CHƯƠNG 28: Giải đáp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm đó,mọi chuyện được bật mí,nhưng Hồng Nhi không hề nói về chuyện thừa kế tập đoàn Thế Giới,Hồng Nhi chỉ kể cho Hàn Băng nghe về chuyện nằm viện,ra viện,gia đình và cuộc sống hằng ngày,về việc làm Hồng Nhi chỉ nói là đang làm cho một công ty nhỏ.

Khi kể xong,thì Hồng Nhi nhìn biểu hiện của Hàn Băng khi nghe chuyện của mình,Hàn Băng nghe xong không nói gì sau đó cười tươi ôn hòa nhìn Hồng Nhi,hôn nhẹ lên chán Hồng Nhi,sau đó bắt đầu kể về chuyện trước kia,Hàn Băng chỉ kể về việc hai người quen nhau và yêu nhau như thế nào,còn việc Hồng Nhi đột ngột bỏ đi thì Hàn Băng không nói.

Vì Hàn Băng không muốn một lần nữa để mất Hồng Nhi,Hàn Băng thầm nghĩ:nếu đã quên thì cũng tốt,thà không truy cú lí do còn hơn một lần nữa để mất Nhi.

Hàn Băng nói xong gắt gao ôm Hồng Nhi vào lòng,dùng những từ yêu thương thì thào vào tai Hồng Nhi,Hồng Nhi vừa vui lại vừa ngượng,tuy không nhớ gì nhưng nghe xong câu chuyện thì cảm giác yêu thương lại càn nồng đậm,không e ngại Hồng Nhi im lặng đấm chìm trong hương thơm của Hàn Băng và từ từ đi vào giấc ngủ.

Thấy Hồng Nhi đã ngủ,Hàn Băng lặng lẽ ngấm nhìn gương mặt thoát tục kia,dùng tay vuốt ve từng bộ phận trên khuôn mặt của Hồng Nhi,một dòng nước mắt lại chảy ra,Hàn Băng lại miên man suy tư: không thể để Hồng Nhi tiếp cận với mẹ mình,chuyện của Hồng Nhi cũng không thể để mẹ biết,có lẽ mình phải về nhà một lần thoi,Nhi không cần lo lần này Băng sẽ không buôn bỏ dể dàng như trước đâu,Nhi đừng hồng rời đi một lần nữa.

Hàn Băng nhìn ngấm Hồng Nhi ,mà thoát ra khỏi suy tư,ôm Hồng Nhi vào lòng mà tâm trạng nhẹ nhỏm,nhấm nghiền mắt mà thiếp đi.

Vũ vào quán bar uống ừng ực từng li rựu,Hoa và Vi ngồi gần an ủi.

Vũ không sao,Vũ hiểu mà,cho Vũ uống đi,chỉ cần hôm nay thôi Vũ sẽ không sao nữa.-Vũ vừa nói lại vừa khóc,tay cầm nguyên chai rựu uống không thôi.

Hoa và Vi không nói gì nữa im lặng ngồi đó,sau khi uống xong Hoa và Vi đưa Vũ về nhà,Vũ say đến không biết gì hết,duy nhất điều Vũ biết và cảm nhận được lúc này là ngực đau,rất đau,nước mắt cứ tuông ra,khóc mà cười van trong đau khổ.

Hoa và Vi đưa Vũ về nhà,nhìn thấy Vũ như vậy Hoa và Vi lại thấy buồn thai,về nhà mình Hoa nói.-Chuyện của Vũ,Nhi,Băng thật là rất rối,nếu Hoa là một trong số họ thì có lẽ Hoa đã bỏ cuộc lâu rồi.

-Qua hôm nay Hoa nhà ta suy tư nữa ta,chuyện của họ chúng ta không thể giúp thêm được gì nữa,những gì có thể làm thì cũng đã làm rồi,giờ thì để tự họ quyết định đi.-Vi ôm eo Hoa nói vào tai Hoa.

-Ừm thuận theo tự nhiên đi,nhưng Hoa thấy mình là người hạnh phúc nhất vì không cần gập khó khăn Hoa cũng đã có được hạnh phúc.-Hoa nhỏ giọng nói.

-Có không à,tối rồi đi tắm thôi.-Vi giả ngu bỏ Hoa ra và đi vào phòng.

-Này không hiểu Hoa nói gì hả,vậy Hoa dùng hành động biểu hiện à.

Hoa lém lỉnh đi theo Vi vào phòng,ôm Vi,hôn Vi nhẹ nhàng,và lôi Vi vào phòng tắm,hai người cười đùa trong phòng tắm mà quên hết buồn phiền.

Sáng hôm sau,Hồng Nhi lười biếng nằm lăng lộn trên giường,dùng tay dò tìm người tối qua ngủ cùng mình,không đụng vào được người đó,Hồng Nhi mơ màng mở mắt,ngồi dậy nhìn tìm cả cần phòng,không thấy người Hồng Nhi bước ra phòng khách tìm,ngưởi được mùi thơm Hồng Nhi lại di chuyển sang nhà bếp.

Nhìn thấy Hồng Nhi ngẩn ngơ đứng nhìn Hàn Băng cười nói.-Nhi đi tắm rửa đi rồi ra ăn sáng.

Hồng Nhi như một cổ máy được bấm khởi động,liền gật đầu nhanh chân làm theo lời Hàn Băng.Tắm xong cả người như nhẹ nhàng hẳn ra,Hồng Nhi vui cười ngồi vào Bàn ăn.

-Nhi không nhận ra là Băng biết nấu ăn à,nhìn tiểu thư như thế mà lại giỏi đến không ngờ à,thơm thật đó.-Hồng Nhi tươi cười nói,mắt nhìn vào các món ăn,từ khi đi làm Hồng Nhi chưa từng được ăn sáng như vậy,một loại cảm giác ấm cúng và hạnh phúc làm Hồng Nhi vui vẻ vô cùng.

-Trước kia chúng ta vẫn vậy mà,sau này cũng sẽ mãi như vậy.-Hàn Băng nhìn Hồng Nhi tươi cười nói,tay cầm đũa gấp thức ăn cho Hồng Nhi.

Hồng Nhi có hơi gượng gạo ăn thức ăn Hàn Băng gấp cho.Vẻ mặt và thái độ của Hồng Nhi như vậy khiến Hàn Băng lại thấy như cảm giác yêu thương trước kia đã trở lại.

Hồng nay vì được nghỉ,nên Hàn Băng cùng Hồng Nhi đi chơi,đi đến những nơi mà lúc mới quen hai người đã đi qua,làm những việc mà hai người đã từng làm.

Đến một tiệm chụp ảnh,hai người cùng nhau vào chụp,Hồng Nhi ngượng ngùng đi cùng và đáp ứng mọi yêu cầu của Hàn Băng,chụp ảnh xong Hàn Băng dẫn Hồng Nhi vào một tiệm nữ trang,sau đó Hàn Băng mua một đôi dây truyền tình nhân hình trái tim,một mặt thì để hình hai người thân mặt bên nhau,còn mặt kia thì để hình của đối phương.

Hàn Băng tự tay đeo vào cho Hồng Nhi,mọi người trong tiệm nhìn một cách ngơ ngác,Hồng Nhi mặt đỏ hồng không dám ngước nhìn Hàn Băng chỉ cuối đầu xuống đất,Hàn Băng vui vẻ nhận lấy cơ hội đeo xong Hàn Băng liền hôn lên chán Hồng Nhi,mọi người trong tiệm có hơi không được tự nhiên quay đi,một số người thì miệng há hình chữ ô ngơ ngác bất động đứng nhìn.

Hồng Nhi mặt đã đỏ giờ còn đỏ hơn,ngước nhìn mọi người trong tiệm thấy biểu hiện của họ,Hồng Nhi xoay qua nhìn Hàn Băng như muốn trách cứ,Hàn Băng biết thế nhưng chỉ cười hì hì.

Thấy Hàn Băng vui vẻ Hồng Nhi cũng không đành lòng trách nên cũng im lặng nắm tay cùng Hàn Băng đi ra,Hàn Băng không chịu đi ra vì Hồng Nhi chưa đeo dây truyền cho mình,nên dùng tay chỉ vào cổ,tay kia đưa dây chuyền cho Hồng Nhi.

Hồng Nhi biết ý,tự trách mình không nên đi vào đây với Hàn Băng,giờ Hồng Nhi như muốn độn thổ xuống đất trước sự nhìn ngó của mọi người,Hàn Băng bước đến nắm tay Hồng Nhi,hành động này quá rõ là đang đe dọa Hồng Nhi,nếu Hồng Nhi không đeo dây truyền cho Hàn Băng thì những chuyện thân mật hơn cũng sẽ làm.

Hồng Nhi thấy Hàn Băng làm như vậy thì muốn ngây lập tức phi thân bay đi,nhưng biết không thể nên đành cam chịu mà đeo dây truyền cho Hàn Băng.

Sau khi đeo xong Hồng Nhi nhanh chóng nắm tay Hàn Băng bước nhanh ra khỏi cửa tiệm,Hàn Băng thì vui tươi cười hì hì suốt đường đi.

Vũ lúc này thân thể uể oải,nằm trên giường mà nghĩ ngợi,một lúc lâu Vũ ngồi dậy tắm rửa muốn gập Hàn Băng nên định qua nhà tìm Hàn Băng,vừa bước ra cửa Vũ đã nhìn thấy Hàn Băng và Hồng Nhi đang vui vẻ cười đùa đi về,thấy Vũ Hồng Nhi cười chào hỏi Hàn Băng cũng thế,Vũ cũng cười đáp trả bằng nụ cười gượng gạo.Hàn Băng biết Vũ không vui nhưng cũng không biết nói gì nên im lặng đi vào nhà Hồng Nhi.

Vũ cũng không biết hiện giờ là cảm giác gì trong lòng,từ khi quen Hàn Băng,Vũ chưa hề thấy Hàn Băng vui cười như vậy,đến hôm nay khi đi cùng Hồng Nhi thì nụ cười đó mới xuất hiện.

Vũ cười khổ tự nghĩ:nếu Hàn Băng vui như thế thì thôi vậy,cứ để Hàn Băng bên người kia,Hàn Băng vui mình cũng vui.

Hai dòng nước mắt lại tuông rơi,Vũ khụy người ngồi khóc ở cửa ra vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro