Câu chuyện 1 ( part 3 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Cô Yumiko, khách quen của quán chưa cần nghe xem câu trả lời của tôi là gì đã đặt luôn khay đựng thức ăn và cuốn sổ lên chiếc ghế băng trước cửa quán rồi đạp xe đi mất. Chiếc xe đạp phải tới hàng mấy năm nay không tra dầu cứ kêu cót két như thế đang than vãn vì phải chịu sức nặng của cô Yumiko.
   Tôi ngồi dựa lưng vào ghế băng rồi lại châm lửa hút thuốc.
   Nếu là công ty thông thường khác, nhân viên hay hút thuốc trước quán như thế này sẽ bị đuổi việc ngay lắp tự. Nhưng đây lại đây lại là một thị trấn nhỏ xíu, kiểu khách và nhân viên có mối quan hệ như thể là họ hàng. Chơ tới bây giờ, nếu như chẳng có vị sếp nào nói nọ nói kia về thái độ làm việc của tôi thì cũng chưa có vị khách nào để ý phàn nàn cả... Cùng lắm cũng chỉ tới mức dưa mắt nhìn như thể muốn nơi "Gã thanh niên kia lại muốn trốn việc đây!".
   Thế là cũng đã trên duói ba năm, tôi cứ viện cái cớ là sống thoải mái như vậy để sống ngày qua ngày với việc chẳng phải lo lắng bao giờ. Thế nhưng cho tới bây giờ, tôi vẫn chẳng hề muốn làm những việc cứ lặp đi lặp lại như thế...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro