Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phạm Phong xem Ôn Trưng Vũ phản ứng biết là người nhà nàng không có nói với nàng, không hảo nói cái gì nữa, chỉ hàm hồ nói câu: "Nữ nhân kia không phải là người hiền lành." 

Ôn Trưng Vũ hiểu rõ mà khẽ gật đầu, nói: "Đã gặp rồi" nàng thấy thái độ đó của Phạm Phong, mơ hồ cảm thấy Diệp Linh có điểm không đúng, hỏi: "Diệp Linh có phải là có chuyện gì hay không?" lại vừa nghĩ, Diệp Linh có chuyện gì cũng đâu liên quan đến nàng? Cho dù Diệp Linh có hãm hại, tranh của nàng, tào nhà của nhà nàng đều bán cho Diệp Linh, giao dịch hoàn thành, ước đoán về sau sẽ không còn có đồng thời xuất hiện. 

Phạm Phong không nói nhiều, chỉ lần nữa căn dặn câu: "Nếu như phải giao thiệp với nàng, nhớ cẩn thận một chút." 

Ôn Trưng Vũ đoán chừng danh dự bên ngoài của Diệp Linh không tốt lắm, chí ít chỉ với tình huống nàng giao thiệp cùng Diệp Linh mà nói. nàng cũng không muốn lần nữa gặp lại Diệp Linh, không muốn lại theo Diệp Linh hợp tác lần nữa. 

Nàng tiễn Phạm Phong sau, đem Phạm Phong đưa tới hai phần hợp đồng đều tỉ mỉ xem qua. 

Đồng môn sư huynh muội, Phạm Phong nhiều ít sẽ cho nàng chút chiếu cố, nhưng cứ như vậy, khó tránh khỏi có gút mắt tình cảm. Trên đời này, nợ tiền dễ trả, cho dù thiếu nợ nhiều tiền hơn nữa, cũng luôn có con số cụ thể, cùng lắm thì cộng thêm lợi tức chậm rãi trả, sẽ có một ngày nợ trả hết. Nợ nhân tình lại thường là ngay cả so sánh cũng rất khó. Nàng vẽ tranh, là xuất phát từ hứng thú yêu thích, ký thác tinh thần, để chính mình cất giữ, chính mình thưởng thức làm chủ. Sư phụ sư huynh nàng vẽ tranh, truy cầu danh lợi, đi là con đường thương nghiệp. Không phải nói ai so với ai cao quý, ai so với ai tốt, mục tiêu tìm kiếm bất đồng, đường đi cũng không giống nhau, cùng tiến tới dễ dàng sản sinh mâu thuẫn. Nàng không muốn có ngày bởi vì ... chút bất đồng đó mà phá hủy chút tình nghĩa giữa sư huynh muội. 

Ôn Trưng Vũ lại có chút mâu thuẫn cùng bàng hoàng. Nàng trước đây không thiếu tiền, không cần dựa vào bán tranh sống qua ngày, cho nên có thể đem tranh của nàng thu giữ để chính mình thưởng thức. Bây giờ tài khoản ngân hàng của nàng ngay cả chiếc xe thay đi bộ cũng mua không nổi, ngay cả tiền lương  của Triển Trình thúc cùng Tôn di đều không trả nổi. Nhị cô đối với nàng tốt, nguyện ý giúp nàng, nuôi nàng, nhưng nếu như muốn cho nhị cô vẫn nuôi nàng, ngay cả chính nàng đều khinh thường chính mình. 

Nàng muốn nuôi gia đình trước phải học kiếm tiền, nàng duy nhất am hiểu chính là vẽ tranh, lại có là nãi nãi đã dạy nàng một ít nhạc khí. Trong số nhạc khí, nàng học được tương đối khá là đàn tranh, nhưng nếu như nàng dựa vào dạy người đánh đàn tranh kiếm tiền, đoán chừng tiền kiếm được còn chưa đủ để trả tiền lương cho bảo tiêu toàn chức kiêm tài xế riêng Triển Trình thúc.

Nàng cần nhờ vẽ tranh kiếm tiền, phải bán tranh, tranh muốn bán ra giá cao, liền tránh không được muốn tiến hành thương nghiệp hoạt động, tuyên truyền các loại, làm hoạ sĩ bản thân, liền phải đi ra ngoài cùng nhiều loại người giao tiếp, đi ra ngoài xã giao. Trước không nói nhân tế vãng lai lúc có thể hay không gặp phải người không hảo chung đụng, nếu như nàng bận xã giao, làm sao còn vẽ tranh? 

Nàng rất rõ ràng, nếu muốn giống như kiểu trước đây chuyên tâm vùi đầu vẽ tranh, không để ý tới sinh hoạt tục sự là không thể nào, nhưng giữa vẽ tranh cùng sinh hoạt, nàng cần phải tìm được một góc độ thích hợp. 

Cân nhắc này, nàng vẫn chưa nghĩ ra. 

Kế tiếp trong vòng hơn một tháng, nàng lục tục thu được rất nhiều thư mời cùng hợp đồng, ngoại trừ lão hữu của ông nội, sư phụ của nàng, sư huynh, các sư tỷ muốn giúp một tay, còn có chút muốn mời chào nàng đi qua quảng bá doanh tiêu, cũng có một ít người cảm thấy nhà nàng sa sút, nàng gặp rủi ro, có thể thừa dịp, liền có chút ý tưởng không tốt, mời nàng đi qua vẽ tranh ngụy trang treo đầu dê bán thịt chó. 

Phượng hoàng rụng lông không bằng gà.

Nơi này các loại, nàng ở khoảng thời gian bán gia sản đã gặp qua, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Làm cho Ôn Trưng Vũ cảm thấy ngoài ý muốn là nàng cho rằng sẽ không có cùng xuất hiện Diệp Linh cư nhiên cho người đưa bái thiếp đến

Ôn Trưng Vũ nghe được Tôn Uyển nói Diệp Linh cho người mang bái thiếp qua đây sửng sốt vài giây. 

Hiện tại đăng môn bái phỏng đều là trước điện thoại liên lạc, hẹn xong thời gian mới tới cửa, lại còn có người đưa bái thiếp qua đây?

Nàng sợ run mà tiếp nhận Tôn Uyển lấy tới bái thiếp, sau khi mở ra, đập vào mắt chính là xinh đẹp, tinh tế chữ bút máy viết tay, bút đầu cứng thư pháp, Khải thư. 

Từ bút tích đi lên, phiết, mác kéo hơi dài, nhỏ nhẹ, hiện ra vài phần tiêu sái phiêu dật, nhưng nét bút ở góc chiết lúc củ ấu rõ ràng, lại bút lực xuyên thấu qua giấy, gân cốt mười phần, lộ ra cổ mạnh mẽ cảm giác. 

Xem chữ như xem người. 

Ôn Trưng Vũ nhìn thấy Diệp Linh bút tích, liền nhớ tới dáng vẽ vô lại ở nhà nàng không đi, một ly tiếp một ly uống trà mài đến khi nào nàng bằng lòng bán tranh mới thôi. Người như vậy, nàng giao tế một lần sẽ không muốn có lần thứ hai. Trong điện thoại di động của nàng còn có Diệp Linh số điện thoại, nàng cùng Diệp Linh buôn bán đã tiền hàng hai bên thoả thuận xong, Diệp Linh nếu như đánh điện thoại của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không tiếp. 

Thế nhưng lúc này bái thiếp đưa tới cửa, người đưa thiếp cũng rời đi rồi, nàng cũng không thể xem cũng không xem liếc mắt một cái liền ném.

Ôn Trưng Vũ nhìn xong bái thiếp liền hối hận không trực tiếp vứt. 

Trên bái thiếp viết: 

Trưng Vũ.  

Khải thượng. 

Có chuyện quan trọng thương lượng, vọng bớt chút thì giờ nhất kiến. Ngày mai giờ Thân đăng phủ thăm viếng. 

Diệp Linh kính báo. 

Ôn Trưng Vũ nhìn chằm chằm bái thiếp nhìn vài giây, mới nhịn xuống xúc động không đem nó ném vào thùng rác, thuận tay ném nó lên trên bàn. Nàng liền chưa thấy qua người như vậy! Hẹn người gặp mặt đàm luận không gọi điện thoại trước, không hẹn ở bên ngoài, trực tiếp đưa qua một tấm bái thiếp, thông tri nàng ở nhà chờ.

Giờ Thân, một canh giờ là hai tiếng, ba giờ đến năm giờ là giờ Thân. 

Phiên dịch qua chính là: "Ôn Trưng Vũ, ta Diệp Linh có chuyện tìm ngươi, ngươi chiều nay ba giờ đến 5 giờ ở gia chờ đấy, ta đi qua."

Ôn Trưng Vũ cảm thấy, nếu như mình kém kềm chế, đồng thời Diệp Linh ở ngay trước mặt của nàng, nàng lại thêm can đảm chút cho phép mình đả khí một chút, nói không chừng có thể đem bái thiếp này dán lên mặt Diệp Linh. 

Nàng tưởng tượng ra tràng diện đem bái thiếp dán lên mặt Diệp Linh, lại thấy như vậy không tốt lắm, huống hồ người khác đều đưa bái thiếp, nàng ngày mai cũng không có dự định ra cửa. Ôn Trưng Vũ thầm thở dài, lòng nói: "Chờ thì chờ a !." nàng muốn xem xem Diệp Linh muốn làm cái gì.

Tháng năm Giang Nam chính là tiết cành non nở rộ hợp lòng người, cây tường vi trong góc sân đang khai rực rỡ,  nhánh hoa đóng đầy mái tường, hoa nở đầy cành, hoa muôn hồng nghìn tía xứng với lá xanh bích, u tùm tươi tốt.  Ánh mặt trời sáng rực chiếu vào trong sân, xuyên thấu đầu tường cành lá, tràn lan loang lỗ quang ảnh.

Ôn Trưng Vũ pha một bầu nước chè xanh, mang ra một cái ghế xích đu, nằm ở trong sân ngắm bầu trời thông suốt xanh thẳm trên đỉnh đầu , trông coi mây trắng lửng lờ theo gió biến ảo. Có phi điểu thỉnh thoảng từ trời cao xẹt qua, thản nhiên thân ảnh, phóng túng bay lượn, mang theo tung hoành thiên địa thích ý.

Theo chim chóc lướt qua, theo mây lưu động, suy nghĩ của nàng cũng phiêu lãng theo.

"Bắc Minh có cá, kỳ danh là Côn. Côn to lớn, không biết mấy ngàn dặm dã; hóa thành chim, kỳ danh là Bằng. Bằng chi bối, không biết bên ngoài mấy ngàn dặm dã; nộ mà bay, ngoài đôi cánh như đám mây che trời. Là điểu dã, hải vận thì đem đồ với nam Minh..."

Ôn Trưng Vũ đang nghĩ có nên lấy không trung, nam thiên, đại hải làm bối cảnh vẽ một bức Côn Bằng đồ, trên cửa vòng đồng bị gõ vang, tiếng gõ cửa gỗ trầm hậu đem suy nghĩ của nàng kéo về. 

Tôn Uyển đi mở cửa. 

Nhà cửa nhỏ, liên tường xây làm bình phong ở cổng cũng không có, đại môn mở ra, người trong viện  có thể chứng kiến ngoài cửa tình hình, người ngoài cửa đồng dạng có thể nhìn thấy người trong viện. 

Cửa mở ra, Ôn Trưng Vũ liền nhìn thấy Diệp Linh mang theo hai người tùy tùng xuất hiện ở cửa. 

Một người tùy tùng của Diệp Linh đang cùng Tôn Uyển đàm phán, nói rõ ý đồ đến. 

Nàng hướng Diệp Linh nhìn lại, Diệp Linh cũng hướng nàng nhìn lại, khóe miệng hơi hơi cong lên, hướng nàng gật đầu cười. 

Ôn Trưng Vũ rất muốn quay vào nhà xem thời gian. Hẹn chính là ba đến năm giờ, cái này mới vừa qua bữa trưa không được bao lâu đã tới rồi? Ăn trưa rồi sao?

Người tới là khách, trước đó lại đưa qua bái thiếp, nàng thật ngượng ngùng nếu không gặp, Vì vậy đứng dậy, để cho Tôn Uyển đem người mời vào.

Diệp Linh mặc bộ tây trang màu đen. quần 7 phân, giầy cao gót chừng 7-8cm. ống tay áo của nàng vén lên một nửa, dáng dấp kiền luyện lưu loát, giống như mới từ văn phòng đi ra. 

Ôn Trưng Vũ thấy Diệp Linh dáng vẻ chỉnh tề có công việc phải làm, cũng không tiện tùy tính tản mạn, mời người ở trong sân uống trà nói chuyện phiếm, mới đem người mời đến phòng khách.

Nàng tiến vào trong phòng khách sau, thuận tiện quét mắt qua đồng hồ kiễu cũ trên bàn đặt giữa gian phòng, thời gian vừa qua ba giờ, không khỏi hoài nghi Diệp Linh là canh giờ tới, theo bản năng liếc nhìn Diệp Linh, thấy Diệp Linh ánh mắt đang quét về phía phòng khách nhà nàng, nàng theo Diệp Linh ánh mắt quét mắt phòng khách nhà mình.

Tuy nói ngôi viện này nhỏ, nhưng phòng khách coi như rộng mở. 

Thông thường mà nói, lão trạch đều sẽ có tình huống lấy sáng không đủ, bất quá bây giờ thủy tinh tiện lợi, đem trên nóc nhà một số ít ngói xanh đổi thành ngói thủy tinh trong suốt, liền có đầy đủ ánh mặt trời từ nóc nhà rơi xuống, lại đem cả tám cánh cửa gỗ toàn bộ mở ra, toàn bộ phòng khách lập tức sáng sủa.

Phòng khách bố trí rất đơn giản, một bộ đàn mộc gia cụ kiễu trung quốc để tiếp khách, mang lên mấy chậu cây cảnh mọc khả quan, treo mấy tấm tranh tự tay Ôn Nho lão tiên sinh chấp bút, lại thêm chút đồ trang trí Thanh Triều không phải quá quý trọng, thường phục chút, mã mã hổ hổ cũng có thể nhìn ra.

Ôn Trưng Vũ ánh mắt từ phòng khách dời đến trên người Diệp Linh, phát hiện ánh mắt Diệp Linh rơi ở trên người mình, tựa hồ mình có chút không thích hợp? Không khỏi lại nhìn mình ăn mặc một chút. Nàng tại nhà mình nhàn rỗi, tự nhiên là làm sao thư thái nhất rồi. Một cái áo sơ mi nhạt màu rộng thùng thình bằng tơ lụa phối với một cái quần tơ lụa giống nhau rộng thùng thình, thêm đôi giầy mềm mang trong nhà, tựa hồ không có gì không ổn a!? Nàng lại hướng Diệp Linh nhìn lại, ánh mắt từ bộ trang phục chức nghiệp trên người Diệp Linh rơi vào hưu nhàn trangtrên người mình , như thế so đối, liền cảm giác tựa hồ thật là có chút quái. 

Ôn Trưng Vũ lòng nói: "Quái thì quái, dù sao cũng là ở nhà của ta, ta thích mặc sao thì ta mặc.", nàng tự nhiên hào phóng mời Diệp Linh nhập tọa, đợi Tôn Uyển dâng trà sau, nhìn thấy Diệp Linh không phải nói chuyện chính sự, thản nhiên cúi đầu thưởng thức trà. Nàng xem Diệp Linh người này mặc cũng không giống là tới uống trà, liền hỏi: "Không biết Diệp tiểu thư lần này đăng môn là có chuyện gì khẩn yếu?" 

Diệp Linh không nhanh không chậm từ từ uống trà, rồi mới tiếp qua một hộp gấm dài nửa thước từ người tùy tùng bên cạnh.

Hộp gấm làm từ mộc đàn hương đỏ, chạm khắc thanh tùng phù điêu, lộ vẻ có chút tinh xảo.

Diệp Linh mở hộp gấm, từ đó lấy ra một cuộn tranh vẽ.

Giấy vẽ chưa được trang bị, chưa lắp cuộn gỗ, trên giấy có dấu vết bút mực, giống như có người đã vẽ qua trên đó. 

Ôn Trưng Vũ tiếp nhận tranh Diệp Linh đưa tới, triển khai, một bức tranh chỉ mới vẽ một nửa. Trong tranh, một con phượng hoàng màu sắc đẹp lạ thường cuộn phong giương cánh trực kích trời cao, sọ đầu của nó vang dội, nhãn thần lợi hại, một thấy chết không sờn khí xơ xác tiêu điều xuyên qua giấy ra ngoài. Bầu trời, mây đen đầy trời cùng thiểm điện chỉ vẽ phân nửa, phía dưới dãy núi quần phong còn chưa kịp tranh. đầu ngẩng vang dội, nhãn thần lợi hại, khí tức sơ xác thấy chết không sờn như xuyên phá giấy bay ra ngoài. Bầu trời, mây đen đầy trời cùng thiểm điện chỉ vẽ phân nửa, phía dưới dãy núi quần phong còn chưa kịp họa...

Đây là nàng để lại họa đường nửa bức < Hoàng chiến thương thiên đồ >

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro