Tuổi thơ vụn vỡ - Reborn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mong sao bạn hãy cởi mở với điều này, điều này không đùng để áp đặt bất kỳ ai 

Tuổi thơ của tôi cũng gắn liền với những điều bình dị khác, nhưng điều tôi luôn ghi nhớ là những bộ phim hoạt hình và những cuốn sách tôi đã từng đọc hay xem vào lúc đó.

Tôi luôn nghĩ mình có tuổi thơ đẹp vì đã được thấy nhiều điều đẹp xung quanh tôi. Nhưng tôi ko vì thế mà tự cao khẳng định điều này, nó luôn làm tôi biết ơn tuổi thơ của mình. Tuổi thơ của một đứa trẻ được dạy thông qua các truyện cổ tích, truyện cổ, những bài học về tình người, động vật. Một tờ giấy trắng được tô vẽ bằng sắc màu của sách là như thế đấy. Lúc ấy trong tôi có lòng thương những số phận kém may mắn, động vật bị hành hạ, đối xử với mọi người đều đúng mực và biết được nỗi khổ của gia đình.

Vậy lúc ấy đứa bé ấy có bao giờ 'chịu đựng ' điều gì chưa ? Với một câu hỏi như vậy tôi nghĩ mọi người cũng giống tôi hướng câu trả lời là có phần nhỉn hơn. Đứa bé có vui vẻ không ? Câu trả lời của tôi vẫn là có. Vậy đứa bé đã làm gì với những trường hợp trên : như thấy chú chó bị bán hay bắt nạt ? Ừm câu trả lời là không. Nổi khổ gia đình có liên quan đến tiền bạc không? Câu trả lời lại là có. Vậy đứa trẻ ấy làm gì với điều này ? Câu trả lời của tôi là đứa trẻ ấy rất chăm học và phấn đấu trong từng lớp học để mai này khi đứa trẻ đủ lớn nổi khổ ấy sẽ giảm nhiều phần.

Nhiều câu có và một câu không, bạn có tự hỏi đứa trẻ này có phải là tôi không hay là đứa bé ấy bao nhiêu tuổi ? Đứa trẻ này cũng ko hẳn là tôi, tuổi được biết là 5 bé đã hiểu điều này rồi. Tôi tạm gọi bé là An.

An đã từng nghĩ rằng mình sinh ra để có thể làm cho gia đình bớt khó khăn.

Tôi vẫn nghĩ bên trong An vẫn là một đứa trẻ chỉ là làm theo những điều trong truyện bảo điều này là đúng và tốt, là một đứa bé biết nghe lời và có nội tâm phức tạp so với một đứa bé.

Vậy tôi kể bạn thêm về trước khi An nhận thức những điều trên nhé. An đã từng là một đứa bé hiếu động, bướng bỉnh và giận dỗi khi không được chiều chuộng hay làm điều gì đó không hợp ý mình. Bạn sẽ mệt mỏi với đứa bé như vậy, ước gì An biết nghe lời hơn.

Tôi cũng không biết nên nghĩ một An như thế nào là toàn vẹn nhất dù chỉ là một đứa bé.

Tôi từng nghĩ An lớn lên tầm đôi mươi, An sẽ vẫn là một người hiểu chuyện của mình và nội tâm phức tạp hơn nữa.

Vậy tại sao vụn vỡ, tuổi thơ lại vụn vỡ, đứa bé An thì có liên quan gì đến điều này ?

Nền móng của An thật vững chắc khi đã hiếu biết nhiều điều từ bé, nhiều tâm tư. Tôi sẽ ví dụ một trường hợp nhỏ: An còn bé với lý tưởng giúp gia điình có thể bớt khó khăn quan trọng là nó nằm sâu trong tìm thức An học thì An giúp được gia đình mình, thì An của đôi mươi ngoài lý tưởng khi còn nhỏ thêm một mong muốn sống cho mình.

Hai điều này không dễ khi An của đôi mươi cho rằng điều đó :nhiều câu hỏi dồn dập, chúng chạy loạn xạ trong tâm trí em. Có em mới giải quyết được vấn đề của em. Em đã trả lời được câu nào chưa, tôi muốn hỏi những điều trên ?

"Em khóc em xem nước mắt như bạn đồng hành của mình, 1 ngày 2 ngày rồi 1 tuần nhiều tuần nữa có vẻ như nước mắt cũng rời em đi, em đơn độc trên hành trình của mình. Em không thể chia sẽ của ai, em thu mình. Em hụt hẫn vì sự thực trong cuộc sống. Em đau quá, em còn không thể làm dịu cơn đau này. Em cầu xin nước mắt xin đừng rời bỏ em, điều này cũng không xảy ra. Em dần trở nên vô tâm, mặc nơi này tiếp diễn như thế nào, ánh sáng của mặt trời có giúp lấy em không, không có câu trả lời. Rồi em thả mình vào bóng tối của màn đêm, em muốn nhìn thấy ánh sáng của cuộc đời mình, dù nhỏ em vẫn muốn thấy. Kết thúc em thấy được thiên đàng đẹp làm sao, nơi có chứa ánh sáng dẫn lối em, em gặp nước mắt rồi, em ko dừng khóc, đầu em không ngừng đau. Bỗng em thấy địa ngục, em gặp bóng tối không một ánh sáng nữa, em la lên, nước mắt của em mất rồi. Gia đình em vẫn còn ở lại, em vẫn chưa hoàn thành giúp đỡ gia đình mình. Em phải tiếp tục, em cầu xin, em xin người cho em ở lại kèm theo một lời hứa, em rời đi khi hoàn tất."

Sau khi nghe em kể, tôi ôm lấy em thật chặt, nước mắt tôi rơi. "Em có sợ không, câu người ta thường nói cái chết đáng sợ, em có sợ không ? Nếu em không hoàn thành điều mình muốn, em mới sợ. Kiếp sau em có muốn làm người nữa không, tôi hỏi em điều đấy ?"Em nói "mong em kiếp sau sẽ trở thành dòng chảy của biển cả. Con người hưởng những hỉ nộ ái ố, sẽ được cảm nhận hết. Em chỉ muốn mình bình yên và dữ dội điều đó làm em liên tưởng tới dòng chảy của biển."

Khi em trở về hình như em đã có những điều mình muốn, trở thành người em muốn và lý tưởng của em vẫn nguyên vẹn. Tôi tự nghĩ em có hạnh phúc ở hiện tại không ? Tôi nghĩ em đang hạnh phúc, vì định nghĩa của tôi hạnh phúc thực hiện những điều tôi không thấy hối tiếc. Nhưng đó chỉ là điều tôi nghĩ, mong 10 năm sau gặp lại em sẽ mạnh mẽ tiếp tục hành trình con người của mình. Gửi lời yêu đến em, tặng em một cái ôm.

Có rất nhiều vấn đề nho nhỏ kiếp sau chúng ta có tự định đoạt được không? Hừm, tôi không chắc, để trả lời điều này, tôi nghĩ rằng nhận định giúp tôi sống như thế nào ở hiện tại, lập kế hoạch ở tương lai gần của mình.

 Mong sao bạn hãy cởi mở với điều này, điều này không đùng để áp đặt bất kỳ ai

Cảm ơn mọi người đã quan tâm, dù vụn về nhưng nếu mọi người quan tâm và yêu mến hãy nhắn tin cho tôi nhé, vì tôi ở đây để lắng nghe mọi người. 

Cảm ơn mọi người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro