Chap 136 : Bà Chủ tịch Kwon ...!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầng hai bệnh viện

Người đàn bà cao lớn uy quyền kia cúi mặt bất lực , đưa hai tay ôm đầu . Người phụ nữ ấy mà có mệnh hệ gì , chắc bà cũng không sống nổi .

Nhìn người quản lí đang xám mặt lại vì sợ , bà Kwon Yuri chiếu ánh mắt tức giận đến tột cùng :

- Nói đi , chuyện này là sao ?

- Tổng Giám Đốc ......

Viên quản lí ấp a ấp úng , mặt cắt không còn một giọt máu .

- Ta bảo anh phải luôn báo cho ta biết mọi thông tin về bà ấy , sao ngay cả một chuyện hệ trọng như thế này mà ta cũng không được biết là sao ?

Tổng Giám Đốc Kwon đứng hẳn dậy , giọng đầy căm phẫn :

- Bà ấy mà có chuyện gì , ngươi cũng đừng hòng yên chuyện với ta !

- Tổng Giám Đốc Kwon....tôi ...tôi xin lỗi .....

- Xin lỗi ...thì có ích gì chứ !

Người đàn bà ấy lại chìm vào im lặng , đôi mắt chuyển dần tới chỗ phòng mổ , nhẹ nhàng hơn , đong đầy tình yêu thương hơn .

- Tổng Giám Đốc Kwon ......

Tên quản lí tiến lại gần , sự sợ hãi người đàn bà này khiến cho giọng hắn run lên :

- Cô Irene đang phải cấp cứu bên dưới .

Đuôi mắt chợt nheo lại , lộ ra vài nếp nhăn, có chút nghi hoặc rồi chở nên bàng hoàng . Bà Kwon ngồi thụp xuống , không thể tin vào những gì mình nghe thấy :

- Anh nói là Irene sao ?

Trong khoảnh khắc bà nhớ tới dáng vẻ đáng yêu của cô bé bảy tuổi , tíu ta tíu tít chạy quanh vườn , sà vào lòng bà mỗi khi bà tới . Đó là Irene của gần hai mươi năm về trước , khi cả gia đình còn thân với nhau .

Cô bé đó có một đôi mắt sáng nhưng buồn . Nỗi buồn thăm thẳm không tên mà đếm hôm nay , gần hai mươi năm đã trôi qua bà vẫ không thể định hướng được . Đó là người con gái duy nhất của người phụ nữ mà bà đang yêu thương . Đó là lý do khiến cho cuộc sống hạnh phúc của bà mất đi sự hoàn hảo , đó là một vết cắt của quá khứ khiến cho người phụ nữ ấy đêm nài cũng khóc thầm vì nhớ nhung , vì hối hận và vì đau đớn .


Bà cũng không biết nên hận , nên trách hay nên yêu thương nó . Chỉ biết rằng , sau cái ngày nó nhìn bà bằng một đôi mắt ầng ậng nước , nhưng chất chứa sự căm ghét và phẫn uất ấy , bà bắt đầu cảm thấy tội lỗi .

" Con ghét cô ! "

" Con ghét cô ! "

" Con ghét cô ! "

Ba từ ấy một lần nữa vang lên trong quá khứ xa xôi . Bầu trời nhuốm một màu đen xám xịt . Cơn mưa cuối mùa kết thúc những ngày bình yên .

- Con bé sao rồi ?

Bà Kwon nhìn quản lí khẽ hỏi , giọng nói mơ hồ và xa xăm .

- Đang ở giai đoạn nguy kịch thưa Tổng Giám Đốc , không biết ....

- Bằng mọi cách phải cứu được con bé .

Giọng nói chắc nịch vang lên lần nữa khiến người quản lí run sợ . Anh ta thu người , chỉ dám gật nhẹ đầu . Nhưng ....đèn trong phòng mổ chợt tắt .

- Tổng...Tổng Giám Đốc !

Viên quản lí lắp ba lắp bắp. Bà Kwon ngoảnh lại , cũng là lúc bác sĩ mở cửa phòng bước ra . Vị bác sĩ nhìn bà khẽ lắc đầu bất lực

- Xin lỗi thưa bà Kwon. Chúng tôi đã cố hết sức....

Mắt bà Kwon mở to hơn . Họ vừa nói gì cơ chứ . Bà nghe không rõ , không thể nào là như thế , người phụ nữ ấy không thể nào rời bỏ bà mà đi được .

- Đã cố hết sức ....

- Cố hết sức ....

- Tổng Giám Đốc Kwon... Xin bà hãy vào gặp phu nhân lần cuối .

Thế là hết , bước đi của bà Kwon Yuri loạng choạng. Bà cũng không còn giữ nổi bình tĩnh nữa . Mắt bà nhòe đi , hôi thở yếu ớt chậm chạp , khuôn mặt trắng bệch , bạc nhược bi thương . Người phụ nữ ấy nhìn bà , nữa yêu thương , nữa đau đớn .

- Jessica à !

Giọng bà Kwon Yuri như lại đi . Bà Jessica mình cười nhìn Yuri. Nụ cười nhẹ nhàng và đẹp đẽ .

- Em .....x.....i..n.....lỗi !


- Không ! Em không có lỗi gì cả , tại tôi ,tất cả là tại tôi .

Jessica nhìn Yuri có chút gì đó nuối tiếc và xót xa rồi mỉm miệng cười - nụ cười đôn hậu của một người sắp sang thế giới bên kia .

- Yul à , hãy ...hãy đưa cái này cho ....Ire...ene ...giùm em !

Phong thư đặt trên bàn , bước thư được chuẩn bị từ trước , thì ra Jessica đã biết mình chuẩn bị phải ra đi , rời bỏ cuộc sống này .

- Em biết ....em có lỗi với Yul, với con ....hãy nói với Irene ....em rất yêu nó . Và ....em cũng rất yêu Yul .

- Không , Jessica, em phải tỉnh dậy, hãy tự mình nói với Irene và Nayeon , xin em , hãy khỏe lại , em không thể đi như thế này . Jessica!!!!!!

Đôi mắt từ từ khép lại . Nụ cười vẫn đọng lại trên môi .

Đưa một con người về một nơi nào đó xa xôi .

Về một nơi không có nước mắt .

Không có những chuỗi ngày bi thương .


______________

[ 28/06/2018 ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro