- Văn Án.!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Kha và Trịnh Đan Ny cùng với Diệp Thư Kỳ và Từ Sở Văn, cả bốn người từ nhỏ đã từng quen biết nhau. Vì Gia Tộc, vì gia sản cả bốn người phải rời khỏi nhau.

*****************

Cũng vì lúc nhỏ có tình cảm, thứ tình cảm lúc nhỏ còn rất ít nhưng theo thời gian lại gần như nảy nở, mỗi ngày một lớn. Trịnh Đan Ny ngay từ ban đầu gặp gỡ Trần Kha đã có cảm giác khác lạ. Đến khi cả hai cùng nhau tiếp xúc qua lại, thì nàng mới hiểu rõ vấn đề vẫn mãi lẫn quẫn trong tâm trí nàng bấy lâu.

Ngày nàng và Diệp Thư Kỳ rời đi, nàng cảm thấy như tim mình bị ai đó làm cho nổ tung lên. Ngày nàng đi, ánh mắt cô nhìn nàng thật lãnh cảm, phải chăng thời gian qua nàng đã làm phiền cô rồi sao...???

Diệp Thư Kỳ cũng giống như đứa em gái của mình, nàng cũng có thứ tình cảm khác lạ với Từ Sở Văn, nàng biết như thế là không thể được.

Nàng ngày nào cũng làm cho cô vui vẻ, ngược lại cô cũng như nàng chỉ mong nàng khi ở bên cô đều an nhiên, tự tại thế nên liền đáp ứng mọi thứ nàng mong muốn. Nhưng ánh mắt của cô nàng không thể nào thấu rõ, nàng không thể hiểu cô đang suy nghĩ điều gì. Ngày Diệp Thư Kỳ rời đi, nàng quay đầu nhìn cô, ánh mắt cô lưu luyến nhìn nàng, cả hai người đều nhìn nhau, nhìn như thế nào cũng không đủ, chỉ muốn đem đối phương khắc họa vào tận tâm can mình.

Trần Kha, cô ngay từ khi nhìn thấy Trịnh Đan Ny, liền bị ánh mắt của nàng thu hút. Nàng thuần khiết như một con nai vàng buổi sáng sớm. Cô biết bản thân yêu nàng, cô luôn âm thầm dõi theo mọi hành động của nàng. Trần Kha tâm cang đều muốn lạnh đi khi nghe tin nàng phải rời khỏi cô, cô thật sự đã chết lặng ở nơi đó, cái nơi mà cô nhìn theo chiếc xe chở người con gái cô yêu rời đi. Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn thẳng chiếc xe đang từ từ biến mất, khuất dần.

Từ Sở Văn, nữ nhân không quá lạnh lùng, cũng không quá ấm áp, nhưng lại có thể khiến cho người ở bên cạnh cảm thấy thật an toàn. Còn nhỏ mà có thể tạo nên thứ cảm giác ấy, quả thật không ai có thể có được. Ngay ban đầu khi cô gặp gỡ Diệp Thư Kỳ, cô hiểu được rằng người con gái nhỏ nhắn đấy sẽ mãi là của cô, cô muốn chở che và ở bên nàng. Mỗi lúc nàng làm cô vui vẻ, cô thật sự cảm thấu rất hạnh phúc. Ngày nàng đi, cô đã rất đau khổ, cô nhìn nàng, nàng cũng nhìn cô,  cô muốn nàng ở lại, cô muốn đem mọi thứ thuộc về nàng đem nạm vào trái tim của mình.

******************

Mọi chuyện ngỡ như đã kết thúc tại đó, ngỡ như rằng cả bốn người sẽ mãi mãi không thuộc về nhau, sẽ không bao giờ gặp lại. Nhưng không, những việc của quá khứ chỉ là khởi đầu để tạo nên một cuộc sống có thể thay đổi hoàn toàn tất cả bốn con người ở tương lai, mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào...???

Sóng gió sẽ là bắt nguồn cho tình yêu vĩnh cữu, nếu vượt qua được, họ sẽ có được hạnh phúc, còn nếu không vượt qua được, họ sẽ mãi mãi cũng không có được thứ gọi là "Hạnh Phúc Viên Mãn"...!!!

_______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro