Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thảo ngồi dậy khỏi chiếc giường êm ái của mình. Dưới ánh bình minh, cơ thể không mảnh vải che thân của cô lộ ra. Lưng cô ướt nhẹp, lồng ngực phập phồng thở gấp cố lấy lại hơi thở đã vụt đi mất, mái tóc vàng nhạt đẫm mồ hôi bám lấy khuôn trẻ trung. Nụ cười thỏa mãn xuất hiện trên môi cô gái. Khí trời man mát của mùa xuân tràn qua cửa sổ phòng ngủ, nhưng chiếc giường và bản thân cô lại nóng bừng. Thảo đặt bức ảnh lồng khung về lại vị trí của nó ở trên tủ đầu giường. Ánh sáng vàng nhạt từ ngoài trời chiếu trên mặt kính lộ ra dấu vân tay dính ở hai bên góc kính. Ngay chính giữa khung hình nơi có một người phụ nữ đứng tuổi với nét mặt nghiêm khắc là đầy những dấu hôn cuồng nhiệt.

Thảo chưa rời tay khỏi bức ảnh ngay; cô còn lần lữa ở đó, đôi mắt cô vẫn dính chặt vào thân ảnh người ấy. Cô mân mê mặt kính, và nét cười trên mặt ngày càng rộng hơn. Nhìn vào ảnh hồi lâu như vậy tưởng chừng như cô sẽ lại làm thêm lần nữa.

Thảo thấy chưa đủ.

Cô muốn người ấy.

Cô muốn người thật, việc thật.

Nghĩ là làm. Thảo miễn cưỡng buông thế thân của người ấy ra rồi bước xuống giường. Sàn nhà cứng và lạnh lẽo dưới đôi chân trần run rẩy - là minh chứng cho việc Thảo đã hơi mạnh tay với chính bản thân mình. Chậm rãi, Thảo đến phòng tắm. Dòng nước ấm áp chảy xuống mặt cô và trôi nhanh xuống thân thể trắng trẻo thon gọn, gột rửa đi dấu vết của chuyện vừa qua, để chuẩn bị cho chuyện sắp tới.

Với đôi mắt xanh to tròn mang dáng vẻ ngây thơ, nhiệt tình, cùng với nụ cười dễ mến lúc nào cũng in trên đôi môi dày đỏ mọng, cô có thể gây thiện cảm với cả những người khó tính nhất. Có người nói, Thảo nhất định sẽ trở thành một quý bà như bà Đông - một người phụ nữ hiền đức, lấy được một người chồng vĩ đại, rồi họ cùng nhau sống một cuộc đời hạnh phúc, sung túc. Với những lời như thế, Thảo chỉ cười trừ cho qua. Hạnh phúc, sung túc kiểu gì khi có cái bí mật động trời đó. Với cả, cô đâu cần điều vớ vẩn như lấy chồng. Đó không phải là cách cô nhìn nhận một cuộc sống hạnh phúc, vậy nên như một lẽ hiển nhiên, cô sẽ bất hạnh khi phải trải qua những năm tháng như vậy từ đây đến cuối đời. Trong đầu cô, từ đầu chí cuối chỉ có một điều duy nhất. Hay nói đúng hơn là một người duy nhất. Mọi thứ mà cô thấy, đều sẽ có hình bóng của người ấy; mỗi bước chân của cô đều chỉ hướng đến người ấy; mỗi khi cô cầu nguyện, thì sau tên của Chúa, chính là tên của người ấy.

Người ấy - là chị cùng mẹ khác cha của cô.

Trời hừng đông tỏa ánh dương soi tan màn sương và trải lên những đám mây khói đang dần trôi đi một màu hồng cam bên góc chân trời và phía bên kia màu xanh nhàn nhạt rộng khắp. Thảo có thể nghe tiếng chim chóc chiêm chiếp trước vườn nhà xen lẫn tiếng chào hỏi của những người hàng xóm không nể nang gì mấy người dậy muộn.

Thảo quàng chiếc áo choàng tắm mềm mại hờ hững trên vai và xuống dưới nhà. Vừa đi cô vừa cầu mong chị sẽ bắt điện thoại, cô cũng viện ra đủ mọi lý do để gọi chị cô về. Vì cô biết, nếu không có lý do chính đáng, chị cô sẽ không rời vị tiểu thư kia nửa bước đâu.

'Em muốn có một chiếc tivi mới, mà em không có đủ tiền. Chị về mua cho em nhé.'

'Có ông hàng xóm đang tia em. Em sợ lắm. Chị về đây giúp em với!'

'Em mới học làm được món này ngon lắm. Chị về ăn chung với em đi.'

Đủ mọi lý do lý trấu. Nhưng khi cầm chiếc điện thoại trên tay, bấm dãy số quen thuộc, nói lời chào quen thuộc: "Cho tôi gặp Thủy. Phải, tôi là em gái của chị ấy." thì ma xui quỷ khiến, cô lại nói thật lòng mình bằng cái giọng khẩn khoản nài nỉ:

"Em nhớ chị. Về thăm em nhé."

------------------

Lúc trước nhà nghèo, cuộc sống đắp đổi, bố mẹ mất sớm, để lại cô và chị mình lẻ loi trên cuộc đời này. Khi ấy Thảo chỉ mới lên năm. May mắn thay, chị cô - một thanh niên đã hai mươi tuổi - đang có một chân theo hầu cô tiểu thơ quyền quý. Đó là một công việc đáng mơ ước đối với những cô gái có cuộc sống không mấy may mắn, vậy nên họ cũng không phải lo quá nhiều về chuyện tiền nong, cơm ăn áo mặc. Để tiện bề chăm sóc cô em gái nhỏ, Thủy trẻ tuổi đã xin gia chủ cho đem Thảo theo sống cùng.

Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời của Thảo.

Họ chỉ được sống trong một căn phòng bé tí ba mét vuông; bên trong có hai cái giường, một cái tủ, một cái rương cất quần áo, cũng có thể coi là tiện nghi. Cứ tờ mờ sáng, Thủy sẽ thức dậy và khẽ khàng chuẩn bị đồng phục của mình, cố không gây ra tiếng động lớn làm em mình tỉnh. Trước khi đi hầu, chị sẽ âu yếm hôn lên trán cô bé thật lâu rồi vuốt mái tóc mềm hơi bù xù trên gối. Sau đó bé cũng sẽ theo phản xạ mà ôm lấy tay chị mình, cọ trán vào. Thủy khẽ cười trước hành động trẻ nít này, chị thì thầm rằng: 'hôm nay hãy là một cô bé ngoan nhé em', trước khi gỡ tay em ra. Khi người chị đi rồi, cô em gái mới bắt đầu uốn éo tỉnh dậy. Cô bé Thảo chỉ là em của một hầu gái, không có trách nhiệm cũng không có lương lậu gì. Bé chỉ có nhiệm vụ duy nhất là không làm phiền những người trong gia chủ và các gia nhân. Nhưng thân là một đứa trẻ hiếu động, Thảo cũng vẫn tự tìm cho mình một cái gì đó để làm; khi thì xin lấy trứng cho đầu bếp nấu bữa trưa, khi thì đem cho người này người kia cái khăn hay cái chổi. Trong lúc chạy ngang chạy dọc trợ giúp những việc lặt vặt của họ, thi thoảng cô bé sẽ thấy bóng dáng cung kính của chị mình theo sau lưng tiểu thư Lan. Thảo vẫy vẫy đôi tay bé nhỏ để thu hút sự chú ý, nhưng cô cũng biết, chị sẽ không bao giờ để ý đến mình khi đang ở bên cạnh người phụ nữ kia đâu. Trên khuôn mặt của Thủy luôn hiện hữu một nụ cười đặc biệt dành riêng cho vị tiểu thư này. Thảo ghét cay ghét đắng điều đó. Chị chưa bao giờ cười như vậy với cô bé. Và cô bé cũng ghét cả chính cái danh xưng mà cô tiểu thư kia dùng để gọi chị: 'Delmare'. Thảo đành phải ôm cục tức lủi thủi đi làm nhiệm vụ cao cả của mình. Bé đã từng có lần thử gọi chị bằng cái danh xưng ấy, để rồi chỉ nhận lại một lời quở trách rằng: 'Em không được gọi chị như vậy, vô lễ lắm!'

------------------

Phải tầm đầu giờ chiều thì chị cô mới về được. Đã mấy tháng rồi cô không được gặp Thủy. Bà ấy luôn luôn bận rộn. Bận chăm sóc cho tiểu thư Lan kia - nay đã là bà hội đồng, vợ ông Đông Minh Đại. Cũng hợp lý thôi vì bà là quản gia cấp cao nhất trong tòa dinh thự, và theo lệnh của mợ thì ngoại trừ bà Thủy ra thì không ai được phép hầu hạ mợ.

Thảo nhấp một ngụm trà đắt tiền nóng hổi - một thứ hoàn toàn không bằng vai phải lứa với cái ly chứa nó. Nhờ vào sự ưu ái của mợ Lan dành cho Thủy mà ra cả. Lan thường hay tặng quà cho những người thân cận bà và nhiều người dân gặp khó khăn khác. Nhờ đó mà mọi người xung quanh đều quý mến bà, họ gọi bà bằng các danh từ mỹ miều nhất. Chỉ có là ở trong từ điển của Thảo, cô định nghĩa bà bằng một dòng ngắn ngủi: ả đàn bà dối trá, khẩu phật tâm xà đã cướp chị khỏi mình. Thủy đến dinh thự Menabilly cùng với Lan khi tiểu thư kết hôn. Công việc đầu tiên của Thủy chính là làm con ở cho Lan, và Thảo đồ rằng, nếu mọi chuyện cứ như thế này, thì công việc cuối cùng của chị mình sẽ là làm quản gia cho bà Đông. Thảo ước. Thảo tha thiết ước. Cô ước rằng mọi thứ sẽ thay đổi.

------------------

Đến trưa, sau khi phục vụ gia chủ dùng bữa thì đám người làm mới được phép ăn.

Thảo đứng đợi ở trước cửa phòng ăn của gia đình chủ mãi. Cô bé cứ chầu chực ở đó, nghe tiếng cười đùa của họ ở bên trong, nói toàn những chuyện cao siêu mà cô không thể nào hiểu được mà cũng chẳng quan tâm. Phải đến tầm đầu giờ chiều thì mấy tiếng nòi chuyện ấy mới dần nhỏ đi nhưng không dứt hẳn. Bé Thảo tự biết phải đứng né ra một bên, sau cái bình gốm cạnh cánh cửa. Một lúc sau, tiếng bước chân càng gần hơn, rồi cánh cửa bật mở, toàn bộ gia chủ đều ra ngoài trong cái bộ dáng thỏa mãn với bộ cánh đắt tiền của mình. Thảo đứng nấp sau cái bình dáo dác dòm xem tiểu thư Lan khi nào thì ra, bởi vì chắc chắn ngay sau ấy sẽ là Thủy trung thành đi theo ngay phía sau. Như một thói quen, Thủy nhìn về phía kệ gỗ để bình và đều như bắp, chị sẽ thấy bé đứng đó đợi mình. Môi chị bất giác nhoẻn một nụ cười, vẫy tay gọi cô bé lại. Thảo sà vào tà váy đen mượt ấy, dụi mặt vào đó. Bé nghe tiếng cười của chị vang như chuông bên tai mình và bé càng thích chí. Thảo thích làm chị cười.

Bé con Thảo được đặc cách ăn chung bàn với người lớn, cùng với chị. Với đôi chân ngắn ngủn và cánh tay yếu ớt, bé không thể tự mình trèo lên ghế được. Những lúc như vậy, Thủy sẽ cưng chiều bế xốc nách Thảo, đặt em lên cái ghế đặc biệt có đệm sẵn mấy cái gối cứng. Thảo sẽ ré một tiếng lớn rồi tranh thủ thơm vào má chị một tiếng thật kêu, xem như phí bồi thường bé phải chịu vắng chị cả buổi sáng; bé cũng đưa má để chị hôn trả lại mình. Cũng vì cánh tay yếu đuối mà bé không thể tự cắt thịt được. Thủy phải cắt cho bé thành từng miếng nhỏ. Thảo thích được chăm sóc, vậy nên tay bé mềm yếu như vậy tận mấy năm trời. Thảo ăn uống no say xong rồi thì cứ thế đi chơi; Thủy phải ở lại phụ nhà bếp dọn dẹp. Cô bé cũng muốn giúp nhưng không ai dám để bé phụ vì toàn là thứ dễ vỡ và sắc bén.

Thảo nhảy chân sáo quanh nhà, qua dãy hành lang ngoằn ngoèo như mê cung treo đầy những tranh là tranh của nhiều danh họa với đủ mọi đề tài. Bé rất thích ngắm nghía từng đường nét uốn lượn mang đầy tính biểu tượng trong tranh; từ đó, Thảo còn tưởng tượng ra được khung cảnh vượt ngoài khung gỗ, kéo dài, lan ra đến trần nhà, sàn nhung, vượt qua bức tường, chèn lên ô cửa sổ. Chính là khoảng thời gian này, Thảo đã lóe lên niềm hứng thú với hội họa.

Thỉnh thoảng bé con cũng vì quá vui mà đi lạc sang những nơi không thuộc phận sự của mình. Tình cờ thay, vào một hôm, Thảo thấy tiểu thư Lan đang dắt một gã thanh niên nào đó về phòng với bộ dạng cười đùa mà lấm lét nhìn quanh. Thảo đã từng thấy gã trai này vài lần trên bàn trà khi họp họ hàng gia chủ.

------------------

Cô đang phác thảo một bức tranh phong cảnh để giết thời gian thì tiếng chuông nhà vang lên. Thảo nhìn đồng hồ, thấy hãy còn khá sớm, cô đoán hẳn Thủy đến đây ngay sau khi phục vụ bữa trưa. Cô đã thay ra cái áo choàng tắm và mặc vào độc một chiếc áo lụa trắng ngà mỏng manh. Cô biết mình sẽ không khêu gợi được chị, nhưng cô mặc kệ, vì cô thích được chị nhìn mình trong bộ dạng này. Vừa mở cửa ra cô đã phóng vào lòng Thủy. Cái thớ vải thô ráp của bộ đồ bà ba bà đang mặc cọ lấy người và vòng tay cô.

Người phụ nữ đứng tuổi không hề ngạc nhiên gì trước hành động của em gái mình hay bộ váy mỏng tang của cô. Bà đưa tay ôm lấy em mình thật chặt. "Nhớ chị sao?" Bà hỏi khi Thảo vẫn còn đang vùi mặt vào cổ bà.

Mấy tiếng khó nghe bên tai đáp lại Thủy làm bà khẽ cười thành tiếng. Đấy chính là tiếng đàn văng vẳng trong tâm trí Thảo ngay cả khi nhạc cụ đã ngừng âm vang. Cô không được phép hôn má chị nữa vì bà không cho phép, rằng: 'em lớn rồi', trong khi chính tuổi tác đã biến Thảo trở nên khát khao Thủy hơn bao giờ hết. Thân là bé ngoan của chị, Thảo rất nghe lời, nếu không thể hôn, vậy thì cô sẽ ôm chặt bà không buông, hít thật sâu cái mùi cơ thể ngọt ngào cố hữu của chị pha lẫn với cái hăng hắc từ xà phòng carbolic. Cái mùi thứ hai làm phá hỏng hết. Vì ngay cả lúc này đây, khi chị đang trong vòng tay cô, thì cái dấu vết chiếm hữu của Lan vẫn tồn tại và nhắc nhở cô sự thật đắng lòng.

"Được rồi." Thủy vỗ vỗ lưng em gái. "Chúng ta vào nhà đã."

Thảo nghe thế nhưng không buông bà ra vội mà cứ từ từ. Cô hồ hởi ngắm nghía bà một lúc lâu trên bậc tam cấp bước vào nhà, nhìn kỹ từ trên xuống dưới. Trông Thủy gầy đi một chút so với lần cuối hai người gặp nhau. Cô quay mặt đi, nắm lấy tay bà kéo vào nhà, chớp mắt liên tục để nuốt xuống lớp màn long lanh. "Chắc chắn là chị chưa ăn gì phải không? Em mới học được món này ngon lắm. Chị sẽ thích cho mà xem!"

------------------

Có người nói: 'Khi cảm xúc lên ngôi đến độ không thể diễn tả thành lời được thì chúng ta hát, và khi cảm xúc quá mãnh liệt không hát nổi nữa thì chúng ta nhảy'.

Khi nhảy mệt quá rồi thì ngồi ăn cùng nhau. Chúng ta chia sẻ thức ăn với gia đình, với người thân hay bạn bè; con người quây quần bên nhau để gắn kết tình cảm nhờ cái hoạt động bỏ cái thức ngon sung sướng lòng người vào miệng và nhai nhóp nhép cùng nhau. Ngay cả với người lạ cũng vậy, khi đã cho ai đó miếng ăn, thì cũng chứng tỏ được một sự tin tưởng nhất định với người ấy.

Lúc còn tấm bé, Thủy là người đã nấu ăn cho cô. Dù có bao nhiêu năm trôi qua đi nữa thì cô vẫn còn nhớ. Cô nhớ cái ngày đầu tiên Thủy học làm cháo cá lóc. Đó là mấy ngày đầu ở dinh thự của tiểu thư kia. Cái hương vị đặc trưng không bởi gia vị, mà bởi tình yêu thương làm đứa bé biếng ăn như Thảo thoáng cái ăn hết cả một tô mà vẫn còn chép miệng thèm thuồng. Thủy có thể không học nấu ăn vì Thảo, nhưng chị tiếp tục sáng tạo, trau dồi những công thức là vì bé. Tất cả các món ăn mà nay Menabilly được thưởng thức hằng ngày và khen ngon luôn mồm chính là nhờ vào tình yêu thương ruột thịt thiêng liêng bồi đắp vào từ rất nhiều năm về trước. Không ai có thể ngờ rằng bà quản gia mặt khó đăm đăm đó chính là chủ nhân của tất cả công thức ấy, là bà làm thế hết thảy là vì đứa em bé bỏng của mình. Thậm chí có kề dao lên cổ họ cũng không dám tin một người quản lý nghiêm khắc, luôn lãnh đạm này cũng từng có một thời phá luật như cơm bữa. Thủy đã có nhiều lần lẻn vào bếp trộm lấy vài món ăn vặt nào đó để thưởng cho Thảo vì đã giúp đỡ được nhiều người và không nghịch ngợm trong ngày. Cái bánh pía thừa mứa từ gia chủ ấy cũng bình thường mà thôi, thế rồi qua bàn tay gân guốc của chị - mà trong mắt bé con là ngọc ngà ấy - thì như được phù phép, trở nên ngon lành hơn cả thứ sơn hào hải vị thượng hạng.

------------------

Thế nhưng cái tình thật ra đã bắt đầu từ trước đó. Con đường ngắn nhất dẫn đến trái tim là qua đường bao tử. Nấu ăn là một nghệ thuật đến từ con tim với đến đích là một hoặc nhiều trái tim khác nữa. Khổ chủ dày công trổ tài vào trong căn bếp nóng rực như thứ tình cảm nồng cháy của bản thân để cố gắng gây chú ý với một tâm hồn đồng điệu qua nguyên liệu quan trọng nhất trong mỗi món ăn - tình yêu thương - với hy vọng người nọ sẽ đón nhận và đáp lại mình bằng sự trân trọng.

"Tada!" Thảo mở nắp lồng chụp ra, để lộ ra một đĩa ragout thơm lừng nức mũi. "Thịt bò là chính nè, kèm các loại rau củ cơ bản như đậu hà lan, cà rốt nấu lên với rượu claret." Nói rồi cô phấn khích nhìn Thủy, chờ phản ứng từ bà. "Ngạc nhiên chưa nào?"

Thủy nhìn đĩa thức ăn trông cũng tạm gọi là bắt mắt. Dĩ nhiên, với tư cách là một đầu bếp xuất sắc thì bà không thể chấm trình bày của món ăn trước mặt quá sáu điểm được. Chà, Thảo không cần phải biết điều đó. Vả lại, biết đâu vị của nó lại ngon thì sao? Bà khẽ mỉm cười. "Bất ngờ đấy. Em nấu món này từ hôm qua à?"

Thảo bĩu môi. "Kìa chị! Em nào dám để chị ăn canh thừa cơm cặn chứ. Em ninh từ sáng tới giờ đấy. Em còn cho cả nguyên liệu bí mật vào nữa. Đảm bảo là chị sẽ không thất vọng đâu." Cô dúi cái nĩa vào tay bà và rót một ít rượu vang đỏ vào hai cái ly. "Chị ăn thử xem tay nghề của em thế nào."

------------------

Khi màn đêm buông xuống, các gia nhân mới bắt đầu trở về phòng mình. Hầu hạ người khác cả ngày, ai nấy đều mệt mỏi, họ chỉ mong muốn được đánh một giấc ngon, không mộng mị, liền mạch tới sáng sớm. Thủy sau khi đắp chăn lên người em gái, kiểm tra kỹ lưỡng xem có chỗ nào hở để gió lùa vào không, thì chị lấy một quyển truyện cổ tích lên, chậm rãi đọc cho cô bé nghe bằng chất giọng trầm ấm truyền cảm. Trong vòng mười lăm phút đó, chị vừa là một nhân vật chính xinh đẹp không thuộc về bất cứ ai, một nhân vật phụ giàu có đang trên đường trả thù đời, một phản diện mạnh mẽ tiêu diệt hết bất cứ ai cản đường vì tình cảm lớn lao của mình. Thảo chưa bao giờ ngủ thiếp đi khi nghe chị kể truyện. Cô bé sẽ cố gắng thức để đợi, dẫu cho suốt mười lăm phút ngắn ngủi đó bé ngáp những mươi lần, thì bé vẫn lì lợm thức để đợi cái hôn cuối cùng trong ngày.

------------------

Thông thường, họ không ngủ trưa, chẳng qua Thủy là một người có tửu lượng thấp, chỉ cần uống vào một ly thôi thì bà sẽ buồn ngủ ngay. Tất nhiên là Thảo biết quá rõ điều này.

Thảo đưa chị lên giường mình nghỉ ngơi và cũng nằm ngay bên cạnh. Cô nở một nụ cười mãn nguyện, một sự hào hứng bất thường dâng lên trong lòng cô khi thấy chị mình nằm trên cái giường vẫn còn y nguyên những gì cô làm với chính mình mấy tiếng trước. Thảo cho rằng đây mới là nơi chị cô thuộc về: bên cạnh cô, trên giường cô, chứ không phải ở cái căn gác nào đó trong một dinh thự quá rộng cho vài người ở, sáng sớm đến tối muộn phải phục vụ một người mà bà vĩnh viễn không thể với tới được. Cô đắp kín chăn cho Thủy, nới lỏng búi tóc và tháo sợi dây chuyền ngọc mà vị tiểu thư kia tặng cho bà ra. Viên bạch ngọc lớn đắt tiền bằng hai ngón tay cái khắc nổi hình ảnh chân dung nghiêng mặt của một người phụ nữ quý phái. Cái lạnh của viên ngọc trắng làm tê dại Thảo. Chị cô đã đeo sợi dây này hằng ngày mười năm nay rồi. Đương nhiên câu trả lời đó là ai đã quá rõ ràng với cái tâm ganh ghét của Thảo.

Cô chống tay nghiêng người nhìn khuôn mặt đang ngủ của Thủy. Cái nét mặt nghiêm trang lúc nào cũng đanh lại kia đã không còn, trở lại với biểu hiện ôn hòa vốn có. Trở lại là Thủy - Thủy của riêng cô. Thảo đưa tay mân mê vết chân chim trên mắt bà, cảm thán thời gian trôi qua đã để lại dấu vết trên làn da hồng hào trước kia và tiện miệng hôn lên nơi ấy, thầm mong đôi mắt này sẽ đón lấy sự hiện diện của cô nhiều hơn. Cô lần xuống gò má cao sắc lẹm đã cho bà nét sắc sảo thông thái - nơi mà trước kia cô hôn bà mỗi ngày mà không cần phải nể nang gì - và đoán hẳn thời gian qua bà đã không ăn uống đầy đủ. Ngay gần đó, là hai cánh môi đỏ hồng. Tay cô lần lữa một lúc lâu không chịu rời đi. Ham muốn trong tim cô trỗi dậy chiếm quyền điều khiển của trí óc, mặt cô nóng đỏ lên hừng hực, cái cảm giác đêm qua lại kéo về choán lấy tâm trí cô. Thảo không thể kìm lòng được nữa mà cúi xuống. Môi Thảo chỉ còn cách ước ao độ hai centiment nữa thôi thì cô đã ngừng lại, và run rẩy trước đôi môi cô khao khát bấy lâu nay. Không phải như thế này, đồ ngu! cô rủa xả bản thân. Cô có thể đã hôn tất cả vị trí trên khuôn mặt đẹp này thế mà chỉ duy có một nơi cô không bao giờ có thể đụng tới. Nơi bất khả xâm phạm đó nằm ngoài ngưỡng giới hạn, để vượt qua, cô sẽ phải hy sinh rất nhiều thứ mà cô không sẵn sàng buông tay. Hơi thở nóng hổi ám đầy dục vọng nơi Thảo làm Thủy khó chịu, bà cau có nghiêng đầu ra xa và quay hẳn lưng về phía cô. Thảo mím môi nhìn sau ót người mình yêu. Bất luận đêm qua cô đã làm gì với bức ảnh của chị mình thì lúc này đây, trước mặt người thật việc thật, thì cô lại chùn bước không nỡ làm như vậy. Thảo không phải là người thích ép buộc người khác. Cô muốn chị mình thật, nhưng sẽ không đời nào làm việc trái đạo lý đó. Cô không muốn làm hỏng mối quan hệ vốn đã mỏng manh này.

Cô chỉ muốn ngủ theo nghĩa đen với chị mình thôi.

Thảo nằm hẳn xuống giường, khẽ khàng quàng tay qua người Thủy, áp mình vào lưng chị. Phía bên dưới những thớ vải thô cứng ấy là sự mềm mại của da thịt. Từ phía sau, cô hôn lên mái tóc muối tiêu dài xõa trên gối như một dòng suối bạc lấp lánh dưới ánh trăng lúc nửa khuya. Cơ thể thon gọn của bà nằm gọn trong vòng tay cô và hơi ấm truyền đến thoang thoảng mùi rượu khiến Thảo say lòng; cô thuận theo cảm xúc, nhướn đầu về phía cổ bà, tham lam muốn được thưởng thức cái hương nồng tê tái lòng người.

Thảo nghĩ về khoảng thời gian vừa qua khi mấy tháng trời Thủy không về thăm cô và tự hỏi tại sao. Thảo nghĩ bụng, phải chăng mình đã có nhiều lần hành xử không phải phép, để chị nhận ra có điều gì đó không đúng. Cô cảm thấy cách bà đối xử với cô mấy năm gần đây càng ngày càng lạnh lùng hơn - bà không còn cười với cô nhiều như trước. Thân là chị em với nhau vì sao bà vẫn không hề tự nguyện về thăm cô? Cô không biết phải tự nhận lỗi về mình hay đổ vấy hết cho vị tiểu thư kia vì đã chiếm lấy chị không tha; chị cô có thể coi là không có cuộc sống nào ngoại trừ là một quản gia kiêm hầu gái cho cô ả.

Cảm nhận được hơi thở của người trong lòng mình, cô khẽ thở dài, dù có thế nào thì cô cũng không thể giận chị được. Cô không có khả năng hướng về chị với cảm xúc tiêu cực. Cô có thể yêu vì chị, buồn vì chị, ganh tị vì chị, hay là giận vì chị, nhưng cô nhất quyết không giận chị; không bao giờ trong cái mối tình đơn phương triền miên không kết cục này gợn lên một lời trách móc.

Khi ở đây, chị cô là Thảo. Miễn sao Thảo có được chị, dù chỉ là trong thoáng chốc, thì cô vẫn vui lòng. Thảo nhắm mắt lại, tận hưởng bình yên trước mặt và để cho cái động chạm da thịt, nhịp thở đều đặn của chị đưa cô vào giấc ngủ êm đềm.

Cơn gió bên ngoài ô cửa sổ ấm cúng lớn dần lên và lạnh lẽo đi; dù chỉ đang chiều, nhưng trời đã bắt đầu tối sầm, bao trùm lấy sự thanh bình ban sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro