Chương 23: Du hồ và gặp chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt hồ Thiên Xuân thật sự rất đẹp. Khung cảnh thơ mộng, mát mẻ thế nhưng không hề lý tưởng như Lý Thư Uyển mong muốn.
Trên một con thuyền bé nhỏ, Thành đế, Trang quý phi, hầu gia, nàng, vị tiểu muội Đỗ Ngọc Khanh và cả thái giám Tô Lập Phong nữa. Sáu người cùng chất lên một chiếc thuyền đúng ra chỉ nên hai người ngồi, Lý Thư Uyển thật sự muốn khóc. Nhưng là do hoàng thượng muốn. Đúng ra hầu gia định thuê hai chiếc nhưng Thành đế lại nhất mực muốn ngồi chung mới lý thú. Mà thế này có khác nào chèo đò qua sông, có chỗ nào lý thú đâu? Có chỗ nào là ý vị nên thơ, cùng nhau thưởng ngoạn?
Mặc cho Lý Thư Uyển trong lòng nổi gai, Thành đế thản nhiên ngồi ở giữa thuyền cùng với Trang quý phi bày ra rượu thịt và món ngon, hoàn toàn không chút ra vẻ quân vương, tùy ý dùng tay bốc món, miếng đầu tiên đưa lên miệng, miếng thứ hai liền đưa tới cho hầu gia.
Hầu gia ngần ngại nhận lấy sau đó trộm nhìn thái độ của Trang quý phi. Thành đế lại không để tâm Trang quý phi sẽ nghĩ sao. Hắn chỉ đưa thức ăn cho hầu gia, còn lại để Trang phi tự mình mời đến những người khác. Hầu gia cầm lấy miếng bánh Thành đế đưa bẻ ra, một nửa đưa cho Đỗ Ngọc Khanh, một nửa đem cho Lý Thư Uyển. Sau đó nàng nhìn lại đã thấy Trang quý phi đưa đến trước mặt nàng một miếng bánh khác, mỉm cười nói:
- Hoàng thượng nói hầu gia rất thích ăn bánh ngọt. Trời vừa sáng đã hối thúc Tô tổng quản đi chuẩn bị để đem đến cho hầu gia.
Hầu gia gật nhẹ;
- Hoàng thượng có lòng. Đa tạ quý phi.
Nàng cầm miếng bánh đưa lên miệng nhưng chưa kịp cắn sực nhớ lại một chuyện. Trang quý phi vừa nói "trời chưa sáng". Ý tứ là đêm qua Thành đế đã ở chỗ của quý phi? Đêm qua là đại hôn của Thành đế và hoàng hậu, sao Thành đế có thể ở chỗ của Trang quý phi?
Tâm tư đó hầu gia sao có thể hỏi ra. Nàng trộm nhìn sang Thành đế, hắn vẫn vô tư đang ngồi móc mồi câu vào lưỡi định câu cá. Hắn thản nhiên như vậy khiến hầu gia đột nhiên cảm thấy rối loạn quá.
"Hoàng thượng, người sẽ đối xử với Phi Uyên...hoàng hậu ra sao?"
Thành đế móc câu xong cũng thoải mái bước ra đầu thuyền ngồi xuống cạnh bên hầu gia mà thả câu xuống nước. Hắn vẫn như thế, đi với hầu gia hắn cứ như mãi vẫn là một thiếu niên mười bốn tùy hứng tùy thích.
Ở bên trong thuyền, Trang quý phi, Lý Thư Uyển và Đỗ Ngọc Khanh cũng không biết nên hình dung làm sao? Tình bạn của hoàng thượng và thái úy hầu gia thật sự khiến người ta hâm mộ.
Đỗ Ngọc Khanh lại không chỉ hâm mộ, nàng là tò mò, nàng cố ý soi xét thật kĩ từng thái độ và ánh mắt của hầu gia huynh trưởng. Nàng rất muốn biết hầu gia huynh trưởng thật sự có thích hoàng thượng hay không?
Mà cũng lạ thật! Hoàng thượng chẳng những là nam tử mà còn hơn tuổi của hầu gia nhưng thái độ và kiểu cách dường như đang ỷ lại vào hầu gia? Đỗ Ngọc Khanh càng nghĩ càng cảm thấy không sao hiểu nổi.
"Chẳng lẽ vì hầu gia huynh trưởng giả nam lâu quá, không chỗ nào sơ hở nên hoàng thượng đã không nhận ra?"
Đúng lúc, hoàng thượng giật câu giở lên được một con cá liền kích động quay về hầu gia kêu lớn:
- Khởi Kiệt! Khởi Kiệt, ta câu được cá to rồi!
Ba nữ nhân bên trong bị hoàng thượng làm cho ngơ ngáo, không biết làm sao mà nói thì hốt nhiên từ dưới nước vọt lên mấy người áo đen cầm đao xông tới chỗ Thành đế. Hầu gia lập tức kéo Thành đế đẩy vào bên trong thuyền nhỏ sau đó tự mình rút ra nhuyển kiếm luôn giấu bên hông vung lên chống đỡ.
Thành đế ngã sóng soài lên ba nữ nhân bên trong. Trang Tịnh Lan đỡ hắn lên, đồng thời cũng rướn về phía trước sẵn sàng ngáng đỡ cho hắn.
Hầu gia một tay cầm nhuyễn kiếm đã giết được bốn tên thích khách. Lúc đó, thích khách đã lặn mất. Hầu gia cảnh giác tập trung cao độ để lắng nghe động tĩnh và phán đoán. Bất ngờ bốn mũi tên từ đâu lao tới. Hầu gia gạt được ba mũi, còn một mũi đã vượt lên, hướng thẳng đến chỗ Trang quý phi.
Quá nguy cấp! Hầu gia lập tức nhào đến, tay trái đẩy mạnh lên ngực của Trang quý phí, ép nàng ngả ngửa, đè hẳn lên người của Thành đế. Mũi tên chệch hướng nên cắm thẳng vào cạnh thuyền. Hầu gia rút tay lại, vô cùng ái ngại khi nhìn thấy mặt của Trang quý phi hốt nhiên đỏ ửng.
Bởi vì hầu gia hành động theo quán tính, chỉ muốn giải nguy không hề có ý nghĩ nào khác. Thế nhưng khi đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy, khi nàng đẩy tới, chỗ bàn tay nàng tiếp xúc là vị trí mềm mại nhất trên ngực của Trang quý phi người ta. Thành đế nhìn thấy, Lý Thư Uyển và Đỗ Ngọc Khanh cũng đã nhìn thấy. Trang quý phi không thể không đỏ mặt. Triệu hầu gia cũng không biết phải làm sao.
Sau đó vệ binh kéo đến rất đông, đã bắt được thêm sáu tên thích khách nữa. Thích khách khai là người của Đường vương Lý Kì. Thành đế và hầu gia nhìn nhau, quả nhiên luôn có những người không chịu an phận, không muốn để yên cho các nàng.
Trong Triều Nguyên điện, Thành đế và thái úy đang ngồi phân tích lời khai của thích khách.
- Khởi Kiệt, ngươi nghĩ sao?
- Hoàng thượng cũng không tin người chủ mưu là Đường vương.
- Đương nhiên. - Thành đế gật đầu.- Trẫm hiểu tuy rằng tam hoàng huynh không phục trẫm nhưng nếu nói chuyện sai thích khách hành thích, huynh ấy cũng không ngu ngốc manh động đến thế. Huống hồ chi huynh ấy hiện đang ở Mạc Nam. Nếu như trẫm xảy ra chuyện, người có lợi nhất cũng không phải là huynh ấy.
Trong cung, chỉ còn Thành đế và Lý Thống.
- Hoàng thượng nói là Dương gia?
Thành đế gật đầu. Dương gia là nhà ngoại của Lý Thống, đương nhiên là muốn giúp cho hắn.
- Trẫm nghĩ ngoài họ ra không ai có lá gan đó đâu.
Thành đế bất chợt nhìn lướt thấy trên cổ tay của thái úy có vết máu liền lo lắng cầm lên hỏi:
- Khởi Kiệt, ngươi bị thương sao?
Lúc đó nàng đẩy Trang quý phi ngã xuống, mũi tên sượt tới cũng cứa một chút lên mu bàn tay nàng.
- Chỉ là chút trầy xước, không có gì đáng ngại.
Hầu gia gượng gạo rút tay lại, nhưng Thành đế vẫn nhìn theo, hồi sau chợt nói:
- Khởi Kiệt, sao tay của ngươi mềm mại nhỉ? Không thua gì tay nữ nhân cả.
-...
Bên trong Minh Phụng cung, Dương Phi Uyên đang ngồi một mình thêu một bức tranh phật. Đêm qua nàng đại hôn rực rỡ, hôm nay đã nghiễm nhiên là hoàng hậu, chính chủ của hậu cung.
Ngày đầu tiên ở Minh Phụng cung cũng không mấy khác biệt với lúc nàng ở phủ thừa tướng. Sáng sớm, nàng đến thỉnh an cô mẫu, giờ đã là thái hậu, sau đó nàng đến điện Phụng Nghi để các phi tần của Thành đế đến thỉnh an rồi lại trở về Minh Phụng cung một mình một cõi. Cũng may, bên cạnh vẫn còn Thúy Hoa theo hầu bầu bạn. Nghĩ đến chuỗi ngày sau này của mình nếu vẫn cứ mãi nhạt nhẽo như thế này, Dương Phi Uyên cũng không biết nên làm sao mới tốt.
Nàng vừa phân tâm một chút, lập tức sơ ý làm kim đâm vào tay. Nhìn vết máu trên tay, nhớ lại sáng nay cũng là Thúy Hoa tự đâm vào tay chích máu, giúp nàng ngụy tạo là vết hoan ái với Thành đế để qua mặt thái hậu.
Dương Phi Uyên nặng nề xoa trán. Nghĩ đến thái độ của Thành đế, nàng cũng không biết có thể qua mặt thái hậu được bao nhiêu lần. Đêm qua, Thành đế chỉ đến giúp nàng vén khăn che mặt sau đó lạnh lùng nói:
- Dương Phi Uyên, Dương gia nàng muốn hậu vị, trẫm đã cho nàng hậu vị. Từ nay chỉ mong nàng biết đủ. Cả hậu cung này tùy ý nàng quản. Nhưng trẫm và nàng sẽ không thể cộng chẩm.
Nói xong, hắn đi cũng đi mất. Phi Uyên nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của hắn mà cũng không biết hình dung cảm xúc trong lòng mình là như thế nào?
Tủi, là bởi vì đêm nay là đêm đại hỉ của nàng với hắn, hắn lại đan tâm nói những lời vô tình tuyệt nghĩa như vậy. Nàng làm hoàng hậu nhưng không bao giờ là gì của hoàng thượng cả thì làm hoàng hậu còn có ý nghĩa gì? Ấy nhưng đâu đó trong tâm thâm nàng hốt nhiên lại có chút mừng vui và bở ngở. Dù rằng, cảm xúc đó mông lung quá, nhưng dù sao bản thân vẫn còn trong trắng không bị chạm đến, ít ra cũng không quá tệ đi?
-----------
Trong thư phòng của thừa tướng, ngài đang cũng với con trai Hình bộ thượng thư Dương Văn Nghĩa cùng cháu ngoại là Đại Lý Tự thiếu khanh Dương Anh Vũ đang thảo luận.
- Triệu Khởi Kiệt quả nhiên rất lợi hại. Ở trên con thuyền nhỏ như vậy bị vây kín nhưng vẫn có thể đột thoát. Thích khách đều là cao thủ nhưng một sợi tóc của hắn cũng không kịp chạm đến. Lý Dự có một người như vậy bên cạnh, chúng ta thật sự khó hành động.
Dương thừa tướng xua tay thở dài:
- Vũ nhi, đừng có nông nỗi! Triệu Khởi Kiệt đó có thể dứt khoát chỉ trong một đêm thiêu sống mười vạn người, hắn tuyệt nhiên không phải một người dễ đụng đến.
Dương Văn Nghĩa cũng gật đầu nói:
- Tuy rằng lần này chúng ta không giết được Thành đế nhưng cũng đã thăm dò được thực lực của bọn họ. Hơn nữa, hài nhi cũng cảm thấy không nhất định phải giết Thành đế.
Dương Anh Vũ ngạc nhiên:
- Ông ngoại, phụ thân, không phải chúng ta nên giúp đỡ cô mẫu, đưa Thống đệ lên ngôi sao, tất nhiên phải loại trừ Lý Dự?
Thừa tướng lắc đầu, thở dài nói:
- Lý Thống không có năng lực, cố gắng kéo hắn lên mà phải trực diện lưỡng bại câu thương với tên họ Triệu rốt cuộc lợi không bằng hại. Ngược lại nếu như chúng ta xuôi theo tình thế cứ ủng hộ Lý Dự. Đợi đến khi tiểu muội con sinh được long tử thì lúc đó mới loại Lý Dự. Tên họ Triệu đó dù cầm được hổ phù cũng có thể rơi đầu dưới tay tân đế và quyền thái hậu nhiếp chính thôi
Dương Văn Nghĩa gật đầu:
- So với Lý Thống, Phi Uyên càng có năng lực và giá trị hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro