Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phương Bắc xuất đế vương, Giang Nam nhiều văn nhân.

Ôn Trưng Vũ sinh ra giữa thời thịnh sản văn nhân Giang Nam. Ông nội Ôn Nho, hiệu Cô Hồng lão nhân. là một họa sĩ, vẽ tranh hoa điểu cả đời. Bà nội trước kia là giáo sư âm nhạc ở học viện nghệ thuật, thiện âm luật, cầm, kì, thi, họa đều tính thông.

Trưng Vũ tên này là bà nội đặt, lấy từ "Cung, Thương, Giác, Chủy, Vũ", "Ngũ âm bất toàn" ngũ âm.

Ngày nàng ra đời là ngày mẫu thân qua đời, vì thế, người nhà mẫu thân cùng người nhà phụ thân chặt đứt lui tới. Nàng chỉ gặp được mẫu thân trong ảnh, tấm ảnh ố vàng, Giang Nam nữ nhân ôn uyển xinh đẹp, dung mạo như tranh, trong mắt lộ ý cười, bên cạnh, hoa quỳnh chính thịnh, bao quanh thành từng đoàn, cành lá xum xuê. 

Gương mặt của nàng, ngũ quan đều giống mẹ, chẳng qua là không bằng mẹ nàng dịu dàng nhu hòa, mà lại thêm vài phần thanh tú, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Phụ thân là vị thương nhân, nghe nói lúc trẻ là vị tài tử, sau xuống biển kinh thương tự xưng là Nho thương.

Từ lúc nàng bắt đầu ghi nhớ, phụ thân liền quá bận rộn xã giao, khí chất nho nhã khiến cho bên cạnh hắn không lúc nào thiếu hồng nhan tri kỷ. Khi nàng còn bé, trường học mở họp phụ huynh, phụ thân bận rộn, hồng nhan tri kỷ đi thay hắn. Sáu năm qua, hồng nhan tri kỷ đều không giống nhau. 

Bà nội nói này đều là hồ ly tinh.

<Sơn Hải kinh, Nam Sơn kinh> ghi lại, "Thanh Sơn chi khâu, có thú Yên, bề ngoài trạng thái như hồ ly nhưng có chín đuôi, kỳ âm như hài nhi, có thể thực nhân, thực người không phải cổ (cổ độc), "thực", ý là nuôi. Thượng cổ truyền thuyết, hồ ly tu ngàn tuổi sẽ có chín đuôi, Đồ sơn thị, Thuần Hồ thị, Hữu Tô thị các họ đều lấy hồ ly làm đồ đằng.

Hồ ly trong lòng nàng là thần thánh.

Các nàng, tựa hồ cùng hồ ly không dính dáng.

Nàng thích Thượng cổ thần thoại truyền thuyết, thích phát huy tư duy vô bờ bến, thích phát thảo vòng quanh trong đầu một thế giới thần thoại không giống phàm thế, thích đem nó vẽ lên giấy...

Lúc nàng học sơ trung, giờ học ngữ văn, nàng giấu ở sau quyển sách thật dầy vẽ Đằng xà, bị lão sư dạy văn tóm được, lão sư dạy văn cầm tập tranh vẽ của nàng, tức giận mắng "Cô nếu có thể thi đậu cao trung, tôi sẽ dùng lòng bàn tay rán cá cho cô ăn."

Nàng lặng lẽ thu hồi tập tranh của mình, lặng lẽ thi được cái hạng nhất cả lớp từ dưới đếm lên, lại đi theo đường kiểm tra học sinh năng khiếu nghệ thuật, thêm ba nàng đem tiền bù vào phần còn thiếu, vào cao trung trọng điểm của thành phố.

Từ nàng ba tuổi, ông nội đã dạy nàng cầm bút vẽ, liền chưa từng buông ra. Từ lúc tiểu học, nàng mỗi ngày sau khi học xong, sinh hoạt chính là vẽ một chút, sau lại càng ngày càng si mê. Sơ trung ba năm, nàng vẽ ba năm. Cao trung ba năm, nàng vẽ ba năm. Bốn năm đại học, nàng vẽ bốn năm. Nàng 21 tuổi tốt nghiệp đại học đến bây giờ lại vẽ năm năm. 

Nàng trầm mê trong thế giới Thượng cổ thần thoại, đem trong đầu kia núi, kia mây, kia gió, kia sương, kia cây, hoa, cỏ, này sơn tinh quỷ quái, thần yêu tiên ma, dùng một khoản bút phác họa vòng quanh trên giấy, khó có thể tự kiềm chế.

Ông nội nói tranh vẽ của nàng có linh tính. là người trời sinh thích hợp đi con đường này. Kỳ thực, nàng chỉ là muốn đem thế giới trong đầu mình dùng cây bút trong tay vẽ ra tới, thần cùng hồn của nàng đều ở trong thế giới đó, phảng phất giao thoa ánh sáng cùng hình ảnh nhân thế. 

Ông nội nàng vẽ cả đời tranh hoa điểu, bây giờ ngoại trừ thỉnh thoảng buôn bán chút đồ cổ, chính là họa họa một chút cùng bạn chí cốt trao đỗi lẫn nhau, lại còn ở trong nhà làm vườn chim, ở nơi xây vào thời Minh Thanh lão trạch đây buôn bán chút cảnh trí lâm viên, hưởng thụ lão niên nhàn nhã thích ý sinh hoạt.

Nàng cho là nàng có thể ở lại nhà ông nội, chuyên tâm vẽ sơn tinh quỷ quái của nàng, không cần vì cuộc sống mà phiền lòng.

Nhưng mà, cuộc sống lại cho hai ông cháu nàng mở ra một thiên đại vui đùa.

Tháng trước còn nói kéo đến tài chính có thể khiến giá cổ phiếu công ty bay lên gấp mấy lần Ôn Thời Dập tiên sinh, có người nói đã ôm tiền chạy trốn. Nàng, ông nội nàng cùng nhị cô của nàng đều liên lạc không được với hắn, chỉ có đại cô có chút tin tức, nói ba nàng có khả năng đi nước ngoài, còn đi đâu thì không rõ ràng lắm.

Nàng đối với phương diện làm ăn của ba nàng chưa bao giờ tham dự vào, chuyện gì xảy ra cũng không rõ ràng lắm, duy nhất biết được chính là sau khi ba nàng chạy trốn, cửa trước cửa sau nhà nàng đều bị chủ nợ chặn, ngăn trước cửa nhà nàng khóc, nói ba nàng lừa gạt tiền dưỡng lão của bọn họ. Cảnh sát cũng tới cửa, nói hắn bị tình nghi góp vốn phi pháp, chạy án.

Lão tiên sinh tức giận đến suýt nữa đem chiếc ly họa hoa điểu yêu thích đập.

Ôn Thời Dập tiên sinh chạy, làm phụ thân Ôn Thời Dập tiên sinh, Ôn Nho lão tiên sinh, cùng với Ôn Thời Dập nữ nhi Ôn Trưng Vũ tiểu thư không thể không đối mặt với đại nợ nần của Ôn Thời Dập tiên sinh.

Ôn Trưng Vũ vẽ 23 năm. bây giờ coi như là có chút danh khí, thế nhưng tranh của nàng trước giờ chỉ tham gia triển lãm, dự thi, một bức cũng luyến tiếc bán, không có nguồn thu nhập nàng vẫn dựa vào Ôn Nho lão tiên sinh cùng Ôn Thời Dập tiên sinh nuôi sống.

Ôn Nho lão tiên sinh năm nay 75 tuổi, đã đến lứa tuổi mà ngay cả nữ nhi ruột thịt cũng không dám cho hắn mượn tiền. 

Hai ông cháu đối mặt với đại nợ nần của Ôn Thời Dập tiên sinh, chỉ còn đường bán gia sản lấy tiền.

Giới thương phòng ốc, thương nhân am hiểu chơi đồ cổ nghe tin nhanh chóng hành động, nhao nhao đến cửa, tới so với đám chủ nợ còn chịu khó.

Nợ lớn khiến cho cả căn nhà cùng tất cả mọi thứ trong nhà cùng nhau treo giá, thậm chí còn có bạn thân lúc xưa của Ôn Thời Dập tiên sinh cho nàng ra giá.

Nhân thế biến hóa, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Người ra vào nhà nàng nối liền không dứt, ông nội nàng nửa cuộc đời giữ gìn, gia cụ cổ điển nhà Minh Thanh, bạt bộ giường của nàng, la hán ghế bày gần cửa sổ, đàn tranh kể cả cái bệ đàn tranh của nàng từng món một bị người xem trọng, thỏa đàm giá cả, đóng gói khiêng đi. Ngay cả ông nội nàng nuôi rất nhiều năm, mười mấy con chim đọng ở hành lang gấp khúc, bà nội lưu cho của nàng đồ cưới, chưa từng có thể lưu lại.

Lục tục không đến thời gian một tháng, nhà cũ lớn như vậy, ngay cả bồn cây cảnh chưa từng lưu lại một chậu. Nhà nàng cũng chỉ còn lại là một tòa nhà trống rỗng, cùng với trong phòng nàng những bức họa trước đây người khác cầu mua bằng số tiền lớn cũng không bán, bây giờ lại một bức đều không bán được.

Thế nhân đều tung hô danh gia, mua tranh trước xem người, đối với tuổi còn trẻ như nàng, chỉ có giấy hành nghề Mỹ thật sư tạo hình quốc gia cấp ba, qua được một tiểu họa sĩ phá sản đã là cố gắng hết sức. 

Người tới nhà nàng, ngoại trừ chủ nợ cũng chỉ còn lại có người xem nhà.

Đều biết tình huống nhà nàng, người mua nhà đem giá đẻ ép rất thấp, giá vẫn không có đàm luận xong.

Mấy ngày nay bán gia sản lấy tiền, ông nội nàng vẫn mang theo nàng, để cho nàng ở bên cạnh trông coi.

Nguyên bản trong nhà coi như có chút của cải, nàng cũng coi như tinh thông một nghề, nàng ngoại trừ vẽ ra không có một chút yêu thích thứ gì khác, càng không có thói quen phá sản nào cả, vốn tưởng rằng những thứ này cũng đủ cho nàng cơm no áo ấm, an ổn qua trọn đời. 

Bây giờ trong nhà một buổi sáng suy tàn, dùng lời của ông nàng mà nói chính là về sau nàng phải dựa vào chính mình kiếm cơm ăn, tránh không được phải cùng người hình hình sắc sắc giao tiếp, từ nay về sau phải nhiều học một chút, nhiều nhìn một chút. Cũng may, nàng còn trẻ, về sau tiến bộ chút, chưa chắc không thể tự cấp tự kiếm cho mình một phần tiền đồ.

Hơn mười giờ sáng, lại có một nhóm người đến xem phòng. 

Tháng tư, tiết trời như thơ như hoạ.

Mưa xuân lất phất, như khói như sương như sa, mưa từng giọt từng giọt nhỏ tích theo ngói nhà hạ xuống, lỏm bỏm ở dưới mái hiên một vũng nước mà mưa giọt thời gian dài đọng lại, văng lên nhiều đóa bọt nước thật nhỏ.

Trong sân bồn cảnh tùng bách, hoa cỏ, khắc hoa bàn tròn, băng đá đều bị lấy sạch, bây giờ chỉ còn lại có hai chậu bồn cảnh trúc loại không đáng giá tiền.

Ôn Trưng Vũ đứng ở dưới mái hiên, nhìn cơn mưa xuân kéo dài, bụi trúc bị nước mưa tưới đánh lên, âm thanh phá lệ giòn giã, ngơ ngẩn thất thần. Tòa nhà ở từ nhỏ đến lớn, bây giờ cũng bị bán, cho dù không muốn để mình lưu ý hơn nữa, cũng khó tránh khỏi trong lòng thương cảm.

Nàng dù tiếc đến đâu, tòa nhà này cũng phải bán. 

Từ nàng bắt đầu ghi nhớ liền ở nhà nàng làm việc Tôn di đem người đến xem phòng đón vào. 

Nàng quay đầu nhìn lại, liền gặp một nữ nhân khoảng hai ba mươi tuổi, được hai nam nhân bảo vệ tiến đến.

Nàng quay đầu nhìn lại vừa lúc đụng phải ánh mắt cô gái kia.

Nữ nhân kia mái tóc dài qua vai hơi xoăn, một thân mặc đồ chức nghiệp nghiêm chỉnh không qua loa mà mặc lên người, dáng dấp là nghiêm cẩn giỏi giang.

Nàng đột nhiên nhìn lại, liền cảm giác nữ nhân này là tới nói chuyện làm ăn, lại vừa nghĩ, cũng không phải là, mua tòa nhà của nhà nàng, cũng quả thực coi là khoản làm ăn lớn rồi. 

Cô gái kia ánh mắt rơi ở trên người nàng, tựa hồ cũng đang quan sát. 

Cô gái kia trên mặt một chút biểu tình cũng không có, ánh mắt kia có kiểu sâu thẳm mà nàng không nói ra được, tựa hồ muốn đem người nhìn thấu, làm nàng hơi có chút khó chịu. 

Tiếng ông nội nàng từ khách đường truyền đến, để cho nàng đem người đón vào. Nàng hướng nữ nhân kia thoáng gật đầu, dùng tay làm dấu mời.

Nữ nhân kia hướng nàng nhẹ nhẹ cười cười, gật đầu, theo ở sau lưng nàng tiến nhập khách đường.

Khách đường đã trống không, chỉ còn lại có một tòa trà đài đãi khách. 

Nữ nhân họ Diệp, trên danh thiếp tên là Diệp Linh.

Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, Diệp Linh lúc đưa danh thiếp tựa hồ thoáng do dự một chút, sau đó đưa trương danh thiếp riêng chỉ có danh tự cùng điện thoại.

Diệp Linh thái độ so với những người trước tới làm nhà nàng như thịt chó rớt xuống nước muốn tốt hơn rất nhiều. Bất luận nàng tới mục đích là cái gì, nội tâm là ý tưởng gì, chí ít biểu lộ ra không phải bỏ đá xuống giếng tiểu nhân sắc mặt. 

Nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, Ôn Trưng Vũ tháng nầy nhìn thấy nhiều lắm. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy cái thái độ tốt, làm như thành tâm muốn mua tòa nhà này, tăng thêm vài phần hảo cảm, vì vậy lúc nàng dẫn Diệp Linh xem tòa nhà, cũng thiêm thêm vài phần thành tâm, hy vọng có thể đàm luận thành cuộc mua bán này.

Chính mình ở hơn hai mươi năm tòa nhà, chỗ nào từ lúc nào tu sửa qua, dùng tài liệu gì, tìm nơi nào công tượng sư phụ, lại có những địa phương nào là mấy trăm năm không động tới cổ tích, chính mình rành rẽ nhất. 

Một viên ngói một viên gạch một phòng một linh, đều chứa đựng nàng ở chỗ này sinh sống hơn hai mươi năm từng trải cùng ký ức. 

Bất tri bất giác, bọn họ đi tới trước phòng vẽ tranh của nàng. 

Phòng vẽ tranh của nàng là tương lâm hồ ba gian phòng đả thông bố trí thành, một bộ bảng hiệu viết "Họa Đường" đọng ở ngay giữa gian phòng.

Diệp Linh hỏi nàng có thể đi vào thăm sao? 

Nàng thu hồi tâm tư, gật đầu, chậm rãi tiến lên, đẩy ra khép hờ cửa phòng vẽ tranh. 

Nàng họa họa, tất cả đều ở trong căn phòng vẽ tranh này. 

Giang Nam khí hậu ẩm ướt, của nàng tranh vẽ toàn bộ đặt ở trong phòng chống ẩm, chỉ để lại một bức < Côn Luân vạn yêu đồ > đọng ở chỗ dễ thấy nhất.

< Côn Luân vạn yêu đồ >, đều dài bốn thước chín, 9999 chỉ yêu, nàng vẽ ba năm tâm huyết, cũng là tác phẩm thành danh của nàng. 

Tranh thành lúc, nàng vốn muốn vì mình đặt tên "Côn Luân lão nhân", ông nội nàng không đồng ý, nói nàng: "Ngươi mới bây lớn, cũng dám tự xưng lão nhân." nàng liền đem tên đổi thành "Côn Luân tiểu quái" .

Nàng đang nhìn tranh, bên cạnh Diệp Linh cũng đang xem tranh. 

Diệp Linh nhìn chằm chằm Côn Luân vạn yêu đồ nhìn hồi lâu, hỏi nàng: "Tranh của em có bán không?" 

Đây là người đầu tiên trong gần một tháng qua hỏi nàng có bán tranh hay không.

Ôn Trưng Vũ nhìn chằm chằm họa tác của mình, gật đầu, nói: "Bán." đồ đạc của nàng, đáng giá nhất, cũng liền cái này < Côn Luân vạn yêu đồ > rồi.

Diệp Linh nói: "Em nói cái giá đi." . 

Ôn Trưng Vũ trả lời: "Chị xem rồi cho a!." nàng từ Diệp Linh xem tranh này ánh mắt có thể nhìn ra Diệp Linh là thật đáy lòng thích.

Diệp Linh vẫn như cũ không chớp mắt nhìn chằm chằm < Côn Luân vạn yêu đồ >, nói: "Hai triệu." 

Ôn Trưng Vũ ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Linh, tưởng mình nghe lầm, lại bởi vì có người thưởng thức mình họa tác nguyện ý hoa giá cao mua mà hơi cảm thấy mừng rỡ. Nàng thành thật nói: "Tuy bức họa này là thành danh tác của tôi , nhưng danh tiếng của tôi không đủ để giá trị đến cái giá này."

Diệp Linh quay đầu nhìn về phía Ôn Trưng Vũ, nói: "Tôi nói là tất cả tranh trong phòng này của em, hai triệu." 

Ôn Trưng Vũ:  "..." . 

Diệp Linh nói: "Trong phòng này của em nhiều họa quỹ với họa tác như vậy, mang đi thì không tiện cho lắm. Tôi là thành tâm muốn mua tòa nhà này, đối với giá cả các ngài ra tôi cũng tương đối hài lòng. Ý của tôi là, nếu như ngài nguyện ý xuất thủ dựa theo cái giá này, tôi mua tòa nhà này cùng những bức họa này, nó có thể tiếp tục bảo trì nguyên dạng mà lưu trữ trong đây." . 

Ôn Trưng Vũ hiểu. Đây chính là đem tranh vẽ của nàng coi như tặng kèm với nhà bán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro