untold

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày đông chí, bầu trời âm trầm chuyển mình, khí tức u uất, lạnh lẽo thấu xương như muốn nuốt chửng lấy đô thị phồn hoa. Tầng thực, ảo mơ màng theo từng khắc, tôi khe khẽ cảm nhận gang tấc cơ thể đang kịch liệt run rẩy.

Rừng hoa ánh tím đỏ bạt ngàn phủ u tối đáy mắt. Bức tranh độc không bóng người, lại thoáng chốc xuất hiện một thân ảnh.

Em đứng đợi tôi như mọi lần. Chúng tôi người trước, kẻ sau, lạc vào sắc hương tưởng trăm lần quen thuộc. Không ai chạm vào ai, ngay trước mắt nhưng xa vời tựa mộng, hoặc gần gũi này vốn đã là vô thực.

Tôi bên em lặng thầm như một âm hồn không tan. Từng ấy tháng năm, con thú nhỏ bị thương chẳng chờ người cứu chữa, mò mẫm trong đường hầm vô tận, trong tan nát của riêng, lại tìm thấy em trong đời.

Bóng lưng kia, là bão, là giông, là đất trời nứt nẻ, là vì tinh tú rạng rỡ vụt đêm đen. Người mang ánh dương về nơi mặt trời sớm quên lãng. Người khiến tôi khao khát tiếng 'hạnh phúc' tôi hèn hạ trốn tránh đã quá lâu. 

Người kiêu kì, nhưng ấm áp.

Chẳng rõ tình yêu lớn lên từ khắc nào. Buổi chiều tà nhạt nhòa, hay khi cơn mưa rào mang đi cả mùa hạ. Mùa hạ của tôi.

Những đóa hoa xinh đẹp chói mắt nối đuôi nhau về nơi cuối chân trời, nàng, chỉ một mình nàng tùy tiện vui đùa giữa yên bình cô độc. Tôi giật mình nhận ra, em hoàn hảo, nơi nương tựa, có chăng cũng chẳng hiện diện chốn này.

Em nhận ra bước chân tôi đương dừng lại, con ngươi nhàn nhạt hiếm hoi ánh bận tâm, rồi em đưa tay về phía tôi chờ đợi

Ngày em đi, tôi khép lòng mình lại

Đóng kín bưng, nhưng chẳng có khóa đâu

Nếu mai em đặt tay lên ngực trái

Nói yêu tôi, liệu có thể gật đầu?

Muốn bên người, đón ngày mới cùng em, hôn lên môi em trước khi đêm tàn. Muốn kể em nghe một ngày đã vui ra sao, buồn thế nào. Nực cười thay cho cái hèn hạ thê lương, lại mãi đắn đo mà chẳng dám ôm em vào lòng. 

Tôi nhìn tình yêu đang chết đi trong đôi mắt em từng giây phút. Nàng gieo hy vọng giết tình tôi, tôi đem hoảng sợ giết tình nàng. Nhưng em ơi, em có biết, tôi đã chờ em cả một trời thu?

Bỗng, nàng không lời trách cứ, nhẹ nhàng quay đi. Người vỗ về mọi nỗi đau, giờ đây là lời tạm biệt. Trong lòng nhau chẳng còn vị trí nào, không hận, càng không yêu có lẽ...

Dư vị trên môi còn đắng rát, lâng lâng tan dần. Tỉnh dậy từ mớ hỗn độn, tôi nhận ra mình còn thở. 

Giấc mơ tan

Điếu thuốc cũng tàn

Thật lạ kì, em là điểm dừng chân mỗi lần tôi "quá cảnh".




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#untold