Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin nhắc lại lần nữa OOC RẤT NẶNG!!
---

Giyuu đứng lặng dưới gốc cây cổ thụ, đôi tay run rẩy vươn lên chạm vào cơ thể đã lạnh ngắt của Obanai. Anh nhẹ nhàng rút từng chiếc đinh đang ghim sâu vào thân thể nhỏ bé của cậu ra, cảm nhận từng đường rãnh của máu khô cứng bám trên da thịt cậu. Mỗi lần rút ra, anh như cảm thấy một mảnh trái tim mình bị xé toạc, nỗi đau không thể tả xiết. Cuối cùng, cơ thể Obanai từ từ được nhấc ra khỏi thân cây, rơi xuống vào vòng tay Giyuu như thể cậu chỉ đang ngủ. Nhưng Giyuu biết, cậu không còn có thể tỉnh dậy nữa.

Giyuu gục đầu vào vai cậu, nước mắt anh rơi lã chã. Anh khóc nấc lên, những âm thanh nghẹn ngào tràn đầy nỗi tuyệt vọng. Anh không thể tưởng tượng được những gì Obanai đã phải chịu đựng trong suốt bảy ngày qua-những đau đớn, những tra tấn tàn bạo đến mức nào, khiến cậu từ từ mất đi hy vọng sống, và rồi cuối cùng rời bỏ thế gian này trong cô độc.

"Obanai..." Giyuu thì thầm trong nước mắt, giọng anh khàn đặc. "Cậu chờ chút nhé... Tôi sẽ đưa cậu về... Tôi yêu cậu lắm..."

Anh lấy tấm áo haori của mình, đắp lên người Obanai, che đi khuôn mặt bị tàn phá, và cả thân thể giờ đã chẳng còn nguyên vẹn. Đôi tay anh siết chặt lấy cơ thể cậu, cố gắng bảo vệ cậu khỏi thế giới tàn nhẫn mà anh đã không thể chống lại. Mỗi bước đi, mỗi nhịp đập trong lòng ngực, như muốn vỡ tung trong sự đau đớn tột cùng. Giyuu cảm nhận được từng hơi thở nặng nề của mình, nhưng bên dưới tấm áo haori, Obanai không còn hơi ấm nào nữa.

Anh từ từ bước đi, hướng về phía Sát Quỷ Đoàn, nơi mà họ từng chiến đấu, nơi mà họ từng cùng nhau đối diện với cái chết. Nhưng giờ đây, Giyuu chỉ còn lại một mình, ôm trong lòng người mình yêu đã ra đi mãi mãi. Đôi mắt anh bây giờ là vực sâu không đáy, ánh sáng đã tắt từ lâu, và giờ đây lại càng thêm âm u, vô hồn đến mức không thể tả nổi. Những ký ức, những hình ảnh về Obanai cứ hiện lên trong đầu, từng nụ cười, từng ánh nhìn, nhưng tất cả giờ chỉ là quá khứ đau đớn không thể quay lại.

Khi Giyuu bước ra khỏi khu rừng, Sanemi đã đứng đó chờ từ lâu. Nhìn thấy Giyuu, Sanemi cảm nhận được điều gì đó không lành. Y thấy Giyuu ôm chặt một thứ gì đó trong tay, máu vẫn còn nhỏ xuống đất, từng giọt từng giọt, và Giyuu không hề lên tiếng. Sự thắc mắc trỗi dậy trong lòng Sanemi, y bước lại gần hơn, nhìn kỹ hơn vào thứ mà Giyuu đang ôm trong lòng.

"Đó là cái gì?" Sanemi hỏi, nhưng Giyuu không trả lời. Sanemi cảm nhận được sự nặng nề trong không khí, cảm nhận được sự đau đớn tột cùng toát ra từ Giyuu, nhưng y không thể hiểu được điều gì đang xảy ra. Y đưa tay kéo nhẹ tấm áo haori, và khi nhìn thấy khuôn mặt của Obanai hiện ra, Sanemi như bị sét đánh ngang tai.

"Obanai..." Sanemi thốt lên trong sự kinh hoàng, giọng anh nghẹn lại, không thể tin vào mắt mình. Đó là Obanai-bạn thân duy nhất của y, người đồng đội mà y đã chiến đấu cùng, người duy nhất mà y coi trọng. Nhưng bây giờ, Obanai đang nằm trong vòng tay Giyuu, không còn chút sự sống, cơ thể tàn tạ đến mức không thể nhận ra.

Sanemi đứng chết lặng, cảm xúc hỗn độn trào lên trong lòng. Sự giận dữ, nỗi đau đớn, và cả sự tuyệt vọng, tất cả đan xen nhau, nhưng không có từ ngữ nào có thể diễn tả được. Y không thể ngừng nghĩ về những gì Obanai đã phải chịu đựng, và cảm giác bất lực của chính mình khi không thể làm gì để bảo vệ cậu.

Giyuu không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy cơ thể của Obanai. Anh biết rằng không có gì có thể an ủi được Sanemi, cũng như không có gì có thể làm dịu đi nỗi đau trong lòng anh. Tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là đưa Obanai trở về, đưa cậu về nơi mà cậu xứng đáng được an nghỉ, và tiếp tục sống với nỗi đau khôn cùng này.

Sanemi đứng đó, nhìn theo Giyuu đang bước đi, lòng y tràn đầy sự oán giận và nỗi đau không thể tả. Y muốn làm gì đó, muốn nói gì đó, nhưng tất cả đều trở nên vô nghĩa trước mất mát quá lớn này. Sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy tất cả, chỉ còn lại tiếng bước chân nặng nề của Giyuu, mang theo nỗi đau mà anh sẽ phải gánh chịu suốt cuộc đời.

Nợ Máu Phải Trả Bằng Máu.

Sau khi đám tang của Obanai kết thúc, Giyuu đứng lặng lẽ trước ngôi mộ của cậu. Mộ phần còn mới, đất chưa kịp khô, và những bông hoa trắng tinh khôi được đặt quanh đó như một sự tưởng nhớ đến người đã khuất. Giyuu nhìn vào tấm bia mộ, nơi ghi lại tên cậu, cảm giác nặng nề trong lòng như chưa bao giờ có thể tan biến.

Đôi mắt anh trống rỗng, sâu thẳm như vực thẳm không đáy. Nỗi đau khôn nguôi dâng trào trong lòng ngực, mỗi nhịp đập như từng nhát dao cắt vào tim. Nhưng bây giờ, đau đớn cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Điều duy nhất anh muốn là trả thù-trả thù cho Obanai, người mà anh yêu thương nhất.

Giyuu trở về phòng, tay nắm chặt thanh kiếm của mình. Anh không nói với ai về những gì mình sắp làm. Đôi mắt anh ánh lên sự quyết tâm, lạnh lùng như tảng băng. Anh nhớ lại những ngày qua, từng khoảnh khắc anh tuyệt vọng đi tìm Obanai, từng lần hy vọng lụi tàn khi không tìm thấy cậu. Và cuối cùng, khi anh tìm thấy cậu, Obanai đã không còn lành lặn nữa. Nỗi đau đó vẫn còn hằn sâu trong tâm trí, không thể xóa nhòa.

Giyuu rời khỏi Sát Quỷ Đoàn vào đêm khuya, không một lời từ biệt. Anh lần theo dấu vết, từng bước, từng bước đi tìm bọn quỷ đã hành hạ Obanai. Bọn chúng đã biến mất vào đêm tối, nhưng với kinh nghiệm của mình, Giyuu không khó để lần ra nơi chúng ẩn náu. Anh quyết định sẽ kết thúc tất cả bằng máu và sự tàn bạo mà chúng đã gây ra.

Băng qua những khu rừng âm u, nơi ánh trăng mờ nhạt không đủ soi rọi đường đi, Giyuu cuối cùng đã đến một hang động sâu trong rừng. Nơi này hoang vắng, tăm tối, và mang một mùi tanh nồng của máu. Anh cảm nhận được sự hiện diện của bọn quỷ bên trong, và đôi mắt anh lóe lên sự căm hận tột cùng.

Bọn quỷ trong hang đang cười cợt với nhau, miệng chúng dính đầy máu từ bữa ăn còn dang dở. Những mảnh thịt người vương vãi trên mặt đất, chứng tỏ sự tàn ác không thể tưởng tượng được. Khi Giyuu bước vào, chúng ngay lập tức nhận ra anh-người mà chúng đã thấy lang thang trong rừng suốt mấy ngày qua, kẻ điên cuồng tìm kiếm Obanai.

"À, lại là ngươi," một con quỷ với đôi mắt đỏ rực lên tiếng, giọng điệu đầy khinh miệt. "Ngươi chính là kẻ ngu ngốc đã đi tìm thằng nhãi kia, đúng không? Ngươi đến đúng lúc lắm. Chúng ta đang cần một miếng thịt khác."

Giyuu không đáp lại, đôi mắt anh chỉ khóa chặt vào con quỷ đang nói, trong lòng dâng lên sự căm phẫn không thể kiềm chế. Nhưng anh vẫn giữ cho bản thân bình tĩnh, chờ đợi đúng lúc để ra tay.

"Ngươi có biết không?" Một con quỷ khác nói, giọng đầy ác ý. "Thằng nhãi mà ngươi tìm đã chịu đựng những gì chưa? Nó đã gào thét, khi bọn ta móc mắt nó đấy, nhưng rồi nó cũng chẳng khác gì một món đồ chơi bị phá vỡ mà thôi. Ngày nào chúng ta cũng xé thịt nó, thật là thú vị!"

Những lời lẽ đầy thách thức của bọn quỷ như lưỡi dao cắt vào trái tim Giyuu, nhưng anh vẫn không bộc lộ sự giận dữ ra ngoài. Chúng tiếp tục cười đùa, kể lại chi tiết những gì chúng đã làm với Obanai-những vết thương, những cú đánh, những tiếng thét của cậu. Mỗi lời nói như một mũi tên đâm sâu vào lòng Giyuu, nhưng đồng thời cũng khiến sự căm hận trong anh tăng lên gấp bội.

Khi bọn chúng tiếp tục kể về cách chúng tra tấn Obanai, Giyuu cảm thấy đôi tay mình bắt đầu run lên vì phẫn nộ. Anh không thể chịu đựng được nữa, thanh kiếm trong tay anh rực lên một luồng sáng lạnh lẽo.

"Thế nào? Ngươi có muốn biết thêm không?" Con quỷ cuối cùng cười lớn, nhưng chưa kịp dứt lời, ánh sáng từ thanh kiếm của Giyuu đã lóe lên, và đầu của nó đã rơi xuống đất.

Giyuu không cần phải đợi lâu hơn nữa. Anh lao vào đám quỷ như một cơn bão, thanh kiếm trong tay anh vung lên với tất cả sự thù hận và nỗi đau mà anh đã chịu đựng. Từng nhát chém, từng đòn đánh của anh đều chứa đựng cơn thịnh nộ không thể ngăn cản. Máu của bọn quỷ bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả khu vực xung quanh.

"Ngươi không xứng đáng được sống!" Giyuu gầm lên, chém nát từng con quỷ một. Mỗi lần thanh kiếm của anh chạm vào da thịt chúng, anh lại nhớ đến Obanai-người mà anh đã không thể bảo vệ, người mà anh đã đánh mất mãi mãi.

Bọn quỷ cố gắng phản kháng, nhưng trước sự điên cuồng của Giyuu, chúng không có cơ hội nào. Lần lượt từng con một, chúng bị chặt đầu, cơ thể bị xé nát, không còn cơ hội để cười nhạo hay kể lể gì thêm nữa. Giyuu không dừng lại cho đến khi tất cả bọn chúng đều đã bị tiêu diệt.

Khi mọi chuyện kết thúc, Giyuu đứng giữa đống xác quỷ, thở dốc. Máu đổ lên người anh, nhưng anh không quan tâm. Anh đã hoàn thành mục tiêu của mình, đã trả thù cho Obanai, nhưng sự trống rỗng trong lòng vẫn không hề vơi bớt. Giyuu quỳ xuống, đôi tay vẫn siết chặt thanh kiếm, nhưng giờ đây, sự căm thù đã không còn nơi để trút giận.

Anh nhìn quanh hang động, nơi vẫn còn mùi máu tanh nồng. Cảm giác nhẹ nhõm vì đã tiêu diệt bọn quỷ dường như không hề đến. Giyuu nhận ra rằng, dù anh có giết bao nhiêu kẻ thù đi nữa, Obanai vẫn không thể quay trở lại. Anh vẫn chỉ còn lại một mình, cô độc trong nỗi đau không thể chia sẻ cùng ai.

Giyuu rời khỏi hang động, đôi mắt anh mờ đi trong ánh sáng mờ nhạt của bình minh. Anh không biết mình sẽ đi đâu, không biết cuộc sống tiếp theo của mình sẽ ra sao, nhưng một điều anh biết chắc-Obanai đã không còn, và cùng với cậu, một phần của Giyuu cũng đã chết đi mãi mãi.
----
Hết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro