Chương 4 : Cảm Ơn Tình Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mãi hơn mười giờ khuya,Thuận mới về tới nhà...
Thấy Dũng vẫn còn ngồi trước cái xích đu trước khoảng sân nên chàng bước đến bên cạnh cậu rồi hỏi :
-Em vẫn chưa ngủ sao ?
Ngước mắt nhìn Thuận một cái thật nhanh rồi cậu vội vàng cúi đầu,nói nhỏ :
-Em chưa buồn ngủ...
Thuận ngồi xuống bên cạnh Dũng,chàng thì thầm :
-Em có chuyện buồn ư ? Có thể nói cho anh nghe được không ?
Cậu lắc đầu ...
Khi Thuận vừa định đứng lên thì bất ngờ Dũng lên tiếng :
-Cái cô gì hôm trước đi xe hơi đến đây ...đẹp quá phải không anh ? Lại là con nhà giàu nữa...
Thuận bật cười :
-Người ta là tiểu thư đài các thì mong gì em ơi...
Dũng thở dài :
-Tình yêu đâu có phân biệt sang hèn ...Em thấy cô ấy thiệt là xứng với anh ghê !
Tới phiên chàng lắc đầu :
-Anh cũng có nỗi khổ tâm riêng em à...Cái câu "đỉa đeo chân hạc","trèo cao té nặng" mỉa mai lắm đó Dũng! Làm sao anh có thể dám yêu một cô gái nhà giàu cho được ?
Mặt Dũng lộ vẻ ghen hờn :
-Không yêu mà cứ cách một ngày anh lại đến nhà cô ta rồi còn đưa họ đi chơi nữa...Hôm nay cũng vậy đúng không ?
Thuận nhăn nhó :
-Sao em biết ?
Cậu chậm rãi đáp :
-Chuyện rõ như ban ngày thì khắp thị xã này ai mà chẳng thấy hả anh ?
Nắm lấy bàn tay mềm mại như con gái của Dũng,Thuận cất tiếng :
-Anh có chuyện này muốn nói rõ cho em hiểu...
Chàng bắt đầu trút cạn nỗi niềm của mình ra hết...
Dũng càng nghe thì càng sáng mắt ra...
Khi Thuận vừa dứt lời thì cậu bèn reo lên :
-Vậy chị ấy chỉ nhờ anh đóng vai người yêu thôi hả ?
Thuận gật đầu :
-Bây giờ thì em tin chưa ?
Dũng mỉm cười :
-Em tin rồi...Nhưng anh ơi,có khi nào chỉ yêu anh thiệt hông ?
Thuận xua tay :
-Trời,cô ấy có bạn trai rồi em à...
Cậu vẫn lo âu :
-Anh dễ thương như vậy mà ? Biết đâu được ?
Đưa tay cú đầu cậu,Thuận nhăn nhó :
-Hứ,ăn nói tầm bậy tầm bạ...

Thuận có ngờ đâu,điều tiên đoán của Dũng trong đêm ấy lại có ngày trở thành sự thật...
Chuyện xảy ra vào một buổi chiều của mấy tháng sau đó...

...

Mới vừa đưa xe ra khỏi căn biệt thự to đùng của nhà nàng thì Hương đã khều nhẹ chàng :
-Mình đi đâu đó uống chút rượu nha anh ?
Thuận hết hồn tưởng đâu mình vừa nghe lầm nên lắp bắp :
-Cô...cô vừa nói gì ?
Hương đưa hai tay bấu nhẹ vào hông chàng rồi ỏn ẻn :
-Là đi nhậu đó ông ơi...
Lần đầu tiên nghe câu này thốt ra từ miệng một cô gái nên Thuận lúng túng vì chẳng biết phải đưa Hương vào quán nào cho thích hợp bây giờ ...Chốn sang trọng thì chàng chưa bao giờ đến còn nơi bình dân thì...
Bực mình,Hương bèn giục :
-Đi vô quán nào mà ông thường hay ngồi với bạn bè á...Lẹ đi ông bụt ơi !
Tuy nàng nói thế nhưng Thuận làm sao mà dám ? Bởi vì dù sao cô ta cũng là con gái nhà giàu,không thích hợp với mấy chỗ nhốn nháo như vậy được...Phần khác,chàng sợ gặp người quen ở những nơi đó vô cùng...Họ mà thấy Thuận đi chung với con gái của ông chủ công ty Đại Phát thì ôi thôi...
Thấy Thuận cứ chạy lòng vòng mà vẫn chưa chịu ghé nơi nào nên Hương ra lệnh :
-Ra quán nhậu ngoại ô đi...Mệt anh quá ! Đi với em mà anh cứ như là bị cực hình không hà...
Thuận cười rồi rú ga vọt lẹ...

Ngồi xuống bàn,chàng liền thắc mắc :
-Hôm nay cô không hẹn với anh ta vậy thì nhắn tôi đến để làm gì ?
Hương lắc đầu :
-Em chia tay với hắn rồi anh à !
Thuận ngạc nhiên :
-Tại sao ?
Nàng thở dài :
-Có lẽ ba em đã nói đúng...Hắn càng lúc càng đòi hỏi quá đáng...Dĩ nhiên,từ trước tới giờ em chưa hề từ chối chuyện gì với anh ta hết...Nhưng mà cho tới những lần gặp sau này thì em vô tình phát hiện ra một việc...
Hương buồn bã nhìn Thuận rồi nghẹn lời :
-Thì ra hắn chỉ là... một con nghiện !
Thuận giật mình :
-Trời ơi,thật vậy ư ?
Nàng gật đầu :
-Hèn gì,bao nhiêu tiền bạc em đưa cho hắn cũng đều hết sạch.Khi em hỏi, hắn lại bảo là do làm ăn thua lỗ...
Thuận im lặng...
Thật ra chuyện này chàng cũng mới vừa được Thái cho hay cách đây mấy ngày...Nhưng Thuận không biết phải mở lời với Hương như thế nào...

Nhìn nàng giờ đây cứ giọt vắn giọt dài rồi nốc rượu như điên khiến chàng đâm hoảng bèn đưa tay cản :
-Thôi được rồi cô...Tôi không muốn cô trở thành ma men đâu á !
Hương sừng sộ,trợn mắt nhìn chàng :
-Kệ em...
Bỗng nàng nhìn chăm chú vào mặt Thuận rồi cau có :
-Sao anh cứ gọi em bằng cái tiếng cô xa cách hoài vậy ? Bộ em dễ ghét lắm sao ?
Thuận lắc đầu :
-Không phải...
Nàng bất ngờ dựa đầu vào vai Thuận rồi thỏ thẻ :
-Gọi Hương bằng em,anh đâu có chết mà sợ chứ ? Gọi đi...
Thuận đỡ nàng ngồi ngay ngắn lại rồi buột miệng :
-Ừ,em thì em...nhưng xin cô nên ngồi cho đàng hoàng chút đi...
Hương cười khanh khách :
-Coi kìa ! Sao vừa em lại vừa cô là sao hả ?
Nàng lại dựa tiếp vào người Thuận rồi nói tiếp :
-Quán vắng như chùa bà Đanh,có ai đâu mà nhìn ? Anh thiệt là...
Bất chợt cái điện thoại của Thuận đang để trên bàn reo ầm ĩ...
Hương bật dậy,nàng nhanh tay tắt nguồn rồi chu mỏ :
-Giờ này anh thuộc về quyền kiểm soát của em rồi...Em không muốn ai phá rối tụi mình trong lúc này đâu nha cưng ?
Thuận nhún vai,chịu thua...

Rời khỏi nơi đó,Hương vẫn chưa chịu về mà còn bắt Thuận phải đưa ra phía bờ sông Y... với lý do để nàng ngắm lục bình trôi cho đỡ buồn.
Ngồi dựa lưng vào người chàng,Hương cứ nũng nịu suốt :
-Mình ...yêu nhau nha anh ?
Thuận ráng ngồi chịu trận ...
Chàng biết là Hương đang buồn nên cố gắng chìu cho cô ta vui ...Chứ thân phận bọt bèo của mình thì mong chi ...

Nếu như Thuận biết được rằng,trong lúc này ông Thiên ba chàng đang nằm trong bệnh viện thì...
Dũng cứ đi tới đi lui trước phòng cấp cứu mà miệng luôn rên rỉ :
– Sao lại không nghe điện thoại mà vội tắt máy chứ ? Chú ấy khi không lại bị xỉu...Nếu em không tò mò muốn vô nhà để xem anh đã về chưa thì có lẽ...
Nhìn lên bầu trời đêm ,cậu buồn rầu nói nhỏ :
-Thuận ơi,giờ này anh đang ở đâu ?
Đáp lại lời cậu chỉ có tiếng ếch nhái nơi cánh đồng ruộng sau lưng bệnh viện vọng đến nghe buồn thê thiết...

...

Cũng may khi Thuận vừa hay tin chạy đến bệnh viện thì ông cụ đã qua cơn nguy kịch chứ nếu không ắt chàng sẽ phải ân hận suốt đời...
Tuy nhiên,theo lời bác sĩ thì sức khỏe của ông Thiên hiện thời rất kém...cần phải nằm lại đây một thời gian...
Muốn chạy chữa cho ba chàng tới nơi tới chốn thì việc đầu tiên là phải có thật nhiều tiền...
Lương nhân viên văn phòng như Thuận bấy lâu nay mà nuôi sống được hai miệng ăn cũng gọi là khá hay rồi còn gì ? Làm sao dư giả cho được ?

Ngồi bên cạnh giường bệnh ba mình suốt mấy đêm liền mà chàng vẫn chưa nghĩ ra được cách nào có tiền hầu cứu lấy mạng sống của đấng sinh thành...
Gục trên người ông,Thuận mếu máo :
-Công ba cực khổ ở vậy nuôi con suốt hai mươi mấy năm trời chẳng sao hết.Vậy mà bây giờ con lại ngồi đây bất lực nhìn ba từ từ đi vào cõi chết hay sao hả ba ? Ba ơi...
Dũng đã đến bên cạnh chàng tự lúc nào...
Khẽ giúi vào tay Thuận một gói nhỏ,cậu ấp úng :
-Anh hãy cầm lấy số vàng này rồi đi bán lo cho chú ấy nha ?
Nghe vậy,Thuận luống cuống mở gói giấy ra ...
Nhìn những miếng vàng sáng chói,chàng giật mình :
-Ở đâu mà em có những thứ này ? Có phải em đã ...
Dũng cúi đầu :
-Mấy hôm nay nhìn anh hốc hác,tiều tụy khiến em cảm thấy tim mình đau lắm...Em không đành lòng để anh mang tiếng vì nghèo mà ba mình phải chết nên...nên đã lén mở tủ của má em và mượn đỡ số vàng này...
Thuận lắc đầu :
-Như vậy gọi là ăn cắp chứ đâu phải mượn ? Anh không muốn vì mình mà em phải chịu liên lụy đâu...
Nói xong,chàng gói mấy miếng vàng lại rồi trả cho Dũng...
Thuận nói :
-Anh cảm ơn em...Nhưng nếu phải dùng tới nó thì...
Dũng gạt ngang :
-Không lẽ anh muốn nhìn thấy chú ấy chết sao ? Em nói là chỉ mượn thôi mà ? Trước mắt anh phải có tiền để cứu ba mình cái đã...Sau đó,mình từ từ tính tiếp...
Thấy Thuận đang đắn đo,cậu bồi tiếp :
-Má em sẽ không hay biết đâu vì bả ít khi nào mở tủ xem lại lắm...Anh cứ yên tâm lo cho chú ấy đi mà...
Lần đầu tiên cậu mới dám cầm lấy bàn tay Thuận rồi nhẹ nhàng để gói vàng vào đó...
Thuận ủ rủ ngồi xuống,chàng than thở :
-Anh rối trí quá...
Dũng cũng ngồi xuống bên anh,cậu động viên :
-Người ta nói "Còn người thì còn của" mà ? Chuyện của em cứ để đó cho em...Được không anh ?
Đưa tay ôm Dũng vào lòng,Thuận nói mà nước mắt cứ rơi :
-Anh...anh cảm ơn em !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lgbt