Chap 97 : Rời xa .....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên ghế là người mà suốt hai mươi lăm năm qua cô Irene trân trọng và yêu thương rất nhiều . Nhưng oan trái thay , người đó không dành tình yêu ấy cho cô , mà là cho một người khác . Bà Chủ tịch đang cố gắng gồng mình lên để không thể hiện cảm xúc bây giờ .

- Dạo này con khỏe không ?

Dường như hơi đột ngột thì phải , cô Irene vẫn chưa thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man

- Bình thường thôi ạ !

Nuốt nước mắt vào trong , hai bàn tay bà Chủ tịch khẽ run lên , giọng nói ấy , đôi mắt ấy , khuôn mặt ấy , hơn hai mươi năm nay đã bị bà bỏ rơi .

Phải ! Bà đã quá ích kỉ khi chỉ nghĩ cho hạnh phúc của riêng mình. Nhưng giờ đât , khi đứa con gái bé bỏng ngây thơ ngày nào đã trưởng thành trong sự cô đơn tủi nhục, thiếu vắng tình yêu thương của cả cha lẫn mẹ , khi đối diện với nó , bà cũng không thể nói lên được một câu yêu thương nào chọn vẹn . ' Xin lỗi con nhé Irene , ta đã sai lần khi bỏ rơi con đi tìm hạnh phúc , nhưng lúc này đây , đã quá muộn để đắp cho con , hãy hận ta đi , đừng tôn trọng yêu thương ta nhiều đến thế , van con , hãy để ta bình yên ngắm nhìn con lầ cuối "

Những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống , tà áo dài trắng tinh khôi đẫm nước mắt , cô Irene một lần nữa lại không kìm nổi cảm xúc của mình trước mặt bà ấy . Cô không giống bà , lý trí không thể chế ngự nổi con tim , hơn hai mươi năm nay , trước mặt bà cô luôn như thế , giống như một ngọn cỏ may có thể rơi bất cứ lúc nào và ở đâu . Đau ư ? Cô bao nhiêu là ngần ấy năm cô phải chịu cảnh đau đớn trong câm lặng , không mẹ , không cha , không có một người thân nào bên cạnh , lớn lên , hai từ " yêu thương " nhấn chìm trong vô thức . Hận ? Cô biết hận ai , cô không đủ dũng cảm để hận con người đã sinh ra mình , càng không đủ dũng cảm để hận con người đã cướp đi của cô một tuổi thơ êm đẹp .

- Con có thể nghỉ việc được không ?

Không bất ngờ , điều đó cô đã lường trước , nhưng lại một lần nữa làn cô đau .

- Nayeon muốn thế , đó là điều duy nhất ta làm được cho nod , con ......

- Con hiểu . Con xin đi trước .

Những giọt nước mắt đua nhau rơi xuống mỗi lúc một nhiều hơn . Trong những giọt nước mắt ấy , hình ảnh trẻ thơ của đám học trò lại xuất hiện về , chưa bao giờ cô dám nghĩ mình có thể rời xa chúng , xa nụ cười trong veo và những giây phút nghịch ngợm của đám giặc này , và đó chắc cũng sẽ là lần cuối coo được nhìn thấy những đôi mắt biết nói nhưng đượm buồn của bầy học trò .

Tạm biệt nhí , tạm biệt học trò của coi , tạm biệt nhưng năm tháng đầy yêu thương , tạm biệt tia nắng đầy đời đã len vài trái tim cô sau hơn hai mươi năm nguội lạnh . Cô yêu các en nhiều !

" - ơi , sau này cưới Wendy cho em làm phù dâu nhé !

- Còn em làm phù rể nhá !

- xấu thế , mặc vest vẫn xấu , không thích đi cạnh đâu . Hứ !

ơi , sau này lớn lên em sẽ làm giáo giốngvậy đó , em sẽ dạy những học sinh chúng em thế này .... ....

- Lão , em nhớ lắm .....

- ơi , đứng bao giờ rời xa chúng em nhé!

- , không bào giờ rời xa mấy đứa đâu .

- Vậy hứa đi ....

- hứa ..."

Chiều nắng tắt , màn đêm bao phủ lên một màu đen kịt . Nhìn lại lớp học thêm một lần nữa , cô Irene chăm chăm nhìn lên phòng học của lớp Toán . Tạm biệt ! Bước đu , không một lời từ biệt , cô biết các em sẽ buồn lắm , nhưng giấu đi nước mắt nhé , hãy sống những năm tháng các em đã từng sống , đừng như coi , đừng yếu đuối , các em phải vươn lên , giống như những cánh chim trên bầu trời kia , đừng để nước mắt làm vơi đi nụ cười , đừng để tuổi thơ đi qua chỉ có nỗi buồn , cô sẽ nhớ các em lắm đấy . Những thiên thần nhỏ của cô ! Yêu các em nhiều !

_____________

[ 09/03/2018 ]

Chúc mừng sinh nhật :

- Kim Taeyeon (SNSD)

- Jeon Somi (IOI)

- Suga (BTS)

🎉🎉🎉🎉🎉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro