Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: hải tặc tinh tế xâm nhập
“Khóa cửa, tạm thời ta không muốn nhìn thấy bất kỳ vị khách nào.” Vẻ mặt Phương Thanh nghiêm trọng suốt dọc đường đi, sau khi vào phòng liền ra lệnh cho quản gia thông minh.
Hắn vội vàng vào phòng tắm, sau khi vội vàng tẳm rửa, Phương Thanh thật sự phát hiện có gì đó không đúng.
Đầu tiên, khi tin tức tố của trùng đực được rửa đi toàn bộ, trên người hắn hẳn phải không còn mùi gì nữa. Nhưng chỉ cần ngửi kỹ trên làn da liền có một mùi hương ngọt nhẹ theo khứu giác truyền lên đại não.
Đặc biệt là những vệt đỏ trên bụng của hắn tượng trưng cho những trùng cái chưa trải qua thời kỳ lột xác, trước đó bởi vì dùng thuốc ức chế nên những vết đỏ đó mới miễn cưỡng duy trì được nguyên vẹn. Nhưng bây giờ, trên đỉnh vệt đỏ đó, một lần nữa xuất hiện dấu vết hơi tản ra.
“Tại sao lại như vậy?” Phương Thanh lập tức hoảng loạn.
Buộc mình phải bình tĩnh lại, Phương Thanh đổi một bộ quần áo khác đậm mùi tin tức tố của trùng đực hơn để che đi tin tức tố đang phục hồi lại của chính mình.
Nếu đã như vậy, kế hoạch ban đầu cần phải thay đổi.
Phương Thanh không thể đợi lâu như vậy, đêm nay hắn phải đến tìm Camilla ngay, để lấy thuốc ức chế từ chỗ hắn.
Trong lòng bồn chồn không yên, Phương Thanh lựa chọn hôm nay sẽ không ra ngoài ăn tối. Vì không để người khác chú ý nên hắn liền kêu đồ ăn đến tận phòng.
Nhưng vào bữa tốí, Phương Thanh đột nhiên nghĩ đến thuốc dinh dưỡng cao cấp mà Hòa Diễm đã đưa. Sau đó, Phương Thanh có chút hối hận mà vỗ đầu mình.
Hắn có lẽ đã đoán được vì sao kỳ lột xác lại đến sớm như vậy rồi, nhất định là do thuốc dinh dưỡng kia gây nên.
Thuốc dinh dưỡng cao cấp vừa có thể chữa trị cơ thể hắn, đồng thời khiến cho các tế bào trong cơ thể hắn hoạt động nhanh hơn trước. Kết quả sẽ dẫn tới quá trình trao đổi chất nhanh hơn.
Điều này có nghĩa quá trình bài tiết thuốc ức chế ra ngoài cơ thể cũng sẽ nhanh hơn.
Chẳng trách!
Nhưng bây giờ cho dù biết được nguyên nhân cũng vô ích. Điều Phương Thanh có thể làm chính là tạm thời không uống một liều dịch dinh dưỡng còn dư lại, phải đợi đến khi hắn vượt qua kỳ lột xác này rồi tính.
Màn đêm rất nhanh đã kéo đến.
Phương Thanh đương nhiên không định ngủ, hắn đang tính toán thời gian. Vào nửa đêm, đa số người trùng đều đã đi vào giấc ngủ, hắn lặng lẽ ra khỏi phòng.
Chỗ ở của Camilla là nơi sang trọng nhất trên phi thuyền, đồng thời nó cũng nhiều biện pháp an ninh nhất. Nếu không, chỉ cần một trùng cái xảy ra chuyện trên thuyền thì phi thuyền Tây Á mộng này không thể nào gánh nổi trách nhiệm.
Nửa đêm gặp nhau, nếu là trùng đực khác thì hệ thống quản gia thông minh chắc chắn sẽ chặn khách, đợi đến ngày mai mới thông báo với chủ phòng.
Nhưng Camilla không phải là một trùng cái tự do, cho nên hắn ta cần phải liệt Phương Thanh và một vài Hắc tước sĩ được phải tới, cùng với vài trùng cái cùng đi phi thuyền với hắn vào danh sách nhân vật đặc biệt bên trong hệ thống quản gia thông minh.
Cho dù là đến vào thời điểm nào, Camilla cũng phải gặp họ.
Vì vậy, cửa phòng của Camilla mau chóng được mở ra. Phương Thanh nhanh chóng vọt vào bên trong.
Camilla đang mặc đồ ngủ, không vui mà nhíu mày.
Bởi vì tin tức tố trùng đực trên người Phương Thanh vô cùng nồng nà, theo quan điểm của trùng cái thì đây là biểu hiện rất xuấ, đặc biệt là vào lúc nửa đêm này.
Mặc dù Phương Thanh gầy yếu, nhưng hắn vẫn là một trùng đực.
Camilla cảnh giác kéo áo lại, trong phòng có ít nhất mười mấy chuông báo nguy. Nếu Phương Thanh muốn làm chuyện bậy bạ, vậy không thể trách hắn được.
Phương Thanh không hề biết suy nghĩ của Camilla, hắn tiến lại gần Camilla, cố ý làm ra bộ dạng trùng đực đến đây vào buổi tối, không có ý tốt, sau đó nhẹ nói bên tai Camilla: “Thuốc ức chế lần trước ta kêu ngươi chuẩn bị, ngươi đã chuẩn bị sẵn chưa?”
Cho dù trên người Cammila không có máy nghe lén hay theo dõi, thì việc giả vờ cũng không có gì sai.
Lỡ như thật sự có thì hắn cũng có cơ hội để thanh minh.
Làm một trùng đực độc thân nhiều năm, nhân cơ hội này, lợi dụng chức vụ tới để chiếm chút tiện nghi của trùng cái, sẽ không bị ai nghi ngờ.
Mặc dù Camilla cảm thấy Phương Thanh quá cẩn thận, nhưng vẫn hợp tác lộ ra bộ dạng không cam lòng tức giận nhưng không dám nói gì, thật ra cũng nhẹ giọng nói: “Ngươi không nói cho ta, ngươi muốn thuóc ức chế và chất gây ảo giác để làm gì?”
“Đương nhiên là sau khi tới cực thổ, kiếm một chút vốn.”
Thật ra, thuốc ức chế là Phương Thanh cần. Còn chất gây ảo giác là dùng để gây mê hoặc Camilla.
Lí do này sẽ khiến Camilla không nghi ngờ. Những trùng đực từ tinh vực hỗn loạn như Phương Thanh, nghèo khổ đến hồ đồ. Nếu không nghĩ đủ mọi cách để kiếm chút tinh tế tệ, chỉ sợ không bao giờ có cơ hội nhìn thấy trùng cái.
“Một câu hỏi cuối cùng, ta giúp đỡ ngươi sẽ được lợi gì.”
Là một trùng cái bị buôn bán, Camilla không thể định đoạt được số phận mình ở tinh vực hỗn loạn. ở nơi đó, hắn bị Niken coi như món đồ quý giá, phải qua tay những trùng đực đó để giành lấy của cải.
Camilla đã ý thức rằng, hắn chỉ làm những việc có lợi cho mình.
Vì sao hắn không muốn giúp Phương Thanh?
Phải biết rằng, mặc dù thuốc ức chế và chất gây ảo giác bán ra lần này đều do hắn mang lên phi thuyền, bởi vì hắn là trùng cái, cho nên hầu hết đồ vật khi mang lên phi thuyền, có thể miễn kiểm tra.
Nhưng sau khi lên phi thuyền, những món này đều bị Hắc tước sĩ phái trùng cái tới mang đi. Còn nơi chính xác bọn họ đặt những món đó ở đâu, thì không phải là điều Camilla có thể biết.
Để giúp Phương Thanh, hắn phải nghĩ dủd mọi cách để tiếp xúc với những trùng đực Hắc tước sĩ phái tới. Một hai ngày này, Camilla đã lợi dụng ưu thế của thân phận trùng cái để làm những chuyện này, nhưng chỉ lấy được một liều thuốc ức chế và hai liều chất gây ảo giác.
Những món chai lọ vại bình này, trong quá trình vận chuyển đương nhiên sẽ có hao tổn.
Nhưng phạm vi hao tổn mà Hắc tước sĩ đặt ra rất nhỏ, những trùng đực kia cũng không dám làm trái.
Ngoài ra, Camilla cũng trộm giấu một liều thuốc ức chế cho riêng mình. Một liều này là do trước đó hắn đã cố gắng hết sức để giấu Niken, muốn dùng trong lúc chạy trốn.
Nhưng sau khi có được, liều thuốc ức chế đó vẫn chưa tìm ra được thời cơ thích hợp để dùng.
Sau khi Phương Thanh suy nghĩ xong, nhẹ giọng nói: “Đưa ngươi chạy trốn.”
Hô hấp Camilla như ngừng lại: “Ngươi dám?”
“Vì sao lại không dám? Một trùng đực gầy yếu như ta căn bản không được trọng dụng trong tay Hắc tước sĩ. Hơn nữa, chuyện buôn bán dược vật thế này cũng ổn, đi đêm nhiều có ngày bị tóm.
Ta tìm ngươi để ngươi nghĩ cách có được một số thuốc ức chế và chất gây ảo giác là vì muốn lén giao dịch. Sau khi kiếm được một khoản lớn, xem thử có thể ở lại cực thổ hay là có được một thân phận hợp lý hay không.”
Camilla suy nghĩ vài giây, trong mắt lộ ra vẻ kiên định, “Được, ta đồng ý, nhưng nếu ngươi dám một mình chạy trốn mà không dẫn ta theo, ta nhất định sẽ đỏ hết mọi tội lỗi lên đầu người. Một khi ngươi bị bắt thì tự hiểu rõ kết cục của mình!”
“Yên tâm.” Giọng nói bình tĩnh của Phương Thanh lọt vào trong tay Camilla.
Sau khi làm xong chuyện chính, sắc mặt Camilla đỏ lên, có lẽ là vì thật sự không thẻ chịu được việc Phương Thanh đưa tay vuốt ve eo mình, lập tức đẩy đối phương ra, tức giận nói: “Đừng tưởng rằng mình được Hắc tước sĩ đại nhân để giao cho việc giám sát ta, ngươi liền muốn làm gì thì làm với ta!”
Phương Thanh không kịp chuẩn bị, còn bị Camilla đẩy một cái, không đứng vững, cơ thể loạng choạng vô cùng.
Vừa định đứng vững, kết quả không biết thế nào, hình như là phi thuyền lắc lư hay gì đó, Phương Thanh thật sự ngã xuống. Nhưng xung quanh phòng Camilla đều được trải những tấm thảm dày quý giá xinh đẹp, nếu té xuống cũng không đau.
Camilla tiếp tục tức giận mắng, sau đó tiện tay cầm cái gối trên sô pha đập về phía Phương Thanh.
Phương Thanh nắm lấy gối, sờ thử bên trong gối đầu có cái gì.
Trong lòng hiểu rõ nhưng không thể nói ra, Phương Thanh giả bộ cầm gối đứng lên, liên tục hô: “Được rồi, ngươi đừng tức giận, ta không dám, lập tức đi, ta lập tức đi ngay!”
Lúc nói chuyện, Phương Thanh nhanh chóng lùi lại phía sau.
Chỉ là vừa đi được vài bước, Phương Thanh đột nhiên không đứng vững, cơ thể lắc lư trái phải rồi ngã xuống. Lúc này, không chỉ Phương Thanh bị ngã, mà cả Camilla và nhiều đồ vật trong phòng hắn ta cũng rơi xuống mặt đất.
“Có chuyện gì vậy?” Camilla kỳ quái hỏi.
Phương Thanh ôm gối bò dậy, “Là phi thuyền, hình như phi thuyền va vào vật gì đó.”
Trong các chuyến du hành vào tinh tế của các phi thuyền thì sợ nhất chính là tình huống này. Đặc biệt là Tây Á mộng, nó là một loại phi thuyền nhỏ có vận tốc ánh sáng, thân tàu không đủ cứng rắn. Sau một vài lần va chạm với thiên thạch, phi thuyền có thể sẽ bị tổn hại.
Điểm mấu chốt của loại phi thuyền nhỏ này chính là, trên thuyền không trang bị đủ khoang cứu hộ.
Những thông tin này đều do Vic giới thiệu cho Phương Thanh trong lúc hắn đi theo Vic cả ngày để kiểm tra phi thuyền.
Khi hắn cầu nguyện hy vọng phi thuyền sẽ chạy lại bình thường, nhưng lời cầu nguyền của hắn đã thất bại. Bởi vì ngay sau đó, phi thuyền càng rung lắc dữ dội hơn, đặc biệt là một số bàn ghế không đủ trọng lượng đã ngã sà xuống.
Lần này, cả căn phòng Camilla đều vang lên tiếng báo động.
Rắc, Phương Thanh mở cửa phòng Camilla ra, “Ngươi tự mình cẩn thận!”
Vội vã rời khỏi chỗ của Camilla, suốt dọc đường đi, Phương Thanh chú ý thấy toàn bộ phi thuyền đều vang lên tiếng cảnh báo. Đồng thời còn có một số thành viên phi thành đoàn của phi thuyền mặc đồng phục vội vã chạy trên hành lang, có vẻ như đang đi tới phòng của Camilla.
Những người này đương nhiên cũng thấy được Phương Thanh, đoán cũng biết hắn từ trong phòng Camilla ra.
Đêm khuya, một trùng đực đi ra khỏi phòng trùng cái... không ít trùng đực hơi ghen ghét trong lòng, nhưng trong số đó, có một vị trùng đực tóc vàng lộ ra ánh mắt phức tạp, liếc nhìn bóng dáng của Phương Thanh nhiều lần.
Dọc đường đi, liên tục có hai phi thuyền kịch liệt rung chuyển, trùng đực từ trong phòng xông ra khắp nơi, sau đó kêu la, chuyện gì đang xảy ra.
Phương Thanh cố hết sức chạy về phòng mình, sau khi khóa chặt của phòng lại, hắn trực tiếp xé toạc gối đầu ra.
Ném chất gây ảo giác sang một bên, bên trong chỉ có một liều thuốc ức chế. Nhưng số lượng lại rất dồi dào.
Gỡ ống tiêm ra, Phương Thanh không hề do dự, trực tiếp rút thuốc ức chế ra sau đó tiêm vào trong cơ thể mình. Thuốc ức chế tiến vào cơ thể, lập tức cảm giác được sự khó chịu, hơn nữa kỳ lột xác của hắn đã bị hắn kéo dài, lúc này mạnh mẽ áp chế lại, càng thêm khó chịu.
Trong chốc lát, trên trán Phương Thanh đã lấm tấm những giọt mồ hôi mỏng.
Một liều thuốc ức chế lớn như vậy cũng đủ để ức chế hắn ít nhất ba bốn ngày. Thật ra chỉ cần thời kỳ lột xác trôi qua, lượng thuốc chế như vậy, ít nhất có thể ức chế tin tức tố của trùng cái từ một đến hai tháng.
Nhưng xét cho cùng thì đây là hai chuyện khác nhau.
Cái trước là ức chế cơ thể trùng cái thật sự trưởng thành, còn cái sau chỉ đơn giản là giảm hoạt động của các tuyến tin tức tố trên cơ thể trùng cái mà thoi.
Khi cơn đau giảm xuống, Phương Thanh thu dọn phòng mình một chút, cửa phòng hắn đột nhiên được mở ra.
“Phi thuyền của ta đã bị hải tặc tinh tế theo dõi, mau đi theo ta.” Hòa Diễm bước nhanh tới, giọng điệu gấp gáp.
Phương Thanh cũng không phải loại người trong lúc nguy hiểm còn đặt vô vàn câu hỏi. Cho nên, hắn lập tức nói được, đem theo hành lý hắn vừa thu lại, không đến một phút liền đi theo Hòa Diễm ra ngoài.
 
 
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro