Gió Thổi Tóc Mai Phai Màu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Ai đem ái tình ủ vò rượu ngon để người men say chếnh choáng? Ai đem ái tình giấu nơi đáy mắt để người tơ hồng vấn vương? Ai đem ái tình vắt ngang mảnh trăng để người nửa đời dang dở?

Năm đó lần đầu gặp gỡ, gió chưa lên trăng chưa tỏ, người đó nắm lấy tay anh cùng anh bồi bạn.

Năm đó gió nổi mây vần, đáy nước vớt chẳng được mảnh trăng người đó lại nắm chặt tay anh cùng anh xua đi giông tố.

Năm đó hoa nở trăng tròn, người đó cùng anh hẹn thề một đời một kiếp.

Nhưng trăng lúc tỏ lúc mờ, "nhân sinh vô thường, thiên trường địa cửu có khi cũng tàn", người hợp rồi lại tan, ánh trăng vỡ tan người chẳng kịp vớt.

Người ra đi bỏ lại sau lưng thềm nắng, kẻ ở lại bỗng chốc ngẩn ngơ.

Một năm ngẩn ngơ rồi lại thêm một năm, năm năm ngẩn ngơ lại ngẩn ngơ tiếp năm năm.

Năm thứ mười bốn, mảnh trăng vẫn treo cao nơi liễu rủ hoa tàn, người ở lại vẫn đi về ngẩn ngơ lẻ bóng.

Chúng ta từng hẹn ước đời này lấp đầy vầng trăng.

Chúng ta từng hẹn ước đời này chẳng dứt tơ hồng.

Chúng ta từng hẹn ước...

Trăng tròn rồi lại khuyết, ta chẳng chờ được nhau đến lúc gió thổi tóc mai phai màu.

"Nguyện kiếp này hẹn ước, kiếp sau ta lại bên nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro