Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lời nói của Thúy vang lên trong đầu Trang cả đêm. "Em còn trẻ, em còn nhiều cơ hội phía trước." Những lời ấy vừa như một lời khuyên bảo, nhưng cũng giống như một cảnh báo. Trang biết, Thúy đang cố gắng bảo vệ cô khỏi những rắc rối mà bản thân Thúy đã phải chịu đựng. Nhưng điều đó không khiến Trang lùi bước. Thay vào đó, lòng cô càng quyết tâm hơn. Thúy có thể đã trải qua quá nhiều nỗi đau và cảm thấy mình không xứng đáng với hạnh phúc, nhưng Trang tin rằng ai cũng có quyền được hạnh phúc, bao gồm cả Thúy.

Ngày hôm sau, Trang quyết định hành động. Cô không thể cứ đến quán bar mỗi đêm, nhìn Thúy chìm đắm trong nỗi buồn và rượu nữa. Trang biết Thúy có khả năng nhiều hơn những gì cô đang làm bây giờ, nhưng điều quan trọng là Thúy cần một cơ hội để thay đổi cuộc sống.

Trang bắt đầu tìm kiếm những công việc có thể phù hợp với Thúy. Cô tìm hiểu về các khóa học dạy nghề miễn phí, những nơi sẵn sàng giúp đỡ những người gặp khó khăn. Đó là một quá trình không dễ dàng. Nhiều nơi từ chối, hoặc yêu cầu quá nhiều điều kiện mà Thúy không thể đáp ứng. Nhưng Trang không nản lòng. Cô tiếp tục tìm kiếm, với hy vọng rằng cô sẽ tìm ra cách để giúp Thúy bắt đầu một cuộc sống mới.

Mỗi buổi tối, sau khi tan làm, Trang lại đến gặp Thúy. Họ trò chuyện nhiều hơn trước, và mặc dù Thúy vẫn tỏ ra lạnh lùng, Trang có thể cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của cô. Thúy không còn giữ thái độ xa cách như lúc đầu. Cô bắt đầu kể nhiều hơn về những khó khăn mà cô đã trải qua, về những giấc mơ đã bị vùi lấp từ lâu dưới những tháng ngày tăm tối.

Một buổi tối, khi Trang và Thúy ngồi lại với nhau như thường lệ, Trang mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình.

    •    "Em đã tìm thấy một nơi, nơi mà họ có thể giúp chị học nghề. Họ không yêu cầu quá nhiều điều kiện. Em nghĩ đó là cơ hội để chị bắt đầu lại."

Thúy nhìn Trang, đôi mắt cô lóe lên một chút ngạc nhiên. Rồi cô cười khẩy, giọng điệu vẫn còn phần cay độc.

    •    "Em thật sự nghĩ chị có thể làm lại từ đầu sao? Em nghĩ một người như chị có thể sống một cuộc đời bình thường, làm một công việc bình thường ư?"
    •    "Tại sao không?" – Trang đáp, giọng cô đầy sự chân thành. "Em biết chị có thể làm được, nếu chị muốn."

Thúy im lặng, ánh mắt của cô trầm xuống. Cô không trả lời ngay, chỉ nhìn vào khoảng không trước mặt. Rồi sau một lúc, cô nói nhỏ:

    •    "Chị đã thử... nhiều lần. Nhưng mỗi lần chị đều thất bại. Cuộc sống này đã cuốn chị đi quá xa, chị không còn đủ sức để quay đầu nữa."

Trang cảm thấy tim mình đau nhói khi nghe những lời đó. Cô có thể thấy rõ sự mệt mỏi trong giọng nói của Thúy. Nhưng cô cũng thấy rằng, trong sâu thẳm, Thúy vẫn khao khát một sự thay đổi, một cơ hội để thoát khỏi những gì cô đã trải qua.

    •    "Em không tin chị đã hết hy vọng," Trang nói, giọng cô nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết. "Em tin rằng nếu có ai đó ở bên cạnh chị, chị có thể làm lại từ đầu. Và em sẽ ở đây, nếu chị cần."

Thúy ngước lên nhìn Trang, đôi mắt cô lóe lên một cảm xúc mà Trang chưa từng thấy trước đây – đó là sự yếu đuối. Thúy không còn giữ vẻ ngoài lạnh lùng như mọi khi. Cô chỉ là một người phụ nữ đã trải qua quá nhiều đau khổ, và đang cố gắng tự bảo vệ mình khỏi thêm những tổn thương.

    •    "Em không hiểu đâu," Thúy thì thầm, giọng nói của cô run rẩy. "Chị đã mất tất cả. Không có gì còn lại để chị bắt đầu lại cả."
    •    "Chị vẫn còn em," Trang nói nhẹ nhàng, đôi mắt cô long lanh. "Em sẽ không rời bỏ chị đâu."

Thúy nhìn sâu vào đôi mắt của Trang, và trong khoảnh khắc đó, cô không còn gì để nói. Những bức tường mà Thúy đã xây dựng xung quanh trái tim mình dường như bắt đầu sụp đổ. Cô không biết tại sao lại tin tưởng vào một cô gái trẻ như Trang, nhưng sự chân thành và kiên định của Trang đã khiến cô không thể phớt lờ.

Sau đêm đó, mối quan hệ giữa Trang và Thúy ngày càng trở nên khắng khít hơn. Thúy bắt đầu tin tưởng vào Trang nhiều hơn, và dù không nói ra, cô dần dần cảm nhận được rằng Trang thực sự quan tâm đến cô. Không giống như những người khác trong cuộc đời Thúy, Trang không đến để lợi dụng hay phản bội cô. Trang đến với sự chân thành, một thứ mà Thúy đã nghĩ rằng mình không bao giờ còn gặp lại.

Một buổi chiều, Trang quyết định không đến quán bar nữa. Thay vào đó, cô mời Thúy đi dạo quanh khu phố, nơi họ có thể thoát khỏi không khí ngột ngạt và ồn ào của quán bar. Thúy ban đầu có vẻ ngần ngại, nhưng rồi cô cũng đồng ý. Họ cùng nhau đi bộ qua những con đường nhỏ, giữa ánh nắng nhạt cuối ngày.

    •    "Chị có nhớ lần cuối cùng mình thấy hạnh phúc là khi nào không?" Trang hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự tò mò.

Thúy trầm ngâm một lúc lâu. Cô không biết phải trả lời thế nào. Hạnh phúc – đó là một khái niệm mà cô đã quên từ rất lâu. Có lẽ là từ khi cô còn nhỏ, khi mẹ cô vẫn còn sống. Nhưng những ký ức ấy đã trở nên mờ nhạt theo năm tháng, bị che lấp bởi những nỗi đau và thất bại sau này.

    •    "Chị không nhớ nữa," Thúy nói khẽ. "Có lẽ là từ rất lâu rồi, khi cuộc sống của chị chưa bị đảo lộn."

Trang không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Thúy. Cử chỉ ấy khiến Thúy giật mình, nhưng cô không rút tay lại. Đó là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, Thúy cảm nhận được một sự an ủi, một sự gần gũi mà cô đã từ bỏ hy vọng tìm lại.

    •    "Chị vẫn có thể tìm lại hạnh phúc," Trang nói, giọng cô đầy sự khích lệ. "Chỉ cần chị không từ bỏ hy vọng."

Thúy không trả lời, nhưng trong lòng cô, một tia sáng nhỏ nhoi bắt đầu lóe lên. Có lẽ, dù chỉ là một chút, cô đã bắt đầu tin vào điều mà Trang nói.

Cuộc sống của Thúy và Trang dần trở nên gắn bó hơn. Mỗi buổi tối, thay vì đến quán bar, họ dành thời gian cho nhau, nói chuyện, chia sẻ về cuộc sống. Trang tiếp tục khích lệ Thúy tìm kiếm một công việc mới, một cuộc sống mới. Dù khó khăn vẫn còn đó, nhưng với sự kiên trì và quyết tâm của Trang, Thúy dần dần thấy rằng mình có thể có một tương lai khác.

Một ngày nọ, Trang tìm được một công việc bán thời gian cho Thúy tại một quán cà phê gần khu trọ của cô. Đó là một công việc đơn giản, nhưng đủ để Thúy có thể bắt đầu lại. Ban đầu, Thúy còn do dự, nhưng dưới sự khích lệ của Trang, cô đã đồng ý thử.

    •    "Chị làm được mà," Trang nói, ánh mắt cô đầy hy vọng. "

Thúy nhìn Trang, trong lòng cô trào dâng một cảm giác khó tả. Đã bao lâu rồi cô mới cảm nhận được niềm tin từ một ai đó? Bao lâu rồi cô mới có cảm giác rằng mình có thể làm điều gì đó khác ngoài việc chìm trong rượu và nỗi buồn?

    •    "Chị sẽ thử," Thúy thì thầm, lần đầu tiên trong nhiều năm, cô cảm thấy trong lòng mình có một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Công việc tại cửa hàng nhỏ không quá khó khăn, nhưng đối với Thúy, đó là một thử thách lớn. Cô đã quen với việc sống trong bóng tối, tránh xa mọi người, và giờ đây, cô phải đối mặt với thế giới một lần nữa. Nhưng điều khiến Thúy tiếp tục bước đi chính là Trang. Cô gái trẻ này đã cho Thúy một lý do để cố gắng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro