài phần trống rỗng mờ mịt.

"Anh hôm qua phát sốt, ý thức không rõ lắm, tôi. . ." Tiếng nói cô dừng một chút, như là tự chứng trong sạch trịnh trọng mà bảo đảm.

"Không sao, tôi sẽ coi như cái gì đều không có phát sinh."

Tô Mạt trầm mặc đã lâu, bên tai an tĩnh đến đáng sợ, lúc Giang Kiến Hoan nhịn không được sắp lên tiếng hỏi thăm, đầu kia truyền đến phảng phất thanh âm tiếng nghiến răng nghiến lợi của anh.

"Nếu như vậy, thì cảm ơn Giang tiểu thư có thể hiểu được."

-

Ở trong điện thoại tan rã trong không khí không vui, về sau Tô Mạt không còn liên lạc qua cô, mà mãi cho đến thứ tư, Giang Kiến Hoan cũng không có nhận được bất kỳ cái tin tức gì liên quan tới bản thảo thiết kế hồi phục.

Cô nhịn không được lại thúc giục Lý Táp.

"Giang tiểu thư, cô có phải lại đắc tội anh ấy hay không?" Lý Táp ở đầu kia hỏi.

"Không, không có đi. . ." Giang Kiến Hoan suy nghĩ một lát, có hơi không đủ tự tin mà trả lời.

"Ngay cả cô cũng không dám đi tìm anh ấy thì tôi càng thêm không dám!" Lý Táp một bộ dáng sốt ruột vứt bỏ củ khoai lang nóng phỏng tay này đi.

"Vẫn là Giang tiểu thư chính mình đi thôi!"

Nói xong, cậu ta bộp một tiếng cúp điện thoại.

Giang Kiến Hoan: "..."

Bất đắc dĩ, cuối cùng Giang Kiến Hoan vẫn là từ danh bạ điện thoại dò ra dãy số Tô Mạt, dài dẵng chờ đợi sau đó bên kia rốt cuộc đã kết nối, mới vừa nói rõ ý đồ bản thân tìm đến, thanh âm Tô Mạt không mang theo cảm xúc liền vang lên.

"Loại chuyện này Giang tiểu thư cũng không cần tự mình liên lạc tôi, hỏi trợ lý tôi là được rồi."

Lần điện thoại này đến anh so với Lý Táp còn muốn vang vọng hơn, Giang Kiến Hoan không hiểu sao rụt cổ một cái, lại quay đầu tìm tới Lý Táp, nguyên thoại nói không sót một chữ truyền đạt lại cho cậu ta.

Đầu kia lập tức truyền đến tiếng kêu khổ thấu trời mây của Lý Táp.

"Vì cái gì người bị thương luôn là tôi!"

Phòng làm việc. Lý Táp điều chỉnh tâm tình một chút, từ trên chỗ ngồi đứng lên, cẩn thận từng li từng tí gõ cửa phòng Tô Mạt.

"Ông chủ, liên quan đến bản thảo thiết kế của Giang tiểu thư. . ." Cậu ta yếu ớt mở miệng, lời còn chưa nói hết, bên trong liền truyền tới một chữ.

"Cút."

Lý Táp hậm hực rũ mắt xuống, khi xoay người chuẩn bị đóng cửa, lại nghe được Tô Mạt không kiên nhẫn mở miệng, giống như là cực kì bực bội.

"Nói cho cô ấy, cứ nghe theo cấp trên mà làm."

Lý Táp trong lòng giật mình, phản xạ có điều kiện tính giương mắt, gian phòng mờ tối, Tô Mạt ngồi trên ghế, tay phải đỡ cái trán chống lên mặt bàn, cả người chôn ở trong bóng tối, thấy không rõ biểu cảm.

Động tác cậu ta hết sức nhanh chóng đóng cửa lại.

-

Sân bay Giang Thành.

Tìm thông báo tin tức chuyến bay, Giang Kiến Hoan mắt nhìn thời gian, mới vừa chuẩn bị gọi điện thoại cho người ta, đúng lúc liền thấy chỗ xuất cảnh đi ra tới một hình bóng quen thuộc.

Lẫn vào trong những lữ khách đi đường khác, trong đó có một thân ảnh thẳng tắp cao gầy thập phần bắt mắt, Giang Kiến Hoan hướng hắn phất phất tay.

"Anh Tại Hỉ! Nơi này."

"Kiến Hoan --" Người đàn ông đẩy vali hành lý lại đây, khóe môi trên mặt mang theo ý cười, con ngươi thâm sâu, khi người thường nhìn chằm chằm có loại ảo giác khó có thể dời đi.

"Trên đường bay vẫn ổn chứ?" Giang Kiến Hoan cùng hắn sóng vai đi tới, Thẩm Tại Hỉ buông ra một bàn tay xoa xoa đầu cô.

"Gầy."

"Không có, em gần đây ăn rất nhiều." Giang Kiến Hoan nâng lên quai hàm, làm bộ mặt tròn.

Thẩm Tại Hỉ nhịn không được cười ra tiếng.

"Đi, dẫn em đi ăn một bữa tiệc lớn."

Đem hành lý thả lại nhà, Thẩm Tại Hỉ lái xe mang cô đi, lúc trước đã đặt sẵn phòng ăn xong, theo thói quen gọi một bàn đồ ăn tràn đầy, Giang Kiến Hoan có chút bất đắc dĩ.

"Thói quen xấu này của anh khi nào mới có thể thay đổi." Thời điểm ở nước ngoài chính là như vậy, bởi vì muốn tiết kiệm tiền trả nợ, Giang Kiến Hoan đối với bản thân rất hà khắc, có đôi khi một cái bánh mì là có thể kéo dài một ngày.

Về sau Thẩm Tại Hỉ phát hiện, tìm cơ hội mang cô đi ăn cơm, giống như là nuôi heo, thẳng đến khi Giang Kiến Hoan căng bụng ăn không vô mởi thả cô chạy đi.

"Đợi tới khi có người có thể chăm sóc em thật tốt, chắc là có thể sửa lại." Hắn rũ mắt xuống cười cười, bầu không khí an tĩnh xuống.

"Anh Tại Hỉ. . ." Giang Kiến Hoan nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

"Kiến Hoan, em không cần thiết bởi vì chuyện đó mà về nước, anh nói, anh sẽ vẫn luôn đem em trở thành em gái của anh."

Thẩm Tại Hỉ nhìn chăm chú vào cô, dưới ánh đèn màu cam ánh mắt càng lộ vẻ ôn nhu, Giang Kiến Hoan thấp giọng nói.

"Không phải, em lúc đầu cũng dự định trở về, ba già rồi, em muốn chăm sóc ông ấy nhiều hơn."

Đây là lời nói thật, rất sớm Giang Kiến Hoan đã có dự định về nước, ở bên ngoài mấy năm nay, áp lực nợ nần cũng có giảm bớt nhất định, hơn nữa Giang Tân ở trong điện thoại mặc dù luôn luôn tốt khoe xấu che, Giang Kiến Hoan cũng có thể từ trong điện thoại phát giác ông thỉnh thoảng thường ho khan thân thể khác thường.

Mà chuyện Thẩm Tại Hỉ nói, là chỉ nửa năm trước hắn đột nhiên hướng cô tỏ tình.

Giang Kiến Hoan chưa từng nghĩ đến Thẩm Tại Hỉ đối với cô là dạng tình cảm này, ở trong lòng Giang Kiến Hoan đã sớm đem hắn trở thành anh trai của mình, tình cảm từ nhỏ đến lớn không phải một ngày hai ngày là có thể dứt bỏ, đúng lúc Giang Kiến Hoan mượn lý do này về nước, nhường cho lẫn nhau tách ra một chút, đối với cả hai đều tốt.

"Anh chắc sẽ ở đây một tuần, cùng với lão sư đi mấy chỗ trường cao đẳng thăm hỏi." Thẩm Tại Hỉ vẫn cười ôn hòa như cũ, dời cái đề tài đó đi.

"Khả năng về sau trở về đây sẽ rất ít."

Năm ngoái Thẩm Tại Hỉ đã lấy được thẻ xanh, người một nhà đều di dân đi qua hết, trong nước xác thật không có gì ràng buộc.

"Vậy khi nào anh đi thì nói với em một tiếng, em đi tiễn anh." Lòng bàn tay Giang Kiến Hoan vuốt ve cái ly bên cạnh, nhẹ giọng nói.

"Đến lúc đó rồi nói sau, còn chưa xác định rõ thời gian." Thẩm Tại Hỉ cười đến rất nhạt, như thường trả lời.

Khi hai người ăn không có phát sinh thêm chuyện gì, Giang Kiến Hoan đứng dậy đi vào phòng toilet rửa tay, lúc đi ra đụng phải một người không thể ngờ tới.

"Giang Kiến Hoan?!" Trên hành lang, người đó một thân ăn mặc tây trang màu xanh, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin duỗi tay chỉ vào cô.

"Cậu trở về nước? ! !"

"Trở về lúc nào thế, đều chưa nghe nói tới."

"Chu Dứu." Giang Kiến Hoan nở nụ cười, bình tĩnh tự nhiên chào hỏi.

"Đã lâu không gặp."

"Vừa trở về mấy tháng."

"A, cậu, cái kia --" hắn gãi gãi đầu, ấp a ấp úng muốn nói lại thôi, cách đó không xa trên chỗ ngồi Thẩm Tại Hỉ nghe được động tĩnh, ngẩng đầu hướng cô nhìn sang đây, Giang Kiến Hoan đối diện người đứng trước mặt hơi hơi gật đầu.

"Tôi đi trước, lần sau trò chuyện." Cô vẫn khách khí mười phần như cũ, Chu Dứu thuận theo ánh mắt cô thấy được Thẩm Tại Hỉ ngồi ở chỗ đó, thần sắc trong nháy mắt trở nên phức tạp vạn phần.

"A được, vậy cậu đi đi."

Đến vị trí ban nãy ngồi xuống, tầm mắt Thẩm Tại Hỉ cũng từ trên thân Chu Dứu thu hồi lại, thuận miệng hỏi thăm.

"Gặp được người quen?"

"Ừm, một bạn học cùng trường." Giang Kiến Hoan cúi đầu sửa sang lại cổ tay áo, yên lặng bổ sung một câu tiếp theo.

-- cũng là bạn cùng phòng Tô Mạt khi đại học.

-

Phòng chờ máy bay, chuyến bay còn hai mươi phút nữa cất cánh, đinh một tiếng, di động Tô Mạt nhận được một tin nhắn, trong nháy mắt thấy rõ nội dung, không khí giống như ngưng kết thành băng.

Trên màn hình hiện lên một tấm ảnh chụp, chính là một màn Giang Kiến Hoan cùng Thẩm Tại Hỉ ngồi đối diện nhau ở phòng ăn.

Bổ sung còn có thanh âm Chu Dứu mười phần kích tình mãnh liệt.

"Wtf! ! Giang Kiến Hoan vậy mà trở về nước! Tô Mạt, cậu dám tin không? ! ! !"

- HẾT CHƯƠNG 7 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro