Chương 37. Đáng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Tích Sương lựa chọn nhân vật vai ác là vỉ có hai nguyên nhân.

Nguyên nhân thứ nhất là, phân đoạn ở giữa kịch bản, nhân vật chính có cảnh hành động, đánh đấm rất nhiều, rất phí sức, còn lỡ bị thương nguy hiểm, cậu tuy rằng gần đây vẫn luôn luyện tập yoga, thân thể so với lúc trước tốt hơn được một chút, nhưng loại diễn suất kiểu này cậu vẫn là không nên nhận.

Ngược lại nhân vật phản diện này tuy rằng hành động xen kẽ bên trong hàng loạt án kiện, nhưng hắn là thủ lĩnh, chỉ cần hạ lệnh không cần động thủ.

Nhân vật này ngày thường đều ngụy trang thành một giáo viên ngữ văn độc thân ôn nhu lễ độ, đến khi thân phận thật bị vạch trần, mới có một chút cảnh diễn đánh nhau kịch liệt.

Nguyên nhân thứ hai chính là Hứa Tích Sương cảm thấy hứng thú với nhân vật phản diện này, cậu nghĩ nhân vật này tương phản rất lớn, sau khi phát hành, chắc chắn sẽ bị mắng rất thảm.

Địa điểm ghi hình của đoàn phim 《 Phía sau là ai? 》 ở thành phố Đan Khai, nơi chuyên quay những bộ phim hiện đại, từ xa nhìn giống một thành phố nhỏ, các loại cửa hàng cùng phương tiện cái gì cũng có.

Hứa Tích Sương nhìn thoáng qua Yến Ngọc Sơn bên kia, muốn nói lại thôi.

Người này sao lại còn muốn đi theo cậu? Yến Ngọc Sơn sẽ không tới thử ống kính luôn chứ? Yến Ngọc Sơn không phải nói hắn gần đây không có công tác gì sao?

Nhận thấy được ánh mắt chăm chú hoài nghi của Hứa Tích Sương, Yến Ngọc Sơn hơi xoay đầu một chút, chột dạ mà khụ một tiếng, làm bộ mình không có chú ý tới Hứa Tích Sương đang nhìn hắn.

Hứa Tích Sương dựa theo địa chỉ của đoàn phim mà đạo diễn đưa cho, tìm được địa điểm chủ yếu của đoàn phim, cũng chính là vị trí hành động đặc biệt, giơ tay đẩy cửa.

... Không đẩy nổi.

Hứa Tích Sương hoài nghi dùng sức đẩy lại một lần nữa, cậu không tin chính mình vì mang thai, sức lực cũng thoái hoá tới trình độ không đẩy ra nổi một cánh cửa.

Bên cạnh Yến Ngọc Sơn trầm mặc một giây, sau đó đi lên đi, vươn tay, nhẹ nhàng kéo ra Hứa Tích Sương bên cạnh kia một phiến cửa kính.

Yến Ngọc Sơn bên cạnh trầm mặc một giây, sau đó đi lên, vươn tay nhẹ nhàng kéo một tấm cửa kính bên cạnh Hứa Tích Sương ra. 🤡

Yến Ngọc Sơn không có mở miệng nói "Cửa này là kéo không phải đẩy", trải qua gần một tháng ở chung, hắn đã thăm dò gần hết tính cách của Hứa Tích Sương, hắn có một loại dự cảm, nếu hắn nói câu này ra, vài giờ tới, Hứa Tích Sương có lẽ sẽ không để ý tới hắn.

Hứa Tích Sương rất giống mèo, mà mèo là một loại sinh vật tính tình rất cao ngạo, có thể đúng lý hợp tình mà phạm lỗi, nhưng mà ngươi không thể chỉ ra lỗi sai của Trẫm, nếu không tiếp theo sẽ nhận lại một bé mèo thẹn quá hoá giận, hơn nữa sẽ mất thêm cơ hội xoa đầu mèo nhỏ.

Trong lúc đi qua trước mặt Hứa Tích Sương, Yến Ngọc Sơn ỷ lại mình cao, cúi đầu liền thấy được bên tai ửng đỏ của Hứa Tích Sương, nghiêng đầu cười một cái.

Đáng yêu.

Hứa Tích Sương cùng Yến Ngọc Sơn ngồi thang máy đi lên lầu hai, trên lầu hai là một gian phòng họp lớn, đây chính là địa điểm thử kính.

Nói là thử kính, kỳ thật nhân vật này đã được điều động nội bộ cho Hứa Tích Sương, hợp đồng cũng đã hoàn thành. Đạo diễn Thành Thiên Văn đem cho cậu hai kịch bản, sau khi biết Hứa Tích Sương chọn kịch bản của nhân vật vai ác, vô cùng vui vẻ, luôn mãi tỏ vẻ Hứa Tích Sương chính là cảm nhận được sâu xắc nhân vật X này, nếu Hứa Tích Sương không diễn nhân vật này, hắn mới có thể đi tìm người khác.

Thành Thiên Văn đã sớm ngồi chờ ở bên ngoài phòng họp, vừa thấy Hứa Tích Sương hắn liền đứng lên đi vài bước tới trước mặt Hứa Tích Sương, một mạch cầm lấy tay Hứa Tích Sương: "Chào cậu chào cậu, Tiểu Hứa thật là tuấn tú lịch sự a, về sau hợp tác vui vẻ..."

Nói được một nữa, Thành Thiên Văn đột nhiên dừng lại, khoé mắt giật giật, phát hiện bên cạnh Hứa Tích Sương là vị đại Phật kia, khí thế rất lớn không thể bỏ qua.

Thừa dịp Thành Thiên Văn đang sững sờ, Hứa Tích Sương im lặng rút tay lại.

"Ông chủ Yến," Thành Thiên Văn cười đối Yến Ngọc Sơn nói, "A không phải, nhà làm phim Yến..."

Nhà làm phim? Mày Hứa Tích Sương nhảy nhảy một cái.

Hứa Tích Sương cười như không cười nhìn Yến Ngọc Sơn, được nha, lý do Yến Ngọc Sơn đồng ý nhanh như vậy là đây.

Nếu đoàn phim này là Yến Ngọc Sơn làm, Yến Ngọc Sơn có thể thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm cậu.

Yến Ngọc Sơn cùng Thành Thiên Văn bắt tay ngắn ngủi một cái, sau đó cùng Thành Thiên Văn nói chuyện, cũng nhìn Hứa Tích Sương bên cạnh giải thích một chút: "Tôi cũng không tính là sản xuất, chỉ là đầu tư một chút tiền vào mà thôi, đạo diển Thành kêu tôi là Tiểu Yến là Được."

Yến Ngọc Sơn: "Nhà làm phim là người đại diện của tôi, chị Khổng hôm nay không tới được, nên tôi thay chị ấy tới nhìn diễn viên đạo diễn Thành tuyển một chút."

Bởi vì từ lúc Yến Ngọc Sơn xuất đạo tới nay, người đại diện phụ trách vẫn luôn là Khổng Hà, Khổng Hà cũng chỉ mang theo Yến Ngọc Sơn, sau lại trở thành Yến Ngọc Sơn muốn quay tác phẩm nào thì quay, vì để đảm bảo không xảy ra chuyện xấu gì, ở bên ngoài Khổng Hà sẽ là nhà làm phim, mang theo những người khác sử lý việc, mà Yến Ngọc Sơn không chỉ là diễn viên còn là nhà đầu tư lớn nhất của phim, trên dưới đều hận không thể cung phụng hắn, nữa điểm đều không dám làm ầm ĩ.

Thành Thiên Văn đối với việc Yến Ngọc Sơn nhét thêm vài diễn viên vào không có ý kiến gì, rốt cuộc ba diễn viên kia cũng không đáng là gì, còn rất nghe lời, nhưng là vừa nghe Yến Ngọc Sơn muốn tới khảo sá Hứa Tích Sương, Thành Thiên Văn liền có chút nóng nảy, sợ Yến Ngọc Sơn không đồng ý để Hứa Tích Sương diễn: "Tiểu Yến a, ta thấy Hứa Tích Sương rất thích hợp diễn nhân vật X, hợp đồng đều đã hoàn thành, lúc trước ta cũng đã nói hai nhân vật chính để ta chọn sao?"

Thành Thiên Văn gần đây vì bộ phim này mỗi ngày đều làm việc đến trời đất tối sầm, bỏ rất nhiều công sức vào công việc, tự nhiên cũng không biết ở trên mạng Yến Ngọc Sơn cùng Hứa Tích Sương đã sớm lên tiếng là bạn bè, còn nghĩ rằng Yến Ngọc Sơn ở trên đường tới đụng phải Hứa Tích Sương, căn bản không có nghĩ tới cả hai là cùng nhau tới, càng không nghĩ tới Yến Ngọc Sơn là vì lo cho Hứa Tích Sương mà tới.

"Ngài hiểu lầm," Yến Ngọc Sơn cười cười, "Đạo diễn Thành, tôi tới chỉ là nhìn một cái, đương nhiên sẽ không can thiệp vào chuyện lựa chọn của ngài."

Thành Thiên Văn lúc này mới buông cuống trái tim đang bị treo ngược, mở cửa phòng họp ra, để Yến Ngọc Sơn cùng Hứa Tích Sương đi vào. Hôm nay cũng không phải là ngày thử kính chính thức, trong phòng chỉ có vài người bọn họ, Thành Thiên Văn cùng Yến Ngọc Sơn ngồi ở một bên trên ghế dựa, để lại chỗ trống cho Hứa Tích Sương phát huy năng lực diễn xuất.

Hứa Tích Sương đứng đối diện với Yến Ngọc Sơn, nhìn hắn một cái thật sâu.

Yến Ngọc Sơn từ trong ánh mắt ý tứ muốn cùng hắn tính sổ của Hứa Tích Sương, hơi chột dạ một chút.

Trước đây không nói cho Hứa Tích Sương về chuyện hắn đầu tư vào bộ phim này là do hắn không đúng, nhưng hắn sợ sau khi nói Hứa Tích Sương sẽ không nhận bộ này, vì đảm bảo an toàn cho Hứa Tích Sương, hắn chỉ có thể chờ Hứa Tích Sương ký xong hợp đồng, người chạy không được, mới bại lộ thân phận ở trước mặt Hứa Tích Sương.

"Tiểu Hứa à, cậu diễn thử đoạn này xem," Thành Thiên Văn mở kịch bản ra, chỉ cho Hứa Tích Sương, "Vừa vặn ảnh đế Yến cũng ở chỗ này, Tiểu Yến, cậu có thể cùng Tiểu Hứa diễn đoạn này không?"

Yến Ngọc Sơn gật đầu: "Không thành vấn đề."

Nếu hắn đã đầu tư vào bộ phim này, cũng đã từng xem qua kịch bản, đối với đoạn ngắn này cũng có chút quen, hiện tại xem qua một lần, nhớ kỹ lời thoại, đứng lên đi tới bên cạnh Hứa Tích Sương.

Thành Thiên Văn chọn diễn đoạn này, là vì đây là cảnh hành động phối diễn của đội trưởng cùng X ngụy trang thành giáo viên ngữ văn, nếu Hứa Tích Sương muốn diễn nhân vật X, Yến Ngọc Sơn tự nhiên sẽ vào vai đội trưởng.

Đội trưởng giữa hàng loạt án kiện, dựa vào năng lực điều tra cùng giác quan thứ sáu nhạy bén, cũng chạm tới dấu vết để lại, lần đầu tiên nảy sinh hoài nghi với vị giáo viên ngữ văn này, vị này thường xuyên một mình lui tới một hiệu sách cũ, cùng đối phương nói chuyện phiếm.

Mà X ngụy trang thành giáo viên ngữ văn cũng biết thân phận sắp bị bại lộ, nhưng vẫn duy trì thân phận giáo viên của mình, trong những lúc cùng đội trưởng nói chuyện phiếm không lộ ra một chút dấu vết.

Trên bàn phòng họp bay ra vài chồng giấy, Hứa Tích Sương tùy tiện cầm lên một chồng, làm sách vở, từ trong túi áo lấy ra mắt kính không độ đeo lên, dùng đầu ngón tay đẩy gọng kính màu vàng lên một chút.

Diện mạo ấn tượng của một văn nhân là lan da trắng nõn, thân thể gầy yếu, mà Hứa Tích Sương vừa vặn hoàn mỹ với hình tượng của một văn nhân, cậu hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng, hình tượng bên ngoài đã chiếm một ưu thế không nhỏ, mà kỹ năng diễn xuất càng không cần phải bàn, cậu đứng tại chỗ, thẳng lưng, ngón tay theo thói quen sờ sờ mặt giấy trong tay, mày hơi nhíu lại, trong nháy mắt liền nhập vai vào nhân vật X.

Mang theo cặp kính gọng mạ vàng, khí thế trên người hơi khác ngày thường một chút, Yến Ngọc Sơn ném suy nghĩ trong đầu qua một bên, đi lên vài bước, khí thế trên người cũng thay đổi theo.

Đội trưởng đội hành động đặc biệt có thói quen quan sát mỗi người xung quanh, ánh mắt thập phần sắc bén, cũng rất không khách khí. Mà người trước mặt khiến hắn hoài nghi, trong ánh mắt liền hiện lên một tia tra xét mang theo mấy phần khiêu khích, nếu không phải vị giáo viên ngữ văn này tính tình ôn hoà, đổi thành một người khác là có thể nhào lên đánh nhau với hắn.

Yến Ngọc Sơn từng bước đi tới chỗ Hứa Tích Sương, không khí đã căng chặt tới cực điểm, nhưng mà Hứa Tích Sương tựa như không cảm nhận được gì, hơi hơi nhếch khoé miệng, theo thói quen đẩy gọng kính lên một chút, nhỏ giọng dò hỏi Yến Ngọc Sơn: "Vị tiên sinh này, anh vẫn luôn nhìn tôi, xin hỏi là có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì," ý thức được mình có chút lộ liễu, giọng nói của Yến Ngọc Sơn chậm lại, cũng lộ ra một nụ cười thương mại, "Chính là tôi muốn hỏi một câu, cuốn sách trên tay cậu tên là gì, thoạt nhìn khá thú vị, tôi muốn xem một chút mà thôi."

"Một cuốn tạp chí mà thôi, tùy tiện xem, cũng không có gì thú vị." Hứa Tích Sương ôn hoà trả lời, "Những cuốn sách thú vị đều ở cách vách trên kệ sách, nếu anh hứng thú, có thể qua đó nhìn một chút, tôi xin phép đi trước."

Lối đi của hiệu sách cũ này rất nhỏ hẹp, hai nam nhân thành niên đứng chung một chỗ có chút chen chúc. Yến Ngọc Sơn nghe được đối phương nói, nhường ra một không gian cho Hứa Tích Sương.

Nhưng mà khi Hứa Tích Sương đi qua bên cạnh, Yến Ngọc Sơn đột nhiên hơi hướng mũi chân lên, vướng Hứa Tích Sương một chút.

Hắn muốn thử một chút, vị giáo viên này rốt cuộc có phải là X hay không, thân thủ có tốt như trong truyền thuyết hay không, giết người không chớp mắt X, nếu thật sự là đối phương, nhất định có thể phản ứng lại, còn nếu không phải...

Thân hình Hứa Tích Sương hơi nghiêng xuống, chồng giấy trên tay rơi tứ tung trong không trung, thân thể đột nhiên ngã xuống.

Sắc mặt của Yến Ngọc Sơn trong nháy mắt chuyển đổi, xém chút nữa bị doạ bay mất ba hồn sáu phách, lập tức duỗi tay đỡ Hứa Tích Sương lại, đem cậu ôm trong lòng ngực, cũng mặc kệ đang thử kính, tay phải sờ lên bụng Hứa Tích Sương, sốt ruột hỏi cậu: "Thế nào? Doạ em rồi sao? Có bị thương chỗ nào không?"

Hứa Tích Sương:...

Yến Ngọc Sơn quá cao, Hứa Tích Sương bị hắn ôm, hai chân cũng chưa chạm tới đất, treo lũng lẳng trên không trung. Cậu rất tin tưởng Yến Ngọc Sơn sẽ không để cậu bị thương, hơn nữa vừa rồi chỉ là diễn, nếu không phải Yến Ngọc Sơn đột nhiên ôm cậu lại, cậu cũng đã đứng vững rồi.

"Tôi không sao," Hứa Tích Sương đẩy tay của Yến Ngọc Sơn đang đặt trên bụng mình ra, thấp giọng nói, "Anh buông ra."

Lòng bàn tay Yến Ngọc Sơn hơi nóng, chạm lên bụng cậu có cảm giác rất ấm áp, nhưng mà quá đột ngột, Hứa Tích Sương cảm thấy thính tai đều đã bị đỏ lên.

Yến Ngọc Sơn nhìn Hứa Tích Sương vài lần, xác nhận Hứa Tích Sương không vó chuyện gì, lúc này mới chậm rãi thả tay ra, để Hứa Tích Sương đứng vững, chính mình xoay người nhặt mấy tờ giấy vương trên mặt đất lên.

Tuy rằng trong kịch bản, đội trưởng sẽ kịp thời ôm lấy X, không để đối phương té ngã, đồng thời xác nhận đối phương không có công phu gì, mất đi một ít nghi ngờ, nhưng trong kịch bản không có cảnh ôm thân mật như vậy, còn động tay động chân, Thành Thiên Văn đang xem bên cạnh cũng choáng váng.

Yến Ngọc Sơn cùng Hứa Tích Sương đồng thời quay đầu lại, nhìn Thành Thiên Văn, miệng Thành Thiên Văn hơi kéo lên, cuối cùng nghẹn ra được một câu: "Diễn, diễn rất tốt!"

Nhìn sắc mặt Thành Thiên Văn đổi tới đổi lui, Yến Ngọc Sơn đã nghĩ ra được điều gì đó, đem mấy tời giấy trên tay để lại trên bàn, chủ động giải thích với Thành Thiên Văn: "Quên mất không nói với đạo diễn Thành, tôi cùng Hứa Tích Sương là bạn bè, hôm nay tới xem thử kính, trừ bỏ giúp chị Khổng xem diễn viên ở ngoài, còn lại chính là vì bồi em ấy."

Yến Ngọc Sơn vẫn là lần đầu tiên ở trước mặt người khác giải thích quan hệ "Bạn bè" giữa hắn cùng Hứa Tích Sương, Hứa Tích Sương giơ tay sờ nhẹ bên tai, nhẹ nhàng rũ mắt.

"À à à," Thành Thiên Văn vội vàng gật đầu, "Thì ra là thế, kỹ thuật diễn của Tiểu Hứa quả là không tệ, rất tốt, nữa vấn đề đều không có."

Hứa Tích Sương ngẩng đầu, đối Thành Thiên Văn mỉm cười: "Cảm ơn đạo diễn đã khích lệ."

Thành Thiên Văn nhìn Yến Ngọc Sơn cùng Hứa Tích Sương đứng ở đối diện, cảm thấy đã rõ được một chút ý tứ của Yến Ngọc Sơn, nhưng không dám xác nhận, mà Yến Ngọc Sơn cũng ám chỉ không rõ ràng, cho nên Thành Thiên Văn dò hỏi: "Cái đó, Tiểu Yến a, không giấu gì cậu, đoàn phim còn thiếu một diễn viên để đảm nhận nhân vật chính là đội trưởng đội hành động đặc biệt, ta nghĩ là, nếu cậu cùng Tiểu Hứa là bạn bè, diễn cùng với nhau chắc là không có vấn đề gì, cậu gần đây cũng không có công tác gì đi? Cậu có muốn đảm nhận nhân vật này không?"

Yến Ngọc Sơn theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía Hứa Tích Sương.

Mà Hứa Tích Sương lại hơi hơi nghiêng đầu, tránh né tầm mắt của Yến Ngọc Sơn.

Yến Ngọc Sơn nhìn cậu làm cái gì? Chẳng lẽ muốn hỏi ý của cậu a, cậu không đồng ý, Yến Ngọc Sơn cũng không nhận sao?

Trong lòng Thành Thiên Văn dâng lên một cổ cảm giác kỳ lạ, hắn há miệng thở dốc, đang muốn nói Yến Ngọc Sơn không muốn thì thôi, liền nghe được giọng nói mang theo ý cười của Yến Ngọc Sơn: "Có thể, tôi nhận."

Thành Thiên Văn lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói thật, lúc xem kịch bản cộ phim này, trong đầu hắn liền nảy số muốn ngỏ ý để Yến Ngọc Sơn diễn vai đội trưởng đội hành động đặc biệt.

Kết quả Yến Ngọc Sơn đúng là coi trọng bộ phim này, nhưng mà Yến Ngọc Sơn là nhà đầu tư, Thành Thiên Văn cũng không tiện mở miệng mời ông chủ lớn vào đoàn phim, không nghĩ tới hôm nay bầu trời lại rớt xuống cho hắn một miếng bánh lớn, một lúc mời được hai diễn viên đóng hai vị trí quan trọng còn trống.

Người gặp chuyện vui tâm trạng cũng sảng khoái, Thành Thiên Văn vứt bỏ cảm giác kỳ quái ra đằng sau, nhiệt tình mời Yến Ngọc Sơn cùng Hứa Tích Sương cùng nhau ăn bữa cơm.

"Cảm ơn đạo diễn Thành đã mời, nhưng e là phải để bữa sau." Yến Ngọc Sơn cùng Thành Thiên Văn bắt tay tạm biệt, "Về sau trong đoàn phim còn rất nhiều thời gian, có thể cùng nhau ăn cơm, có đúng hay không?"

Yến Ngọc Sơn biết, nếu bọn họ cùng Thành Thiên Văn đi ăn cơm, khẳng định không tránh được phải uống rượu, cũng không muốn để Thành Thiên Văn mất mặt, liền dứt khoát không ăn bữa cơm này, tránh phải uống rượu.

"Được được được," Thành Thiên Văn cao hứng nói, "Ta tiễn các cậu..."

"Không cần đâu," Yến Ngọc Sơn lại lần nữa từ chối, "Chúng tôi cùng ngồi xe tới. Đạo diễn Thành bận rộn, chúng tôi liền không quấy rầy."

Thành Thiên Văn vì thế ngồi ở tại chỗ, nhìn Yến Ngọc Sơn cùng Hứa Tích Sương ra khỏi cửa, đem kịch bản gửi qua cho Yến Ngọc Sơn.

Yến Ngọc Sơn đi phía sau Hứa Tích Sương, an tĩnh cùng Hứa Tích Sương đi vào thang máy xuống lầu.

Dọc đường cả hai người đều không nói chuyện với nhai, Yến Ngọc Sơn nhìn thân sắc lãnh đạm của Hứa Tích Sương, cảm thấy Hứa Tích Sương đại khái là đang nghẹn từ, vừa ra khỏi cửa này sẽ bắt đầu tính sổ với hắn.

Vì tránh hai ba ngày Hứa Tích Sương không thèm nhìn hắn, Yến Ngọc Sơn quyết định chủ động mở miệng, tranh thủ "Giảm hình phạt": "Lúc trước không nói cho em, là sợ em nghĩ nhiều, tưởng tôi cho em kịch bản, để em đi cửa sau vào."

Bước chân Hứa Tích Sương không dừng lại. Lúc nãy cậu xác thật nghi Yến Ngọc Sơn mở cửa sau cho cậu đi, nhưng mà sau khi nhìn biểu cảm của đạo diễn Thành, Hứa Tích Sương liền bỏ ý nghĩ này.

"Cho nên hôm nay anh đi cùng tôi tới đây, là để thẳng thắn chuyện này." Yến Ngọc Sơn khẽ kéo vạt áo sơ mi của Hứa Tích Sương, để Hứa Tích Sương đừng bước chân lại, biểu cảm chân thành, "Tôi biết lỗi rồi mà, em đừng tức giận."

Ban đầu hắn tính chờ Hứa Tích Sương vào đoàn phim rồi mới lấy thân phận mỗi ngày đi thăm ban để tới, nhưng mà hắn nghĩ một chút, cảm thấy nếu làm vậy, Hứa Tích Sương mấy tháng ở đoàn phim cũng sẽ không để ý đến hắn dù một chút.

Hơn nữa hôm nay tới bồi Hứa Tích Sương thử kính, thẳng thắn trước, hắn còn nhận được cơ hội ngoài ý muốn, bắt được vai nhân vật chính, như vậy hắn đã có thể quang minh chính đại mà mỗi ngày cùng Hứa Tích Sương tới đoàn phim, cùng nhau đóng phim, thời thời khắc khắc nhìn Hứa Tích Sương.

Nghe Yến Ngọc Sơn nói, Hứa Tích Sương trợn tròn mắt, không nghĩ tới Yến Ngọc Sơn cư nhiên vẫn còn một mặt vô lại, rõ ràng chính là Yến Ngọc Sơn giấu giếm không nói, chẳng qua cho cậu biết chân tướng sớm một chút, hắn cư nhiên còn muốn cậu không được tức giận?

Hứa Tích Sương nhấp môi dưới, tiếp tục đi về phía trước, đang muốn mở cùng Yến Ngọc Sơn so đo cao thấp, nhưng mà cậu vừa nhấc mắt, nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, thần sắc đột nhiên cứng lại, lời nói đến miệng cũng bị nuốt vào.

... Xém chút nữa đã quên cái này.

Hứa Tích Sương dời tầm mắt, tận lực quên đi chuyện mở không được cửa kính, không để Yến Ngọc Sơn nhớ tới chuyện lúc đó, chỉ nghĩ để vụ này chìm đi, cũng bất hoà so đo Yến Ngọc Sơn, hàm hồ nói: "Được... Không tức giận, đi nhanh đi."

Mau đem chuyện cửa kính mất mặt này quên đi!

Yến Ngọc Sơn vốn dĩ đã nghĩ sẳn trong đầu, chuẩn bị ứng cứu cho bản thân, nghĩ xem như thế nào để trấn an Hứa Tích Sương đang tức giận, kết quả Hứa Tích Sương lại nói chính mình không tức giận

Hắn sửng sốt một chút, giúp Hứa Tích Sương đẩy cửa kính ra, cùng nhau đi ra ngoài, vừa đi vừa nghiền ngẫm thần sắc của Hứa Tích Sương, xác nhận Hứa Tích Sương không có tức giận, mà là suy nghĩ chuyện khác.

Cho nên Hứa Tích Sương đang suy nghĩ cái gì?

Thẳng đến khi hai người ngồi trở lại trên xe, đi được một đoạn, Yến Ngọc Sơn mới đoán ra là gì.

... Hứa Tích Sương sẽ không suy nghĩ tới chuyện cửa kính đi? Cũng không phải là việc lớn gì a, Hứa Tích Sương để ý đến mặt mũi sao?

Hứa Tích Sương dừng một chút, lại nghĩ tới chuyện hoang đường đêm hôm đó, Hứa Tích Sương nằm trên giường bệnh lấy chăn che kín mặt, cảm thấy Hứa Tích Sương là thật sự để ý tới mặt mũi.

Tâm hắn đột nhiên có chút ngứa ngáy, muốn nói về chuyện cửa kính với Hứa Tích Sương một chút, có thể thưởng thức biểu tình của Hứa Tích Sương, nhưng nghĩ tới hậu quả, Yến Ngọc Sơn lại yên lặng thu hồi ý nghĩ của chính mình.

Hứa Tích Sương còn không biết Yến Ngọc Sơn có ý nghĩ muốn nói chuyện cửa kính, cậu cũng lặng lẽ đánh giá Yến Ngọc Sơn, phát hiện thần sắc bình tĩnh của Yến Ngọc Sơn đang đánh chữ trên bàn phím, có lẽ đang xử lý công việc, dù sao cũng không rãnh nghĩ tới chuyện cửa kính, hơi yên tâm một chút.

Sau khi về đến nhà, Hứa Tích Sương đem việc muốn vào đoàn phim cho Tiểu Vương, Tiểu Vương vội vàng lên lầu thu thập hành lý, bỏ đồ muốn mang vào hai cái vali lớn, tới khi bỏ không được nữa, lại đem đồ nhét vào vali của Yến Ngọc Sơn, để Yến Ngọc Sơn hỗ trợ mang theo, dù sao lúc đó bọn họ cũng ở khách sạn, nói không chừng còn ở chung một tầng, hai bước là có thể tới.

Ngày tiến tổ, tuy rằng hai người đóng dấu quan hệ là bạn bè, nhưng vì không muốn để người khác bàn tán, truyền tai tiếng ra bên ngoài, cho nên hai người vẫn nên ngồi hai xe bảo mẫu riêng, đi tới đoàn phim.

Sau khi biết Yến Ngọc Sơn nhận cùng một vai chính, chị Triệu nữa vui nữa sầu, vui chính là bọn họ có thể cọ nhiệt độ Yến Ngọc Sơn, sầu chính là sợ Hứa Tích Sương sẽ bởi vậy mà bị mắng, hơn nữa Hứa Tích Sương lại nhận vai phản diện, chờ sau khi quảng bá, không biết có bao nhiêu áp lực.

"Không sao, chị Triệu." Hứa Tích Sương nói, "Em không thèm để ý lời người khác mắng đâu, hơn nữa bọn họ càng mắng, chính là đang nói khả năng diễn xuất của em càng tốt sao?"

Hứa Tích Sương: "Hơn nữa trong bộ phim này, em cùng Yến Ngọc Sơn mặt đối mặt diễn cũng không nhiều, không cọ nhiệt độ gì cả. Nếu là cọ nhiệt thật, cũng nên là các thành viên trong đoàn phim cọ, cùng em không có quan hệ gì hết."

Chị Triệu: "Cũng đúng. Mà thân thể cậu không tốt, diễn vất vả, phải chú ý nhiều một chút, để Tiểu Vương làm nhiều đồ bổ cho cậu. Đúng rồi, dựa theo thói quen của cậu, sau khi diễn xong bộ này, cậu hẳn là muốn nghỉ hai ba tháng đi, chị sẽ không tìm công tác cho cậu."

Hứa Tích Sương nghĩ nghĩ: "Được... Thật ra sau khi xong bộ phim này em có thể nhật công tác tiếp, nhưng mà chỉ nhận được mấy gameshow nhẹ nhàng thôi."

Chính là ngay từ đầu Yến Ngọc Sơn nói tìm cho cậu một tài nguyên tốt.

Chị Triệu sửng sốt: "Cậu muốn nhận gameshow? Cũng đúng, cậu chủ động buôn bán là chuyện tốt."

Tiểu Vương bên cạnh nghe thấy, chờ Hứa Tích Sương ngắt cuộc gọi, hắn mới thử hỏi: "Tích Sương, cậu không nói cho chị Triệu sao?"

Không nói cho chị Triệu cậu cùng Yến Ngọc Sơn đang yêu đương sao?

"Chờ một chút." Hứa Tích Sương trả lời.

Chờ cậu sinh xong đứa nhỏ rồi lại nói chuyện cậu mang thai sau, còn có quan hệ giữa cậu cùng Yến Ngọc Sơn.

Tiểu Vương rất vất vả mới nghẹn ra một chữ: "A, được."

--- ---

🍦: Chương này gần 5000 chữ, bản trung là hơn 5000 chữ lun ý, nên đến giờ tui mới xong, một phần là do dài, một phần là khó edit nữa ;))) mời mọi người vào bắt chính tả 👽

À, mấy nhân vật lớn tuổi tui sẽ để xưng hô là "ta" nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro