Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài cửa sổ, hoa ngọc lan khe khẽ lay động theo gió xuân, dường như là vì người thiếu nữ mà tung tăng nhảy múa.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, dừng ở đôi mắt đang nghỉ ngơi trên gương mặt trắng nõn của thiếu nữ, soi rọi từng sợi lông tơ nhỏ nhuốm màu nắng.

Cô một tay chống cằm, đầu hơi rũ xuống, hàng lông mi đen cong vút nhẹ nhàng rung động, đôi môi hồng nhạt hơi nhấp, phía dưới là chiếc cằm thon gọn.

Trong phòng học, thanh âm đọc sách càng ngày càng nhỏ, lớp học chỉ có bốn năm người tới sớm, ánh mắt không khống chế được mà đảo qua khuôn mặt của Lục Quy Lan, dường như nghiện rồi giống nhau một lần lại một lần.

Đây là cái người cả ngày mặt mày âm trầm phảng phất như ai thiếu nợ cô một trăm vạn - Lục Quy Lan?

Lục Quy Lan có đẹp như vậy hả?

Trong không khí lơ lửng như có như không mùi thơm quả đào, người ngửi được nhắm mắt lại trong đầu tự động hiện ra một viên mật đào tươi non mọng nước,cắn một ngụm là hương thơm nước quả nồng đậm có thể đồng thời xuất hiện.

Mọi người nhịn không được nuốt nước miếng, mở to mắt nhìn về Lục Quy Lan cách đó không xa biến thành một khối mật đào trong veo như nước, mê hoặc bọn họ đi ngắt lấy.

Lớp trưởng nhận thấy được ý tưởng biến thái của mình, lập tức nhéo mình một phen, đau đớn trên đùi khiến cô tỉnh táo lại, theo bản năng sờ sờ một bên miệng mình, may mắn mà thở phào nhẹ nhõm, không có nước dãi, thật tốt quá.

Lại nhìn vài người khác, tất cả đều mang vẻ mặt si ngốc nhìn chằm chằm Lục Quy Lan, quả thật trông như biến thái, lớp trưởng dùng sức vỗ xuống bàn giáo viên: "Tuy rằng tiết tự đọc sáng sớm còn chưa bắt đầu, mọi người cũng không thể chậm trễ*, âm thanh đọc sách nhỏ như thế là muốn cho ai nghe đây?"

(*: chỗ này gốc là lười biếng nhưng mà tui thích từ này hơn, nghĩa nó same same nhau nhưng mà từ này mang lại cái hiệu ứng nghĩa bóng nên tui thích hơn thui)

Một tiếng này chẳng những đánh thức những học sinh bị hương khí mê hoặc, cũng đánh thức luôn cả Lục Quy Lan đang khẽ nghỉ ngơi.

Lông mi đen láy rung động, Lục Quy Lan chậm rãi mở to mắt.

Tầm mắt lớp trưởng đang ngồi trên bục giảng và cô va chạm nhau, nhịn không được có chút khẩn trương.

Đôi mắt Lục Quy Lan chớp chớp rồi rũ xuống, lớp trưởng trong lòng nhảy dựng.

Lục Quy Lan nhớ tới nhiệm vụ của chính mình, phải sắm vai một nữ sinh cao trung tính cách tối tăm, tối tăm nên diễn như thế nào đây?

Cô lại nháy mắt rồi rũ mắt xuống, đáy mắt tràn ngập một mảnh sương mù mịt, đôi môi mỏng màu hồng phấn khẽ nhấp, cả người dường như được đám sương tối dày đặc bao phủ, lộ ra một cỗ u buồn nhàn nhạt.

Quá, quá đẹp!

Lớp trưởng nháy mắt bị công kích, che đi lồng ngực đang không ngừng nhảy bang bang, sắc mặt đỏ lên.

Chân mày Lục Quy Lan hơi nhăn lại, không vui mà nhìn về nữ sinh tóc ngắn phía trên bục giảng, âm thanh cái bàn là vừa mới bị cô ta vỗ đến hoảng.

Lớp trưởng đối diện với ánh mắt hàm chứa chỉ trích nhàn nhạt kia, đáy lòng nhịn không được dâng lên cảm giác áy náy: "Thực, thực xin lỗi, tớ vừa mới nãy không nên đột nhiên đập bàn, dọa đến cậu... Đều là tớ sai.

Lục Quy Lan vừa mới cùng lớp trưởng liếc nhau ngay lập tức dời tầm mắt, đầu ngón tay thon thả trắng nõn cuộn tròn lên, đôi mắt rũ xuống hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa nãy cùng hệ thống 666 ở trong đầu.

Lục Quy Lan là một Alpha nữ, đến từ thế giới ABO có sáu giới tính. Ở thế giới ABO, cô phân hóa xong liền khiến cho vô số Omega vì tin tức tố của cô mà mê mẩn.

Lục Quy Lan mỗi ngày không phải bị vây bắt, chặn đường thì chính là bị truy đuổi trên đường.

Nhưng mà Lục Quy Lan từ khi sinh ra đã gặp phải chướng ngại xã hội, đối mặt với người xa lạ nhiệt tình liền né tránh rất xa, gặp phải người quen cũng chỉ tràn đầy xấu hổ.

Lục Quy Lan sống rất mệt tâm, mấy ngày hôm trước cô ngoài ý muốn bỏ mạng, được hệ thống nghịch tập 666 trói định, Lục Quy Lan mới biết được trừ bỏ thế giới ABO, vậy mà còn có vô số loại hình thế giới khác, người ở các thế giới khác chỉ có hai loại giới tính, hơn nữa không có tin tức tố tồn tại.

Nói cách khác nếu nàng xuyên qua đến các thế giới khác, là có thể thoát khỏi cái nhãn "vạn nhân mê", biến thành một người bình thường, không cần lại lo lắng bị người khác truy đuổi.

Hệ thống 666 thấy cô không chống cự, lập tức mang cô xuyên đến thế giới tiểu thuyết vườn trường bây giờ, sau khi nắm rõ toàn bộ tình tiết của tiểu thuyết, hệ thống 666 liền tuyên bố nhiệm vụ mà nàng phải hoàn thành.

Hệ thống 666: thân phận hiện tại của kí chủ là một nhân vật qua đường râu ria trong cốt truyện, miễn là kí chủ nghịch tập giá trị vượt xa nam chủ, liền tính là hoàn thành nhiệm vụ. Cố lên, làm thôi kí chủ!!!

Lục Quy Lan đối với thân phận người qua đường của mình rất vừa lòng, nhưng mà ...

Lục Quy Lan: nghịch tập? Thực xin lỗi, chỉ sợ ta không giúp được ngươi, ta có chút sợ xã hội, không có biện pháp cùng nhiều người tiếp xúc, đạt được mối quan hệ cùng bọn họ.

Hệ thống 666: aaaaa xong đời rồi, vì sao lại như thế này, ngươi liền không thể vì ta khắc phục một chút sao? Nếu không hoàn thành nhiệm vụ ta sẽ bị khấu trừ điểm tích phân, điểm tích phân bị trừ hết ta sẽ bị thu hồi trở thành một đống phế liệu huhuhu.

Lục Quy Lan rất đồng tình với hệ thống 666, nhưng cô khắc phục bệnh sợ xã hội hơn 20 năm trời chưa từng thành công, thậm chí ngay cả cùng một người khác thiết lập quan hệ yêu đương cũng rất khó, muốn cô tới hoàn thành nhiệm vụ nghịch tập vừa nghe đã thấy không đơn giản, tuyệt đối không có khả năng.

Hệ thống 666 liền lập tức khóc lớn hơn nữa.

Lục Quy Lan có chút thất thố*: không bằng như vậy, thế giới này nếu đã mở ra, ta trước giúp ngươi duy trì vận hành khối thân thể này, kéo dài chút thời gian, ngươi lại đi tìm một vị kí chủ am hiểu làm nhiệm vụ có được không?

Hệ thống 666 hít hít cái mũi: chuyện tới bây giờ, chỉ có thể như vậy thôi. Cũng may thế giới thứ nhất đã tự động hạ thấp độ khó, kí chủ xuyên qua là thời điểm nửa năm trước khi nam chủ sống lại, bằng không ta căn bản không có thời gian tìm một kí chủ mới.

Hệ thống 666 trước khi rời đi dặn dò Lục Quy Lan: tính cách cơ bản của khối thân thể này ta đã nói cho ngươi, trước khi ta mang đến kí chủ mới thay thế ngươi, ngươi chỉ cần sắm vai tính cách của bản thân nguyên chủ là được.

Lục Quy Lan liền đáp ứng thật tốt.

Nhưng cô đã đánh giá cao kĩ thuật diễn của bản thân.

Chẳng hạn như, Lục Quy Lan đem tối tăm diễn thành u buồn.

Trước tiết tự học sớm 5 phút, bạn cùng lớp lục tục đi vào, Lục Quy Lan nhìn về chỗ trống bên cạnh mình, tưởng tượng sắp có người ngồi vào bên cạnh cô, mà bắt đầu tự dưng khẩn trương.

Mùi hương trong không khí tựa hồ lại trở nên dày đặc, bọn học sinh trong phòng học không tìm thấy ngọn nguồn, chỉ có thể đem cảm xúc bỗng nhiên nảy lên tập trung vào sách vở, âm thanh đọc sách càng lúc càng lớn.

Lớp trưởng cùng mấy học sinh tới sớm biết ngọn nguồn là Lục Quy Lan, nhịn không được lén lút nhìn về phía cô, lại thấy cô đã đem sách ngữ văn dựng thẳng lên, che ngang mặt mình.

Tiếng chuông vào tiết tự đọc sớm vang lên, vị trí bên cạnh vẫn như cũ không có ai ngồi.

Trái tim căng thẳng của Lục Quy Lan cũng không có buông lỏng, bạn cùng bàn của nàng có thể tới bất cứ lúc nào.

Alpha không ngửi được tin tức tố của chính mình, Lục Quy Lan không biết mình còn mang theo tin tức tố qua đây, thế nhưng lại có thể bị người khác ngửi thấy, cô chỉ cho rằng chính mình mang trạng thái khẩn trương quá lâu cũng không tốt, bởi vậy liền chuyên tâm xem sách giáo khoa trong tay.

Nội dung sách giáo khoa nhìn rất quen mắt, cùng với kiến thức căn bản cô từng học qua ở thế giới ABO tương đồng nhau, Lục Quy Lan sau khi nhìn thấy vật quen thuộc, khẩn trương gần như từng bước một tan biến, trong không khí mùi hương càng lúc càng mờ nhạt.

Lớp 11-3 sục sôi âm thanh đọc sách dần dần khôi phục bình thường.

Bốn mươi phút tự học sớm, giáo viên cùng bạn cùng bàn của Lục Quy Lan vẫn đều không xuất hiện, tiếng chuông vang lên, người trong lớp lập tức lao ra ngoài đi căn tin mua đồ ăn sáng.

Rất nhanh trong phòng học liền trống không.

Lớp trưởng cọ tới cọ lui từ trên bục giảng đi xuống, lúc đi ngang qua Lục Quy Lan, ngượng ngùng hỏi: "Cậu, cậu có đói bụng không? Tớ muốn đi căn tin, cậu muốn ăn cái gì tớ có thể giúp cậu mang về."

Sách giáo khoa của Lục Quy Lan dựng thẳng chưa từng hạ xuống, lớp trưởng chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh và một mảng da trắng nõn trên thái dương của cô. 

Thời điểm lúc không cần nhìn người khác nói chuyện, Lục Quy Lan sinh ra cảm giác khẩn trương cực kỳ ít ỏi, cô nắm thật chặt sách giáo khoa, thanh âm hơi khàn khàn nói: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn!" Lớp trưởng kích động đáp.

Lục Quy Lan rốt cục đem sách thả xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp u buồn nhàn nhạt kia.

Cô rũ mắt xuống, lông mi dày đặc che khuất thần sắc trong đáy mắt, không cùng lớp trưởng đối mặt, lớp trưởng đã khẩn trương mà bắt đầu nuốt nước miếng, si ngốc nhìn chằm chằm sườn mặt của Lục Quy Lan.

Lục Quy Lan cầm thẻ cơm trong cặp sách đặt lên bàn: "Phiền cậu".

Lớp trưởng phục hồi lại tinh thần: "Không phiền không phiền." cầm lấy thẻ cơm cuống quít chạy ra khỏi phòng.

Cô như thế nào đột nhiên biến thái như vậy, rõ ràng từ trước đến nay chưa từng chú ý đến Lục Quy Lan, hôm nay thế nhưng lại nhìn mãi không đủ.

Học kỳ trước Lục Quy Lan cũng giống như học kỳ này tóc đen nhánh, làn da trắng như tuyết, khí chất u buồn động lòng người, ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp, đầu ngón tay trắng hồng nõn nà sao?

Cô vậy mà hoàn toàn không có ấn tượng.

Trong phòng học chỉ còn lại một mình, Lục Quy Lan rốt cục hoàn toàn bình tĩnh lại, bắt đầu có thời gian rảnh xem xét cốt truyện.

Chính văn của thế giới này bắt đầu từ nửa năm sau lúc nam chủ Hòa Thịnh trọng sinh, đời trước thời điểm nam chủ yêu nữ chủ, nữ chủ bởi vì không chịu được bạo lực học đường liền lựa chọn tự sát. Nam chủ sau khi sống lại lập tức chuyển vào trường cao trung của nữ chủ, quyết tâm trừng trị bạo lực học đường, cứu vớt nữ chủ.

Thời điểm cô xuyên qua sớm hơn nửa năm so với lúc bắt đầu chính văn, này vốn là cho cô thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại lại thành thời gian hạn định cho hệ thống 666 tìm kiếm kí chủ mới.

Một khi chính văn bắt đầu, giá trị nghịch tập của nam chủ sẽ đi theo nội dung vở kịch nhanh chóng đạt tới giá trị tối đa, nhiệm vụ của hệ thống sẽ tự động phán định thất bại, khấu trừ tích phân.

Lục Quy Lan tự biết không giúp được gì, chỉ có thể nỗ lực không gây cản trở, đừng làm cho giá trị nghịch tập trở thành số âm.

"Phanh!" Cửa phòng học đột nhiên được đẩy ra, bởi vì sức lực quá lớn, khung cửa đập vào tường, phát ra một tiếng vang lớn.

Lục Quy Lan theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nữ sinh mặc đồng phục có dáng người nổi bật vừa vặn thu hồi đôi chân dài, mặt không đổi sắc mà đi vào lớp học.

Lục Quy Lan vốn có chút lo lắng sẽ phải cùng nữ sinh đối diện tầm mắt, như có như không mà nhìn lướt qua, lại phát hiện nữ sinh ngẩng đầu phong thái chỉnh tề, thẳng thắn, ánh mắt dừng ở phía trên,tầm mắt hai người căn bản không có khả năng giao thoa.

Nữ sinh trực tiếp đi tới ngồi xuống vị trí bên cạnh Lục Quy Lan, buông cặp sách xuống lấy ra sách bài tập bắt đầu làm, căn bản mặc kệ Lục Quy Lan ở bên cạnh.

Đôi mắt Lục Quy Lan hơi sáng, toàn bộ lo lắng đối với bạn cùng bàn trước đó đều lập tức biến mất không còn dấu vết.

Bạn cùng bàn của nàng một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn, cũng quá tốt đi!

Lục Quy Lan hơi hơi xoay đầu, rốt cục thấy rõ được khuôn mặt của bạn cùng bàn.

Chỉ là một bên sườn mặt, tóc dài màu hạt dẻ hơi xoăn che khuất hơn nửa, Lục Quy Lan thấy cô da dẻ trắng như tuyết, đuôi mày hơi sắc sảo, lông mi dài cùng cái mũi cao vểnh lên. Đôi mắt xinh đẹp dưới ánh mặt trời phảng phất như thạch anh trong suốt, mặt trên thạch anh phủ một tầng thủy quang nhàn nhạt, lộ ra nhan sắc kiều diễm.

Cho dù chưa nhìn thấy khuôn mặt hoàn chỉnh của cô, Lục Quy Lan cũng có thể cảm nhận được mỹ mạo diễm lệ bức người của cô.

Đẹp đến gai mắt người, làm người sinh lòng ghen ghét, muốn phá hủy, phá hủy xong còn muốn nói một câu, gương mặt này là nguồn gốc tai họa của cô.

Lục Quy Lan biết bạn ngồi cùng bàn mình là ai _____


------------

Chủ thớt: hmmm xưng hô của hệ thống - nữ chính tui vẫn sẽ để ta-ngươi nha mọi ngừi ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro