CHƯƠNG 23: Cảm Giác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồng Nhi vừa đi trên đường vừa bực bội,nhanh chống đón tacxi về nhà và lại bất đầu công việc của mình.Nhóm Hàn Băng đi chơi tới khuya cũng đã về,thấy nhà Hồng Nhi còn mở đèn,Hoa còn ý muốn chiu chọc Hồng Nhi nên đi đến nhà Hồng Nhi gõ cửa,đứng gõ cả buổi trời cũng không thấy Hồng Nhi ra mở cửa.

Tưởng Hồng Nhi ngủ mà quên tất đèn nên cũng thôi không gõ nữa,cả nhóm bắt đầu tản về nhà của mình,Vũ lại gần định hôn Hàn Băng,biết ý Hàn Băng nhanh nhảu tránh né,mỉm cười bước vào nhà.

Nghe âm thanh phía nhà Hồng Nhi phát ra Hàn Băng liền biết Hồng Nhi chưa ngủ,lúc nảy Hoa gõ cửa mà Hồng Nhi không ra mở cửa chắc hẳn là đang giận chuyện đi chơi.

Hàn Băng lắc đầu cười,đem chăn bông ra đặc sát nơi phát ra âm thanh mà nằm lắng nghe,nước mắt lại chảy ra,nhưng lại là cảm giác vui vẻ khi nhớ đến nụ cười trên mặt Hồng Nhi.Nằm nơi đó tâm tình Hàn Băng trở nên tốt hẳn nên ngủ quên lúc nào không hay.

Làm việc tới gần sáng,ngủ được bốn tiếng thì liền thức dậy soạn thảo tài liệu chuẩn bị đến công ty.Hàn Băng cũng đã thức,thấy còn sớm nên Hàn Băng bước ra cửa chuẩn bị đi bộ buổi sớm.

Nhìn sang nhà Hoa,Vi,Vũ thì điều đống cửa,Hàn Băng nghĩ:tối qua chất uống nhiều lắm nên giờ này không thức nổi.Vừa mỉm cười Hàn Băng vừa nghĩ.

Bổng nhiên nghe âm thanh mở cửa Hàn Băng nhìn lại thì thấy Hồng Nhi đã cầm một đống hồ sơ bước ra,khóa cửa xoay người nhìn thấy Hàn Băng,Hồng Nhi chỉ mỉm cười chào hỏi.

-Tối qua rõ ràng Nhi không nể mặt nha,về mà cũng không nói.-Hàn Băng có ý khiêu khích tiến thẳng Hồng Nhi nói.

Hồng Nhi không trả lời chỉ mỉm cười xem như không nghe gì,thấy Hồng Nhi lơ mình Hàn Băng vô cùng khó chịu bước đến trước mặt Hồng Nhi nhìn Hồng Nhi chăm chăm.

Thấy thế Hồng Nhi liền nói.-Xin lỗi vì thật sự mình không rảnh,giờ mình phải đến công ty gấp,xin nhường đường cho

Hàn Băng thấy Hồng Nhi khách khí nói với mình thì cảm giác khó chịu lại tăng lên.-Chẳng lẻ khi chia tay rồi thì Nhi coi Băng là người xa lạ thế à

Nói mà nước mắt tràn ra.Hàn Băng không kiếm chế được cảm xúc của mình mà rơi lệ.

Vũ,Hoa,Vi vừa mở cửa thấy Hàn Băng khóc tưởng Hồng Nhi làm Hàn Băng khóc liền chạy tới.

-Này đủ rồi đó,Nhi cũng vừa phải thôi,dù tối qua tụi này có chọc phá làm Nhi bực mình thì Nhi cũng không nên chút lên người Băng,mọi việc là Hoa nghĩ ra,muốn làm gì hai nói gì thì nói với Hoa nè.-Hoa hùng hổ bước đến trước mặt Hồng Nhi nói.

-Nhi đúng là nhỏ mọn,ít kỉ vừa thôi.-Vi tức giận nói.

-Tôi có làm gì mấy người đâu,mấy người quạy cũng vừa phải thôi.-Hồng Nhi bực bội nói nhưng vẫn giữ vẻ ôn hòa.

Vũ tay lao nước mắt trên mặt Hàn Băng nghe Hồng Nhi nói thế liền tức giận xoay người đẩy ngã Hồng Nhi xuống thảm cỏ,Hồng Nhi té xuống hồ sơ trên tay văn tứ tung,gió ở đâu thổi qua làm cho những tờ giấy bay lượng không ngừng trong không trung.Hồng Nhi hoản hồn ngồi dậy lụm nhanh các tờ giấy mà không thèm để ý đến đám người Hàn Băng.

Thấy bọn Vũ,Vi,Hoa hơi quá đáng Hàn Băng liền nó.-Các cậu hiểu lắm rồi,không phải Nhi làm mình khóc đâu,chỉ là tự mình khóc thôi.

-Băng còn nói giúp con nhỏ này.-Vũ bực bội nói với Hàn Băng

Hàn Băng nhíu mài khó chịu,Vi và Hoa thấy thế liền giản hào nói.-Không có gì thì thôi,hai người đừng cự cải nửa.

Bổng ở đâu có người nói giọng vào.-Thưa cô,xe của cô đến rồi.

Mọi người quay qua nhìn thì thấy một người đàn ông đang ngồi trên một chiết xe honda lỗi thời đứng đó nhìn Hồng Nhi đang lượm các tờ giấy nói.Hồng Nhi lượm xong giấy tờ đứng dậy khó nhọc nhìn người hướng mình nói.

Hồng Nhi nhíu mài nói.-Chú có đùa không xe cháu đâu?

-Thưa cô đây là xe được yêu cầu đem đến cho cô.-Người dàn ông đó thanh thao nói

Hồng Nhi liền hểu tên Tuấn kia ghét bỏ mình nên mới chơi mình đây mà.Hồng Nhi thầm nghĩ: Tuấn là người tài giỏi trong tập đoàn Thế Giới không được đảm nhiệm chức vụ tốt mà phải theo chỉ dẫn người không có địa vi hai chức vụ lớn gì như mình,nên đâm ra uất hận mình đây mà,huống chi hắn đâu biết mình là ai nên có thể mình sẽ chịu khổ dài dài.

Nghĩ thế Hồng Nhi thở dài.Thấy vẻ cực nhọc của Hồng Nhi mà bọn Hàn Băng im lặng đứng một bên quan sát tình hình.

-Thôi chú đem chiếc xe đó về chỗ cũ đi,cháu không cần nó đâu.-Hồng Nhi tươi cười nói,vẻ bực nhọc cũng biến mất.

Ở đâu một chiếc xe vip mào đen bóng loáng chạy đến,người trên xe bước xuống.

-Ơ sao đông đủ thế,Nhi em cũng ở đây à,lâu rồi không gập lúc nào rảnh càng đi uống nước nhé.-Bảo tươi cười nói,nhìn sang Hàn Băng,Bảo nói tiếp.

-Hôm nay có công chuyện ở công ty muốn bàn với mấy em nên tranh thủ đến sớm,không làm phiền mấy em chứ

-Không muốn bị làm phiền cũng đã đến rồi còn muốn gì nửa.-Vi chăm chọc nói

Bảo đối với thái độ đón tiếp này của các nàng cũng đã quen nên Bảo vẫn tười cười nhìn các nàng.Phía sau lại có một chiếc xe chạy tới.

người trên xe mở cửa xe đi ra,không để ý nhóm người Hàn Băng nhìn Hồng Nhi nói.-Cô chủ cũng rảnh ran quá giờ này còn đứng đây tán dóc cùng bạn bè.

Mọi người nhìn lại liền thấy một người con trai tuấn tú,chửng chạc đang nhìn Hồng Nhi.Bảo liền có suy nghĩ là mình và tên này cũng không thua kém bao nhiêu.Nhóm Hàn Băng thì vẫn im lặng chờ Hồng Nhi đáp lời.

Hồng Nhi lúc này mọi u uất hai buồn phiền điều phun ra trong lời nói đối với Tuấn chẳng nể nan.

-À Tuấn quản gia sớm thế đã quan tâm tôi,tôi vô cùng biết ơn à,cám ơn lòng tốt của anh đã đem đến cho tôi một phế liệu phẩm để đi làm,còn nửa chẳng hay mắt của quản gia tuấn có bị dị thương gì không,hay là trời chưa sáng quá mà không thấy tôi đang cầm sắp tài liệu nặng chịt và đang chờ xe để đi đến công ty à,nếu tôi có thể cầm sắp tài liệu này đi bằng chiếc xe phế thải kia thì tôi đúng là bật kì tài à,mà niếu tôi được như vậy thật thì phải cám ơn quản gia Tuấn đã ra lăng đưa tôi chiếc xe này đi làm à.

Tuấn ngượng ngùng trước đám đông và không ngờ miệng lưỡi Hồng Nhi lại sắt bén đến thế,thường ngày Tuấn chăm chích hay chọc phá Hồng Nhi,thì Hồng Nhi vẫn như nai tơ ngơ ngác chịu đòn chứ đâu như bửa nay biến thành mảnh hổ có thể xơi tái Tuấn bất cứ lúc nào(thường ngài là Hồng Nhi nhịn vì không muốn làm mất thời gian thôi).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro