An Nhã và một ngày đáng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về nhà sau một ngày chẳng mấy là yên bình.

Hồi nãy lên phòng giám thị bị giáo huấn thêm một trận, rồi viết kiểm điểm, đã vậy còn làm vệ sinh sân trường. Tàn nhẫn thật chứ...

Giờ cũng sắp tối rồi á, sao chủ nhiệm chưa về ta. Nhớ rõ ràng hôm qua cô nói là hôm nay đâu có họp gì đâu, cứ bỏ người ta ở nhà, buồn lắm chứ bộ

Cơm thì mình nấu từ hồi sáng rồi, chờ cô về rồi hâm lại ăn thôi. Chén cũng rửa xong, đồ cũng giặt phơi hết rồi, giờ chán gần chết.

Lăn qua lăn lại trên cái sofa ngoài phòng khách một lúc, An Nhã lấy điện thoại ra. Chơi game vậy.

Trên dưới một tiếng đồng hồ, cánh cửa ting ting được mở mật khẩu, rồi lạch cạch mở ra.

- Suốt ngày chỉ biết chơi...

Vừa cởi giày, Dương Tuyết đưa mắt nhìn cái thân hình nhỏ nhỏ nằm trên sofa.

An Nhã tắt điện thoại, ngồi dậy đi về phía chủ nhiệm, đi đâu à? Đi xếp giày a, chả biết từ khi nào việc này thành thói quen luôn rồi.

- Tại em chán quá thôi, chờ cô về đâu có gì làm đâu

Chủ nhiệm nhìn bạn ấy, không hiểu sao tự dưng có một cảm giác lạ lẫm, có người chờ mình về cơ à, cái này gọi là cảm giác gia đình ha?

- Sao không ăn tối trước đi?

- Thôi, ăn một mình đâu có vui. Mà sao cô về trễ vậy?

Đón lấy cái áo khoác từ tay chủ nhiệm, An Nhã cẩn thận phủi sạch một vài hạt bụi nhỏ bám trên đó, rồi treo lên giá.

- Mới tìm được một quán cafe nhìn hay lắm nên ghé vào.

Cô ngồi xuống sofa, ngồi nghỉ chút rồi đi tắm a. Bạn ấy rót cho chủ nhiệm ly nước ấm, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

- Cô thích uống cafe ạ?

- Cũng không sai, nhưng cái chính là tôi hứng thú với mấy chỗ trang trí đẹp

- Đi một mình ạ?

- Ừ

- Èo, không cô đơn ạ?

- Không, quen rồi thì thấy bình thường

- Ai mà bắt em đi đâu đó một mình chắc em khóc luôn á

- Không đi một mình thì đi với ai?

- Bạn ạ?

Có khi nào chủ nhiệm đáng sợ quá nên không có bạn không???

- Họ bận lắm

- Vậy rủ em nèeee

Nói xong tự dưng An Nhã khựng lại. Chetme tính nghĩ thôi sao vọt miệng nói ra luôn vậy nè, con ngu, ai đó kiếm chỗ cho tui đi trốn đi, huhu chủ nhiệm từ chối là cái chắc, mịeeeeeee

- Rồi lỡ tôi đi lúc em đang học rồi sao?

- Cúp ạ

- ...

ĐCM SAO CỨ NÓI RA SUY NGHĨ TRONG ĐẦU VẬY??? F*CKKK

Chủ nhiệm đứng hình vài giây, rồi nở nụ cười - một nụ cười nguy hiểm

- Ồ?

- EM GIỠN THÔI CÔ ƠI HUHUHU KHÔNG DÁM CÚP ĐÂUU#₫&₫-+)+₫-

- Nếu rảnh thì mai đi chung

An Nhã chớp chớp mắt. Ủa? Ủa? Vậy là đồng ý á hả?? Ủa? Hôm nay chủ nhiệm bị gì vậy trời? Ủa ủa ủa?

Dương Tuyết nhìn An Nhã ngây người, cũng đoán được đại khái nhóc này nghĩ gì. Ngốc.

- Mai đợi tôi trước cổng đi. Mà thôi, đi lại trước tiệm photo cách trường một tí đi

Sợ người ta thấy nói này nọ thì không hay.

- ... Dạ?

Điều duy nhất có thể đoán được ở chủ nhiệm là không thể đoán được gì cả.

Cười lắc đầu, cô bỏ lại An Nhã rồi đi về phòng, đi tắm a.

An Nhã đứng hình x2.

ĐỪNG CÓ CƯỜI NỮA, CÁI ĐỒ XINH ĐẸP ĐÁNG GHÉTTTT

---

Cả ngày học hôm nay, An Nhã chẳng tập trung được chút nào. Trong đầu toàn là suy nghĩ về buổi cafe chiều nay thôi.

Vậy có tính là mình với chủ nhiệm thân nhau không ta? Chắc cổ cô đơn quá thôi, chứ như mình làm sao  được thân với cô a, đừng nghĩ lung tung nữa...

Dù là thế nào, An Nhã cũng thừa nhận, dường như dạo này mình càng lúc càng để ý chủ nhiệm rồi. Tại sao vậy nhỉ?

Thấy bạn ấy cứ ngồi ngẩn ngơ An Nhiên cũng không muốn làm phiền, cứ để nó mơ đi vậy. Rất nhanh liền qua mấy tiết học.

An Nhã cứ cảm thấy nhỏ lớp phó cứ liếc liếc mình. Hừ, liếc đi, lòi mắt ra luôn cũng được, đang ở trường làm gì được nhau? Bất quá bạn ấy vẫn vô thức rùng mình một cái. Thấy ghê quá...

Hết giờ, An Nhã lập tức chạy ra ngoài. Hôm nay chủ nhiệm nói là đón, nên lúc đi học bạn ấy nhờ An Nhiên chở đến chứ không chạy xe đạp điện như bình thường

Giờ chạy nhanh xuống dưới, để cô chờ thì không tốt đâu.

Ở chỗ hẹn tầm vài phút, chiếc ô tô quen thuộc xuất hiện, mở cửa xe rồi ngồi xuống. Éc, hôm nay không có tiết nên không thấy chủ nhiệm, giờ mới nhìn nè. Vẫn là màu đen, nhưng mà, sao hôm nay nhìn cô cuốn quá vậyyyy.

Hình như hôm nào cũng cuốn...

- Học vui không?

- Dạ cũng... vui?

Hông hề nha, nãy kiểm tra đột xuất làm rén gần chết, hên là vẫn tai qua nạn khỏi, tạ ơn trời.

Cũng không nói gì thêm, cả hai cứ yên lặng một lúc lâu như vậy. An Nhã nhìn ra cửa sổ, hôm nay trời tối nhanh quá, mới có năm giờ mà mặt trời lặn đâu mất tiêu luôn rồi. Cách một lớp kính, An Nhã nhìn thấy rất nhiều thứ khá bình thường nhưng lại khá thú vị. Con người, cây cối, các toà nhà. Đôi khi nếu rảnh cũng nên dừng lại vài phút ngắm nhìn chúng đi a.

Chủ nhiệm dừng xe trước một quán cafe không lớn không nhỏ, nhưng khoảng sân của nó chiếm rất nhiều diện tích nên chiếc xe yêu quý của chủ nhiệm có nơi nương tựa rồi.

Đỗ xe xong xuôi, cả hai xuống xe.

- Nhìn xịn quá đi à

- Phải không?

Nơi tôi thích dĩ nhiên phải xịn rồi.

Bước vào, không gian khá thoáng, có máy lạnh a. Hình như hơi vắng, nhìn tổng quát chỉ có khoảng 3 người khác trừ đi bạn ấy và cô. Bất quá lại tốt, vì cả Dương Tuyết và An Nhã đều ghét chỗ đông người. Cách trang trí cũng rất hợp mắt, đơn giản mà tinh tế, lấy chủ đề chắc là hoa khô hả?

Xét về gu thẩm mỹ, bạn ấy và chủ nhiệm hợp nhau 99/100. Nên chỉ cần chủ nhiệm chọn, An Nhã liền khẳng định mình chắc chắn sẽ mê. Và lần này đã chứng minh quan điểm đó cực kỳ đúng.

- Gọi đi, hôm nay tôi khao em

- U mai gót cô là tiên nữ giáng trần đúng không???

Sau đó An Nhã đi tìm chỗ ngồi, chủ nhiệm chọn xong và thanh toán thì cũng đi theo. Một góc nhỏ có thể quan sát cả quán, lựa chọn tốt, Dương Tuyết thầm nghĩ trong lòng.

- Em hỏi cái này được hông?

- Gì?

- Sao tự nhiên cô lại cho em đi chung vậy

Chủ nhiệm chớp chớp mắt nhìn bạn ấy.

- À thì... kiểu... tại em thấy cô giống người thích một mình á... kiểu em tò mò thôi chứ hổng có ý gì đâu...

- Tự dưng nổi hứng vậy thôi

Dương Tuyết lơ đãng đáp, ai mà biết tại sao. Nhưng mà hình như nhóc này nghĩ hơi sai rồi, dù cho hay làm mọi thứ một mình, thì ai lại thích cảm giác cô đơn hả trời??

Nước được đem ra, An Nhã mở to mắt nhìn ly nước siêu đẹp trước mặt. Đồ uống thôi có cần hình thức dữ vậy không trời? Nhưng mà, ừ thì, tui thích á...

Nhưng biểu cảm của An Nhã, chủ nhiệm tự dưng thấy buồn cười.

- Sao vậy?

- Dạ hông, tại nó đẹp á

- Vậy thôi á hả?

- Hông cô, cái này gọi là hài lòng. Tại có một lần em đi cái chỗ kia, nước siêu đắt, nhưng mà lúc bưng ra em muốn khóc luôn. Chưa bàn tới mùi vị, cái bề ngoài làm em thất vọng kinh khủng. Từ đó em thề không bao giờ quay lại chỗ đó nữa.

Vừa kể, An Nhã vừa nhăn mặt khi nhớ lại ký ức đau thương kia, gần cả trăm cành chứ ít gì, tuyệt vọng luôn.

Chủ nhiệm ồ một tiếng, công nhận cuộc đời nhóc này xui ghê ha, gặp toàn cái gì không à.

Bỗng nhiên Dương Tuyết nhìn chằm chằm vào ly nước của An Nhã.

- Gì dạ cô?

- Không, tôi đang tự hỏi của tôi ngon hơn hay của em ngon hơn

- Uầy, cô muốn thử hông?

Vừa nói An Nhã vừa đẩy ly nước của mình qua phía chủ nhiệm.

Dương Tuyết hài lòng lấy ống hút của mình cho vào ly của An Nhã.

Khoảnh khắc cô cúi người xuống uống, An Nhã nghe đầu nổ oanh một tiếng.

Bình tĩnh bình tĩnh, đâu phải lần đầu mày thấy vẻ quyến rũ của cô đâu. Ơi là trời uống nước mà cũng toát ra vẻ chéc chì nữa là sao nhỉ? Chết rồi chết rồi, kì lạ quá đi....

- Của tôi vẫn hơn.

Sau một hồi thử nghiệm, chủ nhiệm rút ra kết luận.

An Nhã bừng tỉnh sau cơn mê muội.

-  Hể??? Của em ngon mà?

- Ừ, nhưng của tôi ngon hơn

- Em không tin, cho em thử của cô đi

- Không cho

- Ớ? Nãy em cho cô của em mà?

- Đó là em cam tâm tình nguyện

- Cô ăn giannnnn

Cứ như vậy, An Nhã và Dương Tuyết trải qua một buổi chiều thật tốt. Rất nhiều câu chuyện, rất nhiều tiếng cười, và rất nhiều cảm giác mới lạ.

Hình như nhóc này cũng đáng yêu phết a!

Hình như chủ nhiệm cũng không quá lạnh lùng như mình nghĩ...

...

-----------------------

Nằm hông ngủ được nên viết tiếp truyện luôn nè.

Ai đó cmt cho tui biết vẫn còn người hóng bộ này đi, flop quá khóc á ༎ຶ‿༎ຶ

Vote nhe, yêuuuuuu<3

---------

Hi, đây là chuyên mục bên lề của tau.

Câu chuyện là boss của tau, từ lúc được nghỉ hè tới giờ, mẻ up 7749 cái str, lúc thì cày phim, lúc thì hoàng hôn, lúc thì ăn mừng vì lý do là chả có lý do gì cả :)))

Dường như mẻ rất hưởng thụ cảm giác độc thân mọi người ạ :')

Tau cũng theo chủ nghĩa độc thân đây, nhưng không "nặng" như thế đâu :>

Red flag to đùng. You're the light, I was blind :)))

Thôi kệ tau đi, nửa đêm cái nói khùm nói đin gì á :)))

----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro