Chương 9: Cùng một chỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: fanbaoyuan

***

Thời gian nhiều ngày qua đi, bên tai Giang Kiến Hoan vẫn luôn quanh quẩn câu nói Giang tiểu thư kia của Tô Mạt.

Ba chữ vô cùng đơn giản làm cô toàn thân phát lạnh.

Luận đến người tổn thương, cô vĩnh viễn kém anh nửa phần.

Đông chí vừa lúc gặp ngay thứ sáu, Giang Kiến Hoan đi siêu thị mua thịt và đồ ăn chuẩn bị cho mình gói một chút sủi cảo, khi xe đẩy lướt qua khu thương phẩm bước chân cô đột nhiên dừng lại.

Trên kệ để hàng, một loạt chai nước uống phía ngoài in một khuôn mặt quen thuộc, minh diễm xinh đẹp, nụ cười gãi đúng chỗ ngứa.

Ánh mắt Giang Kiến Hoan nhìn chăm chú ở trên đó vài giây, bình tĩnh dời đi.

Mặt sau chai nước còn có một dòng ký tên long bay phượng  múa.

Trì Lam.

Bạn ngồi cùng bàn ba năm cao trung, bạn cùng phòng thời đại học, khuê mật, bạn bè tốt.

Cạnh bên có hai học sinh trung học giống mấy em gái nhỏ đang cầm nước uống lật qua lật lại hưng phấn nói thầm.

"Oa! Trì Lam, tớ siêu thích chị ấy."

"Cậu muốn uống hương vị nào? Mật đào? Quả cam?"

"Chuyện này còn phải do dự sao! Lam Lam chúng ta làm đại ngôn đương nhiên là mang toàn bộ về nhà a!"

Giang Kiến Hoan rũ mắt xuống, tăng tốc bước chân rời đi.

-

Quần áo sửa chữa thứ hai đã hoàn thành, kỳ thật sớm nên làm xong, nhưng bởi vì mắc phải một chút sự vụ khác làm cho chậm trễ.

Giang Kiến Hoan độc lập bắt lấy thiết kế này, văn phòng không ít người đều đỏ mắt, đặc biệt là những người làm việc lâu năm hơn cô, tiền bối kinh nghiệm nhiều trong các nhóm khác.

Cô là trợ lý Giang Uyển, nhưng công việc không bao lâu cũng sẽ phải giúp đỡ các nhà thiết kế khác làm một ít chuyện, mà cho dù thời điểm Giang Kiến Hoan đón lấy công việc bận rộn đến túi bụi, có ít người cũng sẽ theo thói quen hoặc là cố ý tìm cô làm việc giúp.

Giang Kiến Hoan thật sự không thể phân thân nên cũng chỉ có thể nhã nhặn từ chối, không tránh được thu được vài câu chua ngoa châm chọc mỉa mai, nghỉ trưa, WC, phòng trà, ngẫu nhiên kiểu gì cũng sẽ vài lần gặp phải thành phần đối với cô nghị luận, bất mãn, ghen ghét lộ rõ ra cả mặt.

Cô làm bộ cái gì cũng không biết, chỉ khi khả năng cho phép, sẽ tận lực làm nhiều việc hơn một chút, cùng cô đồng kỳ nhập chức Phương Tiểu Lê có hơi nhìn không được.

"Kiến Hoan, cô đừng để ý tới những người đó, vốn dĩ chính cô nên có được."

"Không sao, tôi đột nhiên vượt mặt qua các chị ấy nhận lấy nguyên bản thiết kế chính là không hợp quy củ, người khác sinh lòng bất mãn cũng rất bình thường." Giang Kiến Hoan cười cười, mắt nhìn thời gian trên di động.

"A, đã tới thời gian buổi trà xế chiều, tôi định mua chút cà phê cùng với bánh ngọt, đợi lát nữa mang lên cho các cô ăn."

"Kiến Hoan -- cô làm sao tốt như vậy." Phương Tiểu Lê vẻ mặt cảm động, Giang Kiến Hoan mỉm cười đứng dậy.

Cà phê cùng bánh ngọt ở gần đây có một nhãn hiệu nổi danh về điểm tâm ngọt, người của văn phòng làm việc đều rất thích ăn, nhưng bởi vì giá cả ở nơi đó, chỉ có thể ngẫu nhiên thư giản một tí.

Giang Kiến Hoan đem theo đồ ăn tiến vào, quả nhiên thu hoạch một đợt kinh hỉ tán dương, trong đó bao quát luôn cả mấy con người đối với cô phá lệ có ý kiến.

"Oa, Kiến Hoan hôm nay mời khách?"

"Vừa vặn hôm nay đêm Giáng Sinh, trước tiên chúc mừng một chút." Giang Kiến Hoan thần sắc như thường giải thích, những người khác rõ ràng là đang hưởng thụ.

"Có lòng có lòng."

"Cô nhìn xem cô --" có người cố ý đụng vào Phương Tiểu Lê đang vùi đầu khổ ăn, nói đùa trêu ghẹo.

"Suốt ngày chỉ biết ăn."

"Ai nha, Chu tỷ, chị không biết em là ánh trăng tộc a, nào có tiền mời các chị ăn bánh ngọt."

Mọi người tôi một lời cô một câu, bầu không khí văn phòng mười phần hòa hợp, trước đó ngăn cách mơ hồ rõ ràng giờ đã biến mất, ít nhất bên ngoài đều không có trở ngại.

Công việc thành kết cục đã định sẵn, huống hồ Giang Kiến Hoan trong khoảng thời gian này biểu hiện cũng bị xem ở trong mắt, thiết kế tiến triển được thuận lợi thi hành xuống dưới, cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, kế tiếp còn muốn mỗi ngày cùng nhau ở chung, tự nhiên hòa hợp là tốt nhất.

-

Lễ Giáng Sinh ngày ấy, người ở văn phòng phần lớn tâm tư cũng bay mất dạng, chỉ muốn nhanh chóng tan làm đi hẹn hò.

Giang Kiến Hoan vừa liên hệ Lý Táp, đầu kia liền truyền đến tiếng nhạc ầm ĩ, tựa hồ còn có tiếng con gái đang làm nũng.

Cô mới nói rõ ý đồ gọi đến, Lý Táp đã vội vã không nhịn nổi đánh gãy lời cô.

"A, Giang tiểu thư, hôm nay tôi xin nghỉ, bạn gái cố ý bay tới cùng tôi chơi lễ Giáng Sinh, Tô Mạt hôm nay ở nhà, tôi liên lạc cho anh ấy, một lát nữa cô trực tiếp đem quần áo đưa qua đi."

"Vậy lần sau tôi lại --" Lời nói Giang Kiến Hoan còn chưa nói hết, Lý Táp vội vàng cắt đứt điện thoại.

"Tôi bên này quá ồn, cô trực tiếp đưa qua là xong rồi a, địa chỉ chính là cái lần trước kia. . ."

Di động truyền đến âm thanh đô đô, cô không cam tâm, lại một lần nữa gọi đi, bên kia lại nhắc nhở đang trong cuộc trò chuyện, tiếp theo liền biến thành không cách nào kết nối.

"..."

Chắc là do bạn gái không nguyện ý mình đang hẹn hò lại bị quấy rầy, thở phì phò đem di động Lý Táp cắt đứt tín hiệu.

Giang Kiến Hoan khổ bên trong làm vui nghĩ.

Trên đường khắp nơi treo ảnh chân dung ông già Noel, đèn màu nhỏ lập lóe, những cửa hàng trưng bày cây thông Giáng Sinh thật lớn.

Bầu không khí ở trong ngày lễ nhất phái nhẹ nhàng, tâm tình Giang Kiến Hoan nặng nề như là ép tuyết đọng trên nhánh cây.

Bước chân vào ngôi biệt thự quen thuộc , Giang Kiến Hoan ấn chuông cửa, tiếng vang lên rất lâu cũng không có người tới mở cửa, cô không khỏi hoài nghi, Tô Mạt sẽ không lại té xỉu ở nhà đi.

Khi đang miên man suy nghĩ, răng rắc một tiếng, trước mặt cửa lớn đóng chặt đột nhiên không kịp chuẩn bị liền mở ra, Tô Mạt đứng ở nơi đó, mặt không biểu cảm, tóc rối bời, áo len trên người lệch sang một bên, dáng vẻ hình như mới vừa tỉnh ngủ.

Anh không nói một lời xoay người đi vào, Giang Kiến Hoan chần chờ đi theo phía sau anh.

Phòng khách vẫn là bộ dáng lần trước cô tới, chỉ là tấm thảm to rộng màu xám kia trên sô pha đã nhiều thêm một thảm, hỗn độn cuốn thành một đoàn, giống như người ngủ ở trên đó vừa mới bò dậy.

Giang Kiến Hoan đang suy đoán, liền thấy Tô Mạt ngồi vào ghế sô pha, nhắm mắt lại khó chịu mà xoa mi tâm.

“Cô tới làm gì?”

Thanh âm của anh có vẻ khàn khàn, mang theo mập mờ không ngủ tỉnh, Giang Kiến Hoan hơi hồi hộp một chút.

“Lý Táp không nói với anh sao? Cậu ta kêu tôi đem áo sơ mi lần trước sửa đổi xong thì trực tiếp đưa tới đây.” Giang Kiến Hoan lấy ra một cái túi giấy, giải thích nói.

Động tác vò mi tâm của Tô Mạt dừng lại mấy giây, tiếp theo buông tay, ánh mắt hướng cô nhìn xem, đôi mắt đen đến ủ dột.

“Để đó đi, đợi lát nữa tôi thử lại.” Anh hững hờ ra hiệu, Giang Kiến Hoan đem túi giấy đặt một bên, ngón tay bất an đặt ở trên đầu gối.

Tô Mạt nhắm mắt lại, đầu ngưỡng ra sau dựa vào ghế sô pha, giống như lại ngủ bù, không để ý cô, cũng không có lên tiếng nhường cô rời đi.

“Hôm nay lễ Giáng Sinh, anh. . . không ra ngoài sao?”
Anh không nói lời nào, Giang Kiến Hoan ngồi ở chỗ đó có chút khó nhịn, chỉ có thể tùy ý tìm cái đề tài đánh vỡ cái bầu không khí ngưng trệ này, dựa vào trên ghế sô pha Tô Mạt đột nhiên mở mắt.

“Tôi xưa nay không có lễ Giáng Sinh.” Ánh mắt anh rơi ở trên người cô, chưa từng dời đi nửa phần, rõ ràng là ngữ khí tùy ý, lại làm cho người khác cảm giác không thấy mảy may nhẹ nhỏm.

“Vì cái gì. . .” Đầu Giang Kiến Hoan đã loạn thành một đoàn, trong miệng chỉ có thể vô ý thức đi theo chủ đề của anh tiếp tục hỏi tiếp.

Tô Mạt không trả lời, chỉ đi tới nằm xuống, cả người hoành dựa ở ghế sô pha, trên người đắp tấm thảm, từ từ nhắm hai mắt trực tiếp thiếp đi.

Giang Kiến Hoan động cũng không dám động, tay chân phảng phất cứng ngắc, ánh mắt thẳng tắp dừng ở trên mặt anh, hồi ức lại bị gợi lên.

-

Hai người chính thức ở bên nhau ngày đó chính là lễ Giáng Sinh.

Khoảng cách chuyện hôn môi không quá lâu lắm, Giang Kiến Hoan hẹn anh cùng nhau chơi Giáng Sinh, Tô Mạt khi đó rất bận, giống như chỉ thuận miệng đáp ứng.

Về sau ngày ấy, cô một người ở địa điểm hẹn chờ thật lâu, Tô Mạt mới vội vàng chạy đến.

Đúng lúc tuyết rơi, mặt đường ướt sũng, Giang Kiến Hoan sắp bị đông cứng, khi cô nhìn thấy Tô Mạt đôi mắt liền nhịn không được đỏ lên.

“Thật xin lỗi.”

“Quán bar lâm thời xảy ra một số chuyện.”

Tô Mạt khó được nhu hòa nói xin lỗi cô, nhìn cô bị đông cứng đỏ bừng cả hai tay, chưa kịp suy nghĩ liền ôm lấy tay cô vào trong lòng bàn tay anh, đặt ở bên miệng a mấy hơi thở.

“Tại sao không vào đó ngồi trước đi.”

“Điện thoại di động của cậu tắt máy, sợ cậu tìm không thấy tớ.” Thanh âm cô gái bị gió lạnh nhiễm lên run rẩy, mang theo ủy khuất nhỏ bé.

Tô Mạt nhịn không được lôi kéo cô đi đến hướng phía sau phòng ăn sáng tỏ ánh đèn.

Ở trong phòng dư thừa hơi ấm, Giang Kiến Hoan mới khôi phục vài phần tinh thần, có sức sống sinh cơ ngày thường, đông cứng suy nghĩ cũng kịp phản ứng.

“Cậu vừa rồi chủ động dắt tay tớ!” Cô trừng to mắt nhìn qua người đối diện, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, trên mặt Tô Mạt hiện lên một tia quẫn bách, dời mắt không nhìn cô.

“Cậu vì cái gì dắt tay của tớ? !”

“Cậu có phải thích tớ hay không!”

Cô phát ra chất vấn liên tiếp, đôi mắt mở rất lớn, khóe miệng khống chế không được cong lên, đắc ý lại mừng thầm, nhưng mà nhìn kỹ, lại có thể phát hiện phía dưới rõ ràng cất giấu một tia bất an thấp thỏm.

Tô Mạt không hiểu sao mềm lòng, thở dài, thanh âm rất nhẹ, xen lẫn nhàn nhạt bất đắc dĩ.

“Không thích em, vì cái gì lại đáp ứng lời mời của em?”

-

Giang Kiến Hoan từ đầu đến cuối nhớ kỹ, khi đó tâm tình chính mình mừng rỡ như điên, so với trúng vé số năm trăm vạn càng thêm lệnh người hưng phấn.

Không biết là do phòng khách nhiệt độ quá cao, hay là không khí không lưu thông, để cho người ta thở không nổi ngột ngạt đè ép tới.

Tô Mạt vẫn từ từ nhắm hai mắt, tay phải tùy ý cong lên đặt lên trán, đường cong trôi chảy từ mũi đến hàm dưới, môi khẽ mím, lộ ra màu đỏ nhàn nhạt.

Giang Kiến Hoan ngồi một hồi, ra tiếng cùng anh tạm biệt.

“Công ty của tôi còn có chút chuyện, quần áo để ở chỗ này, anh có rảnh thì thử xem, nếu kích cỡ vẫn không thích hợp. . . Có thể kêu Lý Táp nói cho tôi. Nhưng hẳn là sẽ không xuất hiện loại tình huống này đâu, tôi đã sửa đổi một chút xíu rồi.”

Cô rũ mắt xuống, không ngừng nghỉ nói một hơi, âm cuối rơi xuống đất trong nháy mắt, trong đầu trống rỗng, ngay cả bản thân cũng không biết mình vừa thốt ra câu gì.

Qua mấy giây, Tô Mạt mở mắt ra.

Anh quay đầu nhìn chằm chằm cô, Giang Kiến Hoan vừa lúc nghênh tiếp ánh mắt anh, hai người ở trong phòng khách an tĩnh không tiếng động đối mặt.

Như vậy tĩnh mịch, như vậy bình tĩnh, thời gian đang lưu động phảng phất bị đình chỉ, chỉ còn lại có sự quen thuộc lẫn nhau lại vừa xa lạ khuôn mặt.

Thần sắc Tô Mạt tại thời khắc này trở nên cùng dĩ vãng có chút khác biệt, trong ánh mắt rất sạch sẽ, tựa như hết thảy đều trả về lắp đặt lại, giống như trẻ sơ sinh tỉnh ngủ lúc mới vừa chào đời.

Giang Kiến Hoan thấy rõ, cái phiến đen nhánh trong con ngươi kia phun lên chút mềm mại, dần dần hội tụ thành hiểu rõ.

Tô Mạt rũ mắt xuống, cúi đầu ho nhẹ một tiếng, từ trên ghế sô pha ngồi dậy.

“Quần áo lấy lại đây đi, bây giờ tôi sẽ thử ngay cho cô.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bắt đầu từ chương sau sẽ vạch trần câu chuyện chia tay trong màn khăn che mặt thần bí.

- HẾT CHƯƠNG 9 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro