Phần 7: Tuyệt vọng - Chap 116 : Sụp đổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đôi khi sự biết li lối thoát ....để con người sống thật với chính bản thân mình hơn .

Dõi ánh mắt theo từng vòng quay của chiếc giường , màu ga lạnh toát khiến cho Sana gần như nghẹn thở . Sao mắt cô lại nhắm nghiền thế , màu đỏ của chiếc đèn cấp cữu nhấp nháy liên tục , hai mươi chín đứa chạy ào về phía cánh cửa đã khép kín , những bàn tay chạm mạnh vào khung cửa kính , như thể muốn chạm vào khuôn mặt dịu hiền đang nằm bên trong kia . Chết lặng , nghẹn ngào , không khóc thành tiếng .

- Mở cửa ra đi, mở của ra đi mà bác sĩ , mở cho bọn cháu vào với cô đi.......

Mina đập tay mạnh vào cánh của chính , nước mắt đầm đìa hai gò má . Momo cúi người kéo nhỏ ra , cậu đưa mắt nhìn xung quanh , vô hồn , không khóc được nữa rồi , khóe mi khô khốc không còn lấy nổi một giọt lệ nữa rồi , cảm giác đau đớn như ai bóp nghẹn cả trái tim .

- Buông tớ ra , buông ra , buông ra để tớ còn vào với cô ,sao cô lại ở trong đấy , cậu buông tớ ra !

Mina giằng lấy tay Momo , nhỏ cố với người ra đằng trước .

- Mina , cậu bình tĩnh lại đi !

- Không ....không đâu , tớ muốn gặp cô , cậu phải để tớ vào .

Mina gục lên vai Momo , để mặc cho những giọt nước mắt còn sót lại từ từ rơi xuống , ướt hẳn một mảng áo cậy .

- Buông tớ ra ngay Momo , cậu không nghe tớ nói gì sao ? Chẳng phải cô ở trong đó sao , sao mắt cô lại nhắm nghiền như thế kia ? Cậu buông tớ ra ngay Momo !

Mina khóc nấc lên , Momo cố nén đau lòng ,nhẹ nhàng an ủi nhỏ  . Bên cạnh Sana cũng không còn đứng vững nữa . Nhỏ bần thần nhìn vào bên trong phòng cấp cứu .nước mắt rơi xuống mỗi lúc một nhiều hơn , Tzuyu đứng phía sau đỡ nhỏ mà lòng thắt lại .

Ở một góc nào đó , có một người con gái đang bất động tại chỗ , nhỏ khuỵu người , chút sức lực cuối cùng cũng đang bị thời gian cướp mất . Sụp người xuống nề đất , mái tóc đen dài xõa ra , nhỏ ...không còn đủ sức nữa rồi . Jungyeon giật mình kinh hãi , cậu vội vành chạy tới đỡ nhỏ , miệng không ngừng thét lên :

- Này Nayeon , cậu bị làm sao thế ? Cậu tỉnh lại đi , Im Nayeon !

- Cậu đưa cậu ấy vào phòng cấp cứu nhanh lên !

Jihyo từ phía sau ngoái lại , giọng gấp gáp . Jungyeon bế thốc Nayeon lên và chạy ngay đi gặp bác sĩ .

Dáng vẻ vội vã , khuôn mặt của người phụ nữ gần như cạn kiệt sinh khí . Lập bập qua các dãy hành lang . Kia rồi ! Phòng cấp cứu !

Bà Chủ tịch chôn chân tại chỗ , hình ảnh những đứa học trò dội vào tâm trí bà một nỗi đắng chát . Phải ! Bà đã sai , bà sai thật rồi . Bà đã biết chết đi hạnh phúc đầu đời của con gái bằng sự ích kỉ của mình , giết đi niềm vui của nó bằng cái dang giả tạo của mình . Đèn hiệu phòng cấp cứu vẫn cứ sáng . " Irene , nếu con có chuyện gì xảy ra thì .....mẹ chết cũng không nhắm mắt "

Đồng hồ vẫn tiếp tục quay.  Thời gian vẫn trôi qua không luyến tiếc .

Năm tiếng trôi qua , vẫn im lìm một màu tang óc .

Ting !

Cửa mở .....

Bác sĩ Hwang lại một lần nữa nhíu mày nhìn lũ trẻ ,nhưng ông chưa kịp nó gì thì Mina đã níu lấy tay áo . Khuôn mặt cô bé tái đi vì mệt và lo lắng , hay vì một cái gì đó mà ông không thể gọi tên . Nhỏ nhìn ông , đôi mắt bi ai và đầy thương xót , môi mấp máy chỉ đủ để hỏi nhẹ :

- Cô con sao rồi bác sĩ....cô của chúng con sao rồi bác sĩ ?

Có chút gì đó giật mình.  Bác sĩ Hwang đẩy lại gọng kính , ông nhìn qua bên trái , từ lúc nào đã xuất hiện thêm một người phụ nữ .

- Bệnh nhân đã nhập viện hone một tuần nay , nhưng không có người nhà tới nên chúng tôi ......

" Một tuần ư ? "

Sana ngước mặt lên đăm đăm nhìn vị bác sĩ :

- Cô con bị sao vậy ?

- Bệnh nhân nhập viện sau một vụ tai nạn lớn .

- Tai nạn lớn ?

Thông tin ấy chạy qua như một nỗi đau dội vào tâm trí . Lại một dấu hỏi khiến tụi nó chết lặng lần thứ hai . Thảo nào tụi nó lục sùng mọi ngóc ngách vẫn không thể tìm ra chỗ ở của cô , và cũng không thể ngờ rằng , cô lại ở đây , ở chính cái nói mà tụi nó căm ghét nhất , cái nơi mà ám ảnh tâm trí tụi nó những vết cứa khó lành . Nhìn lại tất cả một lần nữa , bác sĩ Hwang khẽ thở dài bất lực .

- Xin lỗi gia đình nhưng bệnh nhân bị tổn thương lớn ở phần đầu vì bị va đập quá mạnh trong một vụ tai nạn , hơn nữa, ý thức của cô ấy cũng không muốn trở lại , cô ấy có lẽ đã phải chịu một nỗi đau quá lớn .

- Không ....bác sĩ , xin ông hãy cứu con tôi , tôi van ông , ông phải cứu sống nó .

Tiếng thét xé lòng đầy ăn năn của người mẹ khiến cho hai mươi tám đứa học sinh đông cứng , cười chua chát , trái tim nhỏ từng giọt máu , sao không phải là sớm hơn , tại sao không phải là sớm hơn chứ , tại sao bây giờ mới chịu nhận , tại sao , tại sao lại như vậy ?

- Không phải đâu bác sĩ , cô con sẽ tỉnh lại mà phải không bác sĩ ?

Sana níu lấy cánh tay bác sĩ Hwang, như cố níu lại một chút hi vọng mong manh cuối cũng , nhưng đáp lại nhỏ vẫn là một cái lắc đầu thất vọng .

- Ta rất xin lỗi , nhưng ta đã cố hết sức rồi.  Hi vong sống sót của cô ấy chưa tới 1% nên gia đình hãy chuẩn bị tâm lý .

Ngã quỵ . Tất cả bàng hoàng suy sụp !

" Chạm tay tới quá khứ

ức dội về như một thước phim quay chậm

áo dài tinh khôi nụ cười rạng rỡ

Giọng nói ấm áp những cử chỉ dịu dàng

Xa dần , đang xa dần ......"

_____________

[ 20/05/2018 ]

520 ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro