- Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân.!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***Tẩy Trang, Rửa Mặt...

Cuối cùng, Trịnh Đan Ny cũng thấy được gương mặt mộc của mình, vành mắt đen nghiêm trọng, ngay cả làn da trắng bình thường vẫn luôn tự hào của nàng cũng cực kì tối tăm, sau khi nàng đánh răng, rửa mặt xong vừa lúc quay người lại đụng trúng Trần Kha đang đi vào...

Thấy Trần Kha lại nhớ đến chuyện hôm qua, Đan Ny trở nên không được tự nhiên cho lắm. Trần Kha vẫn ít nói như mọi khi, hai người mặt đối mặt ở trước cửa phòng vệ sinh. Qua vài giây ngớ người, Đan Ny phát hiện mình đang chắn đường đi của người ta.

Vì vậy, nàng đi sang trái mà vừa vặn Trần Kha cũng đi qua trái. Đan Ny nhanh chóng bước qua phải, Trần Kha cũng bước sang phải. Được rồi, đứng im tại chỗ. Quả nhiên, Trần Kha cũng đứng im.

"Ais..." Đan Ny thở dài một hơi, nàng lắc lư đi qua một bên, sau đó như thằn lằn áp người sát vào tường, rất muốn nói. [Bây giờ được chưa.???]

Lúc này Trần Kha đã có đủ không gian qua lại, nhìn Đan Ny đầu xù, tóc rối như bệnh tâm thần đang dựa vào tường.

"Phụt..." Trần Kha không cẩn thận cười ra tiếng, nhưng lập tức nhanh chóng nhịn xuống, cô lấy ra một ít nước rửa tay, nhàn nhã rửa.

Hôm nay, Trần Kha mặc một chiếc quần rộng lưng cao, áo bỏ vào trong quần, dù chỉ mang một đôi dép kẹp ở nhà, đôi chân cũng dài một cách đáng sợ, giống như sợ người ta không biết phía dưới là chân vậy.???

"Trần Kha..." Đan Ny đứng một bên, do do, dự dự cuối cùng cũng mở miệng. Tối hôm qua, nàng nợ Trần Kha một ân tình, làm thế nào cũng phải trả hết nợ, nếu không bụng sẽ luôn cảm thấy không ổn.

"Tối qua làm phiền cô rồi, cảm ơn..."

"Sau này mười giờ tối chưa về, cô cũng đừng về nhà nữa." Trần Kha rút khăn giấy ra, tỉ mỉ lau tay, sau đó quay mặt nhìn vào gương chỉnh lại tóc, tiếp tục bổ sung thêm vài lời.

"Còn nữa, cô làm cả phòng đều nồng nặc mùi rượu, phải nhớ dọn sạch."

[Thực sự là cái miệng rất đáng ghét.] Chỉ mới khách khí với Trần Kha một chút mà cô đã trở nên như vậy. Đan Ny cảm giác thật rõ ràng, cái mặt nóng của nàng giống như đang dán vào cái mông lạnh của Trần Kha. Cơm trưa cũng chẳng có lòng muốn mời cô chút nào.!!!

Đan Ny chẳng buồn nói vài câu khách sáo theo lệ. "Trưa có rảnh không, tôi mời cô ăn một bữa..." Cái này chỉ là khách sáo mà thôi, giống như bình thường muốn tiễn khách thường phải nhiệt tình nói một câu. [Ở lại ăn cơm đi ~]

"Ừm..."

Nàng không nghe nhầm chứ, đúng là từ miệng Trần Kha phát ra một chữ. [Ừm.] Người này cũng quá ngay thẳng rồi, mắt không chớp đã đồng ý, cũng không biết lịch sự từ chối.

Đan Ny không muốn ra ngoài, đầu nàng đang đau như búa bổ, Chu Di Hân mời ăn cơm nàng cũng từ chối, buổi trưa định gọi đồ ăn ở bên ngoài, nào ngờ Trần Kha lại đồng ý.

"Cô muốn ăn gì.?" Đan Ny yếu ớt hỏi.

"Gì cũng được."

Đan Ny vừa nghe Trần Kha nói. [Gì cũng được...] Lòng không khỏi vui vẻ, như vậy quá dễ để xử lý rồi.

Giảng đạo lý, tuy rằng ngoài miệng Trần Kha nói gì cũng được, nhưng thực sự không phải gì cũng được. Cùng một khái niệm, nhưng những người khác đẳng cấp sẽ hiểu khác nhau.

Cũng như Đan Ny hiểu gì cũng được, đại khái là chỉ tốn mấy chục tệ mời Trần Kha ăn cơm, mà câu nói gì cũng được của Trần Kha phải hiểu theo kiểu điều kiện kinh tế quyết định tầng lớp.

Những lời này chưa từng sai, dù đã trải qua khảo nghiệm lịch sử thì Trần Kha là giai cấp tư sản, mà Đan Ny lại là giai cấp vô sản, quan niệm tiêu xài của hai người hoàn toàn không cùng một tần số, vô sản mời tư sản, chắc chắn sẽ là bi kịch.

Nhà hàng Trần Kha chọn, đồ ăn Trần Kha gọi, tiền thì lại là...Đan Ny trả...!!!

"Của quý khách tổng cộng là hai trăm sáu mươi lăm nghìn tệ." Nhân viên mỉm cười, lộ ra tám cái răng, vừa nhìn là biết được huấn luyện cười chuyên nghiệp, Đan Ny đổ mồ hôi, nàng cuống cuồng sợ hãi.

Tay Trịnh Đan Ny run run, nàng lấy thẻ từ trong túi xách ra, cũng muốn phóng khoáng vứt cho nhân viên, tỏ thái độ tiền không là vấn đề gì cả của đám con nhà giàu mới nổi, nói to với nhân viên [Mặc sức quẹt...] Thế nhưng nàng là giai cấp vô sản, cũng chẳng có khí phách làm ra loại chuyện hùng hồn như vậy.

Trịnh Đan Ny chỉ cảm thấy nhức nhối, đau đớn không thở nổi, vừa rồi ăn còn dư nửa miếng thịt bò. [Có thể bỏ túi đem về hay không...???]

"Hiện tại cửa hàng chúng tôi có hoạt động ưu đãi..."

"Thật sao!!!" Có ưu đãi sao không nói sớm, Đan Ny ý thức được bản thân quá kích động, lại cảm thấy ánh mắt của Trần Kha nhìn mình có hơi khinh bỉ, thua người không thua trận, nàng ép xuống tâm trạng vui mừng của mình, nhàn nhạt tự nhận là bản thân không quan tâm nhưng trên thực tế hai mắt đã sớm tỏa sáng, nhẹ giọng hỏi. "Ưu đãi gì.?"

Đan Ny niệm chú ở trong bụng. ]Năm mươi phần trăm, năm mươi, năm mươi, năm mươi, năm mươi...]

"Quét mã vạch có thể nhận ưu đãi..." Nhân viên thở mạnh nói.

Trán Đan Ny đổ đầy mồ hôi, miệng vẫn còn niệm. [Một trăm, một trăm, một trăm, một trăm, một trăm...]

"...Có ưu đãi năm nghìn..."

[Năm nghìn...>•<? Hơn hai trăm rưỡi cho ưu đãi năm nhìn tệ? Cô không biết xấu hổ còn nói ra à.?] Đan Ny co quắp, làm sao có thể vì năm nghìn tệ mà làm trò con bò, khom lưng trước mặt Trần Kha chứ.? Tuyệt đối không được.! Đan Ny mỉm cười. "Không sao, quẹt thẻ đi..."

Tít tít, âm báo tin nhắn vang lên. [Thẻ tín dụng số ****, mười hai giờ ba mươi chín phút ngày ba mươi tháng mười hai, trả phí hai trăm sáu mươi lăm nghìn nhân dân tệ, tài khoản còn bốn mươi hai nghìn tệ (ngân hàng xxx)]

Khi quẹt thẻ coi như cũng bình tĩnh, lúc thấy tin nhắn báo đến trừ tiền, Đan Ny cảm thấy toàn cơ thể mình như bị móc sạch, nàng miễn cưỡng vui cười nói với Trần Kha. "Trần Kha...Tôi có việc, cô đi trước đi."

"Ừm."

Trịnh Đan Ny duỗi cổ nhìn Trần Kha dùng đôi chân dài từng bước đi ra khỏi cửa nhà hàng, nàng liền nhảy vọt tới quầy tính tiền, móc ra điện thoại, nói chuyện không rõ ràng. "Người...Người đẹp, quét mã vạch cho tôi.!"

Nhân viên hé ra nụ cười được đào tạo chuyên nghiệp tám cái răng kia, cơ mặt trở nên cứng ngắc, nhẹ giọng mở miệng nói. "Quý khách, quý khách thật hài hước..."

Sắp cuối tháng, lại đến lúc cạp đất, không thể nghi ngờ gì nữa hai trăm sáu mươi lăm nghìn bị cuốn trôi làm Trịnh Đan Ny tổn thương nguyên khí. Buổi tối, nàng đi siêu thị mua một ít gạo, sau đó bữa cơm chỉ có dưa muối với cháo...

Một hôm, đồ ăn của Trần Kha lại phong phú hơn Đan Ny nhiều, Trần Kha thấy Đan Ny vẻ mặt đau khổ ném dưa muối vào miệng, thật đúng là khó tin.

Trong phòng ngủ, Đan Ny ngồi xếp bằng trên giường, lục lọi trong túi xách tìm ra một đống thẻ. "Ais, đều không có tiền."

[Thẻ tập sao.?] Trịnh Đan Ny sắp cùng đường, Từ Sở Văn còn đưa cho nàng thẻ tập, Từ Lươn Lẹo thực sự là hãm hại đồng đội mà.

Nếu đã mua thì phải dùng, thẻ này chưa được dùng qua một lần nào. Đan Ny thay đồ thể thao nhẹ nhàng, miệng cắn một cọng thun xoay qua gương cột tóc, nhìn thái độ của nàng, chắc là tối nay muốn san bằng phòng tập mới chịu về. Nơi Trần Kha thường đến cũng là phòng tập này.

_________________________


"Ở đây à.?"

"Ừm, mạnh chút..."

"Đau không.?"

"Mạnh thêm chút nữa..."

"A, đau quá...Đau.!!!"

"Hả...? Vậy tôi nhẹ chút..."

"Đừng...Đừng.! Đau...Cũng rất thoải mái..."

Trịnh Đan Ny nằm sấp trên ghế sô pha, kéo cái gối đệm dưới cằm, áo kéo lên tận nửa lưng, để lộ ra vòng eo thon thả.

Trần Kha căn cứ theo chỗ Đan Ny chỉ, cẩn thận ấn ấn vào chỗ đau bên hông của nàng, Đan Ny rất gầy, gầy đến da bọc xương, bình thường cũng không thấy Đan Ny ăn ít sao lại gầy đến vậy. Tay Trần Kha xoa ấn qua lại trên hông Đan Ny, đột nhiên nói. "Gầy quá..."

Trịnh Đan Ny được xoa, nàng mơ mơ, màng màng cũng sắp ngủ gật, nghe Trần Kha nói hai chữ này thì lập tức tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là liên tưởng đến. [Thụ quá.] Nàng vô thức phản bác. "Không phải! Tôi là công.!" (Một dạng từ đồng âm🥴)

"Cô nói gì.?" Trần Kha đặt thuốc mỡ xuống, vẫn cảm thấy mình thiếu chuyên nghiệp, dù sao Đan Ny bị thương là vì cô, không yên tâm hỏi lại. "Hay là đi bệnh viện kiểm tra đi."

Thật điên mà, không có chuyện gì đi nói công, nói thụ với Trần Kha làm gì, Đan Ny lắc đầu tự phản bác. "Không cần đâu, do lâu rồi không vận động...Trật một chút thôi, hai hôm nữa là khỏi."

"Tôi muốn uống sữa chua..." Đan Ny nhẹ giọng mở miệng nhờ vã.

"Ừm, tôi đi lấy cho cô." Trần Kha đứng lên, cô đi vào phòng bếp.

Cảnh tượng thật hài hòa, không phải mơ, càng không phải diễn, cũng không phải đầu của Đan Ny hay Trần Kha bị lừa đá.

Chuyện này, còn phải nói là do từ buổi tối hai người đến phòng tập. Thẻ tập của Từ Sở Văn đăng kí cùng một chỗ với Trần Kha, cũng chính là phòng tập ở rất gần nhà trọ kia.

Trần Kha cùng với Trịnh Đan Ny một trước một sau đi vào phòng tập, có thể không gặp mặt sao.? Hơn nữa Đan Ny còn vì mục đích săn người đẹp mới đến nơi đây, mắt nhìn tứ phía tai nghe tám hướng, nàng hơi mê chân không quá ba phút thì đã tìm được một cặp chân dài, vừa dài vừa thon vừa mảnh khảnh vừa trắng, ngước mặt lên nhìn. Trông được lắm, người đó lại là Trần Kha...

Có người trời sinh cơ thể đã thu hút người khác khiến cho người ta vừa nhìn vào liền muốn trêu hoa ghẹo nguyệt. Trần Kha là kiểu nữ nhân này, lần trước trong thang máy Trịnh Đan Ny đã chứng kiến.

Khuôn mặt cùng vóc người của Trần Kha hệt như yêu nghiệt, dĩ nhiên trong phòng tập rất dễ bị người khác đến gần trêu ghẹo, đủ loại đàn ông thậm chí có cả phụ nữ, nên lúc Lưu Lực Phi muốn dụ dỗ cô, Trần Kha cũng không ngạc nhiên chút nào.

Trần Kha biết trên thế giới này có một kiểu phụ nữ, họ thích con gái Lưu Tổng cũng vậy. Đối với vấn đề tính hướng, Trần Kha không có cảm giác, nhưng khi tình huống xảy ra với mình thì khó tránh bị rối rắm.

Chuyện là, ở phòng tập Trần Kha lại bị quấy rầy...!!!

Lúc đầu tên đàn ông kia chỉ là có ý đến bắt chuyện, sau đó lại động tay, động chân. Trần Kha chuẩn bị bỏ đi, lại bị hắn kéo mạnh tay.

"Nếu anh còn như vậy nữa, tôi sẽ gọi người đến."

"Người đẹp, tôi để ý cô lâu rồi, cô độc thân nhỉ, buổi tối cùng tôi uống một ly nhé.?"

Trịnh Đan Ny không thể ưa nổi, nhất là mấy ông già kiếm chuyện với các cô gái, xung động tiến lên kéo ngược Trần Kha ra sau lưng...

"Đan Ny..."

[Rầm...!]

Trịnh Đan Ny áp vai vào quật ngã tên đàn ông tám mươi kí xuống đất, quật ngã đối phương xong nàng cũng tự ngã xuống đất, còn đụng trúng hông.!

Tuy rằng ngã xuống có hơi sợ, nhưng cảnh tượng tuyệt vời này cũng được một trận ca ngợi, tình huống bốn lạng đẩy ngàn cân này rất có hiệu quả trực quan.

"Anh bạn, tôi mới học được mấy chiêu tự vệ, cảm ơn anh đã phối hợp nha ~"

Lúc này Trần Kha bị nàng dọa thật, người nhỏ như Đan Ny sao có thể...Hơn nữa nàng lại quá kích động, Trần Kha đỡ Đan Ny đứng lên. "Thế nào, cô có sao không vậy?!"

"Không..." Đan Ny dùng tay đỡ lấy hông mình, vẻ mặt ung dung mới được một giây, giây tiếp theo liền khóc không ra nước mắt, giọng nói cũng yểu điệu hẳn đi. "Đau...Đau lưng đau lưng đau lưng..."

Bây giờ Đan Ny mới ý thức được bản thân vừa nãy đã quá phô trương, Trần Kha đã đỡ nàng lên, lúc đánh người rất dũng mãnh. Hiện tại, là biểu cảm con nít bị thương. Đan Ny này, đúng là làm người khác dở khóc dở cười.

Cho nên, đêm nay mới có loại cảnh tượng rất hài hoà này.

Đan Ny nhận lấy hộp sữa chua Trần Kha đưa cho, kéo nắp lên, trên thực tế nàng có nói tình trạng của mình nghiêm trọng hơn một chút. Lúc đó, Trần Kha đột nhiên nói muốn xoa bóp giúp nàng, Đan Ny cũng thoáng giật mình.

Kìm nén, kìm nén, Đan Ny bắt đầu hưởng thụ cảm giác được Trần Kha phục vụ, tay của cô ấn rất nhẹ như là gãi ngứa, nhưng sau khi được Đan Ny chỉ dạy, liền trở nên chuyên nghiệp có bài có bản hẳn hoi.

Chưa kể, cảm giác sai bảo người khác rất thích, hơn nữa bắt sếp hầu hạ mình, niềm vui thật đặc biệt, dáng vẻ Đan Ny ăn sữa chua xong trông như tiểu nhân đắc chí.

"Cô làm việc gì cũng kích động vậy sao?! Nếu như...Nếu như hắn làm cô bị thương thì sao?" Trần Kha nhớ đến chuyện trong thang máy lúc trước, Đan Ny chủ động che chở cô, thực sự có hơi cảm động.

Đan Ny tùy tiện cầm hộp sữa chua hướng lên trần, tiện thể ném vào thùng rác. "Cô đừng nhìn dáng người của tôi mà đánh giá, tôi có học võ tự vệ, giỏi nhất là quật vai, lâu rồi không luyện nên...Hôm nay xảy ra một chút rắc rối thôi."

"Cô biết võ tự vệ.?" Nếu hôm nay không phải Trần Kha tận mắt nhìn thấy, cô sẽ không tin, nhìn người của Đan Ny giống như bị gió cuốn có thể sẽ bay luôn.

"Đúng vậy, con gái mà, học chút võ tự vệ thì tốt hơn, tôi thấy cô cũng rất cần." Dường như Đan Ny phát hiện ra cơ hội kinh doanh liền lập tức chen thêm vào. "Nếu không, tôi dạy cô mấy chiêu đơn giản nha.?"

"Cô dạy tôi.?" Trần Kha suy nghĩ một chút, lại nói thêm. "Có thể à..."

Đan Ny cười hì hì nói. "Ừm, thấy hai ta là người quen, thu học phí rẻ thôi, cô đưa đại cho tôi ba trăm rưỡi đi ~~~"

Trần Kha cấu nhẹ lưng Đan Ny một cái, khóe miệng nở ra một nụ cười, biểu cảm đê tiện của Trịnh Đan Ny, thật muốn nhéo mặt nàng mà. "Chờ lưng cô khỏi rồi nói...Nghỉ ngơi sớm chút."

"Trần, Trần Chết Bầm, cô ăn hiếp người bệnh!"

"Cô vừa gọi tôi là gì.?"

Đan Ny xinh đẹp nằm trên sô pha, quay người sang, hé miệng cười với Trần Kha. "Tôi kêu cô là...Trần Chết Bầm, Trần Chết Bầm, Trần Chết Bầm..."

Trần Kha liếc nàng. "Ghê tởm chết được..."

Kẻ có tiền là kẻ keo kiệt, ăn một bữa cơm đã tốn hơn hai trăm nghìn rưỡi rồi, học tự vệ được lợi cả đời, ba trăm nghìn rưỡi còn đắt sao.? Không đắt, hoàn toàn không đắt.!

Nhưng Đan Ny bị đau lưng cũng đáng giá lắm, đây là bước ngoặt lớn, mở ra mối quan hệ mới của Trịnh Đan Ny và Trần Kha. Sau lần này, hai người ở chung dễ chịu hơn nhiều, không lâu nữa thuê chung...Cũng sẽ thành sống chung.

Đau lưng một tí thì có thể thoát kiếp ế, chuyện này, thực sự rất đáng giá nha...!!!

Sáng hôm sau, năm cái đồng hồ báo thức của Đan Ny trỗi dậy, sau một thời gian thích ứng, kháng thể báo thức của Đan Ny thăng thêm vài cấp, năm cái đồng hồ báo thức cũng không cứu được nàng.

Lúc Trần Kha đi ngang qua phòng Đan Ny cũng nghe được tiếng huyên náo của năm cái đồng hồ. [Đã hơn tám giờ Đan Ny còn chưa dậy sao.?]

[Cốc cốc cốc.] Trần Kha gõ cửa, thấy không ai trả lời nên cô quyết định tự đẩy cửa bước vào. Trên giường không thấy Đan Ny, chỉ thấy chăn cuộn thành cái bọc nhỏ, để tai được thanh tịnh Đan Ny nhét đầu mình dưới gối. Sau đó, kéo chăn trùm lên người thật chặt.

Năm cái đồng hồ...Trần Kha tắt từng cái...

Cả phòng yên tĩnh, Đan Ny thò cái đầu ra, xoay người tiếp tục ngủ.

"Đan Ny..." Trần Kha lắc lắc người nàng qua lớp chăn. "Hôm nay nếu không đi làm được thì đừng đi, nghỉ ngơi thật tốt."

"Ừm...Đi làm...Đi làm.? Đi làm.!" Đột nhiên, Trịnh Đan Ny mở to hai mắt ra, ý thức được bản thân bị muộn giờ làm từ trên giường ngồi dậy.

Trần Kha khom lưng gọi Đan Ny, nào biết nàng đột nhiên bật dậy, hai cái trán đập vào nhau.

"A..."

"A..."

Hai người đồng thời kêu lên, nhưng Đan Ny lại thảm hơn một chút, bởi vì đập trúng chỗ sưng cũ, cái sừng lại lớn hơn.

"Cô không sao chứ...?"

"Cô không sao chứ...?"

Hai người ăn ý thần kì, Đan Ny sờ sờ chỗ sưng trên trán, đau đến mức tỉnh ngủ. "Ừm, không sao, tôi chịu được."

Rửa mặt trang điểm chuẩn bị đi làm, Đan Ny nhìn thời gian, hôm nay không kịp nấu cháo ăn, chỉ có thể đến căn tin công ty ăn sáng.

"Đan Ny, chờ tôi một chút." Trần Kha gọi với theo Đan Ny đang đổi giày ở cửa. "Tôi lái xe đưa cô đi, lưng cô có sao không.? Nếu không hôm nay đừng đi làm nữa..."

[Lái xe đưa đi.!] Đan Ny nghe Trần Kha nói vậy, lập tức lấy tay đỡ cái hông đã không còn đau của mình, mặt đau đớn còn giả vờ kiên cường nói. "Có hơi đau, nhưng không đáng ngại..."

"Vậy tôi đưa cô đi."

"Vậy...Cũng được!" Có thể tiết kiệm một ít tiền xe, Đan Ny tính toán ở trong bụng.

Tại một ngã tư không xa công ty, Trần Kha để Đan Ny xuống xe, nếu như chở nàng đến quá gần công ty sẽ có tin đồn, cho rằng giữa hai người tồn tại loại quan hệ bám váy.

"Buổi chiều chờ tôi ở đây, tôi đến đón cô."

[Không mất phí phục vụ đánh thức, đưa đón đi làm, đây là Trần Kha sao.?] Đan Ny nghĩ, tạm thời lưng nàng không thể lành được, rất muốn tiếp tục đau thêm.

"Ừm."

Tan tầm, quả nhiên Trần Kha thật sự đỗ xe ở chỗ hẹn, Đan Ny vui mừng mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ cài chặt dây an toàn.

"Hôm nay có ổn không.?" Trần Kha vừa hỏi vừa khởi động xe.

Cảm giác của nàng hôm nay vô cùng tốt, ngoại trừ bụng có hơi đói, Đan Ny thực hiện động tác đặc trưng khi đói bụng. Đưa tay phải xoa quanh bụng, ba vòng theo chiều kim đồng hồ, lại thêm ba vòng ngược chiều kim đồng hồ, liên tục luân phiên.

Trần Kha thấy nàng làm ra hành động này, rất nhanh đã hiểu ý mở miệng hỏi nàng. "Chúng ta đi ăn cơm trước không.? Tôi cũng hơi đói bụng."

[Có vết xe đổ...] Đan Ny nào dám ăn cơm với Trần Kha, hiện tại nàng gần như cạp đất, vội vã muốn trở về nấu cháo. "Tôi...Gần đây tôi giảm cân, buổi tối ăn cháo là được."

"Cô giảm cân...?" Trần Kha liếc mắt nhìn thoáng qua nàng, sau đó tiếp tục nhìn về phía trước. "Vậy à, tôi định mời cô ăn cơm, vậy hôm khác đi.?"

Đan Ny rất muốn cho mình một bạt tay bự, nhưng nàng nhịn được chuyện này có thể xoay chuyển được. "Vậy tối nay đi!"

"Ừm ? Không cần giảm cân sao...?"

"Cái này...Theo chuyên gia nói, ăn kiêng giảm cân không đáng tin, nên ăn uống điều độ thì tốt hơn. Hơn nữa, tôi mới lên mạng xem thử, phát hiện hơi mập một tí mới là nữ thần..."

"Vậy cũng được, tùy cô."

Lần trước ăn cơm với Trịnh Đan Ny, Trần Kha cảm thấy rất tốt vì Đan Ny không có rụt rè, rất tùy ý, hơn nữa có người ăn cùng thấy rất ngon miệng. Nếu có thể, rõ ràng hai người đang ở chung, tại sao lại không ăn chung.?

"Tôi biết một chỗ ăn rất ngon, tôi lên mạng tìm địa chỉ." Rốt cuộc cơ hội để nàng xoay người đã đến, Đan Ny lấy điện thoại ra, rụt người vô một góc sợ Trần Kha nhìn thấy từ khóa tìm kiếm của mình. [Nhà hàng đắt nhất thành phố...]

Trịnh Đan Ny chính là muốn ăn sạch túi tiền của Trần Kha.

****************
Trong ngoặc [...] là suy nghĩ.
Trong ngoặc này "..." là lời thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro