#5: An Nhã và mùi hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhiệm tỉnh dậy, đã gần 7h sáng rồi, phải dậy chuẩn bị đi dạy.

Sau khi vệ sinh cá nhân, bước vào phòng bếp, có vài đĩa gì đó được đậy lại, có dán một tờ note: Hi cô, chắc cô định ăn sáng ở ngoài, nhưng mà không tốt đâu, em làm cho em sẵn làm cho cô luôn nè, cô ăn nhá!

Cô mở mấy cái vung đậy ra, là trứng chần, cháo trắng, và vài món ăn kèm khác.

Khóe miệng chủ nhiệm hơi cong lên một tí, thiện cảm với An Nhã cũng tăng theo, một chút thôi.

---

- Đuối quá đi à, muốn ngủ ghê...

An Nhã nói.

- Tiết bả mà mày dám ngủ là tiêu đời he

An Nhiên đáp lời.

- Mệt mày quá đi...

Dù không muốn nhưng An Nhã vẫn phải ngồi thẳng dậy, vẫn chưa muốn chết...

Chủ nhiệm bước vào. Lại một tiết.

Hôm nay đã là tuần thứ hai ở nhà chủ nhiệm rồi, mọi thứ có vẻ vẫn suôn sẻ lắm. An Nhã nhận ra Dương Tuyết cũng không đáng sợ như mình nghĩ.

Chiều nay không có đi học, An Nhã quyết định làm bánh.

Tuần sau là sinh nhật An Nhiên rồi, cậu bạn hảo ngọt lắm.

Hôm nọ có thấy cái clip dạy làm bánh trên Youtube nhìn cũng ok quá trời nên hôm nay thử luôn.

Nhà cô Tuyết cũng đầy đủ thiết bị nhà bếp hiện đại, đôi lúc An Nhã cũng thắc mắc cô không biết nấu mà lắp đặt chi cho lắm vậy ta? Nhưng thôi quên đi, giờ vào thử lò nướng...

- Ờm, bột, có. Kem tươi, có luôn. Trứng gà, hôm qua cô mua về luộc còn dư...

Cạch. Cửa mở, chủ nhiệm về.

- Làm gì đó?

Chủ nhiệm cởi giày bước vào nhà, nghe tiếng lẩm bấm trong nhà bếp nên nghía vào chút. Ra là đang làm đồ ăn à.

- Dạ? Em đang làm bánh kem mini á

- Ghê vậy? Biết làm bánh kem luôn???

- Dạ đang trong quá trình thử nghiệm thôi à

- Mà tự nhiên đi làm bánh kem vậy, sinh nhật em hả?

- Đâu, sinh nhật em còn lâu. Em làm bánh cho Nhiên á

- Ờ, mong bạn Nhiên không bị đầu độc

Nói rồi chủ nhiệm đi về phòng mình chuẩn bị tắm. Để lại An Nhã vẻ mặt bất mãn ngập tràn. Cô hông tin em!!!

Nhờ có cái động lực "không mấy là tốt đẹp" này mà An Nhã làm tốt hơn dự tính một tí, kết hợp thêm với tài năng làm bếp sẵn có của mình, một cái bánh khá xịn đã ra đời.

*Để cái ảnh cho mọi người dễ tưởng tượng hen:

Chủ nhiệm tắm xong bước vào bếp xem bạn ấy làm tới đâu rồi.

- Xong rồi á hả?

- Dạ, bản thử nghiệm thành công xuất sắc luôn cô

- Học hành thì không giỏi, mấy cái này thì hay lắm

Là khen hay chê trời???

- Làm xong rồi đi siêu thị đi nha, hết đồ ăn rồi

- Dạ ok, mà chiều nay cô không dạy hả, sao cô về sớm vậy?

- Không, họp tổ bộ môn có một xíu thôi, về sớm

- Vậy mà bắt tui đi mua đồ một mình đó trời

Không biết suy nghĩ gì mà chủ nhiệm bảo chờ chút rồi đi vào phòng. An Nhã ngớ người một lúc, rồi cũng hoàn hồn lạch bạch chạy vô thay đồ.

Xong hết cũng là chuyện của 30 phút sau.

Ra thì thấy cô đang ngồi trên sofa bấm điện thoại. Mà cô tính đi đâu mà thay đồ rồi ta.

- Đi

- Đi đâu ạ?

- Siêu thị, tôi đi với em.

- Hả? Thiệt luôn hả cô?

- Ừ, dù sao tôi cũng rảnh buổi chiều, coi như rảnh rỗi kiếm chuyện làm đi.

Chủ nhiệm bước ra cửa, rồi đứng khoanh tay dựa vào tường.

- Rồi có đi không? Đứng ngơ đó làm gì?

- Dạ dạ ra liền

Sao tui hối hận quá trời ơi, giờ sao thấy áp lực vậy nè???

---

Chẳng hiểu bằng cách nào mà một giáo viên như cổ lại giàu dữ vậy trời? Ở chung cư cao cấp không nói đi, cả xe cũng là xe hơi xịn. Bộ trường mình trả lương hời lắm hả ta? Mà đâu, mấy bà cô khác cũng dạy ở đây mà cũng bình thường thôi mà?

Nhưng rất nhanh, suy nghĩ đó bị tống ra khỏi đầu khi An Nhã an vị trên chỗ ngồi trên xe. Mát quá à...

Siêu thị nói xa không xa nói gần không gần. Bởi vì siêu thị cô đi cũng là loại xa xỉ, nên không phân bố đại trà như những siêu thị khác. Thật ra An Nhã đến đây số lần đếm được trên đầu ngón tay, tính trong năm nay thì chưa đến lần nào. Lý do thì cần gì phải nói, NGHÈO!!!

Thấy không khí cứ im lặng ngượng ngượng thế nào ấy, phải kiếm cái gì nói mới được.

- À... Sao tự nhiên hôm nay cô muốn đi siêu thị vậy?

Chủ nhiệm vẫn nhìn thẳng phía trước, miệng trả lời.

- Nãy nói rồi mà, hết đồ ăn rồi

- À hahaha...

Ơi là trời...

- Hồi hôm qua nghe đâu lớp mình bạn A với bạn B cãi nhau lớn lắm hả?

- À cái đó hả. Chời ơi bạn A kiếm chuyện trước á cô, bạn nói vầy nè...

Có chuyện để nói, không khí cũng dễ chịu hơn hẳn. Cứ một người hỏi, một người nói, bằng một cách thần kỳ nào đó lại vô cùng hòa hợp.

Đèn đỏ. Chủ nhiệm dừng lại, quay qua nhìn An Nhã, thấy bạn ấy hơi run run.

- Lạnh hả? Chỉnh cái máy lạnh chỗ em đi

- Dạ? Cái trên này hả cô, nhiều nút quá bấm cái nào???

Ghét nhất mấy cái thiết bị hiện đại mà mình không biết sử dụng á!

Không báo trước, cô nghiêng người qua An Nhã chỉnh máy hộ bán ấy. An Nhã đơ nhẹ.

"Bộ bình thường cô thơm vậy hả trời? Má chết tiệt thiệt chứ, mình thích ngửi hương mà bỏ quên mất một mỹ hương ngay trước mắt. Ahhhh!!! Mê muội quá trời ơi"

Cắt đứt dòng suy nghĩ đó. Dương Tuyết quay về chỗ cũ. An Nhã luyến tiếc mùi hương, theo bản năng nghiêng mặt về phía cô.

- Sao vậy?

- Hả? Dạ không... em... cảm ơn ạ..!

Chủ nhiệm cười nhẹ, nhóc này ngáo ngáo cũng dễ thương...

May rằng cô không biết An Nhã lúc nãy lấy mình ra để "thưởng thức"...

Cứ như vậy, một người miên man hồi tưởng khoảnh khắc vừa nãy, một người tập trung lái xe. Rất nhanh đã đến siêu thị.

---------------------------------

Yêu <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro