14. Cuộc chiến bản thảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tên truyện: Cuộc chiến bản thảo

- Tác giả: Bản Lật Tử

~Văn án~

Khi bạn có bạn trai là tác giả truyện trinh thám...

Khi bạn đắc tội với anh ấy , anh ta sẽ miệt thị bạn: "Trong tiểu thuyết đồng kí ức của anh, người như em chỉ có thể xuất hiện dưới hình thái người chết."

Khi bạn vô cùng đắc tội anh ấy, anh ta sẽ uy hiếp bạn: "Em có tin anh lấy tên em đặt cho người chết đó không ?"

Khi bạn vô cùng vô cùng đắc tội anh ấy, anh ta sẽ bổ sung thêm một chút : "Đồng thời nạn nhân sẽ bị một tên sát nhân biến thái giết người hàng loạt cực kỳ hung bạo làm nhục cho đến chết."

Nhưng nếu trùng hợp bạn là người biên tập cho vị tác giả này, những đe dọa trên cũng chẳng đáng sợ chút nào, việc anh ấy cần làm chỉ có một chuyện...

Chày cối không chịu nộp bản thảo

~Trích đoạn 1~

Nếu thời gian có thể quay lại hai tiếng trước, Lan Ninh thà chết cũng sẽ không theo chân đám học sinh cấp ba lên núi.

Cố cúi ngưới hai tay cô chống trên đầu gối, mệt mỏi thở hồng hộc chốc lát.

Bốn phía vẫn là những vùng tuyết trắng phau phau, hơi thở ấm nóng vừa bay ra liền biến thành những làn khói trắng, rồi rất nhanh biến mất trong cơn gió lạnh.

Mẹ kiếp !

Cô không nhịn được mà thầm chửi trong lòng một câu, cái quái gì mà nguyên một đám trẻ trâu, hừng hực khí thế kéo cô cùng leo núi, thế mà đảo mắt đã không thấy đứa nào nữa.Cô có chút nhụt chí ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao.

Bầu trời đã không còn sáng rực như lúc cô vừa lên núi nữa, dường như còn có thể nhìn thấy đám mây đen xa xa.Trái tim nhỏ bé của Lan Ninh run lên, lẽ nào vất vả lắm mới được tới Hokkaido du lịch một lần, vậy mà phải bỏ lại cái mạng nhỏ ở đây?

Cô cẩn thận suy nghĩ lại một chút, vẫn không nhớ ra mình đã lạc đám học sinh cấp ba từ lúc nào. Cô vẫn luôn đi cuối cùng của đoàn, nghe cả lũ huyên thuyên bằng tiếng Nhật suốt cả quãng đường, đến lúc hồi hồn lại, giữa đất trời mênh mông này chỉ còn lại một mình cô...

Ngay đến cả một cái dấu chân đám người kia cũng không thương tình mà lưu lại cho cô.Là khi cô đang lơ đãng đã tự động rẽ lối khác sao? Cô vừa tự kiểm điểm bản thân, vừa thầm vui vì đây chỉ là một ngọn núi nhỏ, xác xuất để cô tìm được đường về quán trọ vẫn tương đối cao.. . .

Hi vọng vậy đi.Chưa từ bỏ ý định cô lấy điện thoại di động lại ra lướt một lượt, vẫn không có tín hiệu. Cô dựa người tạm vào một gốc cây, lấy một bình nước giữ nhiệt từ túi bên hông chiếc balo, uống một hớp nước nóng.

Thể lực cô đã tiêu hao rất nhiều, nên cô không dám ở lâu trên núi. Cảm giác người vừa ấm lên, cô nhét bình giữ nhiệt lại chỗ cũ, bất chợt cô nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ nhàng vang lên gần đó.

Lông mày Lan Ninh bỗng run lên, nhìn theo hướng vừa phát ra âm thanh. Một người đàn ông mặc bộ đồ leo núi đang chui ra từ trong bụi rậm bên cạnh, động tác không nhỏ khiến những hạt tuyết còn đọng lại trên lá cây rào rào rơi xuống. Người đàn ông dáng người cao to, chắc hẳn cũng tầm hơn một mét tám lăm, trên mái tóc đen như mực có vương lại một chút vụn tuyết trắng, không biết đã bị rơi xuống từ lúc nào. Dường như anh cũng nhìn thấy cô nên dừng lại trước rừng cây. Trong tíc tắc khi chạm mắt với anh, trái tim Lan Ninh chợt run lên.Không được, người đàn ông này đẹp trai quá. Có điều cô chỉ dám mê trai một giây thôi, sau đó lại như nắm nhánh cỏ cứu mạng, nhanh chóng đi tới bắt chuyện với anh bằng tiếng Nhật : "Xin chào, anh cũng đang leo núi sao?"

Người đàn ông không trả lời cô ngay, anh quan sát cô vài phút, sau đó mới gật gật đầu nói: "Ừm, tôi đang định xuống núi."

Giọng nói của anh trầm thấp rất dễ nghe, cách phát âm tiếng nhật cũng vô cùng tao nhã, khiến cho Lan Ninh người đã có bằng tiếng nhật N1 với số điểm khá cao, cũng không dám mở miệng nói tiếng Nhật trước mặt anh.

Nhưng chuyện quan trọng hơn chính là anh ta nói anh ta đang định xuống núi!!!

Lan Ninh kích động mừng đến phát khóc, cô nhìn người đàn ông với vẻ mặt hạnh phúc chết mất: "Vừa khéo, tôi cũng đang chuẩn bị xuống núi, chúng ta có thể đi cùng không?"

"Ừm."

Đối phương đáp ngắn gọn một tiếng, rồi sải bước dài mau chóng ra khỏi khu rừng. Lan Ninh thấy thế, cũng đuổi sát theo sau anh.Cả đoạn đường hai người đều không nói gì với nhau, gương mặt người đàn ông vẫn rất lạnh lùng, Lan Ninh cũng không dám chủ động mở miệng hỏi chuyện.

Chỉ có điều bên cạnh có một người làm bạn, cô cũng an tâm hơn lúc nãy rất nhiều. Chí ít cô không phải một mình chết nơi đất khách tha hương. Cứ như thế cả hai đi cùng nhau hơn ba mươi phút, Lan Ninh vừa mới an tâm một chút lại bắt đầu lo lắng không yên.

Cô nhẹ nhàng thở hổn hển, nhìn khung cảnh xung quanh một lượt, rồi chau mày hỏi người bên cạnh: "Anh chắc chắn chúng ta không đi nhầm đường chứ?"

Như vừa nãy đã tính, ngọn núi này không lớn, dựa theo hành trình của bọn họ, hơn ba mươi phút gần như có thể xuống núi rồi, bây giờ chí ít thì cũng phải tới gần chân núi chứ? Nhưng cả hai đã đi lâu như vậy rồi, cô có cảm giác bọn họ vẫn đang loanh quanh giữa sườn núi.

Người đàn ông nghe vậy liền dừng bước, nhìn về phía Lan Ninh với ánh mắt không thể tin nổi: "Không phải nãy giờ cô đang dẫn đường sao?"

Lan Ninh :"..."

~Trích đoạn 2~

Chủ biên nhìn thẻ nhân viên cô đang đeo trên cổ, tay cầm bút máy chỉ vào một bàn không có người ngồi

"Chỗ của cô là nơi đó, trên bàn có hơi loạn, cô tự sắp xếp lại nhé, Computer cũng có thể dùng."

"Vâng, cảm ơn chị."

"Người ngồi bên trái cô là Bình Quả, cô ấy sẽ hướng dẫn công việc cho cô, nếu có vấn đề gì cô cứ hỏi thẳng cô ấy."

Chủ biên nói tới đây thì dừng lại một chút, hai mắt kín đáo đánh giá cô, "Tôi nhớ hôm phỏng vấn cô có nói, tác giả cô thích là thầy Hạnh Tâm?"

"Đúng thế."

Lan Ninh cảm thấy có chút kì lạ, giống như nụ cười khó hiểu hôm phỏng vấn của chủ biên vậy.Chủ biên vỗ vai cô một cái, lần thứ hai nở nụ cười mê hoặc: "Vậy tôi quyết định giao anh ta cho cô."

Trong phút chốc, chủ biên khiến Lan Ninh bối rối, trong đầu cô bây giờ là hàng loạt những dấu chấm than đầy nghi ngờ.

Cái gì, thầy Hạnh Tâm sẽ do cô phụ trách! Cô là biên tập viên mới đến, tự nhiên lại giao vị tác giả nổi tiếng này cho cô!

Tại sao có chuyện tốt như vậy được ???

"Thầy Hạnh Tâm có sách xuất bản sắp đến ngày giao bản thảo, nhưng tôi đã dùng mọi phương thức liên lạc với anh ta nhưng cũng không có cách nào bắt sóng theo kịp anh ta, nhiệm vụ này giao lại cho cô."

"Hả?"

Chờ chút, giao cho cô ý là bảo cô đi giục bản thảo sao? Cô còn chưa kịp tiêu hóa thông tin, chủ biên đã mau chóng xé một tờ giấy, đặt lên bàn rồi viết thật nhanh: "Trên đây là toàn bộ phương thức liên lạc với anh ta, tôi không biết cô dùng cách nào, nhất định phải lấy được đầy đủ bản thảo từ anh ta trước ngày mười lăm tháng sau, cố lên."

Cô ta nói xong rồi nhét vội tờ giấy kia vào tay Lan Ninh, vẫy vẫy tay chào cô rồi trở về phòng làm việc của mình.

Lan Ninh: "..."

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, giống như có cơn lốc xoáy vừa đi ngang qua vậy. Cô chậm chạp lê bước về chỗ ngồi của mình, hỏi qua cô nàng Bình Quả ngồi bàn bên cạnh vài điều.

Đại khái là vì chủ biên ném thầy Hạnh Tâm lại cho cô, nên mong Bình Quả giới thiệu cho cô một chút về tình hình của thầy Hạnh Tâm, không ngờ câu nói đầu tiên của cô nàng chính là: "Cậu có biết chúng tôi đặt biệt danh cho thầy Hạnh Tâm là gì không?"

"Là gì?"

"Thiên Vương lầy [1] nhất Đông Á."[1]

Chỗ này là 拖稿 - Tha cảo có nghĩa là không chịu nộp bản thảo , kéo dài thời gian chày cối không chịu nộp đấy

Lan Ninh: "..."

Thiên Vương trốn bài và Thiên Vương cầm tháp có liên quan gì không?

Mười phút sau đó, cô dở khóc dở cười mà nghe Bình Quả kể hàng đống trò gian manh mà thầy Hạnh Tâm đã dùng, tầng tầng lớp lớp các cách để trốn được bản thảo, theo lời của Bình Quả, anh ta có thể xuất bản một quyển sách với tên 'Bí kíp trốn bản thảo' là điều hoàn toàn chắc chắn.

"Nhưng vô liêm sỉ hơn cả là anh ta còn xây dựng một group, kéo thật nhiều tác giả khác cùng vào, rồi chia sẻ với bọn họ những cách trốn nộp bản thảo mà anh ta tâm đắc."

Bình Quả nói đến đây thì phẫn nộ đến mức đập rầm một cái lên mặt bàn.

Lan Ninh: "..."

Trước đây cô cũng là biên tập viên, nên cũng đã từng gặp các tác giả trốn nộp bản thảo, nhưng thể loại không chỉ một mình mình lầy, còn trở thành giáo chủ muốn lôi kéo mọi người theo cùng lầy như mình, đây là lần đầu tiên cô gặp....

Má nó chớ cô bị hãm hại rồi! Biết ngay mà, sao tự nhiên có chuyện tốt như vậy rơi xuống đầu, thì ra nụ cười nham hiểm của thím chủ biên là vui mừng vì ném được gánh nặng là củ khoai lang nóng kia sang tay cô!

"Biên tập của thầy Hạnh Tâm đã nghỉ việc, chủ biên đã định cô ấy sẽ nhận quả bom nổ chậm này, cuối cùng là liên lạc bằng cách nào anh ta cũng không có phản ứng, gọi hàng trăm cuộc điện thoại cũng không nhận."

Bình Quả cầm quả táo trên bàn cắn một miếng rồi nói với Lan Ninh, "Nói chung trong khoảng thời gian này cậu cứ tập trung đi đòi bản thảo của thầy Hạnh Tâm, mọi chuyện ở đây tôi sẽ giúp cậu giải quyết."

"Được, cám ơn cậu.."

Ngày đầu tiên đi làm Lan Ninh đã cảm thấy bầu trời như sụp đổ, chút niềm tin cơ bản giữa người và người cũng không còn nữa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Truyện này hay cực luôn í! Truyện bao hài, bao hay luôn!!!

Anh nam chính bao lầy, siêu cute, đọc mà cười đau bụng luôn a~~~

Tính trích chỗ chị Lan Ninh bế quan lên núi đi tu cùng anh Nho Ngữ mà không nhớ số chương :vvv

Còn có cả nhân vật Diệp Trừng (có thể xem là nam phụ) cũng siêu cute luôn a~~~

Còn có bạn trai cũ của chị Lan Ninh bị anh Nho Ngữ cho tên vào nạn nhân bị giết trong tiểu thuyết của mình vì lí do suốt ngày đeo bám chị Lan Ninh, đòi nối lại tình xưa :vvv

Truyện hay, bao hài, nam chính, nam phụ, nữ chính, nhân vật quần chúng siêu dễ thương

Truyện nhẹ nhàng, có 64 chương nhé!(mình đọc truyện này vào ngày ôn thi Sinh - Anh, hay quá, thế là dẹp học bài qua một bên, bỏ ngủ trưa, cày hết trong nửa ngày :vvv)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro