- 11: Bài Học Thứ Hai.!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Lực Phi bắt đầu sợ cô gái này rồi. Cư nhiên, cảnh xuân diễn ra ở trước mặt, những âm thanh mờ ám, cứ thế vang lên khắp căn phòng mà Trương Quỳnh Dư một chút cũng không thấy xấu hổ hay sợ sệt. Rất thản nhiên tám điện thoại. Nàng ta có đúng là con gái không vậy?!

"...Không có gì đâu chỉ là ở đây đang có mấy con mèo cứ kêu suốt..."

Lực Phi vò đầu bứt tóc bực bội. Cô dừng luôn động tác và rời khỏi thân thể phía dưới. Nữ nhân nằm dưới đang hưng phấn bỗng nhiên chới với. Cơ thể khó chịu vặn vẹo.

"Phi Phi..."

"Cút...!!!" Cô lớn tiếng nói.

"Sao cơ?" Cô gái kia khó hiểu trợn tròn mắt nhìn.

"Cút ngay cho tôi!" Lưu Lực Phi lại gầm lên. Thấy bộ dạng đáng sợ của cô, nàng ta xanh mặt ngay lập tức xuống giường lấy quần áo vội vàng rời khỏi phòng.

"Được rồi, mình gác máy đây. Nói chuyện sau.!!!" Trương Quỳnh Dư ung dung hạ điện thoại đang nghe xuống.

Cô bực bội mặc áo vào, ngồi xuống trước mặt nàng. "Vừa lòng chưa? Cô...rốt cuộc là dạng phụ nữ gì vậy?!"

"Ý chị là sao?" Nàng nhàn nhạt đáp.

Khẽ nhếch môi cười lạnh, cô nói. "Chồng chưa cưới của cô lên giường với người phụ nữ khác, cô một chút cũng không để tâm.?"

Quả nhiên, Lưu Lực Phi đã đánh giá quá thấp người con gái này. Nàng ta cường ngạnh, lạnh lùng đến mức nhìn thấy một chuyện không thể chấp nhận được ngay trước mắt mà cũng không có lấy một chút biểu cảm nào.

"Chuyện này quan trọng để tôi quan tâm sao???"

"Kể cả sau này khi chúng ta kết hôn, tôi vẫn có thể leo lên giường cùng hàng trăm người phụ nữ khác, cô vẫn không để ý?" Lưu Lực Phi nhướn mày hỏi.

Trương Quỳnh Dư nhạt nhẽo cười một cái, giọng điệu rất lạnh. "Muốn ngoại tình? Cũng được. Đi ra bụi cây hay ngõ hẻm tối mà làm không thì dắt về nhà tôi. Tôi chuẩn bị giường cỡ lớn cho. Còn nếu để tôi thấy hình chị dẫn cô gái nào vào Khách Sạn hay đi đâu làm trò dơ bẩn lên trên mặt báo. Gây ra tai tiếng cho tôi. Gây ảnh hưởng cho Trương Gia. Tôi xin thề sẽ chôn sống Tập Đoàn Lưu Thị nhà chị. Trương Quỳnh Dư tôi nói được sẽ làm được."

"Cô đang uy hiếp tôi?" Lưu Lực Phi cáu kỉnh.

Trương Quỳnh Dư lại cười. "Bản thân chị làm gì có giá trị nào để tôi uy hiếp."

"Tôi không có giá trị mà cô một mực muốn kết hôn cùng tôi.?" Lưu Lực Phi đùa cợt nói.

"Lưu Tiểu Thư, hình như có điều ở tôi mà chị chưa rõ. Giá trị mà tôi cần sử dụng là ở Tập Đoàn nhà chị, còn bản thân chị một chút tôi cũng không quan tâm. Người cùng tôi kết hôn dù là chị hay bất kỳ ai cũng không quan trọng, chỉ quan trọng Tập Đoàn nhà đó có mang lại lợi ích cho Trương Thị hay không thôi.!!!" Nàng chậm rãi giải thích.

Lưu Lực Phi nhướn mày, ánh mắt vô cùng lạnh lùng mang theo ý cười. "Cô là loại con gái kỳ quặc nhất mà tôi từng biết."

Đúng vậy, cô gái trước mắt cô tuy mới hai mươi lăm tuổi nhưng tư tưởng và suy nghĩ thì đầy tính toán. Nghe qua đã thấy nàng ta được dạy dỗ một cách cẩn thận đến mức nào. Trương Quỳnh Dư khác xa một trời một vực với những Quý Cô, Tiểu Thư trước đây mà cô từng gặp. Hay chí ít nàng ta không hề nhạt nhẽo, còn có phần lợi hại, đanh thép hơn người. Đôi lúc cũng khiến cho người đối diện cảm thấy có chút đáng sợ.

Nàng cười nhạt không trả lời. Lúc sau mới nói thêm. "Lần này là lần cuối. Lần sau, còn muốn chơi cứ việc hẹn đến Biệt Thự nhà tôi. Ở đó rất kín đáo còn rất thoải mái, giường nệm cỡ lớn Hoàng Gia lại có độ đàn hồi rất cao. Rất thích hợp để chị vui chơi."

Nói xong, không để cô kịp phản ứng...Nàng đứng dậy đeo ba lô lên vai. "Chị mặc đồ lại cho đàng hoàng chỉnh tề đi. Tôi xuống dưới trước, đợi ở trong xe. Chị mau chóng xuống, chúng ta còn phải về nhà chị ăn cơm.!!!" Trương Quỳnh Dư di chuyển ra khỏi phòng.

Lưu Lực Phi vẫn ngồi đó, nắm tay siết chặt lại. Cô thật sự phải bị động không thể làm gì mà tiếp nhận cuộc hôn nhân này hay sao?!

*******************

"Sao anh lại ở đây?!" Lưu Lực Phi nhìn Tên Tài Xế mà kỳ lạ hỏi.

"Dạ, là Trương Tiểu Thư gọi tôi tới thưa Cô Chủ.!" Người Tài Xế lễ phép đáp.

Lưu Lực Phi lại nhìn qua người bên cạnh. Trương Quỳnh Dư không nói gì cũng không nhìn cô chỉ sai Người Tài Xế lái xe đi.

Nàng ta có Tài Xế riêng, có xe riêng, tại sao không đi? Lại gọi Người Tài Xế của cô đến làm gì...?

Rõ ràng là có gì đó không được tự nhiên cho lắm. Suốt một quãng đường đi, không ai nói với ai câu nào.

******************

.....Lưu Gia.....

"Quỳnh Quỳnh, cháu có thể chờ ta ở dưới phòng ăn một chút được không? Ta muốn nói chuyện riêng với Phi Phi." Lưu Hoàng Vương cất giọng nghiêm nghị nói.

Hai người vừa bước vào tiền sảnh đã thấy bố của Lực Phi đứng chống gậy chờ sẵn. Ánh mắt rất lạnh, giống như đang chờ bùng phát cái gì đó.

Lưu Lực Phi đã phát hiện ra có điều không ổn. Cảm giác như sắp có một cơn bão.

Trương Quỳnh Dư gật đầu lễ phép. "Dạ vâng, hai người cứ từ từ nói chuyện. Cháu sẽ đợi ở phòng ăn."

Nói rồi, nàng đi ngang qua cô, theo sự dẫn lối của Quản Gia mà vào trong phòng ăn.

"Còn chị, lên thư phòng gặp tôi!" Lưu Hoàng Vương nhấn mạnh giọng.

Lưu Lực Phi cau mày đi theo bố mình lên thư phòng.

.....RẦM.....

Lưu Hoàng Vương đập mạnh cây gậy lên bàn làm cô khẽ giật mình. "Chị có phải là muốn chọc tôi tức chết phải không?!"

Lực Phi khó hiểu nhìn bố mình. Chắc hẳn là có chuyện gì đó, bố cô mới tức giận như vậy.

"Còn chưa hiểu?! Chị đã trốn học, còn làm cái trò gì ở Khách Sạn Red vậy hả?!!!" Ông giận dữ quát.

Cô cau mày có chút kinh ngạc. Chết tiệt!!! Là Trương Quỳnh Dư! Lúc nãy nàng ta gọi Tài Xế riêng của cô tới quả nhiên có ý đồ. Cốt yếu là muốn Tên Tài Xế kia gọi điện báo cáo cho bố cô.

"Chị có biết lúc nãy cánh Phóng Viên đã chụp được hình chị đi vào Khách Sạn cùng với một cô gái rồi hay không?!" Giọng Lưu Hoàng Vương ngày càng lạnh lùng, uy nghiêm.

Cô ngạc nhiên, cứng họng đôi chút. Sao đám người đó có thể chụp được chứ?! Đúng là lũ người săn ảnh, bám riết lấy cô mọi nơi không tha. Lần này bố mà không nổi giận thì mới là lạ.

"Nếu không phải tôi nghe được từ Người Tài Xế riêng của chị thì đã không kịp mà ngăn chặn rồi. Chờ đến ngày mai chắc chắn sẽ có tin tức về chị tràn trên các mặt báo.! Chị có biết việc làm của mình ngu xuẩn đến mức nào không.???"

"Bố à, đây đâu phải là lỗi của con. Là đám paparazzi đó..."

"Câm miệng!!! Chị còn dám nói.! Nếu không phải chị cùng đứa con gái kia vào Khách Sạn làm trò dơ bẩn thì mấy tên thợ săn ảnh lấy gì mà chụp. Chị có biết nếu chuyện này lan truyền ra bên ngoài sẽ ảnh hưởng như thế nào đến Tập Đoàn không?! Còn nữa, nếu Trương Dật Thần biết chuyện thì hôn ước giữa chị và Trương Quỳnh Dư cũng sẽ bị phá bỏ.!"

Lưu Lực Phi nghe vậy càng phấn khởi đáp. "Càng tốt..."

"Im miệng! Chị xem tôi là cái gì?! Xem Tập Đoàn Lưu Thị là cái gì chứ? Tôi không biết tại sao mình lại sinh ra một đứa con nghiệt tổ nghiệt tông như chị.!

Cô mím môi nhịn xuống tức giận, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Lúc sau mới mở miệng. "Bởi vì con là đứa con ngoài ý muốn của bố. Nếu không phải vợ của bố không sinh được con, thì bố mãi mãi cũng không đem đứa con ngoài giá thú này về nuôi."

Lưu Hoàng Vương đôi mắt nhăn nheo trừng lên. "Câm miệng!!! Tôi nuôi chị khôn lớn không phải để chị dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi..."

Cô liền đứng bật dậy, bóng dáng cao lớn toát lên vẻ u ám. "Bố nuôi con khôn lớn cũng chẳng phải vì phục vụ cho tham vọng kinh doanh của bố sao?"

"Nếu như còn xem tôi là bố thì mau ngồi xuống!" Ngữ điệu của Lưu Hoàng Vương vô cùng rắn rỏi.

Lưu Lực Phi đành bất mãn mà ngồi xuống.

"Kể từ ngày mai, chị đi đâu cũng phải có Tài Xế đưa rước. Đúng sáu giờ chiều mỗi ngày đều phải có mặt ở nhà, không được trễ hơn. Từ bây giờ, tôi sẽ cấm túc chị, ngoại trừ đi học, ngoài ra một bước cũng không được ra khỏi nhà!" Ông cất giọng lạnh run, chắc nịch tuyên bố.

"Bố, con không phải con nít, con đã hai mươi tám tuổi, bố không thể làm như vậy với con được!" Lực Phi bực bội, kháng nghị.

"Hai mươi tám tuổi không phải con nít, nhưng chị lại hành xử như một đứa con nít, không hơn không kém. Chỉ biết tùy tiện hành động theo ý thích của bản thân, mà không hề suy nghĩ đến hậu quả một chút nào. Đó không giống một đứa con nít thì là gì.? Còn nữa, chiếc xe của chị bắt đầu từ tối nay cũng không được phép mang ra khỏi Gara!" Lưu Hoàng Vương giọng tràn đầy uy lực ra lệnh.

"Bố...không thể...!"

"Không được phép nói thêm một câu nào nữa. Nếu không...đến cả bước chân ra ngoài chị cũng không được!"

Lưu Lực Phi lồng ngực phập phồng mà giận dữ. Đúng thật là chết tiệt mà.!

*****************

.....Phòng Ăn.....

Trương Quỳnh Dư ngồi trong phòng ăn chờ đợi, bỗng dưng nàng nghe thấy tiếng đóng cửa một cái "RẦM" thật mạnh, phát ra từ phía trên lầu.

Lưu Hoàng Vương và Lưu Lực Phi cùng nhau đi vào phòng ăn. Mặt của cô thì tối sầm, bố cô thì lại rất điềm tĩnh. Nàng không khó để đoán ra được lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.

"Xin lỗi, đã bắt cháu phải đợi lâu rồi. Hai bố con ta nói chuyện có hơi lâu một chút." Lưu Hoàng Vương ngồi vào bàn ăn. Cô cũng theo đó mà kéo ghế ngồi cạnh nàng, trước ánh nhìn đầy cảnh cáo của bố cô.

Trương Quỳnh Dư mỉm cười. "Thưa, không sao đâu ạ. Chắc là chuyện quan trọng nên Chủ Tịch mới gấp gáp như vậy.!!!"

"Quỳnh Quỳnh, cháu vẫn là nhạy bén nhất." Ông cười đáp.

"Mau dọn thức ăn lên đi." Lưu Hoàng Vương nghiêm nghị ra lệnh với Quản Gia. Người Quản Gia lập tức theo lệnh gọi các người hầu mang thức ăn lên. Thức ăn được mang ra đầy đủ những hương vị ẩm thực từ Đông sang Tây, tràn ngập mùi hương thơm lừng. Đây chỉ có thể là bữa ăn của Hoàng Tộc.

"Thưa Chủ Tịch, không biết Phu Nhân đâu rồi ạ?" Trương Quỳnh Dư vừa ăn vừa bắt chuyện.

"À...bà ấy đang bận đi dự triển lãm bên Italy rồi nên không thể ăn tối cùng chúng ta. Cháu cũng biết đấy bà ấy rất đam mê về sưu tầm nghệ thuật." Lưu Hoàng Vương vui vẻ trả lời.

"Biết trước như vậy cháu đã đem vài bức tranh nghệ thuật điêu khắc từ thời cổ của Hoàng Gia Anh sang đây tặng cho Phu Nhân rồi. Chắc hẳn Phu Nhân sẽ rất thích." Nàng nở nụ cười lên tiếng.

"Không cần phiền cháu như vậy đâu. Những bức điêu khắc cổ của Hoàng Gia chắc chắn là rất quý. Không thể tùy tiện đem ra tặng." Ông xua tay.

"Sao có thể như vậy được ạ? Cháu và Phu Nhân sắp thành người một nhà rồi, một vài bức tranh điêu khắc có đáng là gì..." Trương Quỳnh Dư nhỏ giọng nói.

Lưu Hoàng Vương bật cười. "Cháu thật là biết lấy lòng người lớn..."

"Dạ, Chủ Tịch quá khen rồi.!!!" Nàng cười lễ phép.

Lưu Lực Phi từ lúc bước vào đây không nói câu nào. Cô nói được gì đây? Cũng chẳng phản bác được gì. Cô là cắm cúi ăn để nuốt xuống cơn giận này.

Đáng chết.!!! Tất cả là do cô gái tên Trương Quỳnh Dư kia gây ra!

Đang hàn huyên cùng nhau, bỗng dưng Người Quản Gia tiến tới nói nhỏ với Lưu Hoàng Vương. "Chủ Tịch, người có điện thoại..."

"Ta biết rồi." Ông gật đầu rồi quay sang nói với hai người.

"Ta xin phép đi nghe điện thoại một chút. Hai đứa cứ từ từ mà ăn..."

Dáng người đàn ông vừa đi khuất, Lưu Lực Phi ngay lập tức thả bộ dao nĩa trên tay xuống. "Nói đi, là cô cố tình có phải không?"

Trương Quỳnh Dư không nhìn cô, tiếp tục động tác cắt thịt. "Chuyện gì?"

"Còn giả vờ? Chiều nay cô cố tình gọi Người Lái Xe của tôi tới để anh ta biết tôi là trốn học vào Khách Sạn. Cô cũng thừa biết anh ta sẽ báo cáo cho bố tôi. Cô là muốn bố nổi giận với tôi, hại tôi bị phạt." Cô lạnh lùng nói.

Nàng cũng bắt đầu buông dao nĩa xuống nhìn cô. "Thứ nhất nếu chị không làm chuyện bậy thì bố của chị cũng sẽ chẳng nổi giận. Thứ hai nếu chị không phải cố tình muốn cho tôi biết, nói địa chỉ để tôi đến đó thì tôi có muốn hại cũng không có cơ hội.!!"

"Chẳng phải là cô đòi đến nên tôi mới phải nói địa chỉ cho cô sao.!??" Lưu Lực Phi cười lạnh.

Trương Quỳnh Dư lại nhàn nhã lên tiếng. "Lưu Tiểu Thư, người thông minh giả ngu rất dễ nhưng còn người ngu giả thông minh thì rất dễ bị người khác phát hiện."

Lực Phi hừ lạnh một cái. "Cô lại muốn châm chọc gì nữa đây?"

Nghe thấy, nàng chỉ ngước mặt lên nhìn cô, ánh mắt có chút ngắm nghía làm cô rất khó hiểu. Lúc sau...Quỳnh Dư mới mở miệng. "Không có sự châm chọc nào cả. Tôi chỉ là muốn chị biết..."

"Biết gì?" Lưu Lực Phi nhíu mày.

Trương Quỳnh Dư tiến sát lại gần khuôn mặt kiêu ngạo của cô, ẩn ý nói. "Bài học thứ hai: Gậy ông đập lưng ông."

_______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro