Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29: Trùng non rất dễ bám dính lấy
Thấy ánh mắt có chút kỳ quái của Phương Thanh, Murphy liền ngộ ra, đột nhiên sờ vào túi quần, sau đó lấy ra một chiếc áo mưa từ bên trong.
Vật này được đóng gói bằng một lớp ni lông màu xanh, bởi vì là hàng cấm cho nên bên trên bao bì rất sạch sẽ, không hề có thông tin về nhà sản xuất hay ngày sản xuất gì cả. Nêu không phải Murphy thật sự móc thứ này từ trong túi ra và đặt nó trước mặt Phương Thanh, trước khi mở nó ra thì Phương Thanh cũng không biết nó là áo mưa.
Không ngờ một thứ có thể mua ở bất kỳ siêu thị hay hiệu thuốc nào trên địa cầu, đến đây lại phải lén lút để có được.
Nhìn bộ dạng Murphy cầm áo mưa có hơi ngốc, Phương Thanh cười mỉm, không nói rõ nhưng từ ánh mắt cũng đã lộ rõ hàm ý.
Sau khi được Phương Thanh cho phép, thật sự thì Murphy đã bị choáng váng một chút. Nhưng ngay lập tức hắn liền có cảm giác vui sướng vô cùng khiến hắn như muốn ngất xỉu.
Trùng cái, hơn nữa còn là một trùng cái hắn thích đang sống sờ sờ trước mặt. Thậm chí hắn còn được đối phương cho phép thực hiện bước tiếp theo.
Murphy gần như nhảy lên, sau đó nhấc chân đi tới chỗ giáo quan xui xẻo bị hắn đánh đến ngất xỉu, trực tiếp nắm cánh tay đối phương, không chút do dự ném ra ngoài cửa phòng giam.
Sau đó, Murphy kéo rầm một tiếng, đóng của phòng giam lại.
Ngay lập tức, ánh sáng trong cả căn phòng tối đi một chút.
Trong một khoảnh khắc, Murphy cảm thấy mọi thứ đều trở nên yên tĩnh. Rõ ràng vừa rồi hắn còn cảm thấy đầu óc rối bời, giống như bê trong có rất nhiều thứ, nhưng bây giờ chỉ còn lại mình Phương Thanh.
Sương mù mê phỉ vừa rồi đã gần tan hết, nhưng lúc này Murphy lại cảm thấy, sương mù dường như vẫn còn đọng lại khiến hắn nhũn chân.
“Phương Thanh...” Ánh mắt Murphy nóng rực nhìn hắn ta, giọng nói phát ra kèm theo tiếng thở dốc nặng nề.
Phương Thanh không nhúc nhích, chủ yếu là vì lúc này cơ thể hắn vô cùng nhức mỏi do kỳ lột xác, cử động nhẹ liền ê ẩm.
Lúc này, Murphy rón rén cẩn thận bước tới, đặc biệt khi hai người ở gần nhau, tin tức tố của cả hai hòa lẫn vào nhau, tạo sự kích thích vô cùng lớn cho đối phương.
Trong phương diện này thì tin tức tố chính là một thứ khá tốt để tăng hứng thú cho việc nào đó.
Đối với Murphy, Phương Thanh lúc này có vẻ đặc biệt yếu ớt, khiến cho hắn không dám tự tiện hành động. Lúc này, Murphy chỉ khẽ chạm vào trán Phương Thanh. Trong nháy mắt, Phương Thanh chỉ cảm nhận được một mảng da thịt nhỏ của Murphy chạm vào trán mình vô cùng nóng.
Tiếng thở nặng nề vô cùng rõ ràng trong bầu không khí yên tĩnh lúc này.
Nhìn thấy Murphy không dám nhúc nhích, Phương Thanh cười khẽ, cố ngẩng đầu lên, cắn nhẹ vào miệng Murphy.
----- Lượt qua
Lúc này, cả người Phương Thanh cũng lộ ra thần sắc mãn nguyện. Đương nhiên, cũng có thể gọi là trạng thái nhu cầu được thỏa mãn.
Murphy cũng khá tràn trề tinh lực, nhưng hai lần là cũng đủ.
“Ngươi ổn hơn nhiiều rồi phải không?” Murphy ôm lấy Phương Thanh, giúp hắn lau một số dấu vết, dịu dàng hỏi.
Phương Thanh cười, “Vẫn ổn, ta cảm giác mình có thể khống chế được đôi cánh. Đúng rồi, đem quần áo của ta lại đây, không mặc được thì cũng phải che.”
Murphy đem quần áo của mình lót dưới đất để Phương Thanh ngồi trên đó, sau đó lại đem áo khoác của Phương Thanh phủ lên người hắn ta.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Phương Thanh đã có thể hoạt động bình thường, cho nên chỉ ra bên ngoài, “Người đi nhanh đi, nơi này có lẽ sẽ có binh lính Trùng tộc khác tìm tới. Ngươi chính là tội phạm bị truy nã, nếu bị bắt được liền xong đời.”
Phương Thanh sẽ không rời đi, Murphy biết rõ điều này.
Tính cách của Phương Thanh, khi ở Đột Thứ, Murphy cũng đã hiểu được đôi chút. Hắn có chính kiến ​​của riêng mình, sẽ làm những gì mình muốn, hơn nữa cũng có khả năng làm tốt chuyện đó, điều này rất khác biệt so với những trùng cái khác trong cung điện Bảo Thạch.
Đặc biệt là sau khi biết được thân phận trùng cái của Phương Thanh, Murphy liền nhớ tới lúc mình bị lạc Phương Thanh trên Đột Thứ. Murphy không phải là một trùng ngốc, có thể nhanh chóng nhận ra rằng nhất định là Phương Thanh cố ý thoát khỏi hắn.
Quay trở lại tinh vực chủ mới là con đường Phương Thanh nên đi.
Một trùng cái, ở bên ngoài rất nguy hiểm, đặc biệt là Phương Thanh còn không có hộ khẩu và thân phận hợp pháp.
Im lặng một lúc, Murphy trịnh trọng nói: “Ta không đi, ta muốn ở cạnh ngươi.”
 Phương Thanh liếc mắt nhìn Murphy, "chẳng lẽ ngươi cho rằng sau mấy ngày kia, cộng với chuyện vừa rồi thì ta liền yêu ngươi, nguyện ý đi theo ngươi làm một tinh tặc bị truy nã sao?"
"Không phải, ta không có ý đó." Murphy vội phủ nhận, "Phương Thanh, ta biết bây giờ cùng lắm ngươi chỉ có chút thiện cảm với ta, chắc chắn chưa đến mức yêu. Nhưng ta muốn, muốn có một thân phận chính thức để có thể đường đường chính chính theo đuổi ngươi, xin hẹn hò với ngươi và kết hôn cùng với ngươi!"
"Vậy ngươi dự định làm gì?"
Vẻ mặt Murphy kiên định, "Ta sẽ ở lại, đợi chiến hạm tới bắt ta! Đến lúc đó, ta sẽ phải đối mặt với kiếp tù giam hoặc bị đưa ra tiền tuyến chiến đấu. Ta sẽ lựa chọn ra tiền tuyến, chỉ cần ta lập đủ chiến công thì sẽ có được một thân phận hợp pháp, ta liền có tư các xin hẹn hò với ngươi!"
Phương Thanh kinh ngạc nhìn hắn.
Ra tiền tuyến theo cách này về cơ bản là đi làm bia đỡ đạn.
Bây giờ là thời đại tinh tế, mặc dù công nghệ của Trùng tộc phát triển, nhưng khi chiến đấu với các chủng tộc kỳ quái khác trong thời đại tinh tế này, chắc chắn sẽ gặp không ít thứ quái dị.
Vào thời điểm này thì cần phải có bia đỡ đạn ra thế, tỉ lệ tử vong vô cùng cao.
"Sẽ chết đấy, làm sao thoải mái được như làm tinh tặc." Phương Thanh cụp mắt xuống, trầm giọng nói.
Hắn không muốn Murphy chết, dù sao mối quan hệ kẻ thù giữa bọn họ đã được hóa giải.
"Ta sẽ không chết, ta nhất định sẽ kiếm đủ quân công!" Lúc này, mặc dù anh chàng ngày thường có hơi cà lơ phất phơ lưu manh, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ trịnh trọng chưa từng có.
Phương Thanh liếm môi, thật muốn hút một điếu thuốc.
"Nghĩ kỹ rồi?"
"Nghĩ kỹ rồi."
Cuối cùng, Phương Thanh gật đầu, "Được rồi, thế thì cứ như vậy đi." Im lặng một lút, Phương Thanh quay đầu giữ bả vai Murohy, sau đó hôn nhẹ lên khóe môi hắn.
"Đừng chết đấy, cho dù không vì ta thì có được một thân phận hợp pháp cũng là một lối thoát. Làm tinh tặc thì một ngày nào đó cũng sẽ dẫm lên đường chết."
Lúc này Murphy đã trở lại bình thường, nhướng mày, lưu manh cười khẽ với Phương Thanh.
"Đã biết, tiểu gia hỏa, ngươi cứ chờ ta xin hẹn hò đi."
Sau khi quyết định xong, hai người bọn họ yên lặng chờ tại chỗ.
Khoảng một tiếng sau, Murphy bỗng nhiên đứng dậy, "Có trùng đực tới, bước đi trầm ổn ngay ngắn, có lẽ đã tìm được chiến hạm bị rơi này."
Phương Thanh đã có thể di chuyển, nhưng hắn có hơi đói bụng nên cũng lười động đậy, đơn giản nhấc một chân, chờ những binh linh Trùng tộc kia tìm tới cửa.
Lúc này, sắc mặt Eisen Shelly nghiêm túc lạnh lùng, dẫn theo hai mươi mấy binh lính đi vào chiến hạm bị rơi.
Thật ra khoảng cách rơi của chiến hạm cũng không xa, cho nên không gặp nhiều khó khăn. Nhưng rốt cuộc là nguyên nhân nào dẫn đến sự cố này thì Eisen không đoán được. Bởi vì không biết, cho nên hắn cảm thấy hơi tức giận vì mọi chuyện nằm ngoài dự tính của mình."
Nhưng hắn suy đoán có thể chiến hạm này đã bắt giữ được khoang thoát hiểm nào rồi. Và sau khi mở khoang thoát hiểm ta, trùng đực trong Đột Thứ đã làm gì đó khiến cho chiến hạm bị hư hại.
Những thành viên trong Đột Thứ kia, thật sự có chút thực lực.
Có hơi lạnh lùng bước vào chiến hạm, chỉ là vừa bước vào, Eisen lậPhương Thanhức ngửi được mùi tin tức tố nồng nàn của trùng cái vẫn chưa tan hết trong không khí.
Các binh lĩnh trùng đực theo sau, có không ít đã bắt đầu rối loạn.
Đều là trùng đực sung sức nên chuyện này là bình thường.
Eisen cau mày, lập tức ra lệnh để những trùng địa này rời khỏi chiến hạm, đi ra ngoài để tránh xảy ra sự cố.
Những binh lính đó, sắc mặt ai nấy đều đỏ bừng, có một số còn vô thức khép chân lại. Nhưng bởi vì thời gian hít vào không lâu nên vẫn chưa mất lý trí.
Sau khi chạy ra bãi đất trống bên ngoài, từng người một thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù không khí trong tinh hệ bị bỏ hoang này cũng không thoáng đãng gì nhưng bọn họ vẫn nhiệt tình hít vào.
Lúc này, cơ thể Eisen cũng có chút phản ứng, nhưng vẫn nhịn được. Sau đó xụ mặt xuống, đi tới chỗ có nhiều tin tức tố nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro