Mắt biếc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                   Em đi rồi mình tôi ở lại
                                  Làng Đo Đo mất một người con gái
                                  Em đi rồi mình tôi ở lại
                                 Ở nơi này chỉ đầy nỗi buồn lo

                                Tuổi thơ em một thời em có nhớ ?
                                Hay em đã lỡ quên từ lâu
                                Ngày em đi cảnh vật bỗng buồn rầu
                                Tôi lại ngồi hát vài ba câu

                               Em ơi ! Sao tôi thật dại khờ
                               Chẳng nghe Xuân Diệu thầm nhắc nhở
                               Phải nói yêu chớ đừng bỏ lỡ
                               Để rồi hoá nỗi nhớ thành giấc mơ

                              Em có nhớ những bản nhạc tình ca
                             Tôi đàn cho em dưới hiên nhà
                             Tôi như Trương Chi hát ngân nga
                             Mang theo tình ta bỗng xoá nhoà

                           Mắt em đẹp như đôi mắt biếc
                           Chứa một nỗi buồn da diết khôn nguôi
                           Tháng năm yêu em một thời tha thiết
                          Tình yêu trong tôi chưa lần nào nguội

                                         。        。        。

                                                           [ Alia ]

                                                                    2/1/2020.ĐN

  Bài thơ trên do mình viết là nỗi lòng của chàng trai Ngạn trong câu chuyện Mắt Biếc của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh.

                                              ***

[ Không reup, edit, mang đi bất cứ đâu khi chưa có sự cho phép ! ]  

   

  

                            
                      
                              
                              
                              

                               
                                

                               

                              

                              

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thotinh