2. Một đêm, Một ngày, Một năm, Cả đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tên truyện: Một đêm, một ngày, một năm, cả đời

- Tác giả: Phù Tô Lục

~Văn án~
Tác phẩm Một Đêm, Một Ngày, Một Đời kể về một cuộc sống không có mục tiêu, không có định hướng, ngay cả niềm vui cũng không có thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ. Có những con người lựa chọn những cách sống, cách yêu cho riêng mình. Du Cẩn thì yêu quá say mê đến thành ích kỷ, Cao Phi thì quá hận thù, cô người yêu thì lý trí đến mức lạnh lùng. Nếu ngay từ khi bắt đầu đã sai lầm thì cái kết không thể tốt đẹp được. Đôi khi cái chết chính là sự giải thoát tốt nhất. Người ta thường nói ranh giới giữa tình yêu và hận thù rất mong manh. Chính Cao Phi đã lựa chọn thù hận, nhưng liệu anh có được vui vẻ thỏa mãn khi dày vò Du Cẩn để trả thù. Nhưng đến khi nhận ra bản thân mình thật sự muốn gì thì đã quá muộn rồi không?

~Trích đoạn 1~

Ngày 10 tháng 3

Trời chuyển mưa nhỏ. Lúc chiều trời đổ mưa, đường ướt nhớp nháp. Đúng sáu giờ, tôi choàng khăn ra cửa đón Cao Phi của tôi. Nếu không phải tại anh không thích, có lẽ giờ này tôi đã sớm có mặt ở sân bay. Một tuần anh đi công tác đối với tôi đã là cực kỳ tra tấn, làm sao tôi còn có thể chịu đựng được người đầu tiên anh nhìn thấy lúc xuống máy bay còn chẳng phải là tôi. Nhưng qua điện thoại, thái độ lạnh lùng của anh làm tôi chùn bước. Đã ba ngày nay anh không chịu tiếp điện thoại, không còn cách nào khác tôi đành phải nhượng bộ.

Rất chính xác, đúng 7h Cao Phi xuất hiện trong tầm mắt tôi, mặc áo khoác màu vàng nhạt tôi chuẩn bị cho anh. Tôi tung tăng như con chim sẻ nhỏ chạy về phía anh, miệng hô to tên anh:

"Cao Phi, Cao Phi." Chỉ hận không phải ngay lúc này đang được nép vào lồng ngực anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh. Anh nghe thấy tiếng tôi, ngước mắt lên, có lẽ không ngờ tôi sẽ ra đón, ánh mắt từ bình thản lập tức chuyển thành lạnh nhạt, thấy tôi chạy về phía mình thì khéo léo chuyển người tránh cái ôm của tôi, bộc lộ cảm giác chán ghét tôi không thể nhầm lẫn. Có lẽ anh, cả đời này, cũng không phải là nơi cánh chim tôi có thể trở về.Tôi thấy hết, nhưng không muốn vạch trần, huống chi đây nào đã phải đau thương gì, mặt dày dán sát vào anh, không ngừng kiên trì biểu lộ nỗi nhớ mong của mình, "Cao Phi, em nhớ anh."

Tôi không thể ngừng nghĩ đến anh, người đàn ông duy nhất tôi yêu cả cuộc đời này. Người tôi ôm trong vòng tay chẳng hề đáp lại, cho dù chân thực rõ ràng đến thế, tôi lại không thể cảm nhận được dù chỉ một chút hơi ấm. Anh lập tức gượng gạo dùng tay đẩy tôi ra xa, nét mặt không chút cảm xúc nói: "Về nhà đi!"

~Trích đoạn 2~

Lúc trước tôi đã từng nói, tôi sợ anh gọi tôi là Hà tiểu thư, lạnh nhạt mà mất tự nhiên, châm chọc mà bài xích. Tôi nở nụ cười, vô cùng tươi tắn. Tôi tin chắc nụ cười của mình có thể lấn át cả ánh mặt trời sớm mai, chỉ là dù chiếu sáng đến thế nào cũng không chiếu tới được trong lòng anh. Tôi dán sát vào người anh:

"Đánh thức anh à? Về sau em sẽ chú ý một chút, anh cứ ngủ đi, em đi chuẩn bị bữa sáng." Sau đó trao cho anh nụ hôn buổi sáng. Mà anh mỗi lần đều híp mắt, lau sạch nước miếng của tôi, bực bội quay đầu ngủ.

Hôm nay có lẽ do âm thanh của tôi không lớn, không đánh thức Cao Phi, anh vẫn đang say giấc, cánh tay trần đặt trên nệm, quay lưng về phía tôi ngủ. Tôi khẽ khàng ngồi dậy, thò nửa người ra nhìn anh. Tôi nhìn thấy gương mặt đó, lại không thể kiềm chế, cẩn thận rướn người, nhẹ nhàng cúi xuống hôn, trong lòng hét to:

"Cao Phi, em yêu anh, không có ai sẽ yêu anh hơn em."

~Trích đoạn 3~

Hà Du Cẩn có xứng đáng được yêu hay không, lời này chỉ có Cao Phi nói mới tính, nhưng Cao Phi luôn nói: "Hà Du Cẩn, tôi hận cô, mãi cho đến chết tôi cũng vẫn hận cô". Một Hà Du Cẩn bị hận đến như thế làm thế nào đáng được yêu đây.

~Trích đoạn 4~

Lâu thế rồi không được gặp anh, giây phút nhìn thấy anh đi về phía tôi, tôi đã khóc, nước mắt chảy xuống, không có giấy ăn, tôi lấy ống tay áo chùi khóe mắt, vội vã hỏi:

"Công ty cử anh đi nơi khác nhậm chức à?"

"Ừm."

Cao Phi gọi một ly nước chanh, ngồi xuống đối diện tôi.

"Đi liền hai năm?"

"Ừ" Cao Phi không có chút do dự nào. Lòng tôi luống cuống, sắp xếp từ ngữ trong đầu.

"Cô ta cũng thế à?"

Cao Phi nghe vậy nhìn tôi thật lâu, cuối cùng, mặt nhăn lại, nói: "Cô thấy mình đủ tư cách nói những lời này ư?"

Tôi không nói, nước mắt thi nhau chực trào trào ra khỏi hốc mắt. Tôi tiếp tục uống đồ uống lạnh. Cao Phi có lẽ không quen nhìn bộ dáng đáng thương tội nghiệp này của tôi, nói: "Cô yên tâm, tôi ở bên ngoài sẽ giữ mình trong sạch giúp cô, sau hai năm sẽ trở lại. Hôn nhân của chúng ta không hề có bất kỳ mối đe dọa nào, tôi còn sẽ kéo dài nó cho đến ngày mà cô chết."

"Em không có ý này, Cao Phi, em mong anh hoãn lại nửa năm."

"Cô nghĩ quyết định này là tôi chủ động xin à?" Anh chất vấn.

Tôi không phản bác, cầm ly nước lạnh tiếp tục hút, cho đến khi nước cạn sạch, giọng nói của Cao Phi mới vang trên đỉnh đầu của tôi.

"Cho tôi lý do, Hà Du Cẩn, cho tôi một lý do để từ chối." Anh dường như rất nghiêm túc. Tôi cố gắng moi hết ruột gan, chỉ là moi thủng ruột, tôi cũng chỉ có một lý do.

"Cao Phi, anh biết em yêu anh mà."

Tôi nghe thấy mình rầu rĩ nói. Cao Phi ngồi đó nhìn tôi một lúc lâu, nói: "Tôi biết, từ ngày kết hôn đã biết, cho dù thế thì đã sao?"

Đã đến giờ làm việc, nói xong anh xoay người rời đi. Tôi ngồi nguyên ở chỗ cũ. Cho đến khi Cao Phi biến mất ngoài tầm mắt, tôi mới như sực tỉnh mộng, bật dậy đuổi theo.

Tôi đuổi kịp anh ở chỗ đèn giao thông, tôi bắt lấy cánh tay anh, móng tay đâm vào trong thịt nhưng tiếng nói lại lí nhí: "Cao Phi, hôm nay là thanh minh."

Cuộc đời này quá đau khổ rồi, anh đừng khiến em phải thê thảm hơn nữa. Cao Phi nhìn tôi, muốn biết tôi còn muốn nói gì nữa."Tiết thanh minh đầu tiên của cha em, Cao Phi, ngoài ông ấy ra, anh là người thân duy nhất của em." Cho nên, chỉ cần nửa năm mà thôi, nửa năm đối với một người khỏe mạnh mà nói không đáng kể chút nào, nhưng lại là đoạn thời gian cuối cùng của tôi. Chết thật ra không hề đáng sợ, cái đáng sợ là phải cô độc đối diện với cái chết.Tôi cố gắng sắp xếp từ ngữ, hy vọng có thể biểu đạt rõ ràng ý của mình, "Em chỉ muốn anh hoãn lại nửa năm thôi."

Cao Phi dường như không muốn bàn luận vấn đề này với tôi, anh giãy tay tôi ra, sải bước đi về phía trước. Tôi nhìn bóng lưng anh càng lúc càng xa, cảm giác bất lực ùa đến, ngay sau đó, tính cách đại tiểu thư của tôi lại bắt đầu phát tác. Tôi nói: "Anh biết em có quyền có thế, em có rất nhiều cách có thể hủy bỏ chuyến đi này của anh."

Cao Phi bị tôi chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, trán hằn gân xanh nhìn tôi:

"Cô cứ thử xem, Hà Du Cẩn, xem xem cô còn gì có thể uy hiếp được tôi?"

Nói xong giận dữ xoay người bỏ đi, không hề chú ý tới vừa rồi đèn giao thông đã từ xanh chuyển sang đỏ. Lúc tôi hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì cả người đã bị một vật nặng nề đâm mạnh vào, sau đó bị hất tung lên không, tôi nhìn thấy máu loang đầy trời và ranh giới tử vong quẩn quanh trong lòng bàn tay.

...

Nhưng Cao Phi, giờ đây em vì anh mà bị thương. Xin anh nhất định phải nhớ cho kỹ điều đó được không?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Truyện này bao gồm 22 chương và 22 ngoại truyện. Có thể nói, suốt cuộc đời của mình, Cẩn Du bất chấp tất cả để yêu Cao Phi. Ban đầu, đánh đổi sự hận thù của Cao Phi để có được cuộc hôn nhân của anh. Cuối cùng thì đánh đổi cả sinh mạng của mình, chỉ mong anh có thể quay đầu lại nhìn cô một lần.

Cuộc đời này, Du Cẩn đã nói câu "Em yêu anh" và "Em nhớ anh" rất nhiều lần. Nhưng đáng tiếc, anh lại chẳng để những câu đó trong lòng bao giờ...

Với tôi, cô không hề sai. Có lẽ do cô quá cố chấp với đoạn tình yêu này và đi sai cách để có được cuộc hôn nhân kia mà thôi...

Bạn nào đang nghía SE "nhẹ đô" có thể lọt hố nhé <3

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro