Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại lộ được đổ đầy nắng, từng luồng ánh sáng chói chang từ mặt trời giội thẳng xuống mặt đường nhựa trơn nhẵn. Chiếc BMW lao vun vút tựa như mũi tên bắn thẳng vào vùng nắng vàng bỏng rát.

Cô gái nhỏ ngồi tận sát cửa xe, chiếc ba lô thô kệch được đem đặt lên chân để che bớt vẻ nhếch nhác của bộ đồng phục khá cũ.

Mùi nước hoa sắc lạnh chờn vờn quanh không khí...

Người bên cạnh vẫn tiếp tục ngủ ngồi nên HaeSoo có thể tự do quan sát. Dù cô ý thức được sự điên rồ này nhưng chẳng thể cưỡng lại vẻ bề ngoài ma lực kia, mọi ý tứ đã hoàn toàn vuột khỏi suy nghĩ của cô từ lâu...

Đột nhiên, chàng trai ấy mở mắt, ngay lập tức đã tóm được ánh mắt thẫn thờ từ vẻ mặt cũng chẳng phải tỉnh táo gì!

Trước khi đổi nhanh hướng nhìn, cô gái nhỏ đã kịp thấy đôi mắt đẹp nhất mà cô từng nhìn vào... Màu mắt xám tro lạ lùng, vài vệt sáng mỏng lướt qua đáy mắt đầy mê hoặc mà chủ nhân phải là người sỡ hữu một nội tâm phức tạp và bộ óc giàu chất xám mới có thể  chiếu ra tia nhìn hờ hững nhưng tường tận hết thảy mọi thứ như thế.

Kết thúc giây cuối cùng của giới hạn sức chịu đựng, HaeSoo hơi quay đầu để nhìn... BangTan rộng lớn là thế, biết đâu cô sẽ chẳng còn được gặp người này nữa! Tại sao bây giờ không tận dụng cơ hội để ngắm anh ta cho đã đời?

- Xuống xe đi! - Chàng trai hất nhẹ cằm, hướng nhìn dai dẳng của cô gái nhỏ đến chiếc cổng lớn.

HaeSoo vội hấp tấp mở cửa xe, bước ra ngoài theo bản năng rồi mới lí nhí câu cảm ơn. Chỉ duy nhất ngươig đàn ông mỉm cười, vẫy tay tạm biệt cô trước khi xe chuyển bánh..

- Cậu chủ, tại sao cậu để cô ấy vào? - Người đàn ông trung niên thận trọng đưa ra câu hỏi khi không thể tiếp tục nén những thắc mắc được nữa. Cậu chủ là người đặc biệt, anh rất ghét tiếp xúc thông thường với những người tầm thường! Cho người lạ đi cùng xe là điều thật kì lạ, hơn nữa, cô bé kia lại nhìn chòng chọc vào anh không chút e dè...

Chàng trai nghiêng người qua khoảng ghế trống còn vương chút hơi ấm, anh nhặt tờ giấy vuông nằm trên lớp bọc đen bóng. Một cái lướt mắt sượt qua những dòng chữ nắn nót mà người viết đã phải rất tỉ mỉ.

- Để cô ta không tuôn ra những điều tồi tệ gây ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi! - Như một hành động tùy ý, anh vo tròn tờ giấy lại, búng tay để quả cầu nhỏ ấy bay khỏi cửa kính xe vừa được hạ xuống.

- Tôi hiểu rồi! - Người quản gia gật đầu, cuộc đối thoại nên khép lại khi anh không để ai chạm vào suy nghĩ thật của anh.

Không đơn giản vì muốn tránh rắc rối với nữ sinh bạo dạn kia nên anh mới chịu giúp đỡ. Đây vốn là lời nói dối kì lạ để che lấp sự thật bất thường. Điều đó lộ rõ qua cử chỉ lơ đãng - xoay chiếc nhẫn bạc quanh ngón tay.

#2/4/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro