thương để đâu cho hết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đau để thương cho chết..
--------

One day, I will stop falling in love with you
Some day, someone will like me like I like you
.....

Lời bài hát hiện lên,làm em nhớ đến anh đó,bài hát rất đúng,sẽ có một ngày nào đó,em vẫn sẽ cùng anh ngồi trên chuyến tàu này,cùng nhau nghe nhạc,cùng nhau chơi đùa,dựa dẫm vào nhau mà ngắm nhìn bình minh sáng sớm,hay hòa mình vào nhau trên chuyến tàu vắng vẻ này

Nhưng anh ơi,sai rồi..em nghĩ sai rồi,thì ra sẽ có một lúc nào đó,em sẽ không còn cùng anh trải qua trên chuyến tàu này nữa,sẽ không cùng anh ngồi uống tách trà vừa hưởng thức âm nhạc,vừa thưởng thức ánh sáng lấp ló của hoàng hôn nữa..

Sẽ có một ngày,hai ta chia ly,đem hết cảm xúc bỏ đi,một người giữ lại một người sẽ lại trao cho người khác..

Em sẽ ngừng yêu anh,mãi mãi ngừng yêu anh,nhưng đó là lí trí của riêng em,còn trái tim em thì lại chẳng nghe lời..

Hôm qua

Em vẫn ngồi đợi anh,nhưng anh lại đi đâu đó cùng một ai khác mà bỏ mặc em ở lại,chính em..chính em là người chứng kiến nó,tim em xóe toạt ra làm hai,đau lắm,nó cứ day dứt,rồi lại khó thở,em ho ra bông hoa hồng..

Nữa,nó quay trở lại rồi anh ơi,thì ra anh ..ngay từ bây giờ anh không thể yêu em nữa

Em bước tới bên anh khi vừa đôi mươi,em được anh dùng đôi tay vững chắc sưởi ấm cho trái tim bé nhỏ lạnh lẽo cô đơn giữa vòng đời tối tâm

Anh từng hứa rằng:

-chắc chắn,nếu thế giới này khô tàn,thì anh sẽ là người cuối cùng khiến em vui,hạnh phúc đến ứa ra nước mắt...em nhé?

Anh ơi,ngay bây giờ em cũng đang khóc ra nước mắt này,nhưng không phải là vì hạnh phúc mà là vì đau đớn

Em....ho ra từng ngụm hoa,máu cũng đã nhòe ra...dù đã ba tháng kí ức vẫn không phai nhòa,cầm lấy lọ thuốc trên tay thẩy ra hai viên,cầm tách trà của riêng đôi ta có khắc chứ Pond Phuwin lên,đẹp nhỉ?
---
-này Phuwin a-anh xin lỗi mà..anh..anh

-anh ơi!thành thật lên đi..

Tôi nuốt ngụm nước bọt vào

-anh ơi,sự kiên nhẫn luôn có giới hạn của riêng nó,em cũng vậy,em có thể chịu được,em có thể chấp nhận một mối quan hệ mập mờ cùng anh,hay nhìn anh được người khác tán tỉnh,nhưng anh ơi,em cũng có giới hạn của riêng em,em không thể chịu được ,một ngày nào đó,em cũng phải chấp nhận chia ly cùng anh,vì mọi thứ người đều có giới hạn của riêng nó anh à!..

Anh im lặng chẳng biết nên nói gì

Nhìn anh rồi em quay đi,cố kiềm nén để không để anh thấy em khóc,nhưng bả vai em đang run lên đấy mà..em ơi sao ngốc thế

Bác sĩ em đây kêu em đi cắt bỏ đi ngọn rễ đáng chết ấy đang dần dần ăn mòn lấy em đó

Nhưng em lại vì anh ta mà giữ lại,dù anh ta có lừa dối em bao nhiêu lần nữa,em vẫn sẽ đau lòng đến chết mà không nỡ rời bỏ khỏi kí ức đấy

Em quyết định nằm ở nhà lấy một lọ thuốc an thần,cầm một nắm trong tay bỏ vào mồm,em sợ đắng lắm,em sợ thuốc nữa,nhưng mà em thấy ngay bây giờ em còn đang đắng hơn thuốc nữa..

Anh ơi,em buông nhé

giới hạn cũng có của riêng nó

anh à

































chết đi rồi,bông hồng vẫn ở trong em,đồng nghĩa với việc kí ức vẫn còn đang sống bên trong em..



















































Kính gửi anh

Đau đớn,dằn vặt anh có nhận ra?

Hạnh phúc vui vẻ,anh còn?

Không

Thế em vui không?

Vui,vì anh đã kiếm được người anh yêu,đau vì em không thể được anh yêu em

....

Sau tất cả,em vẫn yêu anh như ngày đầu,chỉ là tình ta không trọn vẹn như xưa

...

Tình ơi tình,hỡi tình là chi
Ta chấp yêu,ta chấp đớn vì nó
Nó cho ta điếng
Anh cho em viếng

Một đời ngã thu
Một ngày ngã ngu
Ngốc nghếch có đáng nhận
Thế em có đáng chết?

End..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro