Chương 4: Gần nhau hơn một bước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


---

Thời gian trôi qua nhanh chóng, và những buổi gặp gỡ giữa Phó Hàn Triết và Đoàn Huyên ngày càng trở nên thường xuyên hơn. Họ thường xuyên hẹn nhau đi cà phê, đi dạo công viên, hoặc đơn giản chỉ là cùng nhau đọc sách tại một góc yên tĩnh nào đó của thành phố. Cả hai cảm thấy thoải mái và vui vẻ khi có nhau bên cạnh, như thể đã quen biết từ lâu.

Một buổi chiều cuối tuần, Hàn Triết quyết định mời Huyên đến thăm ngôi nhà của gia đình anh tại Bắc Kinh. Đây là một biệt thự cổ kính nằm trong khu vực yên tĩnh, với khu vườn rộng lớn trồng đầy những loài cây anh thích, đặc biệt là hoa trà – loài hoa yêu thích của mẹ anh. Anh muốn chia sẻ với Huyên một phần cuộc sống và những điều quan trọng với mình.

Khi Huyên bước qua cánh cổng lớn và bước vào khu vườn, cô không khỏi kinh ngạc bởi vẻ đẹp cổ điển và sự yên bình nơi đây. Cô đứng trước một cây hoa trà đang nở rực rỡ, những cánh hoa mềm mại đung đưa trong gió nhẹ.

"Chỗ này thật đẹp," Huyên thốt lên, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ. "Anh đã từng kể về nó, nhưng em không ngờ nó lại đẹp đến thế."

Hàn Triết đứng bên cạnh cô, nhẹ nhàng cười. "Anh rất thích nơi này, nhất là khu vườn này. Nó giúp anh thư giãn mỗi khi mệt mỏi."

Họ đi dạo quanh khu vườn, nói về những ký ức thời thơ ấu của Hàn Triết. Anh kể về những lần chơi đùa trong vườn cùng với chị gái, về những buổi chiều cùng mẹ chăm sóc cây cảnh, và những buổi tối cả gia đình cùng ngồi dưới gốc cây trà thưởng trà và nói chuyện.

"Khu vườn này đã chứng kiến rất nhiều kỷ niệm đẹp của gia đình anh," Hàn Triết nói, đôi mắt anh trầm tư khi nhớ lại quá khứ. "Nhưng bây giờ mỗi người một nơi, và anh thường chỉ còn lại một mình ở đây."

Huyên lắng nghe, cảm nhận được sự cô đơn ẩn sâu trong lời nói của Hàn Triết. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh. "Những kỷ niệm đó thật quý giá. Anh may mắn vì có một gia đình tuyệt vời và một nơi bình yên như thế này."

Hàn Triết nhìn Huyên, cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm từ cô. "Anh nghĩ em cũng sẽ thích nơi này," anh mỉm cười. "Nó không chỉ là nhà, mà còn là một phần rất lớn trong cuộc đời anh."

Sau khi tham quan khu vườn, Hàn Triết dẫn Huyên vào trong nhà. Bên trong biệt thự được trang trí theo phong cách cổ điển, với những bức tranh thủy mặc và đồ nội thất gỗ sang trọng. Huyên đặc biệt chú ý đến phòng làm việc của Hàn Triết, nơi anh trưng bày những tác phẩm thư pháp do chính anh viết.

"Wow, đẹp quá!" Huyên trầm trồ khi nhìn những bức thư pháp trên tường. "Anh viết những thứ này sao?"

Hàn Triết gật đầu, có chút ngượng ngùng. "Ừ, anh viết lúc rảnh rỗi. Viết thư pháp giúp anh thư giãn và tập trung hơn."

Huyên bước đến gần một bức thư pháp với dòng chữ "Tĩnh lặng giữa đời" được viết rất tinh tế. Cô cảm nhận được sự bình yên toát ra từ từng nét mực đen trên nền giấy trắng. "Em thích bức này nhất," cô nói, mắt vẫn chăm chú ngắm nhìn. "Nó khiến em cảm thấy rất yên bình."

"Anh cũng vậy," Hàn Triết đáp, nụ cười dịu dàng. "Mỗi khi căng thẳng, anh lại ngồi xuống viết. Nó giúp anh tìm lại sự cân bằng trong cuộc sống."

Cuộc trò chuyện của họ kéo dài trong không gian yên tĩnh của căn phòng, xen lẫn với tiếng gió nhẹ thổi qua cửa sổ mở. Cả hai ngồi lại trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, cùng nhau thưởng trà mà Hàn Triết tự tay pha. Anh khéo léo chọn loại trà hoa nhài, vị thanh mát, hương thơm dịu nhẹ, rất hợp với không khí tĩnh lặng của căn phòng.

"Em biết không, mỗi lần viết thư pháp, anh luôn nhớ về những lời dạy của ông nội," Hàn Triết chia sẻ. "Ông là người đã dạy anh từ nhỏ và luôn khuyên anh phải giữ sự tĩnh lặng trong tâm hồn dù cho cuộc sống có xô bồ đến đâu."

Huyên lắng nghe, tay nhẹ nhàng xoay tách trà. Cô cảm thấy như mình đang dần hiểu thêm về con người bên trong của Hàn Triết, một người tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa nhiều suy nghĩ sâu sắc và tình cảm gia đình đậm đà.

"Em nghĩ đó là một lời dạy rất đúng," Huyên nói. "Giữa cuộc sống bộn bề, đôi khi chúng ta quên mất cách giữ tâm mình tĩnh lặng. Em cũng sẽ cố gắng học điều đó."

"Cảm ơn em, Huyên," Hàn Triết nhẹ nhàng đáp. "Có em chia sẻ những điều này, anh cảm thấy rất dễ chịu."

Buổi chiều trôi qua trong sự ấm áp của những câu chuyện, những ly trà nóng và không khí tĩnh lặng của căn phòng đầy ký ức. Huyên cảm nhận được sự gần gũi và tin tưởng mà Hàn Triết dành cho cô, và cô cũng đáp lại bằng tất cả sự chân thành và cảm thông.

Khi trời bắt đầu nhá nhem tối, Huyên chuẩn bị ra về. Hàn Triết tiễn cô ra tận cổng, vẫn là dáng vẻ ân cần và nhẹ nhàng thường ngày. "Cảm ơn em vì đã đến hôm nay," anh nói, ánh mắt đầy biết ơn. "Anh thật sự rất vui khi được chia sẻ nơi này với em."

Huyên mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng cuối ngày len lỏi qua những tán cây. "Em cũng rất vui vì đã đến đây. Cảm ơn anh đã cho em thấy một phần quan trọng trong cuộc sống của anh."

Họ đứng đó một lúc lâu, tận hưởng khoảnh khắc bình yên bên nhau. Dù không nói ra, nhưng cả Hàn Triết và Huyên đều cảm nhận được rằng, khoảng cách giữa họ đang dần được thu hẹp lại. Từ những người bạn mới quen, họ đang trở thành những người quan trọng trong cuộc đời nhau, từng bước từng bước, nhẹ nhàng và tự nhiên như cách mà mùa đông Bắc Kinh chuyển mình sang xuân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nam#nữ