Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 9

Quá trình cai nghiện của tôi mặc dù rất kham khổ, nhưng lại thu được kết quả khả quan. Từng cơn nghiện bắt đầu ngắn lại dần và cũng không thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, buồn nôn nữa. Sau một buổi tự nhốt mình trong phòng tắm, lúc đi ra chút sức lực cũng không còn, tôi vừa lê lếch ra giường nằm thì đột ngột nghe thấy tiếng mở cửa.

Khiết An đi vào trong, chiều nay hắn mặc một chiếc áo phông trắng, trước ngực áo có vết ố màu cam. Tôi thấy vậy liền biết do cái tính hậu đậu vốn có của Lại Châu Khánh, cười cười nói:

- Vợ tương lai của anh cái gì cũng được. Chỉ có cái tật hậu đậu là khiến người ta nhức đầu.

Hắn không thèm trả lời tôi câu nào, từ từ đi tới tủ quần áo lấy cái áo phông khác màu xám nhạt.

Trong lúc Khiết An cởi trần, tôi vẫn chăm chú nhìn hắn. Nhờ mấy tháng tích cực luyện thể thao nhẹ, ít nhiều gì cơ thể cũng có thay đổi săn chắc hơn một chút, rất vừa gọn, rất nam tính. Nói tôi biến thái cũng được, nhưng tôi vẫn thích nhìn Khiết Đan ốm để lộ cả hai sườn bụng hơn. Bấy giờ rãnh rang lại muốn bông đùa một chút, cười nói:

- Anh hai thế này trông thật quyến rũ.

Hắn đột nhiên ném mạnh chiếc móc gỗ xuống sàn, tôi giật mình một thoạt sau đó nhìn lên. Ánh mắt lạnh tanh của Khiết An chiếu thẳng đến tôi lạnh thấu như xuyên tận xương tủy.

- Thích đùa lắm phải không?

- ...

Những lúc thế này, tôi chưa bao giờ dám đùa day với Khiết An nữa. Tôi luôn cố tìm cách tránh đi mỗi lúc cảm xúc của hắn lên dây cung – có nghĩa là sắp bùng nổ. Mà bình thường Khiết An vốn trầm tính nếu không muốn nói là lạnh lùng, bệnh tim không phải chuyện đùa, nếu tùy tiện không khống chế được cảm xúc thì...thôi xong. Trực giác mách báo, hiện giờ tôi không nên cố làm hắn mất khống chế.

Con người này thỉnh thoảng tâm tư rất khó hiểu, tôi ở chung hắn gần tám năm qua cũng khó mà hiểu hết được.

Tôi lặng im nửa giờ, nằm nghỉ một lát thì đi tới hộc bàn lôi một đống thuốc ra. Lần trước Khiết Đan tái phát bệnh, tim đột ngột giảm nhịp nên vào phòng cấp cứu phải sốc điện. Sau đó tuy có ở lại bệnh viện kiểm tra theo dõi một loạt trị số nhưng bác sĩ bên đó chỉ nói cần thường xuyên đo nhịp tim lại là được không cần uống thuốc. Bà Thoại Thoa lại lo lắng thái quá nên liên lạc với bác sĩ tư trước đây từng điều trị cho Khiết An, bắt hắn phải đồng loạt kiểm tra lại hết và tiếp tục uống thuốc trợ tim. Hắn vì chuyện này mà đâm ra không vui mấy ngày liền.

Lúc tôi mang thuốc và nước qua tới nơi, Khiết An vẫn chăm chú đọc sách. Hắn ngồi bên mép giường, buông hai bàn chân chạm sàn, cả gương mặt và thần thái nghiêm túc khiến tim tôi không hẹn trước mà lỗi nhịp. Thì ra bệnh tim là bệnh có thể lây truyền.

- Anh hai, tới giờ uống thuốc.

- Lúc mang cậu từ trại mồ côi về, tôi không nghĩ cậu là người hiếu động như vậy.

Hắn đột ngột nói, rồi lại bổ sung thêm một chút: - Còn đùa rất ngây và vô tư.

Đến lúc này tôi vẫn mờ mịt không hiểu nổi ý tứ của người này. Khiết An thông minh, nên hắn thường nói những thứ thâm sâu, tôi ngu ngốc cục mịch chỉ thích nghe những thứ vừa vào tai đã có thể tiếp thu, chứ không cần phải thứ nghiền ngẫm như bao tử trộn thức ăn rồi mới đưa qua ruột non lọc ra đâu là dinh dưỡng cần tiếp thu và đâu là c*t cần phải bài tiết. Nên chung quy vẫn không hiểu hắn nói gì.

- Hả? Anh nói sao?

Lại chơi trò im lặng.

Đợi một lúc sau, Khiết An mới mở miệng, nói:

- Tôi nói không uống thuốc nữa, dẹp đi.

- Nhưng mà mẹ đã dặn...

- Tôi nói không uống! Tôi chán vị thuốc này lắm rồi!

Hắn đứng dậy, hùm hổ nói xong thì định bước ra ngoài. Tôi hốt hoảng đặt thuốc và nước uống lên bàn sau đó chạy lơn tơn theo đằng sau, ôm siết lấy eo Khiết An, rối rít:

- Không uống thì không uống, sao tự nhiên anh tức giận dữ vậy? Dọa em sợ chết khiếp đây, xin lỗi, em không bắt anh uống thuốc là được rồi. Mau về giường nghỉ đi, tối rồi anh ra ngoài làm gì?

- Buông!

- Gần đây anh nóng tính quá, anh hai!

- Tôi đánh cậu thật đấy, buông!

- Anh hai, em thích anh.

-...

Tôi nói xong câu đó, lập tức tự chửi mình ấm đầu. Nhưng được ôm Khiết An như thế này, dù bị hắn đánh thành bã cũng đáng, tôi nhất quyết không buông tay. Sau một lúc lâu không thấy người kia phản kháng gì, tôi thừa dịp tán tỉnh nói:

- Em thật sự rất thích anh hai. Em chưa bao giờ nghĩ mình có thể thích ai như vậy ngoài bản thân. Anh hai rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi khiến em hầu như không muốn để ý tới sự tồn tại của ai khác. Em chỉ muốn ở bên cạnh, nhìn anh, nói chuyện với anh...

Có lẽ là do tôi tưởng tượng, nhưng thời khắc này tôi nghĩ Khiết An cũng có mặt yếu đuối. Và tôi đang nắm lấy mặt yếu đuối của hắn trong vòng tay, sự yếu đuối đó – rất ấm áp.

Tôi không thể thấy nét mặt của Khiết An lúc bấy giờ, chỉ mong là hiện tại hắn đừng quá khinh bỉ tôi mà thôi. Thời gian chầm chậm trôi qua, lúc tôi vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc riêng thì Khiết An vùng ra khỏi, hắn bước thẳng ra cửa phòng và tiếng đóng sầm lại vang lên.

ead2.�����,o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro