Duyên nợ đầu thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều đầu thu, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua những tán cây trong khu vườn Vu phủ, tạo nên một không gian yên bình nhưng lại mang theo chút u buồn khó tả. Tô Vỹ Hoàng đi dạo qua những con đường lát đá nhỏ, tâm trạng nửa phần tò mò, nửa phần thích thú với khung cảnh tĩnh lặng, khác xa với sự nhộn nhịp của làng mạc bên ngoài.

Đột nhiên, cô dừng bước trước một căn phòng nhỏ ẩn mình giữa vườn cây, nơi những dây leo xanh mướt đang uốn quanh khung cửa sổ. Bên trong căn phòng, qua ô cửa sổ mở hé, cô nhìn thấy một cô gái trẻ đang ngồi tựa người vào cửa sổ, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt u buồn nhìn xa xăm về phía chân trời.

Không biết vì sao, Tô Vỹ Hoàng cảm thấy bị cuốn hút bởi hình ảnh yếu đuối ấy, như thể có một sợi dây vô hình nào đó kéo cô lại gần hơn. Cô chần chừ trong giây lát, rồi bước tới gần hơn, khẽ gọi.

"Cô nương, sao cô lại ngồi đây một mình?"

Cô gái trong phòng khẽ giật mình, đôi mắt mở to nhìn về phía Vỹ Hoàng, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn cảnh giác. "Cô là ai? Sao lại vào được đây?"

Tô Vỹ Hoàng nhẹ nhàng mỉm cười, cố gắng xua tan đi sự nghi ngại trong ánh mắt của cô gái kia. "Ta là Tô Vỹ Hoàng, con gái của một thương gia trong làng. Hôm nay theo cha đến đây để ông bàn chuyện làm ăn, ta vô tình đi dạo và lạc bước vào khu vườn này. Thật không ngờ lại gặp được cô nương."

Cô gái lặng lẽ quan sát Vỹ Hoàng một hồi, rồi khẽ gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ như làn gió thoảng: "Ta là Vu Y Vân, con gái thứ của Vu phủ. Cô... đến đây có việc gì?"

Vỹ Hoàng tiến lại gần hơn, ngồi xuống trên một bậc thềm bên dưới cửa sổ, cố giữ khoảng cách vừa đủ để không làm cô gái cảm thấy bất an, nhưng vẫn đủ gần để có thể trò chuyện thân mật. "Thật ra ta chỉ muốn ngắm cảnh một chút. Vu phủ rộng lớn và đẹp đẽ quá, lại yên tĩnh nữa. Nhưng không ngờ lại gặp được cô nương. Vu cô nương, cô thường hay ngồi đây một mình như vậy sao?"

Y Vân khẽ thở dài, ánh mắt nàng hướng về phía xa, nơi những tia nắng cuối cùng của buổi chiều đang dần tắt. "Ta không có lựa chọn nào khác. Thân thể ta yếu đuối từ nhỏ, không thể đi xa, cũng không có nhiều người để trò chuyện. Cả ngày chỉ có thể ngồi ở đây, nhìn ra ngoài qua ô cửa này."

Vỹ Hoàng nhìn Y Vân với ánh mắt thương cảm, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác đồng cảm sâu sắc. Cô chưa từng gặp ai có dáng vẻ yếu đuối và cô đơn đến vậy. "Nếu cô không ngại, ta có thể đến thăm cô thường xuyên. Chúng ta có thể trò chuyện, để cô không còn cảm thấy cô đơn nữa."

Vu Y Vân ngạc nhiên nhìn Vỹ Hoàng, trong mắt nàng hiện lên sự ngờ vực. Cả đời nàng đã quen với sự cô độc, quen với việc không ai muốn kết bạn với nàng. Nhưng sự chân thành trong ánh mắt của Vỹ Hoàng khiến nàng không thể không tin tưởng. "Cô thật sự... muốn làm bạn với ta sao?"

Vỹ Hoàng khẽ cười, ánh mắt đầy sự kiên định và ấm áp. "Phải, ta muốn làm bạn với cô, Vu Y Vân. Có điều gì đó ở cô khiến ta cảm thấy rằng chúng ta có thể trở thành những người bạn tốt."

Y Vân lặng lẽ nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Vỹ Hoàng, cảm nhận sự chân thành và ấm áp tỏa ra từ cô gái trước mặt. Lòng nàng khẽ rung động, một cảm giác ấm áp dường như đang len lỏi vào trái tim cô đơn của nàng, xua tan đi chút lạnh lẽo vốn dĩ luôn bao trùm lấy cuộc đời nàng.

"Cảm ơn cô, Vỹ Hoàng," Y Vân thì thầm, đôi mắt nàng ánh lên một tia sáng nhỏ nhưng đầy hy vọng. "Nếu cô không chê ta là một người bạn nhàm chán, ta sẽ rất vui nếu cô đến thăm ta."

Vỹ Hoàng mỉm cười rạng rỡ, một nụ cười như ánh nắng ban mai, mang theo sự ấm áp và niềm vui. "Ta hứa sẽ đến thăm cô thường xuyên. Chúng ta có thể nói chuyện, ngắm cảnh, và chia sẻ với nhau mọi thứ. Từ giờ, cô sẽ không còn cô đơn nữa."

Dưới ánh chiều tàn, hai cô gái ngồi bên nhau, bắt đầu một mối quan hệ mới, đơn thuần nhưng sâu sắc. Trong không gian tĩnh lặng của khu vườn, tiếng trò chuyện của họ vang lên, nhẹ nhàng và êm đềm, như tiếng gió thổi qua những tán lá, mang theo những lời hứa hẹn về một tình bạn đầy hy vọng và chân thành.

Từ sau lần gặp gỡ đầu tiên ấy, Tô Vỹ Hoàng thường xuyên lui tới Vu phủ. Mỗi lần nàng đến, cả khu vườn như bừng sáng, không còn mang vẻ u buồn như trước. Vỹ Hoàng mang theo những câu chuyện về cuộc sống bên ngoài, về những chuyến đi cùng cha, những nơi mà Y Vân chưa bao giờ được đặt chân đến. Y Vân, mặc dù vẫn còn yếu đuối, nhưng tâm hồn nàng dần trở nên rực rỡ hơn, như một bông hoa từ từ nở rộ trong sự chăm sóc của ánh nắng và làn gió mát.

Một ngày nọ, khi Vỹ Hoàng đến thăm, nàng mang theo một bức tranh vẽ phong cảnh làng quê mà cha nàng mới đi qua. Bức tranh được vẽ bằng những nét cọ mềm mại, tinh tế, mô tả một dòng sông nhỏ uốn lượn qua những cánh đồng xanh bát ngát. Trên bờ sông, những cây liễu rủ xuống, in bóng dưới làn nước trong veo.

Vỹ Hoàng đưa bức tranh cho Y Vân, đôi mắt nàng lấp lánh niềm vui "Y Vân, đây là nơi cha ta vừa ghé qua trong chuyến đi gần đây. Ta nghĩ cô sẽ thích nó, nên đã nhờ người vẽ lại để mang đến cho cô."

Y Vân cầm lấy bức tranh, ánh mắt nàng dịu dàng nhìn từng chi tiết trên giấy, như muốn khắc ghi vào tâm trí. "Đẹp quá... Thật tiếc là ta không thể đến đó. Nhưng nhờ cô, ta như có thể cảm nhận được sự tươi mát của dòng sông, sự yên bình của cảnh vật."

Vỹ Hoàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói "Không sao cả, Y Vân. Dù cô không thể đến tận nơi, nhưng ta sẽ luôn mang đến cho cô những điều đẹp đẽ từ thế giới bên ngoài. Như vậy, cô vẫn có thể trải nghiệm, dù chỉ qua những bức tranh hay câu chuyện của ta."

Y Vân ngẩng lên nhìn Vỹ Hoàng, trong đôi mắt nàng chứa đựng sự biết ơn và một chút xúc động. "Ta thật may mắn khi có cô làm bạn, Vỹ Hoàng. Nếu không có cô, ta không biết cuộc sống của mình sẽ buồn tẻ đến mức nào."

Vỹ Hoàng khẽ cười, ngồi xuống bên cạnh Y Vân. "Vậy thì ta sẽ tiếp tục mang niềm vui đến cho cô, mỗi lần ta ghé thăm. Nhưng không chỉ có ta kể chuyện, ta cũng muốn nghe về cô nữa, Y Vân. Cô có sở thích gì không? Có điều gì cô muốn chia sẻ với ta không?"

Y Vân khẽ đỏ mặt, đôi môi nàng khẽ mỉm cười như một bông hoa hé nở trong nắng sớm. "Ta... ta thích thơ ca. Ta thường đọc những bài thơ của các thi nhân đời trước, và đôi khi cũng thử viết vài dòng thơ cho riêng mình. Nhưng chỉ là để giết thời gian thôi..."

Vỹ Hoàng ánh lên vẻ hứng thú. "Thơ ca? Thật tuyệt vời! Cô có thể đọc cho ta nghe một bài không? Ta rất muốn nghe thơ của cô."

Y Vân ngập ngừng trong giây lát, nhưng rồi nàng cúi đầu, khẽ đọc một bài thơ mà nàng vừa mới sáng tác gần đây, giọng nàng nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng:

"Trong màn sương thu nhạt, lòng ta tĩnh lặng,
Ngắm cảnh trăng non, nghe tiếng lá rơi,
Dòng đời trôi qua, mang theo bao mộng tưởng,
Nhưng tình bạn này, mãi mãi chẳng phai mờ."

Vỹ Hoàng im lặng lắng nghe, lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Những câu thơ giản dị nhưng chất chứa biết bao tình cảm, như phản ánh chính tâm trạng của nàng lúc này. "Y Vân, thơ của cô thật đẹp. Nó như phản ánh tâm hồn cô - nhẹ nhàng, sâu lắng và rất tinh tế."

Y Vân khẽ cúi đầu, đôi má nàng ửng hồng trước lời khen ngợi của Vỹ Hoàng. "Cảm ơn cô... Ta chỉ viết những gì mình cảm nhận thôi. Nhưng nếu cô thích, ta sẽ viết thêm để chia sẻ với cô."

Vỹ Hoàng mỉm cười, lòng nàng ngập tràn niềm vui. "Ta rất mong chờ những bài thơ tiếp theo của cô, Y Vân. Chúng ta sẽ cùng chia sẻ với nhau mọi điều - niềm vui, nỗi buồn, và cả những cảm xúc sâu kín nhất."

Cả hai cô gái ngồi bên nhau, trong không gian tĩnh lặng của khu vườn, sự đồng điệu giữa hai tâm hồn bắt đầu nảy nở. Những ngày tiếp theo, mỗi lần Vỹ Hoàng đến thăm, không chỉ là những câu chuyện về thế giới bên ngoài, mà còn là những bài thơ, những tâm sự được sẻ chia, khiến tình bạn giữa họ ngày càng trở nên sâu đậm.

Một buổi chiều thu yên bình, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua những tán lá, tạo thành những đốm sáng lấp lánh trên mặt đất. Vu Y Vân và Tô Vỹ Hoàng ngồi bên nhau dưới gốc cây cổ thụ trong khu vườn, nơi tiếng chim hót nhẹ nhàng hòa cùng tiếng lá cây xào xạc trong gió.

Tô Vỹ Hoàng khẽ nghiêng đầu nhìn Vu Y Vân, đôi mắt cô chứa đựng sự cảm thông và lo lắng. "Y Vân, cô đã sống như thế này bao lâu rồi?"

Vu Y Vân khẽ cười buồn, ánh mắt nàng dõi về phía xa, nơi bầu trời xanh thẳm đang trải rộng trước mặt. "Từ khi ta còn rất nhỏ, thân thể đã yếu đuối và dễ bị bệnh. Cha mẹ luôn lo lắng cho ta, nên họ không cho phép ta ra ngoài nhiều. Mọi thứ ta biết về thế giới này chỉ đến từ những câu chuyện mà người khác kể lại, hoặc từ những gì ta có thể nhìn thấy qua khung cửa sổ."

Vỹ Hoàng im lặng, đôi mắt cô tràn đầy sự suy tư. Một lúc sau, nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy guộc của Y Vân, cảm nhận được sự yếu ớt nhưng ấm áp nơi đó. "Y Vân, cô có bao giờ nghĩ đến việc thay đổi không? Có bao giờ cô mong muốn được sống tự do, được tự mình khám phá thế giới bên ngoài mà không phải qua những câu chuyện của người khác?"

Y Vân hơi giật mình, đôi mắt nàng mở to, ánh lên vẻ ngạc nhiên. Nàng chưa từng nghe ai hỏi mình như vậy, cũng chưa từng nghĩ đến điều đó. "Ta... ta chưa từng nghĩ đến. Cuộc sống của ta đã luôn như vậy, ta không biết liệu mình có thể sống một cuộc sống khác."

Vỹ Hoàng mỉm cười, đôi mắt cô rực sáng với ý chí kiên định. "Không sao cả. Nếu cô muốn thay đổi, ta sẽ giúp cô. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, cùng nhau bước ra khỏi những giới hạn mà cuộc sống đã đặt ra cho cô."

Y Vân nhìn Vỹ Hoàng, lòng nàng đầy xúc động. Chưa ai từng đưa ra lời đề nghị như thế với nàng, chưa ai từng nghĩ rằng nàng có thể sống khác đi. "Vỹ Hoàng, cô thật tốt với ta. Nhưng... nhưng ta sợ. Ta sợ rằng những gì ta mong muốn chỉ là một giấc mơ xa vời, không thể nào trở thành hiện thực."

Vỹ Hoàng nhẹ nhàng siết chặt tay Y Vân, ánh mắt cô trở nên nghiêm nghị nhưng vẫn đầy ấm áp. "Không, đó không phải là giấc mơ. Đó là hiện thực mà chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng, từng bước một. Ta tin rằng với sự kiên nhẫn và lòng dũng cảm, cô có thể đạt được mọi điều mà cô hằng mong ước."

Y Vân nhìn sâu vào đôi mắt chân thành của Vỹ Hoàng, cảm nhận được sự quyết tâm và tình cảm nồng hậu từ cô gái ấy. Trái tim nàng đập rộn ràng, lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng cảm thấy một tia hy vọng, một niềm tin rằng cuộc sống của nàng có thể thay đổi.

"Cảm ơn cô, Vỹ Hoàng" Y Vân khẽ nói, giọng nàng run rẩy nhưng đầy quyết tâm. "Ta sẽ tin vào cô, tin vào chúng ta. Dù con đường phía trước có khó khăn thế nào, ta sẽ không từ bỏ."

Vỹ Hoàng mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt nàng lấp lánh niềm vui và sự kiên định. "Ta hứa sẽ luôn ở bên cô, Y Vân. Chúng ta sẽ cùng nhau bước đi, dù cho chông gai hay thử thách, ta sẽ không để cô đơn độc."

Một thời gian sau buổi tâm sự trong vườn, Tô Vỹ Hoàng bắt đầu lên kế hoạch để giúp Vu Y Vân thực hiện mong ước được tự do, dù chỉ trong một thời gian ngắn. Một ngày nọ, khi ánh nắng ban mai len lỏi qua từng nhành cây, soi sáng căn phòng nhỏ nơi Vu Y Vân đang nằm, Vỹ Hoàng bước vào với một nụ cười rạng rỡ.

Vỹ Hoàng tiến lại gần, ngồi xuống bên giường của Y Vân, ánh mắt tràn đầy sự phấn khích. "Y Vân, hôm nay ta có một bất ngờ dành cho cô."

Y Vân nhìn cô, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò nhưng vẫn pha chút lo lắng. "Bất ngờ gì vậy, Vỹ Hoàng?"

Vỹ Hoàng khẽ cười, rồi từ từ kéo ra một bộ y phục mới, được làm từ lụa mịn màng và nhẹ nhàng như mây. "Ta đã chuẩn bị cho cô một bộ y phục để chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài. Hôm nay, ta muốn đưa cô ra khỏi Vu phủ, để cô có thể tự mình nhìn ngắm thế giới bên ngoài, cảm nhận cuộc sống thực sự."

Y Vân nhìn bộ y phục, cảm nhận được sự chăm chút mà Vỹ Hoàng đã bỏ ra. Nàng cảm thấy lòng mình dâng trào một cảm giác khó tả, vừa mong đợi, vừa sợ hãi. "Nhưng... ta thật sự có thể đi được sao? Thân thể ta rất yếu, ta sợ rằng mình sẽ không chịu nổi."

Vỹ Hoàng nhẹ nhàng đặt tay lên tay Y Vân, ánh mắt cô tràn đầy sự quyết tâm. "Y Vân, ta đã suy nghĩ rất kỹ. Chúng ta sẽ đi từ từ, từng bước một. Nếu cô cảm thấy mệt, chúng ta sẽ dừng lại. Nhưng ta tin rằng, chỉ cần cô có lòng dũng cảm, cô sẽ có thể vượt qua được nỗi sợ hãi và yếu đuối. Ta sẽ luôn ở bên cạnh cô."

Y Vân khẽ cúi đầu, lòng nàng tràn ngập sự xúc động. Nàng chưa từng nghĩ rằng có ngày mình sẽ có cơ hội ra ngoài, được bước đi trên những con đường mà mình chỉ có thể nhìn từ xa. "Ta... ta sẽ thử. Cảm ơn cô, Vỹ Hoàng, vì đã luôn tin tưởng và ủng hộ ta."

Vỹ Hoàng mỉm cười, ánh mắt cô sáng ngời như ánh nắng ban mai. "Chúng ta sẽ cùng nhau bước đi, từng bước một. Và cô sẽ thấy rằng, thế giới ngoài kia rộng lớn và tươi đẹp biết bao."

Vào buổi sáng tinh mơ, Vu Y Vân khoác lên mình bộ y phục mới mà Vỹ Hoàng đã chuẩn bị. Nàng cảm thấy bộ y phục ôm lấy thân thể mình một cách nhẹ nhàng, mang lại cho nàng một cảm giác vừa lạ lẫm vừa dễ chịu. Vỹ Hoàng đứng bên cạnh, ánh mắt cô tràn đầy sự động viên và khích lệ.

"Y Vân, cô sẵn sàng chưa?" Vỹ Hoàng khẽ hỏi, giọng cô dịu dàng nhưng vẫn mang theo chút hối thúc.

Y Vân khẽ gật đầu, đôi môi nàng mím chặt để giữ lấy sự quyết tâm. "Ta sẵn sàng."

Vỹ Hoàng mỉm cười rạng rỡ, rồi cô nhẹ nhàng dìu Y Vân ra khỏi phòng. Họ bước qua những hành lang quen thuộc, nơi mà mỗi ngày Y Vân chỉ có thể đi vài bước rồi lại phải dừng lại vì mệt mỏi. Nhưng lần này, nàng cảm thấy có một sức mạnh mới, một sức mạnh đến từ sự hiện diện của Vỹ Hoàng bên cạnh.

Khi họ bước ra khỏi cánh cổng Vu phủ, ánh nắng ban mai chiếu rọi lên gương mặt Y Vân, mang lại cho nàng cảm giác ấm áp và dễ chịu. Nàng nhìn quanh, thấy con đường trải dài trước mắt, những cánh đồng xanh mướt xa xa, và bầu trời xanh ngắt trên cao. Tất cả đều thật mới mẻ, như thể nàng đang nhìn thế giới này lần đầu tiên.

Vỹ Hoàng khẽ nói, giọng cô tràn đầy hứng khởi. "Y Vân, đây chính là thế giới mà ta muốn cô nhìn thấy. Không chỉ qua cửa sổ, mà bằng chính đôi mắt của cô."

Y Vân khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của cỏ cây và hoa lá. Nàng cảm thấy như mình đang hòa mình vào thiên nhiên, vào cuộc sống ngoài kia. "Thật đẹp... Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được đứng đây, ngắm nhìn mọi thứ một cách chân thực như vậy."

Vỹ Hoàng nắm lấy tay Y Vân, cùng nàng bước đi từng bước chậm rãi trên con đường dẫn ra khỏi Vu phủ. "Chúng ta sẽ đi dạo quanh làng một chút. Ta muốn cô cảm nhận được cuộc sống của những người xung quanh, để thấy rằng thế giới này không chỉ có những bức tường mà cô đã quen thuộc."

Họ tiếp tục đi, bước chân của Y Vân vẫn còn chút loạng choạng, nhưng nàng cảm thấy lòng mình dần trở nên vững vàng hơn. Sự hiện diện của Vỹ Hoàng bên cạnh mang lại cho nàng sức mạnh, giúp nàng vượt qua nỗi sợ hãi và yếu đuối bấy lâu nay.

Trong suốt cuộc hành trình ngắn ngủi ấy, hai cô gái không chỉ khám phá thế giới bên ngoài, mà còn khám phá thêm nhiều điều về chính bản thân mình. Họ không cần nói nhiều, chỉ cần sự hiện diện của nhau đã đủ để hiểu rằng, tình bạn và lòng dũng cảm có thể vượt qua mọi khó khăn.

Khi họ quay trở lại Vu phủ, Y Vân cảm thấy mệt mỏi, nhưng lòng nàng lại tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Nàng đã có thể bước ra ngoài, nhìn thấy thế giới và cảm nhận nó bằng chính đôi chân và trái tim mình. Và nàng biết rằng, dù cho tương lai có ra sao, nàng sẽ không bao giờ quên được những bước chân đầu tiên ấy, và người bạn đã luôn bên cạnh nàng, dìu dắt nàng trên mỗi bước đi.

Vỹ Hoàng nhìn Y Vân với ánh mắt tự hào, cô khẽ nói "Cô đã làm rất tốt, Y Vân. Hôm nay chỉ là khởi đầu, chúng ta sẽ tiếp tục khám phá thế giới này, từng bước một."

Y Vân mỉm cười, dù mệt nhưng lòng nàng tràn đầy hy vọng. "Phải, chúng ta sẽ cùng nhau đi xa hơn nữa. Và ta biết, với cô bên cạnh, không có gì là không thể."

Hai cô gái ngồi xuống dưới gốc cây trong vườn, nơi mà họ đã từng tâm sự với nhau. Nhưng lần này, không chỉ có những lời nói, mà còn có cả sự đồng điệu trong từng nhịp thở, từng nhịp tim. Và dưới bóng cây ấy, một tình bạn sâu sắc hơn đã được hình thành, với những ước mơ, hy vọng và cả lòng dũng cảm để đối mặt với mọi thử thách phía trước.

Một đêm thu, khi trăng sáng chiếu rọi khắp khu vườn, Vu Y Vân và Tô Vỹ Hoàng cùng nhau đứng dưới tán cây hòe. Gió đêm thổi nhẹ qua, mang theo hương thơm của lá cây và hoa cỏ.

Tô Vỹ Hoàng nhẹ nhàng nắm tay Vu Y Vân, nhìn nàng với ánh mắt đầy yêu thương. "Y Vân, cô có tin vào duyên phận không?"

Vu Y Vân nhìn vào mắt Vỹ Hoàng, cảm nhận được sự ấm áp và chân thành. "Ta tin. Nếu không phải là duyên phận, chúng ta đã không gặp nhau."

Vỹ Hoàng khẽ cười, rồi nghiêm túc nói "Vậy ta thề, dù có xảy ra chuyện gì, ta sẽ luôn ở bên cạnh cô. Ta sẽ bảo vệ cô, chăm sóc cô, và cùng cô đối mặt với mọi khó khăn."

Vu Y Vân cảm thấy trái tim mình rung động, nước mắt lăn dài trên má. "Vỹ Hoàng, ta sợ rằng ta sẽ không thể đáp lại tình cảm của cô như cô mong muốn."

Vỹ Hoàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Y Vân, giọng nói kiên định "Y Vân, ta không cần cô phải đáp lại bất cứ điều gì. Chỉ cần cô ở bên cạnh ta, chỉ cần cô tin vào ta, như vậy là đủ rồi."

Dưới ánh trăng thu, hai cô gái trao cho nhau những lời hứa chân thành, gắn kết bởi một mối tình trong sáng và bền chặt. Nhưng liệu họ có thể vượt qua tất cả để giữ trọn lời thề ấy? Câu trả lời nằm trong trái tim của cả hai, và trong hành trình đầy sóng gió phía trước.

Sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp chiếu vào căn phòng nhỏ của Vu Y Vân, mang lại một không khí đầy sức sống và hy vọng. Sau đêm thề nguyện dưới ánh trăng, những ngày tiếp theo trở nên tràn đầy hứng khởi và thử thách.

Tô Vỹ Hoàng vẫn đều đặn đến thăm Vu Y Vân, luôn tạo ra những khoảng thời gian vui vẻ và ý nghĩa. Họ cùng nhau đọc sách, chia sẻ những câu chuyện và mơ mộng về tương lai. Nhưng dù vậy, thực tế khắc nghiệt của căn bệnh vẫn không ngừng thử thách sự kiên nhẫn của cả hai.

Một buổi sáng, khi mặt trời vừa lên cao, Tô Vỹ Hoàng đến thăm Y Vân với một bức thư trong tay. Đó là từ một danh y nổi tiếng từ thành phố xa, người mà Vỹ Hoàng đã nhờ giúp đỡ. Vỹ Hoàng trao bức thư cho Y Vân, mắt nàng ánh lên niềm tin.

"Y Vân, ta đã nhờ danh y Chân ở ngoại thành giúp đỡ. Đây là hồi âm của ông ấy. Chúng ta có thể có hy vọng."

Y Vân nhận lấy bức thư với đôi tay run rẩy. Nàng mở ra, mắt nàng đọc từng dòng chữ với sự hồi hộp. Bác sĩ Chân đề nghị một phương pháp điều trị mới, tuy rằng cần một khoản chi phí lớn và một hành trình dài để đến thành phố. Nhưng nó mang lại một tia sáng hy vọng cho Y Vân.

"Vỹ Hoàng, điều này có thể giúp ta." Y Vân nói với giọng nghẹn ngào. "Nhưng chúng ta không có đủ thời gian và ta không thể đi xa như vậy."

Vỹ Hoàng nhìn nàng với ánh mắt kiên định, không hề chùn bước trước khó khăn. "Chúng ta sẽ tìm cách."

Y Vân nhìn vào đôi mắt sáng rực của Vỹ Hoàng, cảm thấy một sức mạnh kỳ diệu từ sự ủng hộ và quyết tâm của cô. "Cảm ơn cô, Vỹ Hoàng. Ta không biết nếu không có cô, ta sẽ làm gì."

Vỹ Hoàng nắm chặt tay Y Vân, ánh mắt nàng tràn đầy sự ấm áp và lòng quyết tâm. "Chúng ta không thể làm gì nếu không cố gắng. Và chúng ta sẽ cố gắng hết sức để mang lại cho cô cơ hội tốt nhất."

Thời gian trôi qua, tình cảm giữa Tô Vỹ Hoàng và Vu Y Vân ngày càng trở nên sâu đậm. Tuy nhiên, sự lo lắng và bất an trong lòng Y Vân ngày càng tăng lên. Một buổi sáng sớm, khi sương mờ vẫn còn phủ khắp khu vườn, Y Vân ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh mắt đượm buồn nhìn về phía xa, nơi những cây cối mờ ảo trong màn sương.

Vu Y Vân thầm nghĩ "Ta đã quá ích kỷ khi giữ Vỹ Hoàng bên cạnh mình. Cô ấy còn cả một tương lai rộng lớn phía trước, sao ta có thể trói buộc cô ấy chỉ vì những cảm xúc của bản thân?"

Đột nhiên, Tô Vỹ Hoàng xuất hiện từ phía sau, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Y Vân, làm nàng giật mình. "Cô đang nghĩ gì vậy, Y Vân?" Vỹ Hoàng hỏi, giọng cô nhẹ nhàng và đầy quan tâm.

Y Vân quay lại, đôi mắt nàng nhanh chóng che giấu nỗi buồn. "Không có gì, chỉ là ta đang nghĩ về những chuyện vặt vãnh thôi."

Vỹ Hoàng không để bị lừa bởi vẻ bề ngoài của Y Vân. Cô nhìn thẳng vào mắt nàng, như muốn đọc thấu tâm can của nàng. "Y Vân, ta có thể cảm nhận được cô đang lo lắng điều gì đó. Nếu có chuyện gì làm cô buồn, hãy nói với ta. Chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau chia sẻ mọi thứ mà."

Y Vân cúi đầu, tránh ánh mắt của Vỹ Hoàng. "Ta chỉ sợ rằng... ta không thể giữ được lời hứa đó. Ta sợ rằng mình sẽ làm cô thất vọng."

Vỹ Hoàng khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng nâng cằm Y Vân lên, khiến nàng phải đối diện với mình. Ánh mắt của Vỹ Hoàng tràn đầy sự chân thành và kiên định. "Y Vân, cô không bao giờ làm ta thất vọng. Cho dù có chuyện gì xảy ra, ta sẽ luôn ở bên cạnh cô. Đừng để những nỗi lo vô hình chi phối lòng cô, hãy tin vào ta, và tin vào tình cảm của chúng ta."

Vu Y Vân nhìn Vỹ Hoàng, cảm nhận sự ấm áp từ đôi bàn tay và ánh mắt của cô. Mặc dù sự an ủi từ Vỹ Hoàng làm nàng cảm thấy chút yên lòng, nhưng nỗi lo lắng trong lòng vẫn không thể dễ dàng tan biến. "Ta muốn tin cô, Vỹ Hoàng... Nhưng ta sợ rằng một ngày nào đó, ta sẽ phải rời xa cô. Ta không muốn trở thành gánh nặng cho cô."

Vỹ Hoàng kéo Y Vân vào lòng, ôm nàng thật chặt như thể muốn truyền cho nàng một phần sức mạnh từ chính mình. "Y Vân, cô không phải là gánh nặng. Cô là phần quan trọng trong cuộc sống của ta. Dù có chuyện gì xảy ra, ta sẽ luôn là người ở bên cạnh cô, không bao giờ rời xa. Cô hãy tin rằng tình yêu và sự quan tâm của ta dành cho cô không bao giờ thay đổi."

Y Vân cảm nhận được sự ấm áp và chân thành từ Vỹ Hoàng. Nàng nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, cố gắng để xua tan những lo lắng trong lòng mình. "Cảm ơn cô, Vỹ Hoàng. Ta sẽ cố gắng tin vào những gì cô nói. Nhưng xin hãy hiểu rằng, nỗi lo sợ của ta không phải là sự không tin tưởng, mà chỉ là một phần trong những cảm xúc mà ta đang phải đối mặt."

Vỹ Hoàng nhẹ nhàng vén những sợi tóc rối ra khỏi khuôn mặt Y Vân, nở một nụ cười ấm áp. "Ta hiểu. Và ta sẽ luôn ở đây, bên cạnh cô, sẵn sàng chia sẻ mọi nỗi lo lắng và khó khăn. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả."

Dưới ánh sáng của bình minh mới, khi những tia sáng đầu tiên xuyên qua làn sương mờ, hai cô gái đứng đó, nắm tay nhau. Trong khoảnh khắc ấy, mặc dù những nỗi lo lắng vẫn còn, nhưng họ cảm nhận được một sự kết nối sâu sắc và một niềm tin bền chặt, rằng dù cho tương lai có ra sao, tình cảm và sự đồng hành của họ sẽ là nguồn sức mạnh giúp họ vượt qua mọi thử thách.

Một ngày nọ, Vu phủ bỗng dưng rơi vào cảnh hỗn loạn khi Vu Y Vân đột ngột lâm bệnh nặng hơn. Tin tức này đến tai Tô Vỹ Hoàng như một cú sốc, khiến cô vội vã chạy đến Vu phủ với lòng đầy lo lắng.

Khi Vỹ Hoàng bước vào phòng Y Vân, cảnh tượng trước mắt khiến trái tim cô đau đớn: Y Vân đang nằm trên giường, hơi thở yếu ớt và khuôn mặt trắng bệch. Những danh y và gia nhân trong Vu phủ lo lắng nhưng bất lực, không thể làm gì hơn ngoài việc chăm sóc nàng.

Vỹ Hoàng không thể kiềm chế được sự lo lắng và đau khổ của mình. Cô vội vã tiến đến bên giường, nắm lấy tay Y Vân, gương mặt tràn đầy sự lo lắng và yêu thương. "Y Vân, cô phải mạnh mẽ lên! Ta sẽ không để cô rời xa ta!"

Vu Y Vân mở mắt, đôi mắt mờ đục nhưng cố gắng mỉm cười yếu ớt. "Vỹ Hoàng... ta... xin lỗi. Ta không muốn rời xa cô, nhưng có lẽ số phận đã định sẵn như vậy."

Vỹ Hoàng lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má. "Không, ta không tin vào số phận! Chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, cô nhớ không? Ta sẽ tìm cách cứu cô, dù cho phải trả bất cứ giá nào!"

Vu Y Vân cố gắng nắm chặt tay Vỹ Hoàng, nhưng sức lực của nàng đã gần như cạn kiệt. "Đừng tự làm khổ mình vì ta, Vỹ Hoàng. Ta chỉ cần biết cô luôn nghĩ đến ta, như vậy là đủ rồi."

Vỹ Hoàng nghẹn ngào, cảm thấy một nỗi đau sâu thẳm trong lòng. Nhưng ánh mắt nàng không hề tỏ ra yếu đuối. "Ta sẽ không để cô rời xa ta, Y Vân. Dù cho tất cả mọi người đều bỏ cuộc, ta sẽ không bao giờ buông tay."

Lời thề của Vỹ Hoàng không chỉ là một câu nói trống rỗng, cô cảm thấy mình cần phải hành động ngay lập tức. Vỹ Hoàng đứng dậy, quyết định sẽ làm mọi cách để cứu Y Vân. Cô quay sang những danh y và gia nhân, với giọng nói kiên quyết. "Chúng ta cần phải tìm kiếm những phương pháp điều trị mới, bất kể khó khăn. Ta sẽ không để sự bất lực này ngăn cản chúng ta."

Một danh y trong số đó, người đang cố gắng hết sức nhưng không tìm thấy giải pháp, lên tiếng. "Thật không dễ dàng, nhưng nếu cô Vỹ Hoàng có thể tìm được các phương pháp điều trị khác, chúng tôi sẵn sàng hỗ trợ."

Vỹ Hoàng gật đầu, cảm thấy một tia sáng hy vọng le lói. "Ta sẽ lên đường ngay lập tức. Ta sẽ đi tìm những bác sĩ giỏi nhất, sẽ huy động tất cả nguồn lực có thể để cứu Y Vân."

Y Vân nhìn Vỹ Hoàng với sự cảm động và lòng biết ơn sâu sắc. Nàng không nói gì thêm, chỉ cố gắng giữ nụ cười yếu ớt trên môi, cảm nhận được sự quyết tâm và tình yêu mà Vỹ Hoàng dành cho nàng.

Khi Vỹ Hoàng rời khỏi phòng, quyết tâm cứu chữa cho người mình yêu đang tràn đầy trong lòng cô, cô cảm thấy mình có một trách nhiệm không thể từ bỏ. Mỗi bước đi, mỗi quyết định đều hướng về một mục tiêu duy nhất: cứu lấy Y Vân và giữ lời hứa đã thề với nàng dưới ánh trăng.

Trong khi đó, Vu Y Vân nằm trên giường bệnh, trái tim nàng tràn đầy tình yêu và sự biết ơn đối với Vỹ Hoàng. Mặc dù nàng không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng nàng tin rằng với tình yêu và sự kiên trì của Vỹ Hoàng, có thể một phép màu nào đó sẽ xảy ra.

Tô Vỹ Hoàng không để lãng phí một giây phút nào. Ngay sau khi rời khỏi Vu phủ, cô lập tức bắt tay vào việc tìm kiếm các phương pháp điều trị cho Vu Y Vân. Mọi nguồn lực đều được huy động: từ việc liên hệ với các danh y nổi tiếng, đến việc tìm kiếm các loại thuốc quý hiếm và phương pháp điều trị tiên tiến nhất.

Ngày đầu tiên của hành trình, Vỹ Hoàng đến một nhà thuốc nổi tiếng trong ngoại thành, nơi nổi tiếng với các loại thảo dược chữa bệnh hiếm. Cô trình bày tình trạng của Y Vân với dược sĩ trưởng, mong tìm được một giải pháp khả thi.

Dược sĩ trưởng xem xét cẩn thận hồ sơ bệnh án và lắng nghe câu chuyện của Vỹ Hoàng. Sau một lúc, ông trầm tư nói "Chúng tôi có một số loại thuốc quý hiếm có thể hỗ trợ trong việc điều trị tình trạng như vậy, nhưng chúng rất khó tìm và chi phí rất cao. Tuy nhiên, nếu cô có thể cung cấp đủ tài chính, chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ."

Vỹ Hoàng không ngần ngại gật đầu. "Ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì cần thiết. Xin ông hãy giúp ta."

Sau đó, Vỹ Hoàng bắt đầu hành trình tiếp theo, đến các ngôi đền và tu viện nơi có các phương pháp điều trị truyền thống. Cô gặp gỡ nhiều thầy thuốc và học giả, tìm kiếm mọi thông tin có thể giúp ích cho Y Vân. Dù mỗi ngày trôi qua, Vỹ Hoàng đều đối mặt với những khó khăn và thử thách, nhưng cô không hề lùi bước.

Trong khi đó, trở lại Vu phủ, tình trạng của Y Vân ngày càng xấu đi. Bệnh tình của nàng không chỉ làm nàng đau đớn về thể xác mà còn khiến nàng mệt mỏi tinh thần. Tuy nhiên, cô vẫn cố gắng giữ vững tinh thần nhờ vào tình cảm chân thành và sự quan tâm từ những người xung quanh.

Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn bao trùm không gian, một danh y mới đến thăm nàng. Ông là một bác sĩ nổi tiếng trong việc điều trị các bệnh hiếm gặp. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, ông nói với gia đình Y Vân rằng ông đã nghe nói về những nỗ lực của Vỹ Hoàng và sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.

"Bệnh của cô ấy khá nghiêm trọng, nhưng chúng tôi có thể thử một phương pháp mới kết hợp với các loại thuốc quý. Tuy nhiên, chúng tôi cần thêm thời gian và sự hỗ trợ của cô ấy." danh y cho biết.

Lời hứa của danh y mới mang lại một chút hy vọng, nhưng Y Vân vẫn lo lắng về việc Vỹ Hoàng có thể đối mặt với khó khăn. Mặc dù nàng cảm thấy biết ơn về mọi nỗ lực của Vỹ Hoàng, nàng không muốn cô phải chịu thêm gánh nặng.

Ngày hôm sau, khi Vỹ Hoàng trở lại Vu phủ với một túi đầy các loại thuốc và dụng cụ y tế, nàng được chào đón bằng niềm vui mừng của gia đình Y Vân. Dưới ánh sáng của buổi chiều, cô bước vào phòng Y Vân với một tâm trạng tràn đầy sự quyết tâm.

"Ta đã tìm được một số phương pháp điều trị mới và các loại thuốc quý. Ta sẽ không từ bỏ, Y Vân. Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu với bệnh tật này."

Y Vân mỉm cười yếu ớt, nước mắt lăn dài trên má. "Vỹ Hoàng, ta cảm ơn cô rất nhiều. Dù ta có thể không sống để thấy ngày mai, nhưng biết rằng cô đã làm tất cả những gì có thể, đó là một món quà vô giá đối với ta."

Vỹ Hoàng nắm tay Y Vân, ánh mắt nàng đầy sự quyết tâm và tình yêu. "Chúng ta sẽ không bỏ cuộc. Ta đã hứa sẽ bên cô, và ta sẽ làm mọi thứ có thể để giữ lời hứa đó."

Dưới sự chăm sóc của danh y và sự chăm sóc tận tình của Vỹ Hoàng, tình trạng của Y Vân dần dần cải thiện. Những phương pháp điều trị mới bắt đầu có hiệu quả, và mặc dù con đường phía trước vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng mỗi ngày trôi qua đều mang đến hy vọng mới.

Ánh trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng trên bầu trời, tỏa sáng như một viên ngọc quý giá. Vu Y Vân và Tô Vỹ Hoàng nằm cạnh nhau trên chiếc giường bằng gỗ nhẹ nhàng, được phủ bằng những tấm đệm êm ái. Mùi hương của hoa dại và gió thu mát lạnh lan tỏa khắp không gian, làm cho bầu không khí trở nên lãng mạn và thanh bình.

Vu Y Vân nằm trong vòng tay ấm áp của Vỹ Hoàng, hai người cùng ngắm nhìn ánh trăng qua khung cửa sổ mở rộng. Những tia sáng của mặt trăng tạo nên những hình ảnh lung linh trên sàn phòng, ánh sáng phản chiếu trên gương mặt của họ, khiến mọi thứ trở nên huyền bí và yên bình.

Vu Y Vân nhẹ nhàng thì thầm, giọng nói mỏng manh như làn gió đêm. "Vỹ Hoàng, cảm ơn cô vì đã ở bên ta, chăm sóc và yêu thương ta đến tận bây giờ. Dù cho có chuyện gì xảy ra, ta sẽ mãi mãi nhớ đến cô."

Vỹ Hoàng nắm chặt tay Y Vân, nước mắt lăn dài trên má. "Y Vân, ta không thể tưởng tượng được cuộc sống mà không có cô. Ta sẽ mãi mãi nhớ cô, dù cho cô có đi đâu, ta sẽ luôn giữ cô trong trái tim mình."

Trăng tròn chiếu sáng, tạo nên một lớp ánh sáng mờ ảo phủ lên hai cô gái, như một lớp màn che phủ cho những khoảnh khắc cuối cùng của họ bên nhau. Cả thế giới như lắng đọng lại, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ thổi qua và nhịp tim của họ hòa quyện.

Vỹ Hoàng khẽ nói, âm thanh nhẹ như tiếng thì thầm cuối cùng của đêm. "Y Vân... hãy cùng ta ngắm trăng thêm một chút nữa, được không?"

Vu Y Vân khẽ gật đầu, ánh mắt cô từ từ khép lại, khuôn mặt hiện rõ sự bình yên. Nàng nằm yên trong vòng tay của Vỹ Hoàng, trong lòng vẫn giữ lại hình ảnh của người con gái mà nàng yêu nhất.

Vỹ Hoàng giữ yên lặng, ánh mắt nàng vẫn dõi theo ánh trăng, như muốn lưu giữ từng giây phút quý giá bên Y Vân. Cô ôm chặt Y Vân, để sự ấm áp và tình yêu của mình lan tỏa, tạo nên một cái ôm cuối cùng đầy sự an ủi và bình yên.

Dưới ánh trăng lấp lánh, hai cô gái cùng nhau đắm chìm trong khoảnh khắc yên bình, dù biết rằng thời gian trôi qua không thể ngừng lại, nhưng tình yêu của họ sẽ luôn tồn tại mãi mãi trong lòng nhau. Một sự kết thúc nhẹ nhàng và thanh thản, như một giấc mơ đẹp mà họ đã cùng nhau sống và yêu thương.

_Chuyển cảnh_

Nhiều năm sau, vào một đêm thu yên bình, Tô Vỹ Hoàng trở lại khu vườn của Vu phủ. Mặc dù cảnh vật vẫn giữ nguyên vẻ thanh tịnh và cổ kính như xưa, nhưng không khí quanh đây dường như chứa đựng một sự tĩnh lặng khác, một khoảng trống lớn nơi người bạn đồng hành của cô đã không còn.

Vỹ Hoàng chậm rãi bước dọc theo những con đường nhỏ hẹp, nơi từng in dấu chân của nàng và Vu Y Vân. Những bông hoa thu vẫn nở rộ, tỏa hương dịu nhẹ trong gió, và những chiếc lá vàng rơi lác đác như những mảnh ký ức bay lượn trong không gian. Cô dừng lại dưới gốc cây hòe, nơi mà nhiều năm trước đây, hai người đã chia sẻ những khoảnh khắc quý giá và chân thành.

Cô ngồi xuống, lưng tựa vào thân cây, và nhìn lên bầu trời đêm, nơi ánh trăng tròn và sáng tỏ chiếu rọi. Những ngôi sao lấp lánh như đang nhảy múa trên nền trời đen sâu thẳm, và Vỹ Hoàng không khỏi cảm thấy mình được bao bọc bởi sự ấm áp của ký ức và tình yêu.

Tô Vỹ Hoàng khẽ thở dài, đưa tay lên vuốt những cọng tóc bị gió thổi bay. Cô nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng xào xạc của lá cây và tiếng gió thì thầm qua các cành cây. Trong lòng cô, hình ảnh của Vu Y Vân vẫn hiện lên rõ nét, như thể nàng đang ở ngay bên cạnh.

"Y Vân" cô thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng và đầy cảm xúc. "Dù cô không còn ở đây với ta, nhưng tình cảm và kỷ niệm của chúng ta sẽ mãi mãi không thay đổi. Ta sẽ sống theo cách cô mong muốn, và sẽ luôn nhớ đến cô mỗi khi trăng thu lại xuất hiện."

Ánh sáng của mặt trăng chiếu sáng trên khuôn mặt nàng, tạo ra những đường viền mềm mại và ấm áp. Vỹ Hoàng cảm nhận được sự hiện diện của Vu Y Vân trong trái tim mình, như một ngôi sao sáng mãi không tắt giữa bầu trời đêm rộng lớn. Nàng mỉm cười nhẹ, mắt cô sáng lên với niềm tin và sự bình yên.

Dù thời gian đã trôi qua và nhiều mùa thu đã đến đi, tình yêu và ký ức của họ vẫn vĩnh cửu. Mỗi mùa thu, mỗi lần ánh trăng sáng lên, Vỹ Hoàng đều cảm nhận được sự kết nối sâu sắc với Vu Y Vân. Cô biết rằng, dù cuộc sống có thay đổi như thế nào, tình cảm của họ sẽ luôn là một phần không thể tách rời của cuộc sống cô. Và trong mỗi đêm thu, dưới ánh trăng sáng, cô sẽ luôn cảm nhận được sự hiện diện của người con gái mà cô đã yêu thương, như một ánh sáng dẫn lối trong những ngày tháng của đời cô.

_Hoàn chính văn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro