Chương 23 : Màn đêm với em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rẹt

Cánh cửa phòng phẫu thuật khẽ mở ra, theo sau đó là vài cô ý tá nhanh nhẹn đẩy chiếc giường bệnh trở về phòng nghỉ. Giyuu vội vã đứng dậy đuổi theo, chân có chút loạng choạng đến suýt thì ngã ra đấy. Sanemi lắc đầu nguầy nguậy. Lần đầu tiên trong đời anh thấy bộ dạng thảm thương này của Giyuu đấy ? Phải nói là vô cùng vinh hạnh chăng ?

-Ôi trời ~ Xem ai đang tự vả vào mặt mình đôm đốp kìa ~ Vậy mà mấy năm trước có ai đó gào lên trước mặt bạn bè là: "Đừng có nhắc đến con hầu cận quê mùa đó ở đây !!!". Đấy, thấy chưa ? Đã bảo lần cược này tao thắng chắc rồi mà éo nghe. Giờ cho muối mặt - Sane

Shinazugawa khẽ bật cười, dù sao thì mấy chục cái xuân xanh như vậy...cái tảng băng lạnh lùng đấy cuối cùng cx biết yêu rồi ~
_______________________________

<<Phòng 901>>

Dưới vầng sáng nơi ánh trăng vàng dịu nhẹ, cạnh chiếc giường bệnh với đủ loại máy móc và thiết bị, một đóa hoa diên vĩ đầy kiêu hãnh mà cao ngạo đang rũ tấm mi dài thanh tao để mà ngẫm nghĩ. Tâm trạng rối bời chẳng thể diễn tả, liệu rằng đóa hoa ấy đang nghĩ gì vậy ? Nàng tử đằng thơ ngây đang chìm sâu vào giấc ngủ, hệt như một thiếu nữ xinh đẹp nơi xứ sở lạ kì. Vậy nhưng nàng ấy cớ sao lại mang trong mình một mong ước rất đỗi bình dị đến thế ? Chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng, không phải mệt mỏi, không phải thù hận, không cần hoàng tử, cũng chẳng cần lâu đài, duy chỉ cần có bản thân và những điều tốt đẹp...đắm mình trong những giấc mộng của một thiên đường tràn ngập ánh sáng.

Đóa hoa diên vĩ đầy kiêu ngạo mà thanh tao, băng lãnh mà đẹp đẽ đến chẳng thể với tới, cuối cùng lại đổ gục và sẵn sàng quỳ gối trước tử đằng mạnh mẽ lại yêu kiều.

Cx giống như Tomioka Giyuu. Không tình yêu của gia đình, không sự bao bọc và quan tâm của họ hàng, cha mẹ. Từ nhỏ đã sống trong thế giới chỉ lập lòe những màu sắc hồng đào và đơn điệu do chính người chị gái tạo ra. Và cũng chính điều đó, đã vô tình tạo nên một bức tường thành vô hạn trong cảm xúc của người con trai này.

Anh không hiểu lắm về tình yêu, hay nói đúng hơn anh chỉ học nó qua những trang sách và người chị gái dịu dàng của mình. Anh thể hiện nó một cách cứng ngắc, chẳng mềm mại và ngọt ngào ấm áp như người ta vẫn hằng hay nói về "tình yêu". "Yêu" làm sao được ? Khi mà bản thân sống trong một cái nôi chỉ toàn máu me và sự lợi dụng từ những người khác ? "Yêu" làm sao được ? Khi mà bản thân chẳng hiểu gì về nó ?

-Shinobu...rốt cuộc "yêu" là gì nhỉ ? Liệu việc tôi đang làm có được coi là đang yêu em không ? - Giyuu

Ánh mắt mệt mỏi và bất lực hằn lên qua đồng tử xanh biếc tựa trời mây. Cớ sao nó lại đục ngầu và âm u đến vậy ? Chẳng phải trời xanh thì phải trong vắt và cao vời vợi như đàn hải âu tung cánh trên cao sao ? Chẳng phải trời xanh là nơi tràn đầy khát vọng và niềm vui cuộc đời à ? Thế nhưng, cũng có một trời xanh...được ví như trời đen khi mây mù kéo đến lúc trời sắp mưa vậy.

-Phiền phức quá đi....em chẳng bao giờ giải thích cho tôi về nó dù cho hai ta luôn sát cánh bên nhau - Giyuu

Giải thích kiểu gì được nhỉ ? Khi anh chẳng quan tâm và ghét bỏ cô ?

Hai ta gặp nhau vào một ngày đông trời đầy bão tuyết, đó là lần đầu tiên anh diện kiến người mà anh cho là người đã sinh ra cha anh-"ông nội". Người đàn ông cao lớn với bộ râu dài ngồi uy nghi trên chiếc ghế đắt đỏ, dựa tay vào cái gậy có tượng hình đại bàng đẹp đến là mê, anh khi đó đã 15 tuổi, chỉ để hai tay chắp ra đằng sau, ánh mắt đượm một màu buồn bã.

-Giyuu, đây là lần đầu tiên hai ta gặp nhau nhỉ ? Rất vui được gặp con, ta là Tomioka Batrit - là cha của cha con - Maytrit ! - Batrit

Anh chỉ lặng lẽ gật đầu, cho là có quan tâm một chút.

-Gọi con đến đây cũng chẳng có gì quá quan trọng. Chỉ là...con biết đấy...cuộc sống quanh ta không giống như người bình thường, vậy nên ta muốn để một người mà ta có thể tin tưởng ở bên cạnh con. Một "hầu cận trung thành" - sẵn sàng bảo vệ và hi sinh tất cả vì con: Kochou Shinobu, ra làm quen đi - Batrit

Batrit đẩy nhẹ cô gái nhỏ nhắn ở bên cạnh lên phía trước, ánh mắt điềm nhiên không cảm xúc gì.

-Chào ! Rất hân hạnh được làm quen, chủ nhân của tôi ! Tôi là Kochou Shinobu - từ giờ trở đi tôi sẽ theo dõi và bảo vệ anh ! - Shi

Nụ cười đẹp đẽ tựa như cánh đào ban mai rung rinh trước nắng, ánh mắt kiên định với động tạc hạ một chân đầy sự tín nhiệm và trung thành.

-Tùy ! Ông thích làm gì thì làm ! Tôi không quan tâm ! - Giyuu hất cằm, xua tay ý tỏ muốn người đối diện ra về.

-"Lạnh lùng thật đấy ~" - Shi

-Hừm...cứ coi như vậy đi ! Việc còn lại nhờ cô,.... - Batrit

Đoạn cuối Batrit nói rất nhỏ, đến nỗi mà Giyuu chẳng thể nghe thấy gì dù rằng căn phòng đang im lặng đến thở cũng có thể vang xa. Shinobu chỉ gật đầu mỉm cười, lon ton đi theo phía sau chàng chủ nhân của mình.

Và...một cuộc gặp gỡ đã được sắp đặt từ trước, mỗi người chỉ nói có vài ba câu, vậy mà từ lúc nào, cạnh đóa hoa diên vĩ đầy kiêu ngạo và lạnh lẽo ấy đã có thêm một nhành hoa tử đằng dịu dàng mà yêu kiều.

-Giyuu-san ~ Anh đã từng thích ai đó chưa ? ~ - Shi

-Cô không câm một ngày không chịu được à ? - Giyuu

Giyuu hoàn toàn chẳng quan tâm gì đến cô nhóc này, tay lật lật sổ thông tin được để ngay ngắn trong từng túi phong thư màu đỏ.

-Hỏi có một câu mà làm thấy ghê ~ Không cẩn thận là mọi người sẽ ghét anh nhiều lắm đó ~ (khúc khích) - Shi

-Một là IM ! Hai là BIẾN ! (trừng) - Giyuu

-Ara ara, anh chẳng ngọt ngào chút nào cả ~ Mà anh vẫn chx trả lời câu hỏi của tôi nha ~ Nói tôi biết đi ~ Anh đã thích ai chx vậy ? ~ Hoặc yêu thầm cx được ~ - Shi

-Hai cái đó khác nhau à ? - Giyuu

-Ủa khác chứ ! Khác lắm luôn đó ~ Như tôi thì có rồi nè ~ Một đóa diên vĩ rất ngạo mạn đó nha ~ - Shi

-Cô không phải là người à ? - Giyuu

-Hả ? - Shi

-Không nói chuyện với cô nữa. Tôi còn nhiều việc, nếu rảnh vậy thì cút ra ngoài, đừng làm phiền tôi - Giyuu

Giyuu mặt mày bắt đầu không hài lòng, thiếu điều muốn ném cái lọ đựng bút vào mặt Shinobu đến nơi.

-Phụt....Thật là, anh chẳng hiểu gì hết ~ - Shi

Một đoạn hội thoại nho nhỏ như vậy, nhưng người con trai ấy lại chẳng nhận ra...tình cảm của một thiếu nữ dịu dàng đã chớm nở xuân hồng.

-Diên vĩ...à ? - Giyuu

Đến bây giờ anh cũng chẳng thể hiểu nổi, tại sao lúc đó cô lại nói như vậy ? Là người không bình thường à ? Nghĩ lại đến đây, đôi lông mày khẽ nhíu lại, mắt cx dần mở ra. Giyuu tay vẫn nắm chặt Shinobu, xoa xoa mớ tóc của mình làm nó rối hết cả lên. Anh nhẹ nhàng đặt tay cô xuống, đến gần chỗ ban công thông với phòng nghỉ, lãnh đạm khoan thai bước ra ngoài. Hít thở không khí vốn đã chờ đợi từ lâu.

Theo thói quen, Tomioka thành thục đưa tay vào túi quần và lôi ra một bao thuốc cùng chiếc bật lửa mạ kim đắt tiền. Ngay khi anh chuẩn bị châm điếu thứ nhất thì chợt một kí ức chạy vụt qua.

-Nè nè ~ Hút nhiều quá sẽ không tốt đâu chủ nhân của tôi ơi ~ Anh sẽ bị đột tử và phải nằm trong quan tài lạnh giá đó ~

-"Ah...."

Bất giác quay đầu lại, Giyuu như thể cảm nhận được lời nói trong trẻo ngọt ngào của người con gái đó, ánh mắt có chút dao động phủ một tầng sương mỏng. Thế nhưng, rốt cuộc vẫn chẳng có ai cả. Anh đặt tay bộp lên trán, ngửa đầu cười chua xót.

-Ha ha ha ha ! Vớ vẩn thật, cô ấy đâu còn là cô nhóc với nụ cười và giọng nói ngọt ngào đó nữa đâu ! Giờ cô ấy hận mình còn không hết huống chi là cười nói vui vẻ như vậy ? - Giyuu

Ngửa mặt lên nhìn trời, ánh mắt anh hiện lên một vùng suy nghĩ đầy khó tả. Anh yêu cô ? Nhưng không biết có thực sự sâu sắc như những gì người đời thường nói về hai chữ "tình yêu" hay không ? Mẹ anh - đến cuối cùng cx vì lợi ích cá nhân mà sẵn sàng nhẫn tâm giết hại người chồng đã đi theo mình suốt nửa đời người. Chạy theo người chú mà cha anh hằng tin tưởng. Cuộc đời...cứ như một vở hài kịch ấy nhỉ ?

Đứng ngoài cửa phòng bệnh, Kanao vừa mới từ ngoài trở về. Ngay khi biết tin chị cô qua khỏi, cô đã vô cùng hạnh phúc, chân như theo phản xạ chạy ra ngoài và báo cho Tanjiro biết. Sau khi chắc chắn rằng Gino vẫn ngủ ngon và không quản ngại điều gì. Cô mới thả lỏng và nở nụ chỉ giương lên có vài lần. Lúc Kanao quay lại, Giyuu vẫn còn ở đó. Đang định tiến đến để đuổi về thì nghe điệu cười cùng những lời nói đó....cô cx có chút khựng lại. Dẫu sao thì anh ta cx là người đưa chị cô tới đây. Hành động vừa rồi quả thực có chút thô lỗ thật.

-Haizzzz ! Cái tính nóng nảy chết tiệt này (cốc đầu) ! Hửm ? - Kana

Tinh

??? : (đã làm mờ thông tin)

Cạch

-Alo ? - ???

-Mai mang nó đến cho tôi ! Đúng vào 6h sáng ngày mai ! Bệnh viện gần bến cảng của Sakoji ! - Kana

-Oki ~ - ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro