- 3: Nhanh Chóng Loại Trừ Hôn Ước.!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***Anh Quốc.....

.....Biệt Thự Trương Gia.....

Giữa sân vườn rộng lớn của ngôi Biệt Thự to lớn, nơi có cả hàng chục loại hoa khác nhau được gieo trồng khắp nơi. Ánh nắng ấm áp buổi sáng sớm chiếu rọi xuống nền gạch lát đá sỏi. Muôn hoa cùng nhau khoe sắc đua nở.

Nơi chính giữa trung tâm khu vườn đặt một đài phun nước hình Nữ Thần đang nhảy múa được điêu khắc rất tinh xảo. Cảnh vật nơi đây không khác gì một thiên đường. Một nơi rộng lớn, đẹp đẽ, chỉ có thể dành cho những Hoàng Tộc, Công Chúa quyền thế ngày xưa của nước Anh.

Cạnh đài phun nước, một cô gái trẻ cả người toát lên khí chất thanh nhã đang chăm chú ngồi bên bàn đá đọc sách. Nàng sở hữu nước da trắng, mái tóc dài màu hạt dẻ. Một gương mặt tròn rất cân xứng với khuôn miệng. Đôi mắt đen láy long lanh như giọt sương trên lá. Nàng mặc một chiếc đầm màu xanh. Là một tuyệt sắc giai nhân. Dung nhan nàng có thể khiến cho người nhìn không khỏi si mê. Chỉ có thể so sánh là đẹp như một Nữ Thần.

Ngồi đối diện nàng là một người phụ nữ trung niên. Gương mặt thanh tú phúc hậu, mái tóc màu hạt dẻ được búi cao gọn gàng. Bà mặc một bộ váy màu đen sang trọng ôm lấy cơ thể, trên cổ còn đeo một sợi dây làm bằng ngọc phát sáng.

Tuy đã có tuổi nhưng nét đẹp của người phụ nữ đó lại rất mặn mà, trang nhã. Không có một dấu vết gì của thời gian. Bà ngồi bên bàn nhẹ nhàng nâng tách trà lên thưởng thức. Nhìn bà cao quý trông như những Nữ Bá Tước Hoàng Tộc ngày xưa.

Cảnh vật, cảnh người, đẹp đến mức thoát tục. Kết hợp lại trở thành một bức tranh sống động kể về câu chuyện cổ xa xưa, về những nàng Công Chúa, Nữ Hoàng trong Lâu Đài.

Không gian đang yên tĩnh bỗng nhiên bị tiếng nhạc từ chiếc điện thoại nằm ngay ngắn trên bàn phá huỷ. Là một bản nhạc giao hưởng. Trương Quỳnh Dư rời tầm mắt khỏi cuốn sách đang đọc dở. Khẽ liếc nhìn qua màn hình điện thoại một chút rồi mới cầm lên trượt ngón tay trên màn hình trả lời.

"Quỳnh Quỳnh..."

"Dạ, bố..." Nàng nhẹ nhàng đáp.

"Con và mẹ vẫn khỏe chứ? Mọi chuyện ở Công Ty sao rồi...?"

"Vâng, vẫn khỏe ạ. Ngày hôm qua, phía dưới đã trình lên con một vài dự án. Hiện tại, con vẫn còn đang xem xét, định sau đó sẽ báo lại cho bố biết." Trương Quỳnh Dư khẽ nói.

Bố nàng hiện tại đang ở Quảng Châu, để điều tra thị trường và gặp đối tác. Nên mọi chuyện của Trương Thị bên Anh đều do một tay nàng và mẹ quản lý.

Nàng từ nhỏ đã được bố đưa đến Công Ty. Dạy dỗ chỉ bảo nàng từng cách thức kinh doanh. Tập cho nàng làm quen dần với thế giới đồng tiền này. Trương Quỳnh Dư là một cô bé thông minh xuất chúng.

Mọi việc nàng nhìn, mọi việc nàng thấy, Quỳnh Dư đều thâu vào tầm mắt, ghi nhớ trong đầu từ việc nhỏ nhất. Nàng nhanh trí và đầy sắc bén nên Trương Dật Thần rất tin tưởng giao cho nàng quản lý Tập Đoàn mỗi khi ông đi vắng.

"Tốt, có việc gì cứ gọi điện cho ta. Mà ta rất tin tưởng ở con..." Ông dừng một chút rồi mới nói tiếp.

"Ba ngày trước ta đã gặp Lưu Hoàng Vương, Chủ Tịch của Tập Đoàn Lưu Thị lớn mạnh nhất Châu Á để bàn về hôn ước của con và Tiểu Thư nhà họ. Quỳnh Quỳnh, con chuẩn bị từ từ đi, ba tháng sau hôn lễ sẽ được tiến hành."

"Vâng, con biết rồi. Bố cứ yên tâm..." Nàng lại lễ phép trả lời bố mình.

"Vậy được rồi. Ta gác máy trước đây. Cho ta gửi lời hỏi thăm mẹ con. Bảo bà ấy ngày mai ta sẽ về.!!!!"

Sau đó Trương Dật Thần cúp máy. Trương Quỳnh Dư từ từ đặt điện thoại xuống bàn.

Khuôn mặt xinh đẹp lãnh đạm, không gợn lên một chút cảm xúc. Đối với chuyện hôn ước này nàng đã biết từ rất lâu. Chỉ có điều không biết đối tượng là ai. Bố nàng chắc chắn đã chọn lựa rất kỹ lưỡng mới có quyết định đưa ra hôn ước với Lưu Gia.

Nàng cũng không quan tâm mấy đối tượng của mình là ai. Chỉ cần Tập Đoàn Lưu Thị đó có lợi đối với con đường làm bá chủ thiên hạ của Trương Thị thì hy sinh một cuộc hôn nhân nhỏ nhoi, Trương Quỳnh Dư nàng không tiếc.

Lâm Hiểu Vân nhìn sang con gái mình. "Là bố con sao?"

"Vâng. Bố bảo gửi lời hỏi thăm đến mẹ. Còn nói ngày mai sẽ trở về...!?" Nàng cười nhẹ nói.

Bà vẫn không có biểu cảm gì chỉ khẽ gật đầu. Lặng lẽ tiếp tục thưởng thức trà. Gia đình nàng là vậy. Người nào cũng ít nói, lãnh đạm, ngoại trừ bố nàng.

Trương Dật Thần lấy Lâm Hiểu Vân cũng bắt nguồn từ hôn ước của hai gia đình. Bà là đứa con gái độc nhất của dòng dõi quý tộc Jones từ ngày xưa. Bố bà ngay từ khi bà còn nhỏ đã hứa hôn bà cho người thừa kế tương lai của Tập Đoàn Trương Thị. Bà là một người Anh gốc Trung. Bà cũng chỉ là theo bổn phận mà kết hôn.

Tuy rằng hai người không vì tình yêu mà lấy nhau nhưng hai người lại rất hợp ý nhau trong việc quản lý kinh doanh. Vậy nên hai người chung sống khá là hòa hợp, tuy rằng không khí giữa cả hai có đôi khi rất lãnh đạm.

Trương Quỳnh Dư thấy mẹ mình không nói gì liền quay lại với cuốn sách đang đọc dở.

**************

Trong màn đêm u tối, một loạt những chiếc xe đua thể thao và xe mô tô phân khối lớn đua nhanh trên đoạn đường phồn hoa đông đúc. Tốc độ nhanh như tên lửa của những chiếc xe hơi đắt giá nhất thế giới đi đầu khiến cho người đi đường phải kinh sợ.

Ba chiếc Bugatti Veyron và đoàn quân mô tô phía sau dừng lại ngay tại một Sòng Bạc - Quán Bar lớn nhất Thành Phố. Ngay lập tức đám người vệ sĩ cao to mặc vest đen của sòng bạc chạy ra dàn hàng ngang, đứng hai bên cung kính đón chào.

"Từ Tiểu Thư." Cả hàng người đồng thanh.

Sòng Bạc - Quán Bar này thuộc sở hữu của Gia Tộc họ Từ. Một Gia Tộc có tiếng là giàu có, danh giá ở đất Quảng Châu này. Mà Từ Sở Văn chính là đứa con cưng của Gia Tộc.

Ba người, Lưu Lực Phi, Trần Kha và Từ Sở Văn cùng cả đám đông khoảng 20 người thuộc Tam Gia hội bước vào quán.

Vào trong, đa số phần lớn trong đám người kia liền rủ rê nhau đánh bài.

Còn ba người các cô và bốn năm người còn lại thì di chuyển lên tầng vào Quán Bar.

Tiếng nhạc xập xình ngay lập tức vang lên khi cánh cửa vừa tự động mở ra. Đám đông bên trong đều đang nhảy nhót loạn xạ phía giữa sàn nhảy. Chỉ toàn là những Cậu Ấm, Cô Chiêu của gia đình có tiền.

Người Quản Lí đưa ba người họ đến một bàn V.I.P tốt nhất nằm ở trên lầu, có thể nhìn bao quát xung quanh. Nơi duy nhất có bộ ghế sô pha được bọc bằng da thú. Sau khi rượu, mồi được đem lên. Lưu Lực Phi cầm ly rượu lên nhàn nhã uống.

"Đám người bên X-Night giải quyết ra sao rồi?" Cô lên tiếng.

Một tên trong đám người hồi nãy bước lên, thấp giọng đáp. "Lưu Tỷ, ngày hôm qua chúng em đã xử lý sạch sẽ bọn chúng rồi. Tên cầm đầu cũng đã ra quy hàng, đồng ý nhượng quyền bảo kê khu bên đó cho chúng ta..."

"Rất tốt, vất vả cho các chú rồi. Hôm nay cứ chơi thoải mái đi. Tôi bao hết.!!!" Lực Phi nhếch môi hài lòng.

"Dạ, cám ơn Lưu Tỷ." Tên đó vui mừng lập tức cúi chào, xuống lầu đi tìm đám anh em trong hội.

"Phi Phi , lần này cậu lại thắng lớn nữa rồi." Sở Văn khẽ cười.

Lưu Lực Phi thoải mái dựa vào ghế sô pha lên tiếng. "Cũng chỉ là thêm một khu thôi. Thứ mình muốn là toàn bộ Quảng Châu này kia kìa."

"Nhưng cậu cũng đã có được 2 phần 3. Trở thành người trẻ tuổi nhất được xưng danh trong giới xã hội đen rồi còn gì.!!!" Sở Văn lại nói.

Cô uể oải trả lời. "Mình còn chưa thỏa mãn. Nhiêu đó chưa đủ xứng tầm với vị trí người thừa kế Tập Đoàn lớn nhất Châu Á như mình.!!!"

"Cậu cũng quá tham vọng rồi..." Sở Văn bật cười.

Lưu Lực Phi đúng là Lưu Lực Phi. Vẫn là luôn tham vọng và ngạo mạn trước mặt người khác. Nhưng mà Sở Văn cũng không biết tại sao bản thân lại trở thành bạn thân chí cốt của cô. Còn đồng ý xông pha giang hồ cùng cô.????

Lưu Lực Phi chỉ nở một nụ cười thâm sâu, tiếp tục thưởng thức ly rượu trên tay. Bỗng nhiên ngay bên cạnh có tiếng nhai rộp rộp... (Em lạy chị lần 2🤦)

Giữa một bầu không khí đầy những phần tử tham vọng và mưu mô thì có một nữ nhân ngồi bốc đậu phộng nhai khí thế.

"....." Lực Phi chả còn biết nói gì với nữ nhân kia. Còn Sở Văn thì chỉ biết cười ra nước mắt.

"Kha Kha, cậu làm mất hình tượng của giới xã hội đen quá đấy!" Lực Phi lắc đầu nói.

Trần Kha vừa bốc đậu phộng vừa trả lời. "Xã hội đen mà cũng giữ hình tượng. Cái xã hội đen, đen thui như chó mực mà còn hình với tượng.!!!"

Lưu Lực Phi bó tay. Cái này chẳng khác nào tự trét phân vào mặt bản thân, tự chửi hội của chúng ta, chửi luôn giới xã hội đen.

"Thế làm sao mà cậu lại lọt vào cái giới xã hội đen, đen thui như chó mực đó vậy Kha Kha...?" Sở Văn buồn cười nói.

"Là Lưu Lực Phi sau một đêm quá chén đã lỡ mây mưa cuồng nhiệt với mình, không còn cách nào khác đành nhận mình vào vị trí Đại Tỷ của Tam Gia hội để bịt miệng mình và giữ hình tượng cho bản thân."

Nữ nhân kia lại thản nhiên phun ra một câu nói như vậy. Cái gối dựa trên ghế không biết làm sao bỗng bất thình lình bay vào mặt Trần Kha làm cho cô đang uống nước liền bị sặc.

"Câm miệng lại.!" Lưu Lực Phi lại cảm thấy nóng người. Nữ nhân này đúng là không biết giữ mồm, giữ miệng. Cái gì cũng dám nói. Ngay cả cô cũng bị Trần Kha liên tục đem ra làm mục tiêu để nữ nhân đấy đùa. Từ Sở Văn lại chỉ biết ôm bụng cười.

"Sở Văn, việc cậu điều tra giúp mình tới đâu rồi...?" Lực Phi đột nhiên cất giọng hỏi.

Từ Sở Văn hơi cau mày một chút. "Mình đã cho người đi điều tra. Hiện nay vẫn chưa có tin tức. Lai lịch của cô Thiên Kim Tiểu Thư đó quả nhiên được dấu kín như bưng. Chỉ biết tên đầy đủ của nàng ta là Trương Quỳnh Dư. Ngoài như vậy ra không còn biết thêm được thông tin gì.!!"

"Chỉ nhiêu đó thôi sao.?" Cô không hài lòng hỏi lại.

"Phải...Cậu thông cảm một chút đi Phi Phi. Nàng ta từ nhỏ đã định cư ở nước ngoài, gia thế cũng không phải là tầm thường. Không thể một ngày là có thể điều tra ra hết." Sở Văn dùng ngón tay gãi gãi đầu cười trừ.

Lưu Lực Phi hừ lạnh một tiếng. Cô chính là muốn nhanh chóng phá huỷ hôn ước này trước khi bố cô kịp trở tay.

Không nói gì thêm...Trong không gian ồn ào của tiếng nhạc, cả ba lại nhàn nhã thưởng thức rượu.
__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro