Chương 6. Chia cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vân, xuống đây đi con, con định bỏ má một mình hay sao?"

"Má, má tha lỗi cho con. Con mệt mỏi quá rồi má ơi!"

"Má xin con, đừng bỏ má con ơi. Xuống với má đi con!"

"Má đứng lại, má bước tới là con nhảy xuống liền đó!"

"Đừng, đừng!" - người mẹ chùng chân.

"Đừng làm chuyện dại dột, mọi việc đều có hướng giải quyết mà em. Em xuống với mọi người đi em!"

"ANH IM ĐI. ANH KHÔNG CÓ QUYỀN MỞ MIỆNG NÓI NHỮNG LỜI ĐÓ VỚI TÔI."

"Chỉ cần em bước xuống, em muốn gì anh cũng chấp nhận. Em chịu không?"

"Tôi gặp My, tôi muốn gặp My.. anh nghe không? "

"Không, việc gì cũng được, ngoại trừ gặp người đó."

"Vậy sao? Tính mạng tôi nó không quan trọng bằng cái sĩ diện đàn ông của anh chứ gì?"

"Không, em không được gặp người đó." ánh mắt anh vằn lên tia hờn ghen.

"Vậy thì… con tạ tội với má vào kiếp sau. Mong má tha lỗi" – cô đứng dậy và tiến ra phía ngoài.

"TRỜI.. KHÔNG!. Con muốn gặp ai, má kêu người đó đến cho con, con đừng bỏ má."

"Không, Vân không được gặp người đó." anh phản đối.

"Má xin con, con thương dùm má, hãy cứu mạng sống của con gái má.. Má xin con, Sơn ơi!"  người mẹ quỳ xuống trước ánh mắt của bao người.

"Má đừng làm vậy, má đứng dậy đi. Được rồi, em bước xuống đi rồi anh gọi My đến gặp em."

"Không, anh định lừa tôi nữa à. Gọi My đến đây đi rồi tôi sẽ xuống."

"Được, em đọc cho anh số di động của người đó" anh lấy điện thoại.

"0913……."

------
Vài tiếng đồng hồ trước đó, anh và cô đã có trận cãi nhau kịch liệt:

"Em bớt nhức đầu chưa?" anh sờ trán.

"Cám ơn, tôi không cần anh quan tâm."

"Em đừng gay gắt với anh như vậy. Anh biết mình có lỗi, anh sẽ làm mọi việc để mong em thứ lỗi cho anh."

"Không lỗi phải gì mà xin anh à. Anh ra ngoài đi."

"Em… đừng vậy."

"Đừng vậy là đừng thế nào? Tôi muốn một mình để suy nghĩ, anh ra đi."

"Tôi ra để cô nghĩ về con nhân tình của cô à? Cô coi thường tôi quá vậy."

"Tôi nghĩ về người tôi yêu đó, được không?"

"Người cô yêu? Vậy tôi là cái gì trong mắt cô?"

"Là người tôi không yêu, đơn giản vậy cũng hỏi."

"Cô…" - anh giơ tay lên rồi đặt xuống.

"Sao? Muốn đánh tôi nữa? Đánh đi, đánh cho hả dạ của anh. Bây giờ tôi muốn cũng không chạy được thì anh cứ đánh đi!" - mỉa mai.

"Cô quá đáng. Tôi không ra, tôi không cho cô cơ hội để nghĩ về con khốn đó đâu.”

"Anh dùng từ cẩn thận chút."

"Tôi là vậy, sao có thể tôn trọng người cướp đi vợ tôi chứ?"

"Không cướp. My không có lỗi, lỗi là tại tôi thôi. Tôi chưa hề yêu anh, anh hiểu không?"

"Không, cô nói dối."

"Không  nói dối. Tất cả là thật. Tôi yêu My, tôi muốn nghĩ về My, anh đi đi."

"Cô coi thường tôi đến mức đó?" không khí càng lúc càng nóng.

"Anh tự coi thường mình thôi. Chẳng những tôi nghĩ về My, tôi sẽ gọi My đến bên cạnh tôi bây giờ cho anh xem!" cô với tay lấy điện thoại trên đầu giường và bấm số.

"Cô dám?"

"Sao lại không!"

Bốp. Điện thoại văng mạnh xuống sàn nhà, vỡ đôi. Gương mặt cô in hằn 5 dấu tay của thằng đàn ông cô gọi là chồng.

"Anh đánh được rồi, anh vừa ý rồi… ĐI, ĐI NGHE KHÔNG?"

"TÔI KHÔNG ĐI ĐÂU CẢ!"

"ANH KHÔNG ĐI TÔI CẮN LƯỠI CHẾT TRƯỚC MẶT ANH CHO ANH HẢ DẠ."

"Ơ… được rồi, tôi đi." – anh biết, cô nói là làm thật.

Cạch, cánh cửa khép lại, còn một mình cô trong phòng bệnh với bao ý nghĩ tuyệt vọng.

-----
Trở lại sân thượng:

"Alô, cô My phải không?"

"Vâng, My nghe. Xin lỗi ai đầu dây thế ạ?"

"Tôi, chồng Vân!"

"Hơ.. có việc gì không anh?” My có chút sửng sốt.

"Cô vui lòng đến ngay được không? Vân đòi tự tử nếu không gặp được cô. Tôi đang bất lực đây."

''Hả? Tự tử? Được, tôi đến ngay. Vân đang ở đâu?"  gấp gáp trong giọng nói.

"Bệnh viện phụ sản, đường… quận…, chúng tôi đang ở tầng thượng, cô đến ngay dùm. Sức khoẻ Vân yếu lắm rồi, để đứng lâu ngoài gió rất nguy hiểm."

"Tít.. tít.."

"Thằng điên, chạy đi chết hả?" – My phóng xe như bay. “Vân.. sao Vân lại làm vậy? Em có xứng đáng để Vân làm vậy không?.. Vân ơi!” 5p, 10p, 15p.. My thấy rất đông người tập trung trước cổng và ngước nhìn lên trên. Tiếng chân gấp gáp chạy lên cầu thang bệnh viện:

"Làm ơn cho qua." – My chen vội giữa hàng bác sĩ, y tá đang vây quanh.

"Ơ, con gái sao? Sao kì vậy? Đồng tính hả? Ông chồng này bị cắm sừng sao?" mấy người kia lập tức nhận ra sự khác biệt của My, họ rỉ tai nhau.

"Cô My phải không?"

"Dạ. Bác…là?"

"Bác là má con Vân. Bác không  quan tâm cháu thể nào, bác xin cháu khuyên con Vân đừng làm chuyện dại dột. Cháu cứu bác cháu ơi, mất con Vân chắc bác cũng không sống nổi.'' Bác gái lay tay My.

"Dạ, cháu sẽ khuyên Vân, bác đừng khóc. Vân không sao đâu bác ạ!"

Đã 2 tiếng đồng hồ trôi qua, trời sắp mưa, gió thốc và mang theo cái lạnh của hơi nước. Cô ngồi đong đưa chân giữa khoảng không.

"Vân, em đến rồi đây. Vân nghe em nói không?" My tiến đến lưng chừng, giọng nhỏ nhẹ.

"My, em đến rồi?" cô ngoái đầu.

"Phải, em đến bên Vân rồi nè. Xuống đây với em đi, cưng của em ngoan lắm mà, xuống đi''  My giơ hai tay ra.

Cô đứng dậy trên lan can, máu rỉ xuống. Cô bị xuất huyết trở lại vì động đến vết thương vừa điều hòa hôm qua.

"Không, Vân không xuống. Em không còn yêu Vân nữa, em đi với người con gái khác… ưh, em không còn yêu Vân nữa."

"Em yêu Vân mà, chỉ một mình Vân thôi. Đâu có người con gái nào khác, thật đó, tin em đi."

"Em gạt Vân, chính mắt Vân thấy mà… em gạt Vân!" cô nức nở, dồn nén bao ngày bùng phát.

"Không, em chưa gạt Vân bao giờ. Từ trước đến giờ có khi nào em gạt Vân đâu? Có không?"

"Không.. Em chưa, nhưng chính mắt Vân thấy.. CHÍNH MẮT VÂN THẤY MÀ… hức!"

"Vân có nhìn lầm không? Có thể chỉ là người quen của em thôi, em chỉ có Vân thôi mà. Vân bỏ em lại sao? Bước xuống và đến đây với em đi. Em nhớ cưng lắm, rất muốn được ôm cưng… đến đây!." – My dang rộng vòng tay và tiến tới.

"ĐỨNG LẠI. Em bước tới nữa là Vân nhảy xuống. Em có người khác rồi.. Em để người khác ôm em, em không còn là của riêng Vân nữa… không." – tinh thần cô không ổn định.

"Có ai đâu? Em làm sao để Vân tin?"

"Em nói lớn lên trước tất cả mọi người đang đứng đây là em chỉ yêu mình Vân mà thôi."

"Được,Em nói, nói để Vân về lại bên cạnh em."

"Nói đi. EM NÓI ĐI."

"Tôi yêu Vân, chỉ yêu mình Vân mà thôi."

"Nói lớn lên nữa."

"TÔI YÊU VÂN, CHỈ YÊU MÌNH VÂN MÀ THÔI. HẾT ĐỜI NÀY TÔI CŨNG CHỈ CÓ VÂN."

"Lớn hơn nữa."

"TÔI YÊU VÂN, CHỈ YÊU MÌNH VÂN MÀ THÔI. HẾT ĐỜI NÀY TÔI CŨNG CHỈ CÓ VÂN." My dùng hết sức la thật to.(hai má này ít có khùng lắm♪~(´ε` )

"Hihi, Vân vui quá, Vân cũng yêu em lắm.. hihi."

'Vậy xuống với em nha, cưng ngoan em yêu nhiều, xuống với em.. nào!"  My tiến từng bước thăm dò.

"Dạ, Vân xuống với em. Em tới đây bế Vân đi!"

''Được, em bế cưng xuống, Cưng đừng đứng nữa, ngồi đi, ngồi em mới bế cưng được." My sợ cô trợt chân ngã xuống.

"Dạ!"

My bước tới, bế cô xuống trong sự thở phào nhẹ nhỏm của mọi người. Cô nhẹ hẫng, My xót xa lắm. Cô như chú mèo con ngoan ngoãn thiêm thiếp trong vòng tay My.

"Đem cô ấy vào phòng cấp cứu mau, chúng tôi cần cầm máu và làm ấm cho cô ấy." vị bác sĩ ra lệnh.

Trong phòng cấp cứu:

"Em đừng bỏ Vân, bên cạnh Vân nha. Vân sợ lắm!"

"Không sao, em ở đây. Em chờ cưng ở ngoài, em không đi đâu cả."

"Đừng, em đừng ra ngoài, ở đây đi."

"Không được. Em hứa sẽ ở đây, có khi nào em sai lời với cưng không?"

"Không…" nói đến đó thì cô chìm vào giấc ngủ.

My cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô rồi bước ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gl