#6: An Nhã và sự chờ đợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào siêu thị, An Nhã cảm khái hừ một cái. Rộng a.

Vắng, cực vắng, nếu không phải vì mấy cái giá tiền trên trời kia thì đây chắc chắn trở thành chỗ trú nóng cho mấy bạn sinh viên gần đây, sạch, đẹp, so với siêu thị thì chỗ này giống khách sạn có trưng bày đồ hơn.

An Nhã đưa Dương Tuyết một tờ giấy.

- Em liệt kê những thứ cần mua rồi nè

- Kỹ càng dữ ha

- Hình thức thôi à, nhưng cô khen thì em nhận

Không nhanh không chậm, Dương Tuyết và bạn học Nhã đi nhanh lên tầng thực phẩm. Có đồ ăn trước mấy cái kia tính sau...

Ở đấy tầm nửa tiếng, hai người lại di chuyển lên tầng khác.

Đang đi thì cô có điện thoại.

- Alo... ừm... được rồi tới ngay

Rồi quay qua nói với An Nhã

- Xin lỗi nha, tôi có chút việc, em tự mua nha

- Ơ... cô bảo đi siêu thị với em mà...

- Xin lỗi mà, hôm khác tôi bù cho

Nói rồi cô đi về hướng thang máy, bỏ lại bạn ấy ngơ ngác đứng đó.

Cô đi rồi, chỗ này đã vắng càng thêm vắng. Bởi vậy mấy nhân viên cứ chăm chú nhìn mình làm An Nhã ngượng ngượng sao ấy. Mua một vài đồ cần cho cô rồi phi thẳng ra tính tiền đi về luôn.

Ra khỏi đó rồi thì bạn ấy quyết định đi tới siêu thị mini mua ít đồ ăn vặt và nước ngọt cho mình. Nhưng tự nhiên thấy cái gì đó sai sai.

"Ủa chết mịa, rồi đi bằng cái gì???"

Lúc nãy đi với cô mà, giờ cô đi mất tiêu rồi. Không mua mà về thẳng nhà thì còn xa hơn mấy lần. Đã vậy trời còn nắng, đi bộ về kiểu này chắc trúng nắng bệnh luôn quá.

Nghĩ đi nghĩ lại, An Nhã lấy điện thoại ra gọi An Nhiên.

- Alo

- Alo, Nhã đây. Anh em tốt ơi, tao đang đứng dưới trời nắng 90 độ và đang ở xa nhà quá trời, giờ tao không về được. Cứu!!! Cứu gấp!

- 90 độ luôn hả? Mà mày đang ở đâu

- Siêu thị XX, nóng chết người

- Kiếm chỗ ngồi đi, 5 phút tao qua liền

Thế là bạn An Nhã định kiếm quán cafe nào đó ngồi. Nhưng xung quanh cái siêu thị đắt tiền này cũng toàn mấy quán đắt tiền. Starbucks? Thôi dẹp đi, ngồi dưới bậc thềm siêu thị đợi còn tốt hơn.

Trên dưới 15 phút, An Nhiên dừng trước mặt An Nhã với chiếc xe đạp điện của mình. 15 phút này là cực hình đối với bạn Nhã.

- Uhuhu cứu tinh đã tới rồi

- Lên xe đi em

An Nhã ngồi lên xe, An Nhiên bắt đầu lướt. Dù trời vẫn nóng nhưng chuyển động có gió đỡ hơn nhiều.

- Sao mày ở đó vậy?

- Đi mua đồ với cô Tuyết á, xong cô có việc cái bỏ tao ở đó luôn

- U là trời, bả ác dị?

- Đâu, cô có việc mà, chắc quên mất tao luôn

- Ủa gì vậy má? Tự dưng bữa nay bày đặt bênh bả nữa chời

- Đâu có đâu. Mà cô cũng dễ thương á

- Tao cảm giác xấu lắm mày ạ, có vẻ sau này mày sẽ đau khổ con à

- Đưa tao tới Ministop tao mua đồ tí nha!!

- Ò

---

Sau khi mua xong, An Nhiên chở An Nhã về lại chung cư.

- Cảm ơn người anh em, tao đi lên đây, bữa sau bao mày uống nước

- Bảo trọng he, tao đi á

Chào nhau xong, An Nhã vào chung cư bấm thang máy lên lầu.

- Ủa cửa khóa rồi? Cô chưa về hả trời?

An Nhã đè lên đè xuống tay nắm cửa thêm mấy cái, nhưng không mở được thì vẫn là không được thôi.

"Có xu dữ vậy hông ಥ‿ಥ, tui làm gì có đem theo chìa khóa dự phòng đâu"

Rồi giờ sao, ôm đống đồ ngồi trước cửa chờ hay gì?? Gọi cô!

*bíp bíp*

- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không nhấc máy, vui lòng để lại lời nhắn sau...

Đã bỏ tui lại còn cúp điện thoại tui?? Thiệt tình vậy luôn hả trời??

Đâu cam tâm đâu, An Nhã đâu phải là loại dễ dãi cho qua mọi thứ một cách êm đẹp nhẹ nhàng, ức chế là phải làm ầm lên cho người ta biết.

Nhưng xét lại, đây vẫn là cô a, vẫn là nhịn một chút, nhưng cũng không im được.

"Ê cái bà kia...|"

Thôi thôi, nhắn vậy cô về là tới công chuyện.

"Cô ơi, em quên mang chìa khóa rồi, cô về lẹ đi huhu"

"Em không muốn phiền cô đâu, nhưng mà đi nắng về giờ mệt quá à, cô về được không cô?"

Than thở đáng thương 3 phần nói quá 7 phần thật tình. Mệt thật ấy...

Tắt điện thoại rồi ngồi xuống trước cửa chờ, máy lạnh ở ngay bên trong nhưng lại chẳng thể vào để bật, thật là cảm giác mà!

...

Ở một diễn biến khác, sau khi nhận cuộc gọi từ siêu thị, Dương Tuyết một phát hướng thẳng về nhà mình. Vừa bước vào, cô liền thấy ngột ngạt, cảm giác cứ bức bối sao sao ấy.

- Mẹ, chuyện gì mà gọi con về gấp vậy?

Cũng hơi chột dạ bỏ An Nhã ở lại siêu thị.

- Ngồi đi, lâu không gặp mà tính con vẫn vậy à. Lần này dẫn về để báo con một tiếng tối nay nhà của chú Quốc, bạn ba con có tổ chức tiệc, mời gia đình mình ấy mà

- Chú Quốc? Thì ba mẹ cứ đi, liên quan gì con đâu?

- À thì... thật ra con trai chú cũng lớn rồi mà vẫn chưa có vợ, mà con thì cũng đến tuổi...

Nói tới đây cô cũng đủ hiểu mẹ cô nói về cái gì rồi.

- Mẹ lại muốn con xem mắt? Mẹ ơi, con đã nói biết bao nhiêu lần rồi, tình cảm phải đúng lúc chứ, khi nào đến thì đến, mẹ cứ bắt con yêu làm gì?

- Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi

*bíp bíp bíp*

Giờ này mà ai gọi vậy, chủ nhiệm không thèm nhìn vội tắt điện thoại.

- Thứ nhất, con nhắc lại con không muốn bị sắp đặt, việc con đi dạy học thay vì ở nhà ăn bám tài sản ba mẹ đã cho thấy việc đó rồi. Thứ hai, việc nào có thể nói trên điện thoại thì đừng bắt con về tận nhà như này, con bận lắm

Nói rồi cô cầm túi xách đi ra ngoài. Bực ghê, không biết bực vì gia đình hay bực vì đang đi với An Nhã tự nhiên bị làm phiền...

Mẹ của cô cố nói với ra:

- Dù sao cũng ráng tới tối nay, ba con lỡ hứa với người ta rồi!

Chủ nhiệm vừa bước đi vừa nheo mắt lại. Tức điên mất...

Ngồi yên vị vào xe, lúc này mới mở điện thoại lên.

...

Bíp bíp.

- Dạ alo

- Đang ở đâu đó?

- Trước cửa nhà ạ, em ngồi nãy giờ rồi

- ...

- ...

- ...

- Alo cô ơi...?

- Cầm điện thoại xuống bảo vệ cho tôi nói chuyện

An Nhã hớt ha hớt hải bấm thang máy đi xuống dưới. Ông nội tui cũng hông dám để cô đợi nữa.

Sau một lúc nói chuyện, anh bảo vệ dắt An Nhã lên trên, dùng chìa khóa riêng của bảo vệ để mở cửa cho ẻm. Xong xuôi hết mới đi xuống.

"Sao cứ có cảm giác mình như mấy đứa nhóc tiểu học vậy..."

Đi vào nhà, An Nhã lập tức mở điều hòa lên.

Đi rửa mặt, thay đồ, rồi ra sofa nằm. Ôi trời ơi thiên đường là đây!!

Tự dưng An Nhã thấy biết ơn chủ nhiệm ghê gớm, dù bị hành đứng ngoài chờ gần cả tiếng, nên đứng dậy đi vô trong gọt táo cho cô ăn yayy

Sau một lúc khá lâu sau đó, cô mở cửa ra, cởi giày rồi bước vào phòng khách, thấy An Nhã đang nằm trên sofa chơi game.

- Học không lo học...

Xời, mới về là la người ta rồi. Thôi kệ, vì cô đẹp nên em tha thứ vậy.

An Nhã ngồi dậy.

- Cô về rồi hả? Em có gọt táo cho cô á, cô...

- Lát nhớ phơi quần áo giúp tôi nha, tôi mệt quá đi nghỉ đây

Vừa dứt câu thì cánh cửa trong phòng chủ nhiệm cũng đóng lại. Bỏ lại An Nhã ở ngoài.

- Ơ.........

Hơi buồn vì bị bơ, mà thôi, chắc cô mệt thật, tội ghê.

Thế là bạn ấy lại tung tăng đi phơi đồ.

--------------------------------
Tối nay giao thừa rồi, tặng quà cho mấy emiu đó!! Sắp có drama rồi mấy bợn, ráng nhấm nháp những chap nhẹ nhàng này đi :)))

P/s: nói nghe cho nguy hiểm vậy thôi chứ thật ra cũng không có gì đâu. Thôi quên đi, năm mới vui vẻ he!

VOTE cho kui nha, yêu <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro