#15: An Nhã và chủ nhiệm - tạnh mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ ba, trời trong.

Dành cả ngày để đi dạo phố cũng không tệ. An Nhã ghé vào một vài cửa hàng quần áo. Dù sao chiều nay cũng đi làm ngày đầu á, chỉn chu một chút cũng đâu có sao~

Sau khi đã mua được thứ mình muốn, bạn ấy tấp ngay vào một quán trà sữa bé bé xinh xinh trên đường.

- Em uống gì?

- Cho em một trà đào size M ạ, em cảm ơn

Đang ngồi tận hưởng thì điện thoại báo có tin nhắn.

"Chiều nay lên trường."

"Đi sớm hơn giờ học nửa tiếng."

"Đừng trễ."

Cả ba tin nhắn đều đến từ cùng một người, khỏi nói cũng biết ai rồi ha.

An Nhã hoảng loạn nhìn tin nhắn. Có nên trả lời không? Nếu không thì cổ sẽ nghĩ mình là đứa xấc xược mất lịch sự á. Còn nếu có thì trả lời cái gì mới được?

Cơ mà- mình đang chiến tranh lạnh với cổ thì mắc gì phải quan tâm?? Ừ, chuẩn! Kệ, bơ đi, xem như chưa coi, cô nói gì là em phải nghe theo chắc, đâu ra, đâu ra cái nết ngang ngược zậy???

Vẫn là An Nhã nhưng 3 tiếng sau đó, hớt ha hớt hải đạp xe lên trường.

Dù mặc đồng phục và đeo cặp theo nhưng bất quá chỉ để qua mắt bảo vệ và không bị nổi bật giữa đám học sinh, chứ thực chất chả có lấy một cuốn sách trong cặp. Nó lên đây chỉ đơn giản muốn biết chủ nhiệm có ý gì.

Chủ nhiệm không giống loại người sẽ gọi mình đến chỉ để dạy dỗ một trận, hẳn là có nguyên do gì đó khác. Vì cái nguyên do chưa xác định đó, bằng một cách thần kỳ nào đó, bản thân đã tiến thẳng đến trường trước khi bạn ấy kịp động não để nghĩ "Tại sao mình phải đi nhể?"

Phòng riêng của Dương Tuyết bạn ấy còn lạ gì nữa, nhưng lần này cảm giác khác hẳn. Rồi, để xem cô tính làm gì. Có khi nào đang định đuổi học mình luôn không?!?

Đứng một lát, An Nhã gõ ba cái lên cửa rồi bước vào. Cảnh trước mắt khiến bạn ấy sững lại vài giây.

Đứng đó là nhỏ lớp phó và vài đứa nữa, là tụi chơi chung kiêm sai vặt của nhỏ. Đặc điểm chung là tất cả đều đang cúi mặt xuống, và đều đang hướng về cùng một người - Dương Tuyết đang ngồi trên ghế.

- Mình xin lỗi, sau này mình sẽ không như vậy nữa!

Chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, nhỏ lớp phó quay sang la to rồi chạy ra ngoài, tụi kia cũng đồng loạt làm y vậy. Sau khi tất cả đều chạy ra ngoài, An Nhã vẫn đứng chết trân tại chỗ.

Cái méo gì vừa xảy ra với cuộc đời tui vậy??? Ai có thể giải thích cho tui được không? Hôm nay tụi này uống lộn thuốc hả, hay mới té đập đầu ở đâu?

An Nhã khó hiểu nhìn chủ nhiệm thì phát hiện, cô ấy đang nhìn mình. Đôi mắt đó khiến người ta không biết được cô đang nghĩ cái gì.

Ít nhất cũng phải cho tui biết chuyện gì đang xảy ra chứ?! Đúng, An Nhã đang chờ chủ nhiệm giải thích cho mình. Nhưng đáp lại bạn ấy chỉ là ánh nhìn nửa như muốn cười nửa lại không. Vẫn còn đang giận cô nên bạn ấy cũng im lặng.

Cứ nhìn nhau như vậy trong khoảng vài phút.

- Chuyện gì vậy... ạ?

Cuối cùng, An Nhã là người mở miệng trước. Chủ nhiệm hơi hạ xuống khoé miệng, mắt hơi nheo lại.

Gì vậy trời, bộ mình hỏi không đúng câu cổ muốn hả? Cổ đang... thất vọng hả?

- Làm rõ mọi chuyện thôi.

Năm chữ. Không hơn không kém.

Nhớ về những gì vừa qua, đột nhiên An Nhã cảm thấy rất khó chịu. Như vậy là giải thích rồi đó hả? Tự dưng bị oan rồi chỉ cần câu "làm rõ mọi chuyện" của cô là xong à? Hiểu nhầm người ta mà một câu xin lỗi cũng không có, thật quá đáng.

- Vậy là cô biết việc xảy ra hôm đó không liên quan đến em rồi đúng không ạ?

- Em đẩy bạn ngã là sự thật.

Chút hi vọng vừa nhen nhóm lên lại vụt tắt. Đến cuối cùng vẫn là chỉ trích mình!

- Được, là em sai. Em xin lỗi. Hết chuyện rồi đúng không, em xin phép về.

An Nhã quay lưng bỏ đi.

- Khoan...

Bạn ấy nhìn lại, ít nhất cũng phải vậy chứ-

- Mai đi học lại đi, không có lý do để nghỉ thì đừng để lớp bị trừ điểm thi đua.

Hoàn toàn tức giận, bạn ấy không trả lời mà chạy ra khỏi cửa luôn. Thật sự không còn gì để nói với cô nữa.

Vừa chạy vừa ấm ức.

Ít nhiều gì Dương Tuyết cũng đã minh oan giúp An Nhã, nhớ về khuôn mặt khó coi của nhỏ lớp phó và đồng bọn hồi nãy cũng biết bị cô Tuyết gây áp lực. Dù sao cô cũng điều tra kĩ, dù lý do bắt nguồn có phải vì mình không thì cô cũng giúp mình nhiều rồi, nên cơn giận sớm đã giảm đi rất nhiều. Phần còn lại chỉ đơn giản là dỗi vì cách nói chuyện cộc lốc đầy tính giáo huấn của cô thôi.

-

Quay trở lại phòng, chủ nhiệm nhìn theo bóng lưng của bạn ấy.

Bộ mình nói gì làm nhóc đó không vui hả ta? Mình giúp nhóc đó minh oan rồi mà? Còn bắt mấy đứa kia xin lỗi nữa, sao nhìn nhóc vẫn cọc nhỉ? Bộ nhóc đó còn mong chờ cái gì khác từ mình nữa à? Giới trẻ ngày nay thật là.

Với chủ nhiệm, tìm hiểu về nội bộ chung của lớp không quá khó khăn. Hiểu sơ sơ về các bè phái và lãnh đạo, sau đó chia riêng từng đứa hỏi là tất cả mọi thứ đều lộ. Với tâm lý không chuẩn bị trước và sự ép cung (đáng sợ x99999) của Dương Tuyết thì không một đứa nào không khai ra. Bạn lớp phó được gọi đến cuối cùng, trước đó đã ngờ ngợ tụi sai vặt có gì đó kì kì rồi. Đến khi đối mặt với những câu hỏi của chủ nhiệm, nhỏ mới biết mọi thứ đã bại lộ hết. Nhỏ vẫn cố gắng ngụy biện đến cùng, nhưng nhỏ quên mất mình đang đối diện với ai.

Sau 15 phút, chủ nhiệm gọi tất cả những đứa từng bị ép cung đến phòng - nơi mà nhỏ lớp phó lúc đầu kiên quyết giả vờ ngoan ngoãn, giờ đây mặt tái mét không dám ngước đầu lên. Chủ nhiệm đã nói những gì? Không một ai biết...

Quả thật chủ nhiệm cũng làm rất nhiều việc rồi.

----

Chiều.

An Nhã đã chuẩn bị mọi thứ rất tốt cho ngày đi diễn đầu tiên. Outfit, tóc, mùi hương, tất cả đều ổn áp.

Khi đến nơi, chào hỏi mọi người và được hướng dẫn nhiều thứ. Cuối cùng, An Nhã cầm trên tay cây đàn guitar của quán.

Hàng xịn nha~

Lên dây, bắt đầu dợt thử. Có một vài lỗi phát sinh như hát nhanh hơn nhạc, beat chưa đều... nhưng phần lớn đều là lỗi nhỏ, sau một lúc chỉ dẫn nhau và rút kinh nghiệm thì mọi thứ đã ok.

- Được rồi, mọi người đi chuẩn bị cho chút nữa diễn chính thức đi nha! Đi đâu thì cũng tập trung ở đây trong 45 phút nữa nha.

An Nhã có chút lo lắng, nhưng cũng có chút gì đó hào hứng. Vui mà a~

...

Một lúc lâu sau, buổi diễn chính thức bắt đầu. Mọi thứ suôn sẻ hơn dự tính rất nhiều. An Nhã hoàn toàn nhập tâm vào bài hát, vì bạn ấy thật sự hứng thú với âm nhạc. Khả năng cảm âm cũng rất tuyệt vời.

Màn trình diễn kết thúc, tất cả mọi người trong quán đều đồng loạt vỗ tay. An Nhã lần đầu tiên cảm thấy vui đến vậy, kiểu như là, tài năng được công nhận.

- Mọi người làm tốt lắm!!

Sau hậu trường, anh quản lý đã vỗ tay rất to.

- Nhã mới ngày đầu mà được vậy là giỏi lắm luôn rồi ó, cố gắng phát huy nhe emmm!

- Dạ

Vì đây được tính theo ngày, nên An Nhã ngay lập tức được chuyển khoản số tiền lương. Cảm giác tự mình làm ra tiền thật sự rất khó tả. Hạnh phúc quá đi!!!!!!

Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên.

"Hay đó"

An Nhã hoảng hốt, chủ nhiệm ư? Chủ nhiệm nghe mình đàn ư? Chủ nhiệm đang ở đây à?

N: Cô đang ở đây ạ???

T: Ừ. Ra đây

An Nhã tắt điện thoại.

- Thật ngại quá mọi người, em ra ngoài nói chuyện một lát

- Wow, người yêu tới ủng hộ ngày đầu làm việc hả, đúng là tuổi trẻ~

- Ahhhhhh người quen vô tình bắt gặp thôi anh ơi!!!

Vừa nói An Nhã vừa chạy ra ngoài. Anh quản lý nhìn theo, ôi cái thái độ này, nhất định có gian tình!

...

Lúc nãy mình nhìn xuống khán giả không thấy cô, nên chắc chắn cô không ngồi ở khu vực gần sân khấu (sân khấu mini á mọi người, mấy cái sàn nhỏ nhỏ trong mấy quán cafe á). Với tính cách của cô nữa thì chỉ có thể là chỗ đó thôi.

Đi vào một góc khuất sau chậu cây to, với hướng nhìn chéo là sân khấu, quả nhiên An Nhã tìm thấy chủ nhiệm.

- Ghê vậy, không cần nói cũng tìm được tôi

- Dạ...

Cô đẹp, nhưng em vẫn dỗi!

Kì thực là trùng hợp thôi. Trùng hợp hôm nay cô muốn đi cafe. Trùng hợp cô chọn ngay quán này. Trùng hợp đây lại là ngày đầu tiên An Nhã diễn. Trùng hợp cô lại xem được màn biểu diễn siêu nghệ của bé nhà. Mọi sự chỉ là trùng hợp thôi.

Thấy An Nhã không nói chuyện, Dương Tuyết thở dài. Nhiều chuyện trùng hợp, thì tức là ý trời rồi còn gì. Có lẽ mình biết nhóc này muốn gì rồi...

- Xin lỗi.

An Nhã giật mình ngước mặt lên.

Mình có nghe nhầm không? Cô mới nói là... xin lỗi?? Cái gì? Xin lỗi hả? Ai xin lỗi cơ? Chủ nhiệm á?! Ớ ơ ơ ơ ơ? Trái đất hình vuông ư? Biển màu xanh lá cây đúng chưa???

Thấy khuôn mặt lúc trắng lúc đen của An Nhã, Dương Tuyết thật sự khó hiểu. Nhóc này lại nghĩ cái gì linh tinh rồi...

- Cô nói gì cô?

- Em có nghe, đừng có hỏi lại.

- Nhưng em muốn nghe lại màaa

- Không.

- Đi màaaa

- Không.

Như vậy là... hoà nhau rồi?

An Nhã kéo ghế ngồi trước mặt Dương Tuyết, bỗng nhiên nhân viên đặt xuống ly trà đào, dù chủ nhiệm đã có thức uống rồi. An Nhã nhìn Dương Tuyết, chủ nhiệm gật đầu.

- Ỏ sao cô biết em thích đào zậy

- Đâu biết đâu, tại lần trước đi chung em gọi món này

- Xùy...

Bất quá An Nhã vui, chủ nhiệm lại bao mình uống nước là lá la~

- Em có về lại đội nhảy không?

- KHÔNG! Có chết cũng không tập chung với mấy đứa khó ưa tráo trở đó đâu!!

Chủ nhiệm nhếch môi. Tôi cũng thừa biết em sẽ không về rồi.

- Vậy hay là, vô đội hát đi.

- Ew, em hát cũng tạm thôi, không học qua thanh nhạc nên giọng trung bình thôi cô ơi

- Nãy tôi có thấy em đàn mà, ổn lắm. Tôi đâu bắt em hát, em chơi nhạc cụ là được rồi.

- Ồ?

- Bên đội đó còn thiếu người mà, em vào đó chơi đàn đi. Vậy vẫn là tham gia phong trào lớp nên sẽ không bị nói này nói kia, đã vậy còn tránh được những người em ghét.

An Nhã ồ thêm một tiếng. Như kiểu vừa phát hiện ra điều gì diệu kì lắm. Bạn ấy giơ ngón cái lên.

- Cô đỉnh quá đi!

- Dĩ nhiên.

- Mặc dù đôi lúc cô hơi xấu tính...

Dương Tuyết nhìn vẻ mặt bất mãn của bạn ấy, biết bạn ấy vẫn còn đang dỗi, dù phần dỗi ấy không đáng kể chút nào. Nếu là bình thường, chủ nhiệm sẽ trưng ra đôi mắt đáng sợ để An Nhã ngậm miệng. Nhưng hôm nay hơi khác một chút, chủ nhiệm chống cằm nhìn bạn ấy, lại hơi cười cười.

Chiều em ấy một lần vậy...

An Nhã nhìn thấy vẻ mặt đó, cảm giác tim vừa đập chậm một nhịp. Chẳng biết ai thôi thúc mà tiếp tục nói.

- Ý em là, cô chẳng bao giờ tin em. Em đã bảo là em không lừa cô còn gì... Cô... xấu tính lắm luôn!!

- Tôi sẽ xem đó là lời khen nhá

- Đó không phải lời khen! Em hông thích cô vậy đâu!!

- Cảm ơn~

- Hông có khen màaaa

Lần này, An Nhã thắng. Nhưng đấu lý với sự ngang ngược của chủ nhiệm, bạn ấy thua (sml).

----------------------

Ai còn thức không?
Hay đang đọc vào buổi sáng đếy?
Đọc lúc nào cũng được a, chỉ xin một vote và một cmt thoyy, để có động lực ra chap tiếp nào.

Ai có gì muốn nói về chuyện tềnh của cp chính, hoặc muốn thêm hint của cp phụ, hoặc có ý tưởng gì khác thì cứ quăng hết vào cmt nhoa, yêu<3

P/s: ê má, viết tới đây cái người ta nhắn tin cho toii kìa. Õmg, ra chap cho các bạn và tôi được ông trời đền đáp xứng đáng ư???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro