Chương 2: Những vì sao trước mắt đều là em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Đêm khuya tĩnh lặng, cảnh vật vẫn đang say giấc trong màn đêm. Hôm đó, Tử Minh không ngủ, em diện chiếc váy trắng tinh, trên người tỏa ra khí chất vương giả, dưới ánh trăng càng thêm nổi bật như những vì tinh tú đang phát sáng.

Đúng lúc, tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên, tuy rất khẽ nhưng vẫn đủ làm sự bồi hồi trong em bị lay động. Khi thấy bóng dáng Lam Minh xuất hiện, em liền rất nhanh mở cửa.

"May quá, ngươi vẫn giữ lời hứa với ta!" Hai má của Tử Minh thoáng hồng hào, con ngươi long lanh, đôi môi em nhẹ nhàng vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp.

"Hôm nay công chúa muốn đi đâu, Lam Minh sẽ dẫn công chúa đi đến đó." Ánh mắt Lam Minh phẳng lặng như mặt hồ, nhưng khi thấy được dáng vẻ của công chúa nhỏ lại trở nên dịu dàng.

Tử Minh giả vờ nghĩ một chút, gương mặt tràn ngập phấn khích: "Ta muốn ngươi dẫn ta ra khỏi đây, đi đâu cũng được, miễn được rời khỏi cung điện."

Lam Minh mím môi nghĩ ngợi, lát sau, nó do dự hỏi lại: "Công chúa không lo sợ sẽ bị phát hiện sao?"

Tử Minh có vẻ ngây ngô, đáp: "Không sao đâu, ta tin ngươi sẽ giúp ta được mà!"

Lam Minh trầm tư suy nghĩ một lúc, ra dáng như một người lớn. Đứng trước ánh mắt long lanh chờ đợi của tiểu công chúa, Lam Minh vốn không thể cưỡng lại, đành gật đầu đồng ý.

Thấy tín hiệu chấp thuận từ người đối diện, hai mắt của Tử Minh ánh lên một tia vui mừng, khuôn mặt đáng yêu không che giấu được sự thích thú.

Không nói lời nào, Lam Minh nắm lấy tay Tử Minh dẫn em đi, tiểu công chúa dù có hơi bất ngờ nhưng vẫn giữ chặt tay Lam Minh, nhẹ nhàng rón rén đi theo phía sau.

Cả hai lặng lẽ rời khỏi cung điện Vương Anh, băng qua con đường vắng để đi ra hoàng thành.

Khi đến nơi, Lam Minh dừng chân nhìn xung quanh, sau đó dẫn em tới một chiếc xe chở hàng đang đậu gần đó.

Lúc cả hai đã yên vị trên xe, Lam Minh quay sang nói nhỏ vào tai Tử Minh, khuôn mặt đột nhiên ra vẻ nghiêm trọng: "Công chúa nhớ giữ yên lặng nha, kẻo bị phát hiện đó."

"Nhưng chúng ta sẽ đi đâu vậy?" Tử Minh hiếu kì, khẽ hỏi lại.

"Chúng ta sẽ rời khỏi đây và ra kinh thành."

Công chúa nhỏ nghe đến đó liền gật gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn còn đưa lên trước miệng, ra hiệu "suỵt" một cách nghiêm trọng, khiến cho Lam Minh phải bật cười.

Thời điểm ấy, đúng lúc nhiều xe ra vào rất đông đúc để vận chuyển hàng hóa giữa hoàng thành - kinh thành Vương Anh. Nắm được điều này, Lam Minh đã canh được lúc những thương buôn không chú ý để đưa Vương Anh công chúa lên xe an toàn.

Ngồi phía sau xe, hai bóng dáng nhỏ bé dễ dàng được những lớp bao tải hàng hóa to lớn che khuất, mất một lúc chờ đợi, cuối cùng những người ở đó cũng đến kéo xe đi.

Xe băng băng trên đường rời khỏi hoàng thành, Tử Minh ngó quanh, hào hứng với những cảnh vật mà lần đầu em thấy hiện ra trước mắt. Mùi hương hoa nhài phảng phất trong từng làn gió mát lạnh, mang theo một vài cánh hoa anh đào đang rơi nhè nhẹ trên không. Em đưa tay chụp lấy cánh hoa, lay lay vạt áo Lam Minh bên cạnh. Thấy công chúa nhỏ chơi đùa, Lam Minh cũng vui vẻ đáp ứng, bắt thêm vài cánh hoa đưa cho em, cùng em đùa nghịch.

Ra ngoài kinh thành, bánh xe chậm dần rồi ngừng lăn, cả hai nhảy xuống xe và đi đến một bờ sông gần đó. Để Tử Minh ngồi lên phiến đá bên cạnh, Lam Minh cũng ngồi xuống cạnh em.

"Đây là lần đầu tiên bản công chúa được ra khỏi hoàng thành đó."

"Công chúa có thích không?"

"Tất nhiên là ta rất thích!"

Đêm nay, bầu trời quả nhiên nhiều sao.

Vương Tử Minh ngẩng đầu, mái tóc dài nhè nhẹ đong đưa, khuôn mặt em xinh đẹp thuần khiết, trong phút chốc còn lung linh hơn cả những vì sao trên trời.

Dáng vẻ mong manh bé nhỏ của em cũng nhất thời khiến người khác dễ động lòng say đắm, chỉ ao ước có thể được một lần trân quý và nâng niu.

Lam Minh ngồi bên cạnh, vẫn trầm lặng nhìn bầu trời, thỉnh thoảng quay sang ngắm trộm tiểu công chúa mà bất giác mỉm cười.

Tử Minh hiện giờ còn nhỏ, vẫn còn ngây ngô, chưa kể đến hoàng đế lại càng trân trọng em biết bao. Vì vậy, để đưa em rời khỏi hoàng thành chắc chắn sẽ không dễ, nhưng một khi được nhìn thấy khoảnh khắc em vui vẻ như lúc này, điều đó cũng đủ để Lam Minh can đảm dẫn em đi đến bất cứ đâu.

"Tặng Lam Minh này." Tử Minh lấy trong người ra một vài viên kẹo đưa hết cho Lam Minh, em phồng má, gương mặt dấy lên chút nuối tiếc: "Ta thật sự muốn lấy nhiều hơn nữa cho ngươi, nhưng mà chỉ còn mỗi nhiêu đây..."

Lam Minh thấy được nét mặt em xìu xuống, nó liền dịu dàng an ủi: "Lam Minh rất thích, chỉ cần là điện hạ tặng cho thì bao nhiêu cũng đáng quý cả."

Lam Minh xòe hai tay nhận lấy những viên kẹo từ em, công chúa nhỏ liền hài lòng mỉm cười. Nụ cười tuy ngây ngô nhưng lại vạn phần hiểu chuyện, hơn hết có lẽ là nụ cười duy nhất mà Lam Minh sẽ ghi nhớ cả đời.

"Đó giờ ta không có bạn bè, từ khi có Lam Minh ta cảm thấy rất vui." Tử Minh ngừng vài giây, sau đó chu môi, nói: "Cũng bởi vì cha ta không cho ta đi đâu cả, luôn nhốt ta trong cung điện."

"Lam Minh thì lại thấy cha của công chúa rất thương yêu công chúa đó." Âm giọng Lam Minh vang lên khe khẽ, ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ.

Đôi lúc Lam Minh còn có cảm giác tủi thân, từ khi đã quen biết Tử Minh, nó luôn ngưỡng mộ những gì mà tiểu công chúa có được. Ít nhất em không cần ưu lo bản thân mình có là nữ nhi, có thể thoải mái sống với những gì em vốn được sinh ra, một điều tưởng chừng đơn giản mà trước giờ nó vẫn luôn ao ước.

Lam Minh bỗng chìm vào những suy tư ngây ngô, khoảng lặng bất giác được tạo ra.

Tử Minh ở bên cạnh, đồng thời rơi vào trầm tư. Em duy trì im lặng, không nói thêm điều gì, chỉ lặng lẽ ngẩng lên nhìn bầu trời đêm đầy sao, thỉnh thoảng nheo mắt lại như đang đếm từng điểm sáng nhỏ bé, chốc lát lại chỉ cho Lam Minh xem một vài ngôi sao sáng nhất mà em nhìn thấy được.

Trong lúc Tử Minh tỏ ra thích thú, Lam Minh quay sang nhìn em, ánh mắt mang theo sự dịu dàng, điềm đạm nói: "Đó là chòm sao Bắc Đẩu hay còn gọi là Thất Tinh Bắc Đẩu, chính là bảy ngôi sao sáng nhất nằm ở phía Bắc, nếu nhìn theo hướng đó cũng tức là chúng ta đang nhìn về hướng cấm thành, nơi mà công chúa đang ở đó."

"Có thật không?" Tử Minh ngạc nhiên, mắt mở to nhìn theo hướng Lam Minh đang chỉ.

Lam Minh gật đầu: "Vì sao Bắc Đẩu rất đặc biệt và nổi bật, so với những sao khác nó vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy nhất trên bầu trời ban đêm, vì thế nên từ lâu người ta đã tin tưởng xem Bắc Đẩu như một thứ để nhận diện phương hướng, dẫn dường cho họ."

"Xem ra những vì sao không chỉ đơn giản để ngắm, nó còn mang lại nhiều hữu ích nhỉ?" Nghe qua những điều vừa rồi, Tử Minh lại không ngăn được trầm trồ.

"Nhân gian chúng ta cũng muôn màu muôn vẻ như thế, bất kì thứ gì cũng đều tìm ra."

"Thế là sau này mỗi khi ta bị lạc, chỉ cần nhìn Bắc Đẩu, ta lại biết cấm thành đang nằm phương nào." Em lập tức nghĩ về thực tế.

Lam Minh cười ôn hòa, chậm rãi tiếp lời: "Nói về phương hướng thì ngược lại với cấm thành chính là Viên Lan Quốc nằm ở phía Nam."

Giọng Lam Minh vẫn đều đều, bộ dạng am hiểu như một người lớn.

Tử Minh ngồi bên cạnh rất chăm chú lắng nghe, đôi mắt em long lanh như chứa đựng cả ngân hà, khuôn miệng nhỏ xinh xắn thỉnh thoảng khen ngợi: "Thì ra là vậy, Lam Minh hay thật đó."

Dưới ánh trăng, người người đã ngủ say, kinh thành Vương Anh rộng lớn chỉ còn sót lại vài tiếng kẽo kẹt phát ra từ những chuyến xe chở hàng gần đó.

Cả hai cùng nhau say sưa ngắm sao trời, cho đến khi công chúa nhỏ bắt đầu lim dim đôi mắt, chìm dần vào giấc ngủ từ lúc nào.

Lam Minh nhìn qua bên cạnh, lắng nghe được hơi thở nhè nhẹ phát ra từ Tử Minh, mi mắt em đã nhắm, bờ môi nhỏ cũng đã khép chặt, xinh đẹp đến nao lòng người. Nhẹ nhàng đặt Tử Minh nằm lên đùi, tay Lam Minh không ngăn được vuốt nhẹ lên vài sợi tóc đang đung đưa của em, mùi hương mái tóc thoang thoảng ngọt ngào, trong lòng nó bất giác len lỏi một sự rung động...

Là một sự rung động đầu đời.

Tử Minh, em quả là rất xinh đẹp.

Nụ cười của em khiến cho người khác phải vấn vương không rời.

Dáng vẻ em mải mê ngắm nhìn vì sao đêm, lại khiến cho người khác chấp niệm cả đời này phải bảo vệ bằng được em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro