An Nhã và buổi biểu diễn đêm cắm trại (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ây dô mấy bạn cute, tui đã tới rồi đây!!

An Nhã vui vẻ chạy vào phòng tập nhạc sau khi đã trễ 15 phút.

- Vui quá ha, trễ miết vậy má?

An Nhiên nhìn bạn ấy bằng ánh mắt kì thị.

- Cho xin lỗi đi mà

- Không sao đâu á, vô đi vô đi. Giờ dợt lại lần cuối nhe - Bạn chơi piano cười

Vì chưa đầy một tiếng nữa là đến vòng sơ tuyển. Các tiết mục nhảy và múa thì được vào thẳng vòng sau, nhưng các tiết mục hát thì phải qua vòng loại trước đã. An Nhã hầu như chẳng lo lắng vì những người trong đội này rất tuyệt, là những người có tài và phối hợp ăn ý. Nhưng lo lắng một chút vẫn là khó tránh khỏi a.

---

Ba ngày sau...

Buổi sáng siêu siêu mát mẻ.

Dương Tuyết ra khỏi phòng, thấy đồ ăn đã xong hết rồi và bạn ấy thì đang chuẩn bị đi.

- Sớm vậy?

Bình thường nhóc đã dậy sớm rồi mà hôm nay còn sớm hơn nữa hả?!

- Dạ thì, lên sớm coi kết quả chứ ở nhà em bị bồn chồn í

- Kết quả sơ tuyển ấy hả?

Chủ nhiệm quên mất vụ đó luôn

- Dạ

- Ừ, vậy đi đi

- Dạ bái bai cô, lát gặp!!

Nói rồi bạn ấy chạy ra khỏi cửa. Dương Tuyết ngơ ngơ, thấy hơi áy náy với tụi nhỏ. Hôm nọ tụi nó sơ tuyển cũng không đi xem, giờ có kết quả cũng không biết...

Cơ mà suy nghĩ đó trôi qua nhanh như một cơn gió, với lý do cực kỳ hợp lý là "mình bận trăm công nghìn việc" thì chủ nhiệm lập tức quẳng việc đó ra sau đầu. Cảm giác tội lỗi không thể trú ngụ trong một người không cảm thấy mình ác được...

Dương Tuyết ăn xong quay về phòng, sực nhớ ra gì đó, bật điện thoại lên. À, là bảng kết quả trên nhóm của trường. Biết vậy kêu nhóc đó ở lại mình nói cho nghe, đỡ tốn công lết xác lên trường sớm. Mà cũng không sao, thôi kệ...

...

- Vô vòng trong rồi á cô ơi!!!

Ra chơi, An Nhã vui vẻ thông báo khi chạy từ ngoài vào phòng giáo viên của chủ nhiệm. Dương Tuyết đang viết gì đó ngẩng đầu lên

- Ừ, tôi biết rồi

- Hể, cô nhận tin sớm vậy?

Hình ảnh nhỏ lớp phó hiện lên trong đầu ẻm, có phải nhỏ khó ưa đó báo không vậy trời!? Nhanh hơn mình một bước luôn, grừ
(ಠ益ಠ)

- Thầy hiệu phó gửi

Dương Tuyết thản nhiên nói.

- À ra vậy :>>

Éc, hiểu nhầm...

- Rồi chạy tới đây chỉ để nói vậy thôi hả?

Chủ nhiệm nhìn bạn ấy. Bạn ấy gật gật đầu, nghĩ nghĩ, rồi lại lắc đầu.

- À hông hông, đưa cô giấy thông báo cắm trại nữa nèe

- Phải không?

Chủ nhiệm nhận lấy giấy từ tay bạn ấy, dạo này nhóc tích cực dữ

Mà thật ra không nhận tin nhắn thì cô cũng thừa biết sẽ vào vòng trong. Chưa bàn tới năng lực, giám khảo cũng là thầy cô, ít nhiều cũng sẽ nể mặt của con người có tiếng nói nhất nhì trường này. Lớp của cô mà rớt ngay vòng gửi xe được sao?

Mà nói vậy cũng không có nghĩa Dương Tuyết nghi ngờ năng lực của "các cháu" đâu, phần nhiều cũng là do cả team làm tốt nữa.

- Ồ, tổ chức chung kết rồi trao giải ngay đêm cắm trại luôn nè cô?

Nãy lấy giấy chạy lẹ qua đây chưa đọc. Giờ đưa cô rồi đứng kế bên đọc ké.

- Ừ, năm nay trường sáng tạo ghê... - Dương Tuyết gật gù

- Cô cô cô, nếu được giải thì có thưởng gì không??

Dương Tuyết nhíu mày nhìn bạn ấy, bọn trẻ ngày nay toàn đòi quà thế nhỉ? Nhưng cả bọn cũng bỏ công sức không ít nên mình cũng nên khích lệ nhỉ.

- Không được giải cũng thưởng mà. Chút hỏi mấy bạn thích ăn gì đi, hôm đó tôi đãi

An Nhã nghe đến đồ ăn liền cười tít mắt. Rồi đột nhiên khựng lại.

- Hông phải... Là em kìa

- Em thì sao? - Dương Tuyết chớp mắt thật chậm

- Ý em là em á, một mình em, không gộp chung với cả team đâu. Là em ấy, chỉ riêng em thôi

Vừa nói, An Nhã vừa chỉ tay vào mình.

Chủ nhiệm nhìn An Nhã. Ngưng lại một chút, cô bỏ bút trên tay xuống, đứng dậy.

Ngồi thì không sao chứ đứng lên cô cao hơn bạn ấy cả cái đầu, An Nhã thầm kêu thán trong lòng. Hôm nay cô Tuyết bức người quá huhu, bộ mình nói gì sai hả??

Dương Tuyết tiến lại gần An Nhã làm ẻm theo bản năng lùi lại vài bước. Khi đứng trước mặt An Nhã, chủ nhiệm cười nhẹ một cái.

Tim An Nhã hẫng một nhịp, từ nhịp đó mà bắt đầu đập loạn xạ không điều khiển được. Khoảnh khắc đó, An Nhã thật sâu thật sâu cảm thấy rung động...

Nhưng rồi rất nhanh, chủ nhiệm lướt qua An Nhã và đi tới tủ sách ở đằng sau.

Écc, lấy giáo án thôi mà làm người ta hết hồn à!! Còn tưởng (bở)...

- Muốn sao?

Chủ nhiệm nói mà không quay người lại. An Nhã load một chút, mới hiểu cô đang hỏi mình muốn quà gì. Cô rộng rãi dữ!?

- Hừm để xem... em chưa nghĩ ra nữa...

- Không nghĩ ra thì để tôi tự tặng. Một món quà tinh thần.

- Quà tinh thần là sao ạ?

An Nhã ngờ vực hỏi. Đáp lại chỉ là một bàn tay xoa trên đầu.

- Nhiều chuyện...

Bạn ấy ngước lên, cảm thấy đây chính là khoảnh khắc chủ nhiệm dịu dàng nhất. Ước gì cô cứ vậy hoài hoài ha

Dương Tuyết quay lại bàn làm việc, khôi phục bộ dáng nghiêm túc thường ngày. Tự nhiên đến mức An Nhã tự hỏi vài phút vừa rồi có phải là ảo giác hay không?

- Em về lớp nhaaa

- Ừ, về đi

An Nhã rời khỏi phòng với một nụ cười mãn nguyện.

Quay lại mạch suy nghĩ chính, ăn lẩu hay đồ nướng đây~

------

Vài ngày sau đó là xuất phát ngày cắm trại. Bắt đầu đi từ sáng sớm kìa. Dĩ nhiên An Nhã đi xe dành cho học sinh của trường. Giáo viên cũng có xe, nhưng cái tảng băng kia bỏ lại một câu "Tôi có xe" rồi tự lái một mình luôn. Tất nhiên là không một ai dám ý kiến.

Đáng lẽ chủ nhiệm muốn ở nhà luôn ấy, mà nhóc kia một hai đòi mình phải đi để xem buổi biểu diễn.

"Cô mà không đi em khóc bảy ngày bảy đêm cho cô coiiiii" - Dương Tuyết nhớ lại lời nói của An Nhã, phiền dễ sợ. Thôi thì đi, không nhóc đó khóc thật thì nhìn mình giống vai ác lắm.

Nhưng đến tối mới diễn lận mà, từ sáng đến chiều toàn các hoạt động chơi bời tham quan. Vừa nắng vừa mệt, Dương Tuyết một chút cũng không thấy hứng thú. Vì vậy cô quyết định tới chiều mới đi, và An Nhã cũng chỉ có thể thoả hiệp. Dù sao thì không có cô cũng bung xoã được hơn a.

Cả ngày hôm đó An Nhã, An Nhiên và những người khác chơi rất hết mình, thiếu điều gọi con quỷ ham chơi lên để bảo nó nhường chức. Giờ đã là 5 giờ chiều, 5 giờ rưỡi sẽ bắt đầu chung kết. Theo thứ tự thì lớp của An Nhã diễn thứ 17, không quá đầu cũng không quá cuối.

- Nhìn gì hoài vậy mày?

An Nhiên vỗ vai An Nhã khi bạn ấy liên tục nhìn ra chỗ giữ xe.

- Cô chưa tới nữa mày

- Thì tới trễ xíu thôi, mày biết cô thích trì hoãn mà. Còn lâu mới tới tụi mình, kịp hết á

- Mong vậy...

- Thôi, đi vô chuẩn bị với mọi người mày

- Ò

Nói rồi cả hai đi vào trong nhà thi đấu được trường chuẩn bị riêng cho cuộc thi này.

...

Tiếng vỗ tay vang lên, đã kết thúc tiết mục thứ 9, bóng dáng chủ nhiệm vẫn chưa xuất hiện. An Nhã thấp thỏm ở khán đài, kiềm chế để không gọi cho cô. Giữ giá đi Nhã ơi, không thể để cô biết mình quan tâm được!!!!

- Đây ồn quá, tao ra ngoài chút nha

An Nhã quay sang nói với An Nhiên

- Gì? Sắp tới tụi mình rồi mà đi đâu

- Còn lâu chán, toàn mấy bài nhảy không, ít nhất cũng 20 phút nữa. Tao ra xíu à

- Vậy đi đi, về lẹ nhe mày

- Biết rồi

Nói rồi An Nhã luồn ra cửa, rồi ra ngoài. Dù vẫn còn âm thanh nhưng cường độ đã giảm đi rất nhiều rồi, cảm giác thoải mái hơn nhiều luôn.

Bạn ấy đi bộ dọc theo bãi cỏ, miệng ngân nga một giai điệu không tên.

Chuông điện thoại vang lên, An Nhã lấy ra, là chủ nhiệm.

- Alo cô?

- Alo, tôi tới rồi, đang ở đâu đó?

- Á, cô đang ở đâu á??

- Nhà xe

- Cô ở đó đi em qua liền!

Nói rồi bạn ấy tắt điện thoại, chân chạy thoăn thoắt qua nhà xe. Đảo mắt vòng quanh, rồi dừng lại ở bóng hình quen thuộc.

- Cô cô cô!! - An Nhã vẫy tay

Vẫn là outfit sơ mi trắng, khoác ngoài và quần đen, nhưng hôm nay chủ nhiệm nhìn hiền hoà quá à.

Cô đi qua chỗ bạn ấy

- Chỉ tôi chỗ được rồi, tội gì chạy ra luôn vậy?

- Hì hì

- Vào trong thôi

An Nhã quay lưng định dẫn cô vào, rồi ngẫm lại thấy không nên, chủ nhiệm hình như không thích tiếng ồn cho lắm.

- Chút đi cô, giờ đang bài nhảy ồn lắm á

- Vậy hả, vậy cũng được

Thế là cả hai cùng nhau ra băng ghế gần đó ngồi. Ngồi xuống rồi An Nhã mới thấy ngượng ngượng, ở riêng với chủ nhiệm không ổn chút nào, không khí cứ ái muội sao sao á.

- Sao em lại ra ngoài sống một mình vậy?

Dương Tuyết đột nhiên hỏi. Nếu xét về điều kiện, bạn ấy hoàn toàn có thể ở cùng gia đình, hà cớ phải ở cách xa họ tới vậy, đều là những thành phố lớn thôi mà?

- Em không muốn ỷ lại vào gia đình

An Nhã nhìn biểu cảm ngạc nhiên của chủ nhiệm, khẽ thở dài. Cũng đúng, ai nghe việc này cũng nói bạn ấy ra vẻ trưởng thành thì có. Không ai hiểu bạn ấy hết

- Thật ra, nói đúng hơn là, em cảm thấy em không nên ở nhà... Cả ngày ba chỉ đi làm thôi, có mấy lần đi công tác tận 3 4 tuần. Mẹ thì cũng chẳng khá hơn, ngày nào cũng tận tối mịt mới về. Em không phải trách họ hay gì đâu, dù sao thì cả hai đều rất thương em mà. Nhưng mà, cảm giác phải chờ đợi trong chính căn nhà của mình khó chịu lắm. Em không biết nói sao, chỉ là em không muốn. Ít ra khi ở ngoài, em sẽ không phải đoán xem hôm nay ba có về không hay hôm nay mẹ làm đến mấy giờ...

An Nhã nói xong, quay sang nhìn chủ nhiệm. Cô ấy đang nhìn mình.

- Hiếm khi nghe em trải lòng ha?

- Hả????

- Cười cười quài mà cũng suy tư dữ

- Cũng không hẳn là suy tư, tại sự ích kỷ của riêng em thôi...

An Nhã nhìn xuống chân, thấy hơi hối hận. Mình bỏ ra ngoài vì suy nghĩ trẻ con như vậy có... tệ quá không?

Dương Tuyết ngẩng đầu nhìn trời

- Không sao đâu, nghĩ cho bản thân cũng đâu có gì sai

An Nhã khẽ đung đưa chân. Chủ nhiệm nói tiếp.

- Ra ngoài sống tự lập cũng không hẳn là không tốt mà

- Cô cũng thấy em bỏ đi là đúng phớ hơm??

- Không nhé!

Dương Tuyết gõ đầu An Nhã một cái làm bạn ấy kêu lên một tiếng. Sao cô ngang ngược quá zậy???

- Tôi bảo không xấu cũng không có nghĩa là tốt đâu. Độc lập tuy có mặt tốt nhưng em có nghĩ tới rủi ro chưa? Biết bao nhiêu thứ nguy hiểm không biết được ở ngoài này, còn...

- Nhưng ít nhất em gặp được cô mà.

Chủ nhiệm dừng lại, nhìn bạn ấy. Một cảm giác không tên khẽ len lỏi qua.

- Nịnh tôi cũng không giúp tôi đồng tình với em đâu

- Hehe

Cả hai đứng dậy và cùng trở vào nhà thi đấu. Đó là một buổi nói chuyện rất đỗi bình thường mà...

...

Còn hai tiết mục nữa là đến, nhưng điều không may đã xảy ra.

Khi An Nhã bước vào phía sau sân khấu chuẩn bị cùng An Nhiên, cả bọn đang đứng thành vòng tròn quanh chỗ để nhạc cụ.

- Gì đứng đó hết vậy? - An Nhã cười cười đi lại

Nhưng có vẻ sắc mặt mọi người không tốt lắm.

- Chuyện này... - Bạn chơi trống nhìn An Nhã

Sau khi đến gần, An Nhã mới thấy rõ.

Đàn guitar của bạn ấy đã đứt hết toàn bộ dây rồi.

---------------------------------------

Đoán xem chuyện gì nào :>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro