Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bàn tay thô bạo đẩy anh ra, không biết sức lực từ đâu tới. Dư Hoan đột nhiên nói một câu. Thẩm Trường Hi lùi lại hai bước, nhưng cô không đẩy anh ra, đối với anh, sức mạnh chỉ là một cái cù lét. Dư Hoan xấu hổ trừng mắt nhìn anh, môi mấp máy, không biết nên nói cái gì, sau đó xoay người chạy ra khỏi tiệm bánh ngọt "...đồ tồi." Cô mắng anh bằng giọng chỉ có mình cô nghe thấy.

Nếu là trong quá khứ, giọng mắng mỏ của cô sẽ to hơn gấp mười lần và khi cô tức giận, cô sẽ đi đến véo cánh tay anh, véo cho đến khi anh cầu xin tha thứ. Năm năm sau, tất cả đều thay đổi. Cô không còn là tiểu thư nhà họ Dư, thiếu nữ kiêu ngạo trong miệng mọi người, anh cũng không còn là một thanh niên lưu manh bị người khác coi thường và ở nhờ chỗ cô.

Dư Hoan siết chặt nắm tay, giấu thân hình nhỏ bé của mình ơi trong đám người, không còn quan tâm người đàn ông ở phía sau sẽ ra sao. Cuộc đối đầu vừa rồi đã tiêu hao hết dũng khí của cô.

Thẩm Trường Hi vuốt thẳng chiếc cà vạt bị Dư Hoan làm nhàu nát, tiếp tục tư thế bình thường của mình. Anh bước ra khỏi cửa hàng bánh ngọt và bước vào chiếc Roll-Royce đậu bên đường.

"Quả nhiên là đại gia, khó trách tính tình lại như vậy!" Bên cạnh cửa hàng trưởng thở dài lắc đầu, tiếp tục làm việc. Dư Hoan ngây người nhìn chiếc xe sang trọng màu đen và tiểu thiên thần vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Xuyên thấu kính xe hạ xuống một lần nữa, mơ hồ có thể nhìn thấy một thiếu nữ ngồi ở băng ghế sau, gu thời trang hiện đại và nhìn rất đẹp. Người phụ nữ mỉm cười và nhận lấy món tráng miệng anh đưa cho, sau đó chiếc xe phóng đi biến mất trong ánh nắng. Là bạn gái của anh sao? Dư Hoan thu hồi ánh mắt, hốc mắt đỏ hoe. Thấy anh sống tốt như vậy, cô cũng mừng cho anh.

"Món này ngon ghê." Thẩm Trường Nhạc cầm lấy túi tráng miệng, dùng ngón tay trắng nõn cầm lên, chiếc nơ xanh xinh đẹp xoè ra. Hương cà phê đậm đà lập tức tràn ngập toàn bộ không gian chật hẹp. Thẩm Trường Hi vô thức thả lỏng hơi thở, khi anh vừa đến gần cô, anh đã ngửi thấy mùi thơm cà phê trên người cô. Đó là mùi mochi sau khi thêm kem, khiến mọi người cảm thấy rất ngọt ngào và ấm áp. Thẩm Trường Nhạc mở một hộp bánh phồng, cầm lên cắn một miếng nhỏ, phát hiện hương vị thật là ngon: "Trời ạ, anh cố ta cho em tăng cân a." Thẩm Trường Nhạc thấy vậy liền nghiện. Thẩm Trường Hi nhanh chóng mở những chiếc bánh phồng ra, anh lại đóng chúng lại và buộc chặt dải ruy băng trên túi.

Thẩm Trường Nhạc dơ tay lên trời nhìn Thẩm Trường Hi tịch thu món tráng miệng.

"Đủ chưa?"

"Cho em cái nữa, em béo lên rồi ăn thêm cái cũng có sao đâu!" Thẩm Trường Hi cũng không thèm ngẩng đầu lên: "Anh cho em thêm một cái?" Thẩm Trường Nhạc tức giận trợn mắt: "Anh mua nhiều như vậy không phải cho em sao? Anh không thích đồ ngọt!" Thẩm Trường Hi lập tức cắn một miếng, hương hoa nhài thoang thoảng từ kẽ răng, anh liếc nhìn Thẩm Trường Nhạc, thái độ kiêu ngạo: "Ai nói anh không thích đồ ngọt?"

Tài xế rất sáng suốt tăng tốc, lái xe đến cổng công từ trước khi hai anh em đánh nhau. Thư ký đã đến từ sớm, chờ ở cửa. Người ra vào công ty rất nhiều, xe cộ cũng nhiều, toà nhà trụ sở của nhà họ Thẩm là độc nhất vô nhị trong toàn quận mới Thiên Diệu, bởi vì nó không phải là một toà nhà văn phòng đơn giản, mà là một trung tâm mua sắm toàn diện có quy mô lớn. Một khu tập hợp giải trí, vui chơi và văn phòng tích hợp thành một con phố thương mại dành cho người sành ăn và các toà nhà văn phòng hạng A. Thẩm Trường Hi nhìn toà nhà to lớn mang tính biểu tượng trước mặt và nghĩ đến Dư Hoan, người đang làm việc trong một cửa hàng bánh ngọt. Ý thức của anh hơi mờ đi, đầu đau nhức.

Anh hít một hơi thật sâu, xưa đi bóng người đó và hương cà phê, gạt đi mọi cảm xúc, dửng dưng bước vào sảnh công ty. "Tới phòng làm việc của em xem một chút đi." Thẩm Trường Nhạc tâm tình rất tốt, dẫm lên giày cao gót bước đi.

Tại cuộc họp cổ đông cách đây một giờ, biểu hiện của Thẩm Trường Hi hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tưởng của Thẩm Trường Nhạc, không chỉ cô mà cha cô cũng nở nụ cười hài lòng trong cuộc họp. Anh trai cô mặc dù từ nhỏ đã sống ở bên ngoài và không được giáo dục toàn diện ưu tú, nhưng anh có chỉ số thông minh vượt trội, chịu đựng gian khổ và chịu khó, cái gì cũng học được.

Lần đầu tiên tham gia một buổi họp quy mô lớn của công ty, anh chẳng những không bị ai bắt nạt mà còn nói vài câu nặng nhẹ cũng khiến hai lão già Thẩm Trường Nhạc ghét cay ghét đắng không nói nên lời.

"Thích không? Nó được thiết kế theo phong cách trong album ảnh của anh." Thẩm Trường Nhạc nhìn xung quanh càng nhìn càng thấy hài lòng. Những bức tường xanh đậm với độ bão hoà phong phú, phù điệu nghệ thuật treo tường, thảm lụa hoa cổ điển làm thủ công, đèn chùm pha lê độc đáo, gỗ ngựa say như mùa xuân và một chậu lan hồ điệp tinh tế... cả không gian được toát lên một vẻ sang trọng độc đáo.

"Album ảnh?"

"Album ảnh gì?" Giọng nói của Thẩm Trường Hi ẩn chứa một chút u ám khó lường. Trên thực tế, anh đã đoán được rằng những gì Thẩm Trường Nhạc nói ra.

Vừa bước vào văn phòng, anh đã có một cảm giác như lạc vào một giấc mơ, nhưng đây không phải là một giấc mơ, đó là những gì cô ấy từng vẽ ra, ngôi nhà tương lai của bọn họ. Cô ấy nói rằng nếu cô muốn sống trong một ngôi nhà như vậy trong tương lai, cô sẽ trồng rất nhiều hoa lan khác nhau. Giống như nhà kín trong phim Gasby*.

Gasby*: Tên đầy đủ của bộ phim là đại gia Gasby. Là một bộ phim thuộc thể loại 3D và kịch tình cảm của Úc-Mĩ phát hành vào năm 2013 dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên của nhà văn F.Scott Fitzgerald viết năm 1925. (Wikipedia)

"Là cuốn album ảnh anh để trên bàn, mẹ lần trước vào phòng thấy anh vô ý làm rơi, nhìn thấy những bức vẽ trong đó."

Thẩm Trường Hi đi đến bàn làm việc và đưa tay chạm vào chậu lan hồ điệp, những bông hoa mỏng manh và xinh đẹp, từng cánh hoa thật mềm mại và tinh tế, với sự mát lạnh của lạ nước trong vắt.

Anh chợt rút tay về, trong lòng chỉ thấy trớ trêu, mọi sự sắp xếp trong văn phòng này thật trớ trêu. Kìm nén dục vọng hủy diệt gần như điên cuồng trong mắt, một lúc sau anh nhẹ giọng nói: "Được, vậy thì cảm ơn mẹ giúp anh."

Sau khi Thẩm Trường Nhạc rời đi, Thẩm Trường Hi là người duy nhất còn lại trong văn phòng. Tương Lý đến và anh yêu cầu anh ta loại bỏ bông hoa khó coi này. Tương Lý là người trợ giúp đặc biệt mà bà Thẩm đã chọn cho anh sau khi anh trở về nhà họ Thẩm, đã đi theo anh gần một năm. "Cầm lấy chậu hoa này và ném nó đi." Thẩm Trường Hi không thèm liếc mắt một cái, lời nói cực kì lạnh lùng, trong miệng ngậm kẹo trái cây. Tương Lý tiếc nuối nhìn chậu hồ điệp: "Ông chủ, chậu hoa này là phu nhân đặc biệt chọn cho ngài, anh thực sự muốn vất nó đi sao?"

Thẩm Trường Hi mặt không chút cảm xúc liếc nhìn anh ta.

"Ồ." Tương Lý gãi đầu, ôm chậu hoa trong lòng, giọng nói của Thẩm Trường Hi càng nghiêm khắc hơn.

"Còn một việc nữa, anh có thể giúp tôi xử lí, đừng nói với gia đình tôi."

"Có chuyện gì vậy?" Tương Lý đưa bông hoa lên mũi ngửi, anh thấy nó rất thơm, thật muốn ôm về.

"Vì mở rộng ra thị trường nước ngoài một cách mù quáng, Dư gia đã phá sản và hủy niêm yết sau khi chuỗi vốn bị phá vỡ , sự cố này đã gây ra rất nhiều rắc rối trong giới vào năm trước. Vì lí do này, nhà họ Lâm cũng từ bỏ hôn sự, không muốn món quà hồi môn khi đính hôn năm đó nên vội vàng cắt đứt quan hệ với nhà họ Dư."

"Ai?"

Thẩm Trường Hi: "Dư Hoan."

Tương Lý suýt chút nữa đánh rơi bông hoa trong ngực, cắn răng.

Dư Hoan?

-

Dư Hoan cả ngày lơ đễnh, bị quản lý cửa hàng mắng không biết bao nhiêu lần, đầu óc rối bời.
Cửa hàng bánh ngọt hôm nay làm ăn rất tốt, đến chín giờ tối mới tan làm. Tiền lương của cô được thanh toán hằng ngày, đó là lý do lớn nhất khiến cô chọn cửa hàng bánh này. Dư Hoan nhìn ba tờ một trăm tệ đỏ tươi trong tay, đáng thương nhìn quản lý cửa hàng: "Quản lý ơi, hôm nay tôi đã đứng hơn tám tiếng rồi, không thể trả thêm tiền làm thêm giờ..." Người quản lý cửa hàng cau mày: "Không phải em đã đồng ý với cửa hàng trả 100 tiền làm thêm giờ sao?"

Ở đây nhiều khách hàng nên quản lý sẽ không tuyển cô gái nào dễ thương, không chịu khó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dư Hoan cúi đầu, siết chặt nắm đấm, muốn nói tiếp: "Nhưng mà... em cũng là sáng sớm tới, giúp cửa hàng giao đồ ăn..." Chỉ có không biết xấu hổ mới có thể đòi tiền. Dư Hoan trong lòng không ngừng ám chỉ chính mình, không có gì đáng xấu hổ! Trông chẳng giống cô gái thiếu tiền chút nào. "Quên đi, quên đi, tôi cho cô thêm năm mươi tệ." Quản lý cửa hàng cứng rắn nói, vẫn lấy tiền đưa cho Dư Hoan. "Sau này nếu còn mặc cả như vậy, tôi sẽ không thuê cô nữa đâu!"

"Cám ơn quản lý!" Dư Hoan siết chặt tiền trong tay cười ngọt ngào. Cô là một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, trường học chỉ là trường bình thường, ngay cả chuyên ngành của cô cũng không nổi tiếng, không có lý lịch cũng không sao, cô không thể vào một công ty lớn với mức lương cao, cô không biết từ khi nào mà cô đã trở thành một người bình thường. Nhưng ở đây, chỉ cần cô siêng năng và giúp giao đồ ăn nhiều hơn, cô có thể nhận được hơn sáu ngàn mỗi tháng, có thể đủ để cô trang trải.

Sau khi về đến nhà, Dư Hoan lấy trong tủ lạnh ra một đôi cánh gà đông lạnh cho vào nồi chiên không dầu, buổi tối cô chỉ ăn một cái bánh ngọt, hiện tại khá đói bụng. Trong mười lăm phút đợi nồi chiên không dầu hoạt động, cô kiểm tra số tiền đang cầm trong tay. Tất cả số tiền cô kiếm được khi làm việc trong cửa hàng bánh ngọt và số dư 10.000 trong thẻ kiếm được bằng cách giúp người khác vẽ tranh. Cộng lại thì được gần 20.000 tệ, không chỉ đủ cho cuộc sống của cô hiện tại mà còn có thể lấy ra năm ngàn tệ cho mẹ.

Cô vui vẻ nghĩ. Cũng may căn hộ nhỏ này không nằm trong diện phá sản và thanh lý của gia đình, nếu không, giá nhà ở Thượng Hải đắt như vậy, cộng thêm tiền thuê nhà, thì cô thực sự không trụ nổi. Với âm thanh "ding", nồi chiên không dầu đã hoạt động, cô lấy nồi chiên ra, mùi thơm của cánh gà rán New Orleans lan tỏa. Đặt cánh gà lên một chiếc đĩa sứ xương vẽ tay đẹp mắt và pha một ly sữa mật ong. Ngay cả khi bạn nghèo và cơ cực, cuộc sống của bạn là của riêng bạn, hãy hạnh phúc và sống mỗi ngày với nó. Bạn không thể từ bỏ nó một cách nhẹ nhàng chứ đừng nói đến việc từ bỏ chính mình.

Đây là nhận thức của cô sau khi gia đình bị phá sản. Cô giờ mới hai mươi hai tuổi, cuộc đời còn dài, nếu bây giờ cô bị khó khăn đánh gục, trở nên xa đọa, liệu cô có còn sống được ở kiếp này không? Một cục lông mềm nằm trên chân cô, cục lông ấy thỉnh thoảng vươn móng vuốt chộp lấy cánh gà của cô. "Ngu xuẩn, cái này không ăn được đâu." Dư Hoan giả bộ tức giận, vỗ vào cái chân nhỏ của nó. Melon không phục kêu lên một tiếng "meo meo", nhảy khỏi đùi cô và biến mất không nháy mắt. Sau đó, một cuộc điện thoại gọi đến, đó là một con số xa lạ.

"Là anh sao?" Dư Hoan do dự một chút, sau đó nhấn nút kết nối, trầm giọng nói. Đầu dây bên kia hồi lâu không nói chuyện, Dư Hoan cảm thấy rất kì quái, trong lòng hiện lên cảnh giác: "Không nói thì tôi cúp máy đây." Cô còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã lo lắng gọi cô. "Hoan Hoan, anh đây." Giọng hơi khàn và say, Dư Hoan giật mình và ngập ngừng: "Lâm Dĩ Hằng?" "Là tôi, Hoan Hoan." Người nói dừng lại, do dự, nhưng vẫn nói. Anh ấy nói: "Tôi thực sự nhớ em, Hoan Hoan, về được không em?"

Da đầu Dư Hoan đột nhiên ngứa ran, giống như một con chim sợ hãi: "Lâm Dĩ Hằng, anh có thể đừng gọi cho tôi được không, và đừng lấy một số bí danh để thêm tôi trên wechat, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa!" "Hoan Hoan, tôi đã giải thích rằng tôi không có ý hủy hôn, thật sự không phải..."

"Cho dù nhà anh không hủy hôn, tôi cũng hủy hôn!" Dư Hoan tức giận hét vào mặt đối phương và ngay lập tức cúp điện thoại. Tâm trạng vô cớ trở nên tồi tệ, Dư Hoan dọn dẹp nhà bếp, tắm rửa rồi nằm xuống giường đi ngủ. Cô thường buồn ngủ sau một ngày bận rộn, nhưng không hiểu sao tối nay cô không hề cảm thấy buồn ngủ và cứ mở mắt ra.

Đôi mắt đáng yêu nhìn chằm chằm lên Trần nhà một cách xuất thần, đột nhiên có một gương mặt thanh tú hơi giương mắt phương nhìn cô, "em sợ rơi vào tay tôi như vậy sao?" Dư Hoan lập tức sợ hãi nhắm mắt lại và trùm chăn lên đầu.

Ngày hôm sau, Dư Hoan đang ơi trong một trạng thái tinh thần tồi tệ và lúc nào cũng ngáp. Các đồng nghiệp cười khúc khích hỏi cô có mệt mỏi với cuộc sống giàu có về đêm không. Tất cả đồng nghiệp trong cửa hàng bánh ngọt đều đồng ý rằng Dư Hoan rất xinh đẹp sao có thể độc thân? Dư Hoan khịt mũi nghẹn ngào: "Tôi mệt mỏi, cả nhà tôi thật sự rất mệt mỏi." Đêm qua ngủ không ngon, khuôn mặt của ai đó xuất hiện trong mơ. Chàng trai đó hoặc là uy hiếp cô, hoặc là khi dễ cô, trong mơ doạ cô sợ tới mức liên tục xin tha thứ, rơm rớm nước mắt giải thích cô không có ý vứt bỏ hắn, cũng không có ý định cùng người khác đính hôn!

Cô nhìn nồi bánh mới ra lò mà hận, sao trong mơ lại hèn nhát thế cơ chứ.

-

Trong vòng chưa đầy một ngày, Lý Tương đã hoàn thành nhiệm vụ Thẩm Trường Hi giao cho và điều tra tình hình của Dư Hoan và gia đình họ Dư trong hai năm qua. Tuy ngày thường trông có vẻ ngây thơ nhưng thực chất anh là một cậu bé thiên tài với chỉ số IQ siêu cao, mới hai mươi tuổi và đứng trong top ba của bảng xếp hạng hacker trong nước. Nhà họ Thẩm đã dành rất nhiều thời gian để nuôi dưỡng anh ấy trong nhiều năm.

Thẩm Trường Hi xem thông tin mà Lý Tương gửi đến, lúc đầu biểu hiện của anh khá bình thường, nhưng sau đó lông mày của anh ngày càng nhíu lại, trở nên nghiêm nghị, anh lạnh lùng hỏi: "Tôi bảo anh tra cứu mấy thứ hỗn độn này à?" Mật khẩu tài khoản wechat và ưeibo, mật khẩu số thẻ ngân hàng, lịch sử tìm kiếm. Thẩm Trường Hi không thể kìm lòng được, nhìn những tấm ảnh selfie, liếc nhìn tìm kiếm của cô ấy "đánh giá thiết bị tẩy lông giá rẻ." "Bút điện dung táo thay thế." và "mèo được bạn gái đeo." Cần tẩy lông? Cô ấy tẩy lông gì? Mèo làm bạn gái hả? Cô ấy muốn làm bạn gái kiểu mèo với ai? Không! Cô ấy có bạn trai sao? Cô ấy dám!

"Cô ấy có bạn trai?" Thẩm Trường Hi lạnh lùng hỏi.

Tương Lý đáng yêu: "Không, nếu có làm sao tôi không phát hiện ra! Thiếu gia, anh không thể nghi ngờ trình độ chuyên môn của tôi!" Anh tiếp tục nhìn xuống. Biểu hiện là nghi ngờ trong một thời gian, chán ghét trong một thời gian, thờ ơ và cáu kỉnh trong một thời gian. Tai anh chợt nóng lên, anh vội vàng gạt mấy trang này đi. "Cô ấy chụp ảnh tự sướng làm gì?" Thẩm Trường Hi nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trên màn hình một kích, ánh mắt ngày càng âm trầm.

Đột nhiên, anh nghĩ ra điều gì đó, dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tương Lý: "Anh xem trộm album ảnh của cô ấy ác?" Tương Lý sợ hãi lùi lại hai bước, xua tay: "Không!"

Làm sao tôi dám vào album ảnh của cô ấy! Những bức ảnh này đều được đăng trong vòng bạn bè của cô ấy gần đây! Thẩm Trường Hi cười khẩy, đứng dậy đi đến chỗ Lý Tương, giật lấy kẹo từ miệng anh ấy ném một cách tàn nhẫn vào thùng rác. "Kẹo của tôi, tôi còn chưa ăn xong!" Đau khổ, cuối tuần không được ra ngoài chơi, toàn thân tức giận, không nói nữa, sau một hồi trầm mặc, Thẩm Trường Hi đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ, thái độ cực kì hoà nhã: "Kẹo này có gì ngon, muốn ăn bánh phồng không?"

Tưởng Lý ở đâu ra mà suy nghĩ nhiều như vậy, mắt lập tức sáng lên: "Ăn!" "Vậy cậu đi gọi cửa hàng bánh ngọt này, nhờ họ gửi mấy hộp qua." Thẩm Trường Hi ném một chiếc túi đóng gói và lười biếng dựa vào ghế. Tương Lý liếc nhìn chiếc túi, hào hứng lấy điện thoại di động ra để gọi cho đường dây nóng giao hàng của Hỉ Lạc. Thẩm Trường Hi còn dặn dò cửa hàng rằng: "Kêu người lùn nhất mang đến đây."

-
Tác giả có lời muốn nói:

Hoan Hoan: Anh lùn nhất! Cả nhà anh đều lùn nhất! Đồ chó không bằng heo!!!!

Ps: Hoan Hoan cao 1m64, Thẩm Trường Hi cao 1m87

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro