An Nhã và con của bạn mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Yo yo yo, bố mày tới rồi đây!!!

An Nhã khí thế ngồi xuống đối diện An Nhiên.

- Kêu nước chưa? - An Nhiên cười

- Rồi, trà đào, như mọi khi hehe

Nước được bưng ra, lúc này An Nhiên mặt nghiêm trọng nói với An Nhã.

- Tao lo cho mày thiệt á, nãy đi ngang dãy trọ của mày thấy bà chủ mặt ghê lắm, như kiểu đang sắp ăn tươi thịt người ta tới nơi á

- Bởi vậy mới ra đây, nãy tao tính về thay đồ mà thấy bả xong hết hồn bay ra đây luôn

- Hay mày gọi papa xin ứng tiền trước đi, tao nghĩ là ông ấy cũng niệm tình cha con mà giúp mày thôi

- Hổng được!! Papa tao là người cứng nhắc như nào mày biết mà, lúc đi tao đã hùng hồn tuyên bố vậy rồi, giờ lại chìa tay xin tiền, thế nào ổng cũng:" Á à cuối cùng bé Nhã cũng chịu thua rồi cơ à hehehe"

"Cứng nhắc dữ chưa má???" - An Nhiên kì thị nghĩ.

- Thế giờ sao? Mày cũng đâu đu mãi ở đây được

- Tao gọi mama

- Rồi khác gì gọi papa?

- Khác chứ, mama tao tốt hơn nhiều, thế nào cũng tìm ra được cách gì đó mà không chọc tao tức điên lên như ổng

"Có đứa vậy luôn hả trời?" - An Nhiên

...

- Alo mama?

- Bé Nhã, sao vậy con? Sao lâu rồi không gọi, papa nhớ con lắm đó!

- Dạ, thì thật ra là, con đang sống cũng tốt ạ, với cả làm việc cũng bận nên không gọi về được...

- Tội con tui, thôi có gì thì cứ quay về đây, papa mama nuôi

- Dạ khôngggg, ý con không phải vậy!!!

- Vậy con gọi về có việc gì?

- Dạ... thật ra là con đang hơi túng... với cả tới kỳ đóng tiền nhà rồi, bà chủ đuổi con đi luôn rồi...

- Không tốt hả? Chỗ nhà trọ đó vừa hẹp vừa bẩn, lại còn lấy tiền đắt, càng tốt, con dọn ra chỗ khác ở luôn đi

- Nố nố ý con chỉ là muốn mượn mama chút tiền thôi, chứ dọn ra rồi con ở đâu, mấy nhà trọ với ký túc xá gần trường hết phòng cả rồi...

- Cái đó mama tính cho con từ lâu rồi

Mẹ An Nhã cười thần bí.

"Sao mình có linh cảm không lành ta..."

- Mama có một người bạn rất tốt, con gái của cô ấy cũng trưởng thành rồi, có công việc ổn định ở thành phố, trùng hợp cũng gần chỗ con, hay là...

- KHÔNG ĐƯỢC! - An Nhã cắt lời - Mama à, con không quen ở chung với người lạ đâu, vả lại rất phiền người ta

- Có gì mà ngại, dù sao bạn của mama cũng lo cho đứa con gái lớn đó, một thân một mình sống giữa thành phố, đã đề nghị mama nói với con vụ này lâu rồi, tại mama quên...

- Nhưng mà cũng phải có tiền à

- Nếu con đồng ý chuyển nhà thì mama tự khắc sẽ lo vụ tiền nông cho con, vì có thể chuyển trực tuyến, mama kiểm soát được. Còn không thì con cứ ở đó mà từ từ đợi bị đá mông ra khỏi nhà trọ đi, rồi lang thang khắp nơi như một người vô gia cư, ôi thê thảm quá...

- Được rồi mà trời - An Nhã chịu thua - Con... Con đi xem thử, nếu không thích hay cái chị đó đáng sợ quá thì con không ở đâu nhaaa!!!

- Được, mama gửi địa chỉ cho con~

---

- Đi dọc theo bờ sông... Qua cầu... Đi thẳng theo đường công viên khoảng 3 mét... Rồi dừng lại.

Nó dừng lại, ngó vào Google maps mama gửi thì đúng là ở đây rồi.

- Quao, chung cư này bự dữ!!!!

An Nhã phấn khích hét lớn, có cửa hàng tiện lợi, công viên, và quan trọng là cả sân chơi trẻ em nữa~

Cô nhóc đã lớn già đầu vẫn mang tâm hồn trẻ thơ...

- À đúng rồi, bây giờ gọi điện cho số điện thoại mama gửi sẽ có người đến đón mình phải không nhỉ?

Đã bấm số nhưng nó vẫn chưa dám nhấn gọi.

"Hồi hộp quá, không biết chủ nhà tương lai là người thế nào. Có khi nào là một chị gái xinh đẹp dịu dàng rất mlem mlem không ư ư?? Hay là một bà cô mặt mày dữ tợn hung hăng thích soi mói người khác(ŏ﹏ŏ)?!?"

Nghĩ đến đây, tay cũng run run, cổ họng nuốt nước bọt đánh ực một tiếng.

- Alo?

-...

- Alo? Ai vậy?

- Ahhh dạ dạ... Dạ chào chị, em... em là người... người mà đến đây xin ở nhờ, à không đến ở cùng... mẹ em bảo vậy ạ...

"Trời má đã bảo bình tĩnh rồi mà, mình nói cái gì lộn xộn hết lên vậy nè(*﹏*)" - An Nhã

- À, con gái của cô Phương hả? Em đang ở đâu đấy?

- Dạ... em đang đứng trước cửa chung cư đây ạ...

- Được rồi, tôi cũng đang ở nhà, tôi xuống rước em

- Dạ phiền chị ạ(^~^;)

...

Phù, cũng không đáng sợ như mình nghĩ. Nhưng cái giọng này, sao nghe quen thế không biết.

- Nè!

Nghe tiếng gọi, An Nhã đang đứng đưa lưng với chung cư, khẽ xoay người lại.

Bốn mắt chạm nhau.

Đứng hình.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, bỗng nhiên An Nhã thấy ớn lạnh.

- ÁAAA, SAO LẠI LÀ CÔ?!!?!

- CÁI GÌ HẢ? CÂU ĐÓ TÔI HỎI MỚI ĐÚNG, EM SAO LẠI Ở ĐÂY?!?

- EM TỚI XEM NHÀ!!

- HẠ ÂM LƯỢNG XUỐNG COIII!!!

Sau một hồi thở, An Nhã hoàn hồn lại. Không phải chứ, sao lại gặp chủ nhiệm ở đây? Oan gia ngõ cụt mà!!

- Em... Em tới xem nhà chứ bộ!

- Em mà cũng-

- Cái gì chứ? Có người cho em ở chung mà, cô không tin em gọi cô xem!

Bấm máy, tiếng chuông bỗng vang lên bên điện thoại người kia làm cả hai đứng hình.

Nè nè, không phải chứ?!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro